Edit: Rùa
Ứng Hoan không biết sau lưng cô hai người đàn ông đã hẹn một trận quyết đấu, cho nên khi thấy Chu Bách Hạo bỗng nhiên thay đồng phục, cột lên băng vải, khuôn mặt lạnh lùng đánh vào bao cát, cô có chút kinh ngạc.
Chu Bách Hạo đã không đánh quyền một thời gian, khôi phục huấn luyện là cần thiết, nếu có thua cũng không thua quá khó coi. Anh dùng sức đấm vào bao cát, trong lòng rất khó chịu, cũng có chút hối hận vì đã đánh cuộc với Từ Kính Dư.
Anh và Từ Kính Dư lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thẩm mỹ yêu thích cũng rất giống, ví dụ như đều thích quyền anh, Từ Kính Dư làm quyền thủ, anh ở sau màn làm người đầu thư. Trước kia lúc học cao trung, anh có thích một nữ sinh, nhưng nữ sinh đó không thích anh mà thích Từ Kính Dư, chuyện này không phải chỉ một hai lần, anh liền kỳ quái, bản thân không kém Từ Kính Dư cái gì, tại sao đều chướng mắt anh ta.
Đến cả Ứng Hoan, anh xác thật có chút hảo cảm, còn chưa thế nào đâu, Từ Kính Dư đã nhịn không được.
Đây vẫn là lần đầu tiên thấy Từ Kính Dư nóng vội như vậy.
Anh cười nhẹ, có ý tứ.
Từ Kính Dư đi đến bên cạnh máy chạy bộ: “Nhìn cái gì?”
Ứng Hoan ấn nút dừng, nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, “Không có gì, đến đây lâu như vậy cũng chưa thấy qua Chu tổng đánh quyền, có chút tò mò…” Cô quay đầu nhìn anh, “Các anh vừa rồi đã nói gì sao?”
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, như cười như không nói: “Muốn biết?”
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Cũng không phải rất muốn biết….”
Nhỡ đâu là bí mật gì đó của ông chủ, cô vẫn không nên biết thì hơn.
Từ Kính Như cười: “Vốn dĩ cũng không định nói cho cô.”
Ứng Hoan: “…”
Không nói cho tôi, vậy anh hỏi cái gì!
Trong văn phòng, huấn luyện viên Trịnh Hồng ở Bắc Kinh ngồi trên sô pha nhìn thiếu niên trước mặt, mỉm cười nói: “Ứng Trì đúng không? Huấn luyện viên Ngô của các cậu đã khen cậu vài lần, video thi đấu lúc trước của cậu tôi cũng đã xem qua. Đến Bắc Kinh cùng tôi huấn luyện thì thế nào? Đến lúc đó có thể tham gia giải vô địch thế giới?”
Ứng Trì nhìn Trịnh Hồng, trong lòng không muốn đi nhưng không biết nên nói thế nào cho uyển chuyển, Trịnh Hông cười: “Có việc gì cậu cứ nói thẳng, không sao đâu.”
Như vậy sao?
Ứng Trì gãi gãi đầu, sắp xếp lại từ ngữ cần nói, nói thẳng: “Cảm ơn ngài đã quan tâm, nhưng tôi vẫn muốn ở lại câu lạc bộ, có lẽ ngài không biết, ba tôi bị nhiễm trùng đường tiểu, không biết khi nào sẽ phải phẫu thuật, tôi phải cho ba tôi một viên thận…”
Trịnh Hồng sửng sốt, chuyện này ông ta không biết.
Ứng Trì nghĩ đến đây có chút khổ sở, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi, cũng không thể lựa chọn, khóe miệng câu khẽ nâng lên, ánh mắt kiên định: “Cho nên, tôi muốn quý trọng cơ hội hiện tại, mặc kệ là thi đấu gì, chỉ cần có cơ hội, tôi đều không muốn từ bỏ, không muốn chờ đợi.”
Nếu thực sự có ngày yêu cầu cậu từ bỏ thi đấu.
Ít nhất không uổng phí.
Ứng Hoan đứng ở cửa phòng y tế, thấy Ứng Trì ủ rũ đi ra từ phòng huấn luyện viên, đi qua bên cạnh cô cũng không chú ý. Ứng Hoan giơ tay, xoa nhẹ đầu cậu, “Làm sao vậy? Huấn luyện viên nói gì em sao?”
Ứng Trì ngẩng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười: “Không có.”
Ứng Hoan không tin: “Vậy sao lại thế này?”
Ứng Trì đứng tại chỗ, nói qua cho Ứng Hoan nghe chuyện vừa xảy ra, cậu cào đầu: “Kỳ thật em cảm thấy ở câu lạc bộ rất tốt, cũng không muốn đi đâu cả, khả năng đến lúc Trần Sâm Nhiên dự thi, em chỉ có thể là người dự bị. Cho dù như vậy, em cũng không nghĩ sẽ đi.”
“Vậy không đi.” Ứng Hoan nhấp miệng cười. “Buổi sáng hôm nay thi thế nào?”
“Em cảm thấy có thể qua.”
Ứng Hoan gật đầu, thấy Trần Sâm Nhiên đi qua bọn họ, khuôn mặt âm trầm.
Ứng Trì liếc cậu ta một cái, có lẽ Trịnh Hồng tìm cậu ta, đại khái là không muốn trở về tay không, muốn mang một người trở về.
Trần Sâm Nhiên đi vào văn phòng, Ngô Khởi cũng ở đó, Trịnh Hồng đem chuyện đã nói với Ứng Trì nói lại cho cậu ta, Trần Sâm Nhiên không chút nghĩ ngợi liền nhìn về phía Ngô Khởi, hừ nhẹ: “Huấn luyện viên, có phải anh cảm thấy đem tôi đẩy đi thì cái đội này liền hài hòa?”
Ngô Khởi nhíu mày: “Thằng nhóc thối này, nói cái gì vậy!”
Trần Sâm Nhiên khinh thường: “Không phải sao?”
Trịnh Hồng nhíu mày, không nghĩ tới hai quyền thủ cấp 75 kg này lại khó nói như vậy, hiển nhiên Trần Sâm Nhiên càng khó giải quyết hơn, ông ta trực tiếp nói: “Cậu cũng không muốn đi?”
Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên rống lên: “Dựa vào cái gì? Ứng Trì không đi sao tôi phải đi?”
Tất cả mọi người đều mong cậu ta đi có phải không?
Cậu ta càng không đi.
“Tôi không đi, cho dù rời câu lạc bộ tôi cũng không đi.”
“Còn rời câu lạc bộ? Thằng nhóc này, cậu còn học được cách uy hiếp người khác có phải hay không?” Ngô Khởi tức giận, tay đập mạnh lên bàn, “Có phải cậu muốn tiếp tục làm xằng bậy? Cho rằng bản lĩnh đủ lớn nên cậu tưởng cậu muốn làm gì thì làm sao?”
Trần Sâm Nhiên hừ lạnh: “Xem đi, anh chính là muốn tôi rời đi.”
Ngô Khởi đau đầu không buồn nói chuyện, nhìn thoáng qua Trịnh Hồng, nói với Trần Sâm Nhiên: “Cậu đi huấn luyện trước đi, tối tôi sẽ tìm cậu.”
Trần Sâm Nhiên lạnh mặt bước ra ngoài.
Ngô Khởi đỡ trán, nhìn Trịnh Hồng, thở dài: “Anh cũng thấy rồi đấy, đều cứng đầu như vậy, muốn nói cũng không nói được.”
Trịnh Hồng cũng đau đầu, vỗ vỗ vai anh ta: “Cậu vất vả rồi.”
Cuối cùng, Trịnh Hồng không mang Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên mà mang đi hai quyền thủ cấp bậc nhỏ.
…….
Buổi tối, Ứng Hoan cùng một đám vận động viên về nhà, đã là tháng 12 vậy mà đám quyền thủ này ăn mặc rất mong manh, bên trong áo thun, bên ngoài chỉ khoác thêm áo khoác hoặc đồng phục bóng chày.
Ứng Hoan mặc áo lông vũ màu trắng, còn quàng thêm khăn quàng cổ, đứng ở giữa rất dễ nhận ra, giống như mang theo bảo vệ, tỷ lệ người quay đầu nhìn rất cao.
Thạch Lỗi chỉ hẻm nhỏ bên cạnh: “Muốn ăn khuya không?”
Ứng Trì: “Ăn thịt nướng đi.”
Thạch Lỗi: “Đi đi đi, Kính Vương mời khách.”
Từ Kính Dư đi sau cùng nghe được lời này liền cười: “Tôi nói mời khách khi nào?” Anh nhìn Ứng Hoan, “Cô muốn ăn cái gì?”
Ứng Hoan hơi sửng sốt, mấy người Thạch Lỗi liều mạng nháy mắt ra hiệu với cô, cô nhỏ giọng nói: “Nếu không thì đi ăn thịt nướng đi.”
Từ Kính Dư cười cười, cằm chỉ chỉ ngõ nhỏ: “Đi thôi.”
Một đám người ôm vai bá cổ nhau đi vào, Ứng Hoan thấy Trần Sâm Nhiên rời đi một mình, theo bản năng kêu lại: “Cái kia…”
Dương Cảnh Thành cũng phát hiện ra, gọi to: “Trần Sâm Nhiên, cậu làm gì, cùng đi thôi.”
Trần Sâm Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không đi.”
Nói xong liền rời đi.
Thạch Lỗi lắc đầu: “Sao thằng nhóc này càng ngày càng không hòa đồng với mọi người?”
Mọi người dẫn nhau vào quán thịt nướng trong ngõ, gọi rất nhiều thịt, mới phát hiện không thấy Từ Kính Dư đâu, quay đầu nhìn lại, thấy anh đang ngồi xổm trước một tiệm cá vàng, em gái bán hàng đang tiếp đón anh.
Ứng Hoan mua cốc trà sữa ở quán bên cạnh, thấy Từ Kính Dư ngồi trước tiệm cá vàng, có chút tò mò đi qua nhìn ngồi xuống bên cạnh anh, cắn ống hút quay đầu nhìn anh, “Anh muốn nuôi cá vàng?”
Từ Kính Dư nhìn cô, nhướng mày cười: “Tới, chọn hai con đi.”
Ứng Hoan có chút không hiểu được: “Anh muốn cá vàng làm gì?”
“Muốn nuôi, mau chọn.”
………..
Nhiều cá như vậy, nhìn con nào cũng giống nhau…..
Ứng Hoan nhìn hai phút, chọn hai con: “Con có mùa trắng ở mang, cả con toàn màu hồng này, thế nào?”
Từ Kính Dư đương nhiên không ý kiến, nói với em gái chủ quán: “Theo cô ấy, lấy hai con này, có bể cá không?”
Em gái nhìn anh, lại nhìn Ứng Hoan nói: “Rất ít người mua bể cá, hôm nay tôi chỉ mang hai cái đến đây, đã bán hết rồi, anh ở ký túc xá sao? Em cũng là sinh viên đại học A, ngày mai em có thể mang đến ký túc xá cho anh.” Nói xong liền lấy di động ra, cười tủm tỉm, “Anh có thể cho em số di động hoặc Wechat?”
“Không cần, cô mang đến câu lạc bộ Thiên Bác giúp tôi.”
Em gái do dự một chút, “Được…Kia, số di động và Wechat cho em lưu một cái đi, em đưa đến cho anh dễ hơn.”
Dù sao, chính là muốn số di động và wechat.
Ứng Hoan nhìn bộ dáng bám riết không tha của cô ấy, bỗng nhiên lấy di động trong túi ra, “Cô lưu số của tôi đi, đến thì gọi cho tôi, tôi tới lấy.”
Cô gái sửng sốtt, Từ Kính Dư cười: “Nghe cô ấy.”
Ứng Hoan đọc số của mình, cô gái ngơ ngác ghi nhớ, Từ Kính Dư đứng lên, nắm lấy mũ áo của cô. “Đi thôi, cá vàng nhỏ.”
Ứng Hoan đứng lên, kéo lại mũ áo, “Anh đừng kéo mũ của tôi, lông chồn phía trên đều bị anh kéo xuống.”
“Chất lượng kém như vậy? Kéo xuống cho cô mua cái mới.”
“……”
“Đi thôi…”
Từ Kính Dư đi được hai bước, quay lại nhìn cô.
Ứng Hoan cầm theo trà sữa đi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Còn có, không cần đặt loạn biệt danh cho tôi.”
Bác sĩ nhỏ, Ứng Tiểu Hoan, cá vàng nhỏ….
Cái gì cũng đều là anh kêu.
Qan trọng nhất chính là, tại sao anh lại muốn nuôi hai con cá vàng?
Từ Kính Dư thấp giọng cười nhẹ: “Được, về sau không vậy nữa.”
Em gái chủ quán ngơ ngác nhìn hai người, lại nhìn dãy số trong tay mình, thì ra hai người này là người yêu, Đến đây ân ái cho cô xem sao?
Hai người trở lại quán thịt nướng, Ứng Hoan ngồi vào bên cạnh Ứng Trì, Thạch Lỗi hỏi Từ Kính Dư: “Cậu ở bên kia làm gì?”
Từ Kính Dư liếc anh ta một cái: “Mua cá vàng.”
Thạch Lỗi: “Cậu mua cá vàng làm gì?”
Từ Kính Dư: “Nuôi.”
Thạch Lỗi: “…..”
Anh ta càng ngày càng không hiểu Từ Kính Dư.
Buổi tối, Ứng Hoan trở lại ký túc xá, cởi áo lông vũ, lấy móc treo quần áo treo lên.
Chung Vi Vi ghé vào, nhắc nhở cô: “Ai, phiếu xem điểm rớt.”
Ứng Hoan: “Hả?”
Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên có phiếu xem điểm, “Không phải của tớ, tớ để trong ba lô.” Cô khom lưng nhặt lên, nhìn tên và hình chụp, tức khắc ngây người.
Cùng lúc đó, di động vang lên.
Cô cầm di động nhìn thoáng qua.
Từ Kính Dư gửi tin nhắn cho cô.
[ Cá vàng nhỏ, tôi để phiếu xem điểm trong mũ của cô, đừng làm mất, đến lúc đó tra thành tích giúp tôi. ]
Ứng Hoan nhìn thấy ba chữ “cá vàng nhỏ”, nghĩ đến đêm nay anh kêu cô chọn hai con cá vàng, tim lại run nhẹ lên.
Khương manh phơi quần áo xong đi vào, đi qua bên cạnh cô liếc mộ cái, thấy phiếu xem điểm trong tay cô sửng sốt một chút, trực tiếp hỏi: “Sao cậu lại cầm phiếu xem điểm của Từ Kính Dư?”
Giọng nói có chút khó chịu, giống như đang chất vấn Ứng Hoan.
Ứng Hoan quay đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Anh ấy đưa cho tớ, muốn tôi xem điểm giúp, làm sao vậy?”
Khương Manh hơi nghẹn lại, nhíu mày nói: “Cậu đắc ý cái gì?”
Ứng Hoan vô tội: “Tớ đắc ý cái gì?”
Khương Manh: “Cậu chính là đắc ý được làm thêm ở câu lạc bộ, người khác thì không thể vào được, cùng Từ Kính Dư cũng không thân cho nên mình cậu được hưởng đãi ngộ này.”
Ứng Hoan có chút câm nín, cũng có chút buồn cười, “Cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Cô xoay người mang áo treo vào tủ quần áo, đóng cửa lại, nhắn tin cho Từ Kính Dư, cô vốn muốn nói “Không được gọi tôi như thế.” Đánh xong bỗng nhiên lại xóa đi, cắn nhẹ môi, gửi cho anh một câu khác.
[ Từ Kính Dư, phòng ký túc của tôi có người thích anh.” ]
[ Cô sao? ]