Không Phải Là Nữ Chính

Chương 26: Lãng Quên 4



– con có biết con vừa gây ra chuyện gì không hả? con mau trả lời cho nội xem
Tuy không biết trong lúc mình đi đã xảy ra việc gì nghiêm trọng đến thế, nhưng Ái Chi cũng hiểu phần nào về sự tức giận lúc này của nội.

Bạch Niên Tử là người mà bà thương yêu nhất, không lý nào bà có thể nặng lời với hắn
– nếu nội đã biết, thì con cũng chẳng còn lời nào để nói.

Đúng là như nội thấy và nghe được
– Niên Tử, con muốn ta tức chết con mới vừa lòng hay sao.

Con cũng lập thất rồi, tại sao lại còn vươn vấn người đó
– lập thất sao? Chính vì làm theo gia quy của dòng họ, nếu không thì…!Vĩ Ngạ đã là tân nương của con từ lâu rồi
Ái Chi nghe vậy, lòng cô cũng không thể nào giấu được cảm xúc.

Từ khi về Bạch gia, nhất cử nhất động của hắn cũng khiến cô giật mình.

Không phải là cô quá để ý đến hắn, mà là vì cô có cảm giác bản thân mình bám lấy hắn giống như đang cố gắng vòi vĩnh thứ gì đó
Sau khi thăm mẹ, biết mẹ bình an vô sự, sức khỏe ổn định, ngôi nhà cô cũng đã xây dựng khan trang lên một chút.

Cô tự hứa với lòng mình sau hai năm nữa sẽ trở về cùng mẹ đến một nơi khác để làm lại cuộc đời.

Cô không muốn mẹ phải chịu vất vả bất kì lần nào nữa
– còn Ái Chi? con có biết lời con nói ra gây tổn thương cho con bé nhiều lắm không? Là chồng, là người bên cạnh vợ mình, con phải biết ở cạnh để chăm sóc chứ, tại sao con cứ nghĩ đến Vĩ Ngạ? Hôm nay nó đã thành thân với con của chủ tịch tập đoàn X.O rồi
– …!
Hắn im lặng, dứt khoát bước chân lên phòng mặc cho không khí lúc này không mấy là thoải mái.

Như một thói quen hằng ngày, phòng hắn luôn có rượu trưng bày.

Cứ chán nãn, bất lực, hắn lại tìm đến rượu để giải khuây.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình ảnh Vĩ Ngạ luôn hiện về bên hắn như một sự an ủi.

Hắn bật cười rồi cầm chai rượu uống ừng ực.

– có phải khi anh không đến chúc phúc cho em, thì em sẽ hạnh phúc chứ?
Ái Chi đứng bên ngoài, hai tay cô còn cầm chai thuốc.

Vì lúc nãy cô thấy tay hắn chảy máu khá nhiều, nhưng nghe trong phòng tiếng hắn thổn thức, cô không đành lòng phá tan những câu nói thật lòng ấy đi.

Lặng lẽ cuối đầu bước xuống nhà, cô liền bắt gặp ánh mắt nhìn của Bạch Cẩn
– chị định hạ mình đến khi nào?
– ….!
Ái Chi không trả lời, cô vờ như phớt lờ đi câu hỏi đó
– chị biết người trong lòng anh ấy, vậy tại sao lại chấp nhận cuộc hôn nhân này?
– ….!

Không thể nào chịu được nữa, Bạch Cẩn nắm chặt lấy cổ tay của Ái Chi, kéo cô đến nhà kho gần đó.

Anh áp sát người cô vào tường, mắt nhìn cô không rời
– Tiểu Ái, anh thật sự không thể hiểu nổi em đang nghĩ gì nữa rồi, làm ơn hãy trả lời anh biết đi
– buông tay ra.

Cậu phải hiểu là cậu đang làm một chuyện rất bất kính đó
– thì sao chứ? Thà như vậy còn đỡ hơn phải chịu đựng sự lạnh nhạt từ em đến tột cùng.

– …!
Ái Chi vẫn im lặng.

Bạch Cẩn từ từ cuối người, anh định hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn đang e ấp đó.

Ái Chi nép khuôn mặt mình sang hướng khác, cô dùng hết sức có thể đẩy người anh ra một bên.

“Bốp” – Ái Chi dùng tay tán thật mạnh Bạch Cẩn như một lời cảnh cáo.

Điều này khiến cô cảm thấy ray rứt không nguôi, nhưng biết làm sao được, ai sẽ hiểu cho hoàn cảnh của cô bây giờ? “Xin lỗi anh, Bạch Cẩn” – lời thì thầm từ đáy tim của cô dành cho anh
Cô bỏ đi.

Bóng dáng cô dần khuất, Bạch Cẩn ngồi khụy xuống, thẫn thờ rồi bật cười một mình.

Đến giờ câu hỏi trong anh vẫn chưa được giải đáp, nó còn đọng lại trong tâm trí và giấc ngủ của anh mỗi đêm.

– ——————————————————————————————————————————-
– nào nào, nhanh chân lên một chút đi, các người sao mà lề mề quá vậy?
Ba của Vĩ Ngạ tất bất chỉnh chu lại buổi tiệc, ông cảm thấy phấn khích khi hôm nay sẽ là trung tâm của các bài báo lớn trong nước về gia đình ông.

Tất nhiên, gia đình của Cẩn Đình Long cũng sẽ có mặt trong một vài phút nữa
– chào ông, rất vinh hạnh được biết đến ông
Cẩn Tỳ – chủ tịch của tập đoàn X.O (tập đoàn đang đứng nhất nhì ở Thượng Hải, tầm ảnh hưởng sau Bạch gia) và là ba của Cẩn Đình Long
– ôi, thật thứ lỗi cho tôi khi ông đến mà không ra nghênh đón kịp lúc
– không sao.

Buổi tiệc này nếu có thiếu sót gì, hảy bảo tôi, tôi sẽ cho người hoàn tất nó ngay lập tức, đừng khách sáo.

Chúng ta giờ là người một nhà rồi
– tất nhiên, tất nhiên…!như vậy là được rồi, sức chứa lên 2000 người là quá đủ rồi.

Hai người họ vừa đi vừa bàn về chuyện chính trị và kinh tế.

Đứa con gái cưng của ông không thể nào thiếu mặt được, Cẩn Bích Ngọc cũng đã có mặt ở đây từ lúc nào không ai hay biết
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác khoái chí thích thú khi được về lại Thượng Hải, lại còn về ngay nhân dịp anh trai mình thành thân nữa chứ
– cho chúng tôi hỏi, cô và ngài Cẩn Đình Long có liên quan gì với nhau không?
Bích Ngọc phì cười, giọng cười rõ để người khác nghe thấy được.

Nhìn họ một lúc lâu, cô mới uy nghi cầm mic nói
– chúng tôi là anh em cùng huyết thống thì có gọi là liên quan không?
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, đúng là tin shock mà.

Gia tộc họ Cẩn còn có đứa con gái sao? Chẳng ai biết cho đến khi họ được thấy tận mắt, nghe tận tai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.