Lang thang một mình trên phố đó có lẽ là thói quen duy nhất của cô cho đến nay.
Ở đây, ngoài Tụ Thanh là người duy nhất làm bạn với cô, còn lại…!cô cảm thấy rất lạc lõng ở một nơi xa lạ thế này.
Cô bước vào một quán nhỏ, mua một cốc cà phê nóng rồi tiếp tục tản bộ.
Con đường vừa có trận mưa to nên khắp nơi có ánh đèn chiếu vào sáng lấp lánh.
Bên cạnh cô có một gia đình nhỏ thật hạnh phúc: có ba, có mẹ và bé nhỏ…!Đó là thứ mà cô đã từng mơ ước đến, nhưng có thể tương lai sẽ không lặp lại bất kì lần nào với chính cô.
Cô lại tiếp tục bước đi, nhấp một chút cà phê, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Cái lạnh ở Nhật Bản thấu xương tủy, nhưng nào lạnh bằng cái lạnh ở trong tim?
Đã một năm hơn cô sống rất yên bình, dường như mọi thứ về Bạch gia và những người ở Thượng Hải đều không xuất hiện ở nơi đây! Thật may vì điều đó!
– —————————————————————————————————————————-
– chào ngài, có phải ngài là người vừa đặt chỗ vào lúc sáng không? Bên trong bảo tàng chúng tôi có rất nhiêu thứ cho ngài khám phá.
Nếu được, ngài có thể chiêm ngưỡng hết tất cả mọi thứ
– được!
Thân hình vạm vỡ của hắn bước vào bên trong, không gian tĩnh mịch, nghe rõ tiếng bước chân
Hắn xem thật kĩ những tác phẩm ở đây.
Bất chợt, hắn dừng trước một tác phẩm mang tên “đồng xu kỉ vật” – tác giả “Kino Phỉ”.
Bên dưới còn có dòng chữ được viết “một lần đau thương – vạn lần không thể níu kéo”
– Kino Phỉ?
– ngài cần gì? – nhân viên đứng bên cạnh hỏi
– tác phẩm này là…!
– à, thưa ngài, ngài thật là có mắt thẩm mỹ về đồ gốm.
Đây là tác phẩm duy nhất của cô Kino được trưng bày ở đây.
Nó vừa hoàn thành vào lúc sáng.
– tôi có thể gặp người nghệ nhân này không?
– chuyện này….!cô Kino vừa rời khỏi đây 30 phút trước.
Thật sự xin lỗi ngài.
– ngày mai, tôi muốn kí hợp đồng làm việc với cô ấy, và….!hãy gói tác phẩm này thật cẩn thận giúp tôi!
– vâng vâng thưa ngài…!tôi sẽ làm theo ý ngài muốn.
Mời ngài sang lối này
Chẳng ngần ngại bỏ ra số tiền lớn để mua tác phẩm chỉ vừa nhìn ngay lần đầu tiên.
Hắn cũng chẳng biết mình bị sao nữa…!nhưng cái cảm giác khi hắn nhìn thấy nó…!có chút gì đó rung động ở trái tim lắm….!Hắn thật sự muốn gặp người đã sáng tác ra nó để cùng hợp tác cho dự án sắp đến.
– —————————————————————————————————————————
– sao chứ? tác phẩm của em…!anh không đùa? – Ái Chi há hốc mồm khi nghe tin tác phẩm của mình chỉ trưng bày được 10 tiếng đã có người mua.
– tất nhiên là anh không đùa em rồi, nhân viên vừa liên lạc với anh.
Vì điện thoại của em họ không gọi được
– ơ..
em xin lỗi, em vừa mới về nhà nên không nghe thấy điện thoại vang lên, nhưng anh làm em mừng phát khóc rồi đây
– nè nè…!đừng khóc! chuyện vui mà, cô gái ngốc này.
À…!
– sao vậy anh? Có chuyện gì nữa sao?
– họ còn nói ngày mai sẽ đến kí hợp đồng làm việc với em đó! Hãy tiến về phía trước nhé! Cố lên
– ngày mai sao? Em..
anh…!em….!
Cô xúc động không nói nên lời.
Cô không nghĩ may mắn này là niềm tin thật sự với chính mình mà không ngờ rằng đó là định mệnh đã được sắp đặt ở phía trước.
– bây giờ em hãy ngũ thật ngon.
Ngày mai anh đến đón em!
– anh cũng vậy!
Cô vui sướng đến mức cả đêm chẳng thể nào ngũ được! Nằm đấy và nghĩ ngợi đến sự hạnh phúc của chính mình vừa đạt được!
– mẹ à, con gái của mẹ không làm mẹ thất vọng chứ? – cô chấp tay lên ngực và nguyện cầu gửi đến mẹ.
– —————————————————————————————————————————–
Tụ Thanh đã có mặt trước nhà của cô từ rất sớm.
Anh muốn chính tay mình đưa cô đến nơi để chắc chắn rằng cô được an toàn.
– Kino, em sẳn sàng rồi chứ?
– hừm…!rất sẳn sàng! – cô mĩm cười đón lấy cánh tay của anh
Tụ Thanh cũng là người Thượng Hải.
Từ nhỏ anh đã đến Nhật Bản định cư cùng gia đình.
Anh ấp áp và mềm mại như Bạch Cẩn.
Chỉ có điều…!anh còn là một nguồn động lực để cô bước tiếp hiện giờ, anh như gia đình thứ hai của cô vậy.Một người anh trai tốt….!
– hình như chúng ta đến hơi sớm.
Anh sẽ ở đây cùng em
– cô là Kino Phỉ?
– đúng..
là tôi
– cô theo tôi vào bên trong.
Chỉ một mình cô.
theo tôi!
– anh…!
– em yên tâm đi đi…anh ở đây chờ em! Cố lên.