Edit: Qing Yun
Từ Kính Dư thật sự bị đuổi ra ngoài, nhưng mà việc này quá mất mặt, về sau không biết sẽ bị mấy người này cười đến ngày tháng năm nào. Anh liếc nhìn Chu Bách Hạo, nhàn nhạt nói: “Anh suy nghĩ nhiều.”
Chu Bách Hạo không tin, không phải nửa đêm bị đuổi ra thì ai mẹ nó rạng sáng không ở trên giường êm ôm người yêu mà lại ra đây nhai kẹo bạc hà? Anh cười nhạo: “Thôi đi, từ nhỏ đã dùng chung quần, tôi còn không hiểu cậu sao. nếu không phải như vậy thì hơn nửa đêm cậu ra đây nhai kẹo bạc hà làm gì?”
Từ Kính Dư cho tay vào túi quần, chết cũng không nhận: “Muốn ăn.”
Chó má.
Chu Bách Hạo tin anh mới là lạ.
Từ Kính Dư quay đầu: “Cho tôi điếu thuốc.”
Chu Bách Hạo sờ sờ túi quần, buông tay: “Không mang.”
Nước đã sôi.
Anh quay lại, rót ly nước ấm, tìm được túi đường đỏ, hòa một cốc nước đường đỏ, bưng đến trước mặt Từ Kính Dư, thở dài: “Người phụ nữ Tần Tô kia thật là tính xấu như chó, nói chuyện cũng chẳng ra sao. Cái gì mà dạ dày kim cương, uống rượu cũng không vấn đề gì, nhìn xem hơn nửa đêm còn nháo…” Anh dừng một chút, cười nhẹ, “Chỉ là, tính tình có xấu thì tôi cũng không bị đuổi ra ngoài, bác sĩ nhỏ không thể trông mặt mà bắt hình dong nha…”
Từ Kính Dư: “….”
Anh lạnh mặt: “Cút.”
Chu Bách Hạo vui sướng rời đi, trở lại phòng, nhìn Tần Tô hữu khí vô lực nằm bẹp trên giường, anh đặt cái ly lên tủ, ngồi ở mép giường ôm người lên, cười nói: “Kể cho em chuyện cười này.”
Tần Tô xốc mí mắt, môi có chút trắng bệch: “Cái gì?”
Chu Bách Hạo cười: “Từ Kính Dư bị đuổi ra khỏi phòng, ở dưới lầu nhai kẹo bạc hà, còn chết không thừa nhận.”
Tần Tô phụt cười ra tiếng, sắc mặt sinh động hơn nhiều.
Chu Bách Hạo rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Tiểu Tần tổng, về sau em sẽ không như vậy đi?”
Tần Tô chậm rì rì nói: “Sẽ chứ.”
“…”
Vì cái gì mà anh lại hỏi vấn đề này?
Tự tìm ngược!
……
Từ Kính Dư ở lầu một ăn hai cái kẹo rồi, nghĩ sẽ chờ nửa giờ, Ứng Hoan ngủ say sẽ trở lại.
Một lát sau, cửa phòng lầu hai mở ra.
Lục Trác Phong xuống lầu, thấy anh dựa vào bàn ăn, sắc mặt không quá đẹp, nhàn nhạt hỏi câu: “Như thế nào? Bị đuổi ra khỏi phòng?”
Từ Kính Dư: “……”
Rõ ràng như vậy sao?
Anh dừng một chút, nhìn về phía Lục Trác Phong, cười, “Không có, sao có thể.”
Lục Trác Phong nhướng mày, đi vào phòng bếp, lấy một cái cốc ở quầy tiêu độc, rót nước tráng qua rồi rót đầy một cốc, lúc đi qua Từ Kính Dư bên người liền có ý tốt mà nhắc anh: “Lầu hai còn có phòng.”
Từ Kính Dư: “Cút.”
Lục Trác Phong cười cười, đi rồi.
Trở lại trên lầu, anh ôm Minh Chúc lên, thấp giọng nói: “Uống chút nước.”
Minh Chúc uống nước trên tay anh, gương mặt phiếm hồng, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao lại có nước ấm?”
“Có lẽ là Từ Kính Dư nấu.”
“A?”
“Anh mới vừa xuống lầu, thấy cậu ấy ở dưới đó.” Lục Trác Phong nhĩ lực tốt, lúc nãy đã nghe thấy giọng của Chu Bách Hạo, còn loáng thoáng nghe thấy Từ Kính Dư mắng chửi người, anh bật cười, “Phỏng chừng là bị đuổi ra phòng.”
“……”
“Có đôi khi con gái các em rất nhẫn tâm, nói đuổi người liền đuổi người.”
“…… Em có từng đuổi anh sao?”
Lục Trác Phong sờ sờ mặt cô, cười cười: “Có, lúc còn theo đuổi em.”
Minh Chúc: “……”
Phải không? Cô lựa chọn mất trí nhớ.
……
Gần một giờ, Từ Kính Dư cũng rót một cốc nước ấm lên lầu.
Anh tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa, trên giường lớn phồng lên nho nhỏ, anh đi qua, đặt cốc nước lên trên bàn, đi vào phòng tắm đánh răng.
Qua một lát, anh xốc chăn lên, từ phía sau ôm người vào lòng.
Cô gái nhỏ tự động lăn vào trong ngực anh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Từ Kính Dư thở dài, cúi đầu hôn cô.
Đã gần bốn giờ sáng, Từ Kính Dư lại không chút buồn ngủ, không biết có phải do ăn mấy cái kẹo bạc hà hay không, anh nhắm mắt lại, người trong lòng bỗng nhiên động vài cái, giãy giụa lên, trong miệng hàm hồ mà kêu: “Từ Kính Dư…… em muốn uống nước……”
Từ Kính Dư để cô gối đầu lên tay mình, giơ tay sờ sờ vành tai cô, không chút để ý mà nói: “Từ Kính Dư bị em đuổi ra ngoài rồi.”
“……”
Qua một lát, cô lại cọ cọ, “Em muốn uống nước.”
Từ Kính Dư cười: “Kêu ai?”
Cô gái nhỏ nửa mộng nửa tỉnh, đẩy đẩy anh: “Từ Kính Dư, rót cho em cốc nước……”
“Kêu anh là gì?”
“Anh trai……”
“Đổi cái khác.”
“……”
Cô không trả lời, Từ Kính Dư cúi đầu, phát hiện cô lại ngủ rồi.
Từ Kính Dư: “……”
Anh có chút cạn lời, lại có chút buồn cười, không biết sáng ngày mai cô tỉnh lại còn có thể nhớ rõ những việc này hay không. Anh duỗi tay, sờ sờ cốc nước trên, vẫn còn ấm. Bế người lên, thấp giọng: “Không phải muốn uống nước? Há mồm.”
Buổi tối ăn thịt nướng quá khô, lại uống rượu, phía trước lại bị ép kêu lâu như vậy, Ứng Hoan đã sớm khát, môi dính nước, liền ngẩng đầu uống tầm ngụm.
Cô uống nước, liền tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, Ứng Hoan tỉnh lại, phát hiện Từ Kính Dư cũng ở đây, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trên người Từ Kính Dư còn mặc quần áo từ hôm qua, dựa vào đầu giường xem video thi đấu, anh tháo tai nghe ra, rũ mắt nhìn cô: “9 giờ rưỡi, còn muốn ngủ thì ngủ tiếp một lát.”
“Không ngủ, buổi chiều phải đi về.”
Ứng Hoan xoa xoa đôi mắt, giãy giụa bò dậy, Từ Kính Dư ôm eo cô, để cô dựa vào ngực mình, Ứng Hoan nhìn màn hình ipad.
Tối qua Từ Kính Dư chỉ ngủ trong chốc lát, cơ hồ không ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của anh quá chuẩn, 6 liền tỉnh.
Anh cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô còn có nhớ việc hôm qua hay không.
Thoáng suy nghĩ, lại nhịn xuống.
Ứng Hoan thanh tỉnh vài phút, xuống giường đi dép lê, cảm giác tối hôm qua ngâm suối nước nóng cũng không có mấy tác dụng, thân thể vẫn bủn rủn.
Cô rửa mặt xong, trang điểm nhẹ, sau đó cầm lấy nhẫn trên bàn đeo vào.
Từ ngày Từ Kính Dư đeo nhẫn cho cô, khiến cho cô vẫn luôn đeo, vừa mới bắt đầu cô còn không quen.
Từ Kính Dư nhìn cô đeo nhẫn, khóe miệng cong cong, tắt video, ném ipad lên giường, đi đến bên cô, “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Tối qua anh trở về lúc mấy giờ?”
Từ Kính Dư: “….”
Anh cho rằng cô đã quên mất.
Sắc mặt Từ Kính Dư hơi cứng lại, cúi đầu nhìn cô: “Bốn giờ.”
Tối qua Ứng Hoan không quá say, việc sảy ra tối qua đương nhiên không có khả năng sẽ quên, cô hừ một tiếng, vươn tay: “Em muốn xem video gốc, không cắt nối biên tập.”
Từ Kính Dư không nhúc nhích, cười một tiếng: “Về nhà cho em xem.”
Ứng Hoan không động: “Em muốn xem ngay bây giờ.”
Cô muốn xem một chút, đoạn sau rốt cuộc là gì, đáng để anh giấu như vậy.
Từ Kính Dư nhấp môi, không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy di động ra, di động của anh không có bí mật gì, duy chỉ có video kia, anh tìm được video, đưa điện thoại cho cô, “Không phải đã nhớ à? Sao còn muốn xem, em không sợ anh còn quay cái khác?
Mặt Ứng Hoan đỏ lên, trừng anh: “Hỗn đản, anh sẽ không ghi lại cái gì kỳ quái thật chứ?”
Anh cười nhẹ, không chút để ý mà nói: “Em tự xem không phải sẽ biết sao?”
Quay lại là không có khả năng, không an toàn.
Ứng Hoan cắn môi, có chút khẩn trương mở video, video không dài, chỉ dài hơn cô nghĩ một phút thôi.
Cô yên tâm mở ra.
Xem xong video, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư: “Vì cái gì anh muốn giấu đi?”
Từ Kính Dư lấy lại di động, nhét di động vào túi quần, giơ tay xoa xoa gáy cô, thấp giọng nói: “Sợ sau này em sẽ nói những câu đó, Ứng Tiểu Hoan, em có thể tức giận, có một số câu có thể nói ra khi tức giận, anh không so đo.. Nhưng mà, anh sợ em nói, mọi chuyện sẽ thay đổi, có một số chuyện không thể nói bậy, tốt nhất đừng nói.”
Ứng Hoan nhấp môi, nhìn anh: “Chính là anh ăn em đến gắt gao, em có chút không vui.”
Từ Kính Dư ấn vai cô, hơi hơi cúi người, đôi mắt đen nhánh đối diện với đôi mắt của cô, sửa đúng lời cô: “Sai rồi, là em ăn anh gắt gao.”
Ứng Hoan sửng sốt một chút, đầu quả tim tê rần.
Phải không?
Từ Kính Dư như biết được suy nghĩ trong lòng cô, lại nói: “Không cần hoài nghi, em cẩn thận nghĩ lại một chút, rốt cuộc là ai lo lắng hơn ai.”
Dưới lầu, truyền đến thanh âm giận dữ của An Tình___
“Hại Trình, sao anh lại đoạt đồ ăn của tôi!”
Từ Kính Dư nhìn Ứng Hoan: “Đói bụng chưa? Đi xuống ăn chút gì đi.”
Ứng Hoan chậm rì rì gật đầu: “Vâng.”
Sau khi xuống lầu, Chu Bách Hạo nhìn về phía Từ Kính Dư, bật cười: “Ai, tôi còn tưởng rằng tối qua cậu ngủ ở sô pha đấy.”
An Tình cười tủm tỉm mà nhìn về phía Ứng Hoan: “Chị dâu, tối qua cô thật sự đuổi Kính ca ra khỏi phòng sao?”
Ứng Hoan trợn mắt há mồm: “….”
Cô có chút hỗn độn, bên tai nóng lên, quay đầu nhìn Từ Kính Dư: Vì cái gì bọn họ đều biết chuyện này?
Sắc mặt Từ Kính Dư đen như đáy nồi, nhìn lướt qua mấy khuôn mặt đang xem náo nhiệt, cười lạnh nói: “Liên quan cái rắm gì đến mấy người?”
Chu Bách Hạo và Hạ Trình không nhịn lại mà trực tiếp cười ra tiếng, An Tình cười khoa trương nhất, ngã vào bả vai Hạ Trình cười run người. Minh Chúc nhấp môi, nhìn thoáng qua Lục Trác Phong, hai người nhìn nhau cười.
Tần Tô bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: “Các anh cười cái gì? Phong thủy luân chuyển, nói không chừng người tiếp theo chính là các anh.”
Chu Bách Hạo: “….”
Này là đang nói anh sao?
An Tình nhấp môi, quay đầu nhìn Hạ Trình, người đàn ông này da mặt quá dày, mặc kệ đuổi thế nào cũng không đi… Cô hừ một tiếng, nhìn về phía Ứng Hoan, lại nhịn không được cười: “Ứng Hoan thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, tôi thế nào cũng không nghĩ tới… không nghĩ tới quyền vương Kính ca của chúng ta cũng sẽ có ngày này, chuyện cười của năm, tôi có thể cười đến cuối năm.”
Từ Kính Dư nhíu mày, An Tình lập tức che miệng lại.
Không thể cười nữa.
Qua vài giây, cô nhỏ giọng nói với Hạ Trình nói: “Ai, nếu anh có thể đánh thắng được Kính Vương thì tôi có thể cười không cần kiêng nể gì rồi.”
Hạ Trình: “……”
Ứng Hoan mím môi cười, giữ chặt tay Từ Kính Dư, hơi hơi mỉm cười: “Đừng cười, cẩn thận anh ấy đánh người.”
Từ Kính Dư nhướng mày, cúi đầu nhìn cô.
An Tình bĩu môi, thật không cười, cô nhìn về phía Lục Trác Phong: “Lục ca hẳn là có thể đánh thắng được đi? Lúc trước không phải đã từng đánh sao? Hình như là Lục ca thắng, sau đó Kính ca lại thắng đã trở lại.”
Quyền thủ và bộ đội đặc chủng ai đánh giỏi hơn?
Cô nghĩ nghĩ: “Hình như là đánh hai lần, hòa nhau.”
“Nếu không hôm nào các anh lại đánh một trận”
An Tình thật đúng là thích tìm việc.
Ứng Hoan nhìn về phía Lục Trác Phong, lại nhìn Từ Kính Dư, Từ Kính Dư vỗ vỗ cái gáy của cô, khóe miệng hơi cong: “Làm gì? Em cũng muốn bày việc?”
Cô lắc đầu: “Không có, chính là tò mò một chút.”
Lục Trác Phong dựa vào lưng ghế, cười nhẹ: “Lần sau đi.”
Từ Kính Dư nhướng mày: “Cũng được.”
Hai người hẹn ngày đấu một trận.
An Tình nhấc tay: “Em em em, em sẽ làm quyền anh bảo bối cho hai người, em sẽ nhảy cổ động cho.”
Hạ Trình đập một cái vào gáy cô: “Ai cần em nhiều chuyện.”
Mỗi lần đều thích xem náo nhiệt.
An Tình lười phản ứng anh, nhìn về phía Ứng Hoan, “Cùng nhau đi, cổ vũ cho Kính Vương.”
Ứng Hoan: “…… Tôi không biết.”
“Tôi biết, tôi sẽ dạy cho chị.”
“……”
Từ Kính Dư lạnh giọng: “Không cần.”
Anh đưa cho Ứng Hoan một bát cháo, kéo ghế dựa, Ứng Hoan ngồi xuống.
Mọi người ăn xong cơm sáng, liền chuẩn bị trở về.
Buổi chiều Hạ Trình buổi phải đi gặp khách, ăn một lần xong liền kéo An Tình đi trước, An Tình có chút lưu luyến không rời, đứng ở bên cạnh xe hướng bọn họ phất tay: “Có rảnh thì đi dọa phố nha.”
Ứng Hoan cười một cái, học Từ Kính Dư ra dấu OK.
Lúc trở về, Ứng Hoan lấy chìa khóa xe: “Em tới lái xe đi, tối qua anh ngủ không đủ, lái xe không an toàn.”
Từ Kính Dư nhai kẹo bạc hà, người còn rất thanh tỉnh, cả đêm không ngủ đối cũng không ảnh hưởng gì lớn, anh lấy chìa khóa từ tay cô, nhét cô vào ghế phụ: “Ngồi đi, anh lái, phía trước có đoạn đường không dễ đi.”
“Cũng được, đến trạm dừng chân thì để em lái.”
Trên đường, Ứng Hoan quay đầu nhìn Từ Kính Dư: “An Tình trước kia cũng làm quyền anh bảo bối cho các anh?”
Từ Kính Dư ừ một tiếng, mắt nhìn thẳng: “Cô đùa giỡn, thích xem náo nhiệt.”
“Kia…… Ngươi thật sự không muốn em làm quyền anh bảo bối?”
Bắn tim liền bị dân mạng dùng làm gói meme, Ứng Hoan nghĩ nghĩ, có nên thay đổi phương thức cổ vũ hay không?
Từ Kính Dư không chút để ý mà nói: “Quyền anh bảo bối ăn mặc quá ít.”
Ứng Hoan: “……”
Cô nhịn không được nói: “Còn ổn mà, lại không phải mỗi trận thi đấu đều phải mặc Bikini.”
Từ Kính Dư dừng một chút, cười khẽ ra tiếng: “Nhưng mà, chiều cao trung bình của quyền anh bảo đều từ 170 cm trở lên.”
Ứng Hoan: “……”
Thật quá đáng!
……
Hơn một giờ sau, Từ Kính Dư dừng xe ở trạm dừng chân, quay đầu nhìn cô: “Mua đồ ăn cho em?”
Ứng Hoan lắc đầu: “Em không đói bụng, chúng ta đi xuống đi một chút.”
Từ Kính Dư: “Được.”
Sau giữa trưa, ánh nắng có chút mạnh, Từ Kính Dư dùng cơ thể ngăn ánh nắng cho cô.
Ứng Hoan ngẩng đầu, nhìn bầu trời, sau đó kéo kéo góc áo anh, chỉ chỉ đỉnh núi: “Anh xem bên kia, đám mây kia có giống hình trái tim không.”
Từ Kính Dư quay đầu nhìn, cười nhẹ: “Giống.”
(Về cái anh Lục và Lục ca, hôm qua tôi để là anh Lục cho nó thuần Việt, hôm nay vốn định để như vậy nhưng nếu như thế thì cũng phải gọi là anh Kính, như thế thật ba chấm, nên tôi sẽ sửa thành Lục ca và Kính ca.)