Chín
Edit: Qing Yun
Chung Vi Vi vốn thật sự chỉ muốn trêu cậu, nhưng nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu, đột nhiên có chút khô nóng, lập tức đình chỉ suy nghĩ cầm thú này ở giây tiếp theo, cậu mới hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa mới làm phẫu thuật hơn nửa năm, còn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới đúng.
Cô lui về sau một bước nhỏ, cười tủm tỉm: “Không trêu em, không dùng với em thì dùng với ai? Em không phải người yêu chị sao?”
Ứng Trì vội vàng nói: “Em phải! Nhưng mà……”
Tuy rằng cậu đã từng mơ, nhưng không có nghĩa là cậu nôn nóng, dù sao bọn họ cũng mới xác định quan hệ…. Nếu cậu như thế, thật sự không tôn trọng Chung Vi Vi.
Chung Vi Vi mỉm cười: “Nhưng mà cái gì?”
Ứng Trì đỏ mặt, ánh mắt mang theo ý xin tha: “Chị Vi Vi, chị đừng trêu em……”
Chung Vi Vi cười ha ha: “Được”
Gió đêm thổi qua làm váy cô tung bay, cô bước lại gần cậu: “Chị đưa em đến cổng, em lên xe chị sẽ trở về.”
Ứng Trì lắc đầu: “Không cần, em nhìn chị lên trên, đèn sáng em sẽ đi.”
Không biết có người đang yêu đương cuồng nhiệt đều như vậy hay không, mỗi một lần chia tay đều khó khăn chia lìa, huống chi, đây là lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ sau khi xác định quan hệ, Chung Vi Vi thật sự rất luyến tiếc.
Cô ôm cổ cậu, nhón chân hôn một cái.
Sau đó, nhanh chóng xoay người, bước chân nhẹ nhàng, nháy mắt đã chạy đến cầu thang.
Cô đứng ở bậc thang, phất tay cười với cậu: “Chị đi đây.”
Ứng Trì như là mới vừa lấy lại tinh thần, hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay.
Về đến nhà đã là hơn 12 giờ, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đã ngủ, chỉ có Ứng Hoan mơ mơ màng màng mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn cậu một cái, giống như đã yên tâm, cô cũng không nói gì mà đóng cửa phòng tiếp tục ngủ.
Ứng Trì: “……”
Cứ cảm thấy hình như chị khẽ cười.
Ảo giác sao?
Đột nhiên có chút chột dạ……
Phải nói với chị chuyện cậu và Vi Vi ở bên nhau thế nào đây?
Cậu gãi gãi đầu, về phòng gọi điện thoại cho Chung Vi Vi, nói rất nhỏ: “Chị Vi Vi, em về đến nhà rồi, chị mau ngủ đi.”
Chung Vi Vi đã nằm ở trên giường, cười đáp ứng: “Ừ, em cũng đi ngủ sớm một chút.”
Ứng Trì vốn đang muốn nói thêm với cô vài câu nhưng thấy không còn sớm bèn nói: “Vâng, chị Vi Vi ngủ ngon.”
Nói chúc ngủ ngon xong, Ứng Trì đi tắm rửa một cái, lúc nằm ở trên giường, cậu lại nghĩ đến Chung Vi Vi ghé vào tai mình nói nhỏ “Giữ lại để dùng với em”, mặt cậu nóng lên, thân thể cũng ngo ngoe rục rịch theo, cậu vội vàng lấy gối đè lên mặt mình——
A a a a a! Không được tưởng tượng, không được tưởng tượng, không được tưởng tượng!!!!!
Càng là nói không ngừng nổi, càng không khống chế được.
Thiếu niên sống hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy trong đầu mình đều là phế liệu, tội ác tràn đầy, nhưng lại không muốn dùng tay, cứ cảm thấy làm chuyện này rất thẹn.
Cậu liều mạng nghĩ đến chuyện khác, muốn dời lực chú ý.
Một lát sau, cậu nhớ tới việc gắp thú bông.
Thiếu niên hít sâu một hơi, cầm lấy di động tra baidu “Kỹ xảo gắp thú bông.”
Cậu còn hai trăm đồng xu, mỗi lần gắp mất ba đồng, hôm nào đó cậu nhất định phải đi thêm một lần nữa, nhất định phải gắp được con thỏ đó cho chị Vi Vi.
Có người nói: Có tiền vậy còn không bằng đi mua mấy con!
Nhưng là, đi mua và gắp được không giống nhau, Ứng Trì không muốn lừa gạt Chung Vi Vi.
Buổi tối hôm nay, Ứng Trì lại bừng tỉnh lúc nửa đêm vì giấc mộng nào đó, sau đó đỏ mặt, cảm thấy thẹn mà bò dậy, lặng lẽ đi giặt quần lót, thật là quá không kiềm chế…… Về sau làm sao bây giờ?!!!
Ngày hôm sau, ba mẹ Chung Vi Vi đã trở lại, mang theo một đống lớn quà lưu niệm, bảo cô mang đi tặng bạn.
Ứng Trì đã chạy đến khu vui chơi để chơi trò gắp thú hai ngày liên tiếp, rốt cuộc lúc chơi hết tám trăm đồng mới gắp được con thỏ kia, rất kích động.
Lập tức chụp bức ảnh gửi cho Chung Vi Vi: Chị Vi Vi, chị xem!
Lúc ấy Chung Vi Vi đang đi dạo phố với mẹ, hai người đang đi trên lầu hai, cô nhận được tin nhắn của Ứng Trì thì dừng lại vì sửng sốt.
Mẹ Chung nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Tim Chung Vi Vi đập có chút nhanh, hưng phấn lại xúc động, khu vui chơi trên lầu ba, cậu đang trên đấy, cô muốn đi gặp cậu. Cô nhìn về phía mẹ, ép sự xúc động xuống, khẽ cười: “Không có việc gì, con vừa xem tin nhắn, có một người bạn cũng đang ở đây.”
Mẹ Chung cười cười: “Cô bé đi một mình sao?”
Chung Vi Vi lắc đầu: “Không phải.”
Cô chỉ cửa hàng quần áo bên cạnh: “Mẹ vào không, ở đây mới có đồ mới.”
“Cũng được.”
Vừa nghe có đồ mới, mẹ Chu bèn không để ý đến cô nữa, bà đi vào cửa hàng.
Chung Vi Vi vội vàng trả lời Ứng Trì.
【 Em đừng đi, em ở chỗ nào, chờ chị. 】
Ứng Trì nhìn thấy tin nhắn thì rất kinh hỉ, nhanh chóng trả lời: “Được, chị cũng ở đây sao?”
【 Ừ! Em chờ chị! 】
Chung Vi Vi tận chức tận trách chọn cho mẹ mấy bộ quần áo xuân hè mới, cô đi đến phía sau phòng thay đồ: “Mẹ, con lên lầu gặp bạn một chút, sẽ quay lại ngay,”
Mẹ Chung: “Ừ, đi rồi về nhanh.”
Chung Vi Vi: “Vâng.”
Sau đó liền chạy.
Cô đi đến thang máy gần nhanh, bước đi thật nhanh, vừa đến lầu ba đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo thun ở xa xa, cậu đứng thẳng, đĩnh bạt như cây bạch dương, trong tay cầm một con thỏ, chân của thỏ vừa vặn chạm mắt cá chân cậu.
Cậu quay đầu thấy cô, nở nụ cười.
Cậu vừa động, thỏ bông cũng động theo, đặc biệt đáng yêu!
Sao một chàng trai lại có thể hợp với thú bông như vậy!
Chung Vi Vi hưng phấn chạy tới, đi qua hai cô gái, thấy bọn họ dừng lại nhìn cậu, nhỏ giọng nghị luận.
“Anh trai kia là ai? Thật đẹp trai, hình như có chút quen mắt.”
“Mình biết mình biết! Là Ứng Trì! Lần trước còn lên hot search, cậu nhớ không?”
“A a a, là cậu ấy! Mình nhớ rõ, lớn lên thật đẹp mắt! Còn đẹp hơn cả giáo thảo của chúng ta!”
“Lúc trước cậu ấy cũng học Nhất Trung? Đàn anh!”
Hai cô gái lấy di động ra, chuẩn bị chụp lén.
Chung Vi Vi dừng lại, quay đầu nhìn hai người, cười tủm tỉm nói: “Tiểu học muội, không thể chụp lén đâu.”
Hai tiểu học muội: “……”
Ứng Trì phát hiện cho người chụp lén mình, cho nên khi có điện thoại giơ lên cậu liền cúi đầu, chắc là không chụp được cậu. Từ lúc lên hot search đến giờ đã hơn nửa năm, sao vẫn có người nhớ cậu……
Chung Vi Vi đuổi hai cô gái đi, xoay người đi đến chỗ cậu.
Cô nhẹ giọng hừ: “Em xem em đi, đứng bên ngoài để trêu chọc ai đây.”
Ứng Trì oan uổng: “Em không có……”
Cô hưng phấn mà lấy di động ra, chụp liên tiếp chụp vài hình, sau đó nói: “Em quay mặt đi, quay mặt lại với chị giống vừa nãy.”
Ứng Trì: “……”
Cậu có chút quẫn, lại bất đắc dĩ quay đi theo yêu cầu của cô.
Chung Vi Vi chụp liên tiếp hơn hai mươi tấm ảnh mới mỹ mãn cất đi, đến cạnh cậu lấy thỏ bông, cô cúi đầu cọ cọ vào nó, mỉm cười hỏi: “Gắp bao lâu?”
Ứng Trì nói: “Không lâu.”
Chung Vi Vi: “Nói thật.”
Ứng Trì: “…… Ngày hôm qua cũng tới.”
Chung Vi Vi lại hỏi: “Hết bao nhiêu tiền?”
Ứng Trì cúi đầu, nói thầm: “Không nhiều, dù sao cũng gắp rồi, chị thích là được.”
Chung Vi Vi nghiêng đầu nhìn cậu: “Rốt cuộc là bao nhiêu?”
Ứng Trì không có biện pháp, chỉ có thể nói thật: “Cũng không nhiều, chỉ mấy trăm.”
“Mấy trăm?”
“Tám trăm……”
Chung Vi Vi yên lặng chửi bậy, xem ra thằng nhóc này giống mình, không có duyên với trò gắp thú, cô nói: “Có lòng là được.”
Ngày đó là cô sợ cậu tiêu nhiều tiền nên mới kéo cậu đi, sự thật cũng là cô không biết gắp. Con thỏ bông tai dài này, mua ở bên ngoài nhiều nhất là ba mươi tệ, tám trăm tệ không phải là mua được mười mấy con sao?!
Ứng Trì cười cười: “Mua không giống, gắp được mới có ý nghĩa, tuy rằng hơi hố người……”
Cậu đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Chị Vi Vi, sao lại ở chỗ này?”
“Chị đi mua đồ với mẹ, bà đang thử đồ ở dưới.”
Chung Vi Vi nhìn thời gian, cô đã đi lên hơn mười phút.
Vừa dứt lời, di động liền vang lên, là mẹ cô gọi.
Chung Vi Vi vội vàng nghe máy, liếc nhìn Ứng Trì, thấp giọng trả lời: “A, con xuống ngay đây, em sẽ xuống chọn đồ giúp mẹ!”
Ứng Trì chờ cô tắt điện thoại, vội nói: “Vậy chị mau xuống với gì đi, không cần ở đây với em đâu.”
Chung Vi Vi rất muốn ăn cơm tối với cậu, chỉ là hôm nay thật sự không được, cô nói: “Được rồi.”
Cô nghiêng người, ngoắc ngoắc tay với cậu.
“Lại đây một chút.”
Ứng Trì nghi hoặc qua đi, “Làm sao vậy?”
Chung Vi Vi nhìn bốn phía, phát hiện không ai cầm di động chụp lén, nắm lấy tay cậu, nhón chân hôn nhanh lên môi cậu một cái, chưa chờ cậu phản ứng thì đã nhanh chóng chạy đi.
Chạy được vài bước, cô quay lại nhìn cậu, thấy mặt cậu đỏ lên, cô mỉm cười rồi vẫy tay với cậu: “Chị đi đây.”
Ứng Trì quẫn, gãi gãi đầu, gật đầu một cái.
Chung Vi Vi xoay người rời đi.
Ứng Trì hít một hơi thật sâu, xoa một mặt, bước vào một thang máy khác.
Chị Vi Vi thật là……
Luôn thích trêu cậu.
Cậu đi xuống thang máy, lại nghĩ tới cái hôn vừa rồi, sau đó nhịn không được tự mình vui vẻ, khóe môi cong lên.
Trước khai giảng trước, hai người lại trộm hẹn hai lần, lần hẹn hò thứ hai, hai người tản bộ ở công viên gần nhà, đang đi, Chung Vi Vi đột nhiên hỏi cậu: “Em có nghĩ sẽ nói với Ứng Hoan thế nào chưa?”
Ứng Trì vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, có lẽ sau khi Ứng Hoan sẽ rất kinh ngạc, cũng không biết có thể nói cậu không biết xấu hổ hay không…… ở bên bạn tốt của chị thật sự không dễ nói?
Chung Vi Vi nhỏ giọng nói: “Chị cũng hơi ngượng ngùng, dù thế nào cũng là chị theo đuổi em trước, có chút không phúc hậu……”
Ứng Trì trừng mắt: “Không phải em theo đuổi trước sao?”
Chung Vi Vi chớp mắt: “Em trước sao?”
“Em trước!”
“…… Được được được, em trước.”
“……”
Ứng Trì dừng một chút, nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn: “Chị Vi Vi, chị coi như em theo đuổi chị trước được không?”
Chung Vi Vi không biết vì sao cậu lại chấp nhất chuyện ai theo đuổi trước như vậy, cô hỏi: “Tại sao?”
Ứng Trì nói nhỏ: “Như vậy có vẻ em sẽ man một chút.”
À……
Chung Vi Vi mắt trợn trắng, thằng nhóc này cũng thật chấp nhất chính mình man hay không man, có quan trọng như vậy à?
Cô cười gật đầu: “Được, em nói cái gì thì là cái đó.”
“Chị Vi Vi……”
“……”
Chung Vi Vi ngẩng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt: “Sao em một bên kêu chị là chị, một bên cường điệu mình rất man, em không thấy kỳ quái sao?”
Ứng Trì: “……”
Giờ cậu mới nhận ra.
Chung Vi Vi kéo cậu đến bên cạnh, lại nhịn không được muốn trêu cậu, cô ôm eo cậu, cười tủm tỉm hỏi: “Sau này khi chúng ta ở trên giường em cũng định gọi chị Vi Vi sao, em không thấy như thế thực……”
Cô không nói hết.
Ứng Trì: “……”
Cả người cậu cứng đờ, sao chị Vi Vi luôn nói về cái này vậy.
Cậu không muốn lại gặp giấc mộng này!
Cậu có ý xin tha: “Chị Vi Vi… chị……”
Cái từ “chị” kia bị cậu giữ lại trên môi, chỉ nói một nửa.
Chung Vi Vi nhìn cậu cổ vũ: “Không quen phải không? Không có việc gì, kêu nhiều một chút sẽ quen.”
Ứng Trì nhấp môi, nhìn cô, thấp giọng: “Vi Vi……”
“Ha ha ha ha ha!”
“……”
“Lại kêu một tiếng.”
“Vi Vi……”
“Kêu nhiều hơn đi.”
“Vi Vi, Vi Vi, Vi Vi……”
Ứng Trì quẫn, kêu liên tiếp vài tiếng, càng kêu càng có chút thuận miệng.
Chung Vi Vi ngửa đầu cười to: “Sao em lại nghe lời như vậy, ngoan như vậy là chị có chút luyến tiếc.”
Ứng Trì nhìn trời, kiểu gì chị cũng nói được
Cậu cúi đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, lại hôn lên môi cô lần nữa.