Edit: Rùa.
Trong chớp mắt, trước ngực Ứng Hoan có thêm một quả dừa, cô ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô híp mắt lại theo bản năng, mềm giọng nói: “Anh đoán chắc tôi đến lúc này sao?”
Từ Kính Dư không động thanh sắc dịch sang bên trái che đi ánh mặt trời cho cô, cúi đầu nhìn: “Vừa lúc nghỉ ngơi, tính thời gian thì thấy em hẳn sắp đến rồi.”
Cho nên, anh đi mua cho cô một quả dừa.
Không nghĩ tới vừa mua về liền thấy xe ngừng ở ven đường, cô gái nhỏ vừa xuống xe liền chạy vội hướng cửa.
Hai người đã ba tháng không gặp, hiện tại tâm tình Ứng Hoan có chút loạn, thấy anh nên trong lòng đặc biệt vui vẻ, cúi đầu hút một ngụm nước dừa, nghe thấy anh hỏi: “Ngọt không?”
Ứng Hoan ngẩng đầu: “Ngọt lắm, anh chưa uống sao?”
Vì sao mỗi lần anh đều hỏi cô có ngọt không?
“Chưa uống, chỉ mua cho em.”
Từ Kính Dư lấy valy của cô, vừa xuống xe vài phút mặt cô đã bị phơi đỏ, cằm chỉ chỉ: “Đi vào thôi, nơi này quá nóng.”
Ứng Hoan ừ một tiếng, đi theo bên cạnh anh, đi được vài bước thì phát hiện anh đang nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Từ Kính Dư khẽ cười: “Mấy tháng không gặp, nhìn em thì sao?”
Mặt Ứng Hoan đỏ lên, cúi đầu không biết nên trả lời thế nào.
“Chị!”
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn lại, Ứng Trì ở trước cửa nhà huấn luyện ra sức vẫy tay, tươi cười sáng lạn giống như mặt trời nhỏ, nháy mắt liền chạy tới trước mặt cô, cao hứng nói: “Chị vừa đến à?”
Có lẽ là lâu lắm không gặp, Ứng Hoan cảm thấy Ứng Trì có chút thay đổi, thay đổi này cô không gọi tên được, cũng không biết chỗ nào không giống nhau, cô giơ tay sờ đầu cậu, nói nhỏ: “Cảm thấy em trưởng thành hơn rồi.”
Ứng Trì: “…”
Cậu nhún vai, nhịn không được nói: “Chiều cao của em không thay đổi, cân nặng cũng không thay đổi.”
Cậu quay đầu nhìn Từ Kính Dư, giọng điệu liền thay đổi trong nháy mắt, hừ một tiếng: “Sao anh lại ở đây?” thấy anh đang kéo valy của Ứng Hoan liền giơ tay đoạt lại, “Đưa cho tôi.”
Từ Kính Dư cũng không tranh với cậu, liếc qua người đang cúi đầu uống nước dừa, nhàn nhạt nói: “Mua quả dừa.”
Ứng Hoan suýt bị sặc, liếc nhanh qua người anh.
Từ Kính Dư cười cười, bỏ tay vào túi quần, tiêu sái đi đến cửa.
Giờ nghỉ ngơi kết thúc, Ngô Khởi đá từng người đang ngủ thức dậy.
Một đám người tỉnh dậy liền thấy bác sĩ nhỏ xinh xắn mặc váy trắng đứng ở cửa, tức khắc tỉnh táo hoàn toàn, Thạch Lỗi nhảy xuống từ sô pha: “Ai nha, còn chút nữa là quên mất, hôm nay bác sĩ nhỏ tới.”
Triệu Tĩnh Trung cười ngây ngô: “Tôi nhớ rõ đấy.”
Ứng Hoan cười: “Tới cổ vũ cho mọi người.”
“Thật tốt quá, có cô ở đây thì mọi người sẽ càng cố gắng, cô không biết, mấy lần trước thi đấu không có cô cổ vũ, xuống khỏi quyền đài không ai khen ngợi chúng tôi, thật mẹ nói….” Dương Cảnh Thành sắp tuôn ra một loạt lời thô tục liền dừng lại, ho nhẹ một tiếng, vội chuyển lời: “Không phải, tôi là nói không có cô, mọi người rất không quen.”
Ứng Hoan rất vui vẻ, cười không ngừng.
Hàn Thấm nhìn Ứng Hoan, hôm nay cô mặc váy liền thân màu trắng, cổ cao xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, làn da rất trắng cũng rất mềm mại, cả người thoạt nhìn mảnh khảnh mềm mại, ngoại trừ việc đeo niềng răng khiến môi hơi kỳ quái, đã ở chung lâu rồi, xác thật rất dễ nhìn.
Cô quay đầu nhìn Trần Sâm Nhiên.
Trần Sâm Nhiên ngồi trong góc, trầm mặc nhìn Ứng Hoan được mọi người vây quanh, cậu ta nhìn vài phút, cũng đợi vài phút, từ đầu đến cuối cô đều chưa nhìn cậu ta một cái. Nhưng cậu ta chỉ nhìn cô, nhìn toàn bộ câu lạc bộ vì có cô mà trở nên sôi động phấn chấn, áp lực mấy ngày trước bỗng nhiên tiêu tán rất nhiều, cảm giác mất mát cũng kéo tới bao trùm tâm trạng của cậu ta.
Ngô Khởi gọi: “Được rồi được rồi, để Ứng Hoan nghỉ ngơi một chút, các cậu đi huấn luyện đi.”
Mọi người đáp lời, chậm rãi tản ra.
Ứng Trì đặt va ly của Ứng Hoan xuống, “Chị ngồi một lát, em đi huấn luyện.”
“Mau đi đi.”
Ứng Hoan tháo ba lô ra, đi đến chỗ Hàn Thấm, lúc này mới thấy Trần Sâm Nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên người cậu ta hai giây, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trần Sâm Nhiên rũ mắt, vò đầu rồi đứng dậy đi huấn luyện.
Hàn Thấm nâng cằm chỉ Trần Sâm Nhiên, thấp giọng nói, “Thằng nhóc này gần đây không thể thi đấu, cảm xúc có phần không ổn, em….”
Ứng Hoan cười: “Em biết, em sẽ cố tránh cậu ta, không chọc cậu ta.”
Hàn Thấm cười, “Ý của chị không phải vậy, chị là nói…” Cô hơi dừng lại, cũng không biết nói như vậy có đúng không, “Chị nói thằng nhóc đó tính tình không tốt, cũng sẽ không nói, có thể liên quan đến hoàn cảnh sống trước đây của nó. Chị cảm thấy nó cũng không chán ghét em như biểu hiện bên ngoài, có đôi khi chị thấy nó hâm mộ bọn Thạch Lỗi.”
Ứng Hoan không quá hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Hâm mộ bọn họ cái gì?”
Trần Sâm Nhiên còn sẽ hâm mộ người khác sao? Cô vẫn luôn cảm thấy cậu ta vô cùng kiêu ngạo, nhìn ai cũng không thuận mắt, tính tình cũng kém, rất nhiều lúc tự coi mình là trung tâm, người như vậy sẽ hâm mộ người khác sao?
Hàn Thấm tận lực nói: “Ví như lúc em ở nhà trẻ, giáo viên khen mọi người, mỗi người đều được hoa hồng nhưng chỉ mình em không có, em có khó chịu hay không?”
Ứng Hoan sửng sốt: “Có.”
Hàn Thấm nhẹ nhàng gạt tóc mái, mỉm cười nói: “Em không cảm thấy Trần Sâm Nhiên chính là đứa nhỏ không có hoa hồng kia sao? Chị biết lúc trước nó đã làm mấy chuyện quá phận, đổi là chị là em, có khi chị sẽ không nhịn được mà đánh nhau với nó, hoặc từ chức chạy lấy người.”
Ứng Hoan đã hiểu, ý của Hàn Thấm là, Trần Sâm Nhiên cũng muốn cô cổ vũ, cô kinh ngạc hỏi: “Không có khả năng đi?”
Hàn Thấm cười: “Vì sao lại không có khả năng.”
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, có lẽ Hàn Thấm nói đúng, nhưng cô không cách nào lý giải. Theo cô thấy, thiếu niên yêu thích và ước mơ đều biểu hiện rõ, giống như Ứng Trì, nếu muốn, nếu thích, nếu giấu mà giấu không được sẽ hiện rõ nơi đáy mắt hoặc trực tiếp la lên, có đôi khi thực không biết tự lượng sức mình, rồi lại làm người cảm thấy tuổi trẻ chính là như thế.
Từ Kính Dư là thích cái gì, liền trực tiếp đi tranh thủ, biểu hiện mãnh liệt khiến cho người đi theo cũng cảm thấy nhiệt huyết.
Ứng Hoan nhìn Hàn Thấm, cô tưởng tượng một chút, nếu chủ động nói chuyện cùng Trần Sâm Nhiên hoặc là giải hòa, cậu ta sẽ như thế nào? Nửa ngày, cô thở dài: “Chỉ là em đối với gương mặt kia không quen, luôn muốn tránh.”
Hàn Thấm cũng biết mình làm cô khó xử, nhưng thằng nhóc kia lại không tự thoát ra được, có khi sẽ tự phế bản thân. Cô vỗ vai Ứng Hoan, cười nói: “Không có việc gì, chị biết việc này đối với em rất khó, cứ thế đi, dù sao hiện tại nó cũng không thi đấu.”
“Vâng.”
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, Chu Bách Hạo đã lâu không xuất hiện lại tới đây.
Chu Bách Hạo là người đầu tư, nhìn rất nghiêm chỉnh, anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, phía sau còn có hai trợ lý đi theo, phong phạm tinh anh mười phần, đứng ở bên cạnh một đám vận động viên có chút không hợp. Anh ta nhìn Ứng Hoan, hơi mỉm cười: “Đã lâu không gặp, bác sĩ nhỏ.”
Đến cả ông chủ cũng gọi cô là bác sĩ nhỏ, cái này làm cho Ứng Hoan có chút quẫn, cong cong khóe miệng nói: “Đã lâu không gặp, Chu tổn.”
Từ Kính Dư liếc nhìn anh ta một cái, “Anh tới làm gì? Không cần bồi ăn bồi uống?”
Chu Bách Hạo: “…”
Cái gọi là bồi ăn bồi uống, chính là bồi lãnh đạo phía trên.
“Không phải Ứng Hoan ở đây sao? Tới đây nhìn xem rồi sẽ đi.”
“Cô ấy tới thì liên quan gì đến anh?”
Chu Bách Hạo nhìn Từ Kính Dư, khóe miệng khẽ giật: “Ngày mai ba mẹ cậu tới, đi cùng mấy người bạn đến cỗ vũ cho cậu, kêu tôi sắp xếp chỗ ngồi, đừng có thua, đỡ mất mặt.”
Từ Kính Dư cười nhạo: “Nói lời vô nghĩa.”
Ai mẹ nó không nghĩ thắng.
Chu Bách Hạo cười cười, nhìn mọi người: “Ngày mai cố lên, nỗ lực tiến vào trận chung kết.”
Anh ta ở lại vài phút liền vội vã rời đi.
Ứng Hoan quay đầu nhìn Từ Kính Dư, nhỏ giọng hỏi: “Ba mẹ anh đều tới sao?”
Từ Kính Dư ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ cần có thời gian thì bọn họ đều tới xem, nhưng bọn họ chỉ xem thi đấu, tôi cũng không rảnh lo bọn họ, bọn họ xem xong liền trở về.”
Đầu tháng Ứng Hoan kiểm tra niềng răng, lại hỏi Đỗ Nhã Hân, có thể tháo niềng răng hay không, Đỗ Nhã Hân vẫn ôn hòa khuyên cô: “Không cần sốt ruột, sắp đủ hai năm, đợi thêm một chút cũng không sao.”
Vốn dĩ….
Cô muốn tháo niềng răng, Đỗ Hân Nhã lại cố tình kiên trì muốn cô đeo.
Trong lòng Ứng Hoan cảm thấy rất gấp, lại không thể cự tuyệt Đỗ Nhã Hân.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau lên lầu, lúc cửa thang máy mở ra, Ứng Trì kéo va ly của Ứng Hoan đi vào, Ứng Hoan thấy không được liền lùi lại, nhìn về phía Ứng Trì: “Em lên lầu chờ chị, chị sẽ đi chuyến sau.”
Nửa phút sau, Ứng Hoan cùng mấy người Từ Kính Dư vào thang máy, Từ Kính Dư dựa vào vách thang máy, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt. Hôm nay Ứng Hoan buộc tóc phía sau, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Từ Kính Dư nhìn thấy phía sau tai cô có một nốt ruồi nho nhỏ.
Ứng Hoan bôn ba một ngày, tóc có chút loạn, lại hơi ướt do mồ hôi, vài sợi tóc tùy ý dán trên cổ, cổ cô trắng nõn tinh tế, thoạt nhìn rất yếu ớt, phảng phất chỉ cần dùng sức một chút có thể bẻ gãy.
Từ Kính Dư nhìn vài giây, nhịn rồi lại nhịn, thật sự nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng đẩy vài sợi tóc dính trên cổ cảu cô ra.
Cả người Ứng Hoan run lên, quay đầu nhìn anh.
Từ Kính Dư buông tay, khóe miệng khẽ cong: “Kẹo bạc hà đâu?”
Nơi anh vừa chạm vào có chút ngứa, Ứng Hoan giơ tay sờ một chút, kéo ba lô ra trước mặt, “Ở trong này, tôi lấy cho anh.”
Cô lấy hộp kẹo bạc hà màu đen đưa cho anh.
Kẹo bạc hà này có nhiều loại, hộp màu đen được gọi là “gió lốc đêm khuya”, vị lạnh nhất.
Từ Kính Dư tiếp nhận, mở hộp ra lấy một cái, trực tiếp nhét vào trong miệng, cúi đầu nhìn cô, hơi hơi nhướng mày: “Muốn thử lại hay không?”
Ứng Hoan vội vàng lắc đầu: “Không cần!”
Kiên quyết không cần!
Thạch Lỗi ở bên cạnh quan sát thật lâu, anh ta nhìn Ứng Hoan, cười hì hì duỗi tay đến trước mặt Từ Kính Dư: “Cho tôi một cái.”
Từ Kính Dư đưa cho anh, Thạch Lỗi nhanh khanh khách, nhịn không được chê bai: “Lạnh quá, cũng không biết có gì ngon.”
Từ Kính Dư: “Không ăn được thì đừng ăn.”
Thạch Lỗi ngượng ngùng cười: “Ăn ăn ăn, cậu là người thắng nhiều nhất trong đội, nói không chừng ăn vào ngày mai thi đấu có thể thắng.”
Những người khác vừa nghe, sôi nổi duỗi tay ra, “Cho tôi một cái!”
Từ Kính Dư: “….”
Anh cười nhạo ra tiếng: “Các người nghĩ đây là tiên đan sao?”
Đinh____
Thang máy đến nơi rồi.
Mấy người vừa nhai kẹo vừa đi ra ngoài, Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư: “Anh nghiện kẹo bạc hà sao?”
Từ Kính Dư cắn kẹo bạc hà trong miệng, nghiêng đầu nhìn cô, “Có chút đi, giống như nghiện thuốc lá.”
Anh vừa nói, Ứng Hoan liền cảm thấy mình cũng cảm nhận được cái lạnh của kẹo bạc hà, Ứng Trì đang chờ cô trước cửa, “Chị.”
Ứng Hoan đến trước mặt cậu, kéo va ly đến bên cạnh, dặn dò: “Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Ứng Trì cười: “Em biết, chị yên tâm đi.”
Phòng cậu ngay bên cạnh thang máy, Ứng Hoan nhìn cậu đi vào mới kéo va ly về phòng, lần này phòng cô vẫn ở cuối hành lang, vừa lúc phòng Từ Kính Dư ở ngay đối diện.
Từ Kính Dư tiếp nhận va ly của cô, hai người đi đến cuối, anh quay đầu lại nhìn, Ngô Khởi giống như đang kiểm tra phòng, nhìn chằm chằm mọi người vào phòng nghỉ ngơi.
Lúc này đang đứng ở giữa hành lang, làm bộ làm tịch mà nhìn bọn họ.
….Cần thiết sao?
Ứng Hoan không biết Ngô Khởi đang lo lắng, đã đến cửa nên cô kéo va ly lại, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, cong môi cười: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
“Cá Vàng Nhỏ, lại đây.”
Từ Kính Dư liếc nhìn Ngô Khởi, bỗng nhiên kêu cô.
Ứng Hoan xem nhẹ cái biệt danh Cá Vàng Nhỏ này, đi đến trước mặt anh, “Làm sao vậy?”
Từ Kính Dư bỗng nhiên khom lưng ôm cô, cười nhẹ bên ta cô: “Ôm tôi trước.”
Ngày mai cả đội ở bên nhau, có lẽ không có cơ hội.
Ứng Hoan đỏ mặt, đầu hơi nhúc nhích, chóp mũi cọ nhẹ vào lồng ngực anh, hô hấp đều là hơi thở của anh, tim cô đập rất nhanh, dư quang thấy Ngô Khởi đang ở hành lang nhìn bọn họ chằm chằm, lại xoay người làm bộ không nhìn thấy, nhưng vẫn không đi.
Ứng Hoan cảm thấy quẫn bách mà đẩy anh ra, nhỏ giọng hỏi: “Được sao?”
Từ Kính Dư cười nhẹ, buông cô ra.
Ứng Hoan vội nhảy ra chỗ khác, đi đến cửa phòng mình, Từ Kính Dư lấy di động ra, kêu cô dừng lại, “Từ Từ.”
Cô quay đầu, nhìn Ngô Khởi, thúc giục nói: “Làm gì nữa?”
Từ Kính Dư mở máy ảnh, dựa vào cửa phòng cười có chút lưu manh, hướng cô nâng nâng cằm: “Tới, lại cho tôi trái tim, ngày đó không chụp được, tôi hối hận rất lâu.”
Ứng Hoan: “…”
Cô lại nghĩ tới ngày đó mình ngốc nghếch chạy về cho anh trái tim, vừa ngốc vừa xúc động.
Anh thúc giục: “Nhanh lên.”
Ứng Hoan đang do dự, có nên thỏa mãn anh không, Ngô Khởi đã đi tới, mặt lạnh vô tình nói: “Từ Kính Dư, sao điện thoại của cậu còn chưa nộp lên.”
Từ Kính Dư cười, tắt điện thoại.
Đưa cho Ngô Khởi____
“Cho ngài, ngài thật đủ nhọc lòng, đã nói chưa theo đuổi được, tôi còn có thể kéo cô ấy vào phòng sao?”
Ứng Hoan”!!!”
Người này! Nói hươu nói vượn cái gì!
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.
Từ Kính Dư hơi nhướng mày, không chút để ý mà cười, thoạt nhìn có chút không đứng đắn.
Ngô Khởi không đổi sắc mặt tiếp nhận điện thoại, nhìn về phía Ứng Hoan, cười nói: “Ứng Hoan cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Ứng Hoan ngượng ngùng gật đầu, đỏ mặt nhanh chóng chạy vào phòng.
Hỗn đản Từ Kính Dư, tuyệt đối là cố ý.
…..
Buổi chiều ngày hôm sau, cuộc họp báo cho vòng bán kết tổ chức long trọng hơn trước rất nhiều, khắp nơi đều là đài truyền hình Thể Thao và phóng viên sôi nổi bàn tán, các lãnh đạo cùng nhà tài trợ cũng có mặt.
Ứng Hoan thay đồng phục của trợ lý, phát hiện phía trên có không ít logo của các nhà tài trợ, Từ Kính Dư và Ứng Trì đứng bên cạnh, camera liều mạng hướng bọn họ chụp hình. Ứng Hoan không quá muốn xuất hiện trong khung hình, yên lặng lui hai bước.
Phóng viên phỏng vấn Từ Kính Dư: “Đêm nay thi đấu, cậu có cảm thấy áp lực không? Một lần thua 0:5 trước Cuba, đêm nay đánh với Kazakhstan cũng là một đội mạnh, áp lực có lớn hơn hay không?”
Từ Kính Dư cười: “Anh thấy sao?”
Ý tứ là, cái này không phải vô nghĩa sao?
Phóng viên ngượng ngùng cười, “Hi vọng các cậu có thể chiến thắng.”
Nói xong lại đem microphone dịch đến trước mặt Ứng Trì, thiếu niên này thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, “Nghe nói lúc trước cậu là vận động viên dự bị, ba trận trước mới thi đấu…”
Ứng Trì vừa nghe liền muốn xù lông, “Anh đừng khinh thường người dự bị, nhiều quyền thủ đoạt giải đều từng là người dự bị! Thi đấu sao? Chúng tôi khẳng định có tự tin.”
Phóng viên: “…”
Ứng Hoan tiến vào phòng nghỉ của đội, các vận động viên đều đã thay xong quần áo, bắt đầu quấn băng vải.
Ứng Trì quấn rất nhanh đã xong, lại đi tìm Ngô Khởi, tích cực nói về đối thủ.
Từ Kính Dư quấn xong băng vải, dựa vào ghế ngồi xuống, tay tự nhiên mà đặt trên tay vịn, hướng Ứng Hoan nâng cằm: “Lại đây.” (Má ông tướng, như tổng tài bá đạo lạnh lùng ý.)