Cô ngớ người, hoá ra anh đưa cô đến đây là để chuẩn bị một bộ đồ khác sao? Có vẻ như chuyến đi này anh ta khá để tâm, cũng thật khiến cô bất ngờ.
Nhân viên lựa chọn một mẫu hot nhất ở tiệm rồi đưa cho Trương Cẩm Ngọc. Nhìn bộ váy xinh xắn trước mặt, cô cầm lấy rồi vào phòng thay đồ. Từng món trang sức đắt tiền cũng lần lượt được ướm lên người. Những lớp phấn phủ, kem nền, son môi nhanh chóng áp lên lớp da mặt nguyên thuần.
Khi chiếc rèm được kéo ra, Hứa Nguyên Khải cũng đứng hình mất vài giây vì anh không nghĩ người con gái này lại mang một nét đẹp cuốn hút tới như vậy. Chiếc váy trắng tinh khôi ôm lấy cơ thể mảnh khảnh, đôi giày cao gót tôn lên thập phần thanh lịch, cả mái tóc cũng uốn xoăn nhẹ nhàng làm cả diện mạo của cô thay đổi bất ngờ. Hệt như khoảnh khắc của Diệu Hy năm đó.
Trương Cẩm Ngọc thấy anh nhìn mình thì có chút e ngại, cô lẽ bẽn bước đi nhưng đôi cao gót quá cao khiến cô loạng choạng.
– Cẩn thận một chút, toàn là đồ đắt tiền đấy.
Câu nói ấy làm cô khẽ run, nếu chiếc váy hay đôi guốc dưới chân cô có một chút tổn hại thì hậu quả thế nào cô cũng không dám tưởng tượng. Trương Cẩm Ngọc lấy lại bình tĩnh, cô đi chậm rãi hơn, người hơi ngả về phía sau một chút thì cảm giác cơ thể cân bằng hơn rất nhiều. Mấy đôi giày này tuy có đẹp thật nhưng lại làm khó cho cô quá.
Nhân viên gói gọn bộ đồ cũ vào một chiếc túi rồi đưa cho Trương Cẩm Ngọc, bộ đồ xỉn màu được bao bọc bởi một chiếc túi của thương hiệu lớn thì nó cũng chẳng thể trở nên cao cấp, cũng như cô dát lên mình vài bộ đồ sang chảnh cũng đâu khiến bản thân hào nhoáng hơn phần nào.
Trương Cẩm Ngọc đón lấy chiếc túi được gói gọn từ tay nhân viên rồi theo anh bước ra khỏi cửa hàng, cô còn chẳng để ý Hứa Nguyên Khải đã ngồi trên xe tự lúc nào. Vội mở cánh cửa phía sau để chiếc túi vào rồi đặt mông ngồi xuống, toan đóng cửa thì giọng nói từ ghế trên cất lên:
– Để đồ ở đó rồi lên trên này ngồi.
Đứng hình mất mấy giây, đến khi nhận ra được người đàn ông kia nói gì thì cô bối rối lập tức xua tay:
– Không cần đâu, tôi biết đóng cửa xe rồi.
– Nhanh lên, cô không hiểu tiếng người à?
Anh ta nói như đang quát vào mặt cô vậy, tên này hôm nay nóng tính quá, tốt nhất là không nên chọc vào thì hơn. Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng chuyển lên ngồi ghế đầu, vừa thắt dây an toàn xong Hứa Nguyên Khải đã phóng vụt đi.
Điểm cuối cùng là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, chỉ nhìn thoáng qua cô cũng biết giá trị của nó không hề dừng lại ở tiền tỉ. Trương Cẩm Ngọc mở cửa bước xuống xe, trong lòng thầm nghĩ ngay cả trời đêm có tối cỡ nào cô cũng nhất quyết không để bản thân bị đôi cao gót dưới chân quật ngã, lần đầu đi cái thể loại này đúng là thử thách độ kiên nhẫn của cô mà. Hứa Nguyên Khải chợt đứng trước mặt, ánh mắt còn ám hiệu tỏ ý theo anh vào trong, càng may, tự dưng có cái trụ đỡ.
Cánh cửa dát vàng điêu khắc tinh xảo tự động mở ra, đôi mắt cô nhíu lại vì ánh sáng chói mắt của không gian bên trong. Nó đẹp tựa như lâu đài trong những câu chuyện cổ tích thủa xưa cô từng được đọc ké của chúng bạn vậy, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo lơ lửng giữa trần nhà, khắp gian phòng đều trưng vô số món đá quý đắt đỏ, chỉ cần sở hữu một trong số chúng thôi cũng được khối tiền luôn rồi. Thấy cô đang mải mê ngắm nhìn những tác phẩm nghệ thuật mà bố mẹ sưu tầm, anh lập tức đập nhẹ vào bàn tay cô nhắc nhở, Trương Cẩm Ngọc giật mình chỉnh đốn nhanh chóng tác phong của một cô gái nữ công giai chánh.
Hai bậc phụ huynh khoác tay nhau từ trên bậc thang bước xuống, có vẻ như họ không nhận ra cô thì phải còn cười rất vui vẻ. Trương Cẩm Ngọc cúi đầu chào họ một cái, mẹ anh nâng môi hài lòng đáp lại:
– Các con ngồi vào ghế đi.
Hai ông bà Hứa rảo bước ra phòng khách, không quên dặn thím Loan pha bốn tách trà hoa cúc mang ra. Trương Cẩm Ngọc bám lấy cánh tay Hứa Nguyên Khải lững thững đi phía sau, chợt cô mất đà suýt ngã, cũng may anh đỡ lại kịp. Anh còn không quên dành cho cô ánh mắt cảnh cáo
– Đi đứng cho cẩn thận vào, thật mất mặt.
Cô nhìn anh mím môi không đáp, từ bé tới lớn đã bao giờ cô đi giày cao gót đâu, lần đầu đi đã cố gắng không vấp ngã nhưng thật sự khó quá đi mất. Mãi mới có thể yên vị trên chiếc ghế sofa, Trương Cẩm Ngọc thở ra một hơi yên tâm phần nào.
Hứa Nguyên Hoàng biết con trai dẫn người tới có điều ông không nghĩ lại nhanh tới vậy nên tò mò:
– Con bé tên gì vậy con, sao lại đột ngột quá?
– Cô ấy bố mẹ từng gặp rồi, tên Trương Cẩm Ngọc.
Hai ông bà Hứa hoài nghi nhìn cô, đây chẳng phải là cô bé phá bữa ra mắt dạo nọ sao? Trông thật như hai người khác nhau vậy. Thằng bé này cũng thật biết cách làm hai ông bà già này phiền lòng. Cũng may hôm ấy Trần Huệ Như bà cứng, nếu không người ngồi đây lại là con ả diễn viên không biết liêm sỉ kia rồi.
– Cẩm Ngọc con ở đâu vậy?
Toan định trả lời thì anh lập chức chen ngang
– Cô ấy ở ngoại ô thành phố.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh, rõ ràng Hứa Nguyên Khải đang nói dối, anh ta thậm chí còn chưa biết gia cảnh nhà cô nữa mà, rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
– Vậy nhà con có mấy anh chị em?
– Dạ con có hai em gái ạ.
Nãy giờ cô e ngại nên chưa nhìn thẳng vào mặt mẹ anh, còn lần trước do say nên mờ mờ ảo ảo không rõ ràng. Câu trả lời kia cũng là lần đầu cô chạm ánh mắt bà để nói chuyện, ngay lập tức Trương Cẩm Ngọc đứng hình vài giây, đây chẳng phải người phụ nữ cô nhặt được sợi dây chuyền sao? Không ngờ lại là mẹ của Hứa Nguyên Khải. Có vẻ bà cũng nhận ra cô nên đồng tử có phần mở rộng:
– Con là cô bé nhặt được sợi dây chuyền cho cô đúng không?
– Dạ…
– Cũng may là có con, đó là sợi dây chuyền trao cho con dâu bao đời nay của nhà họ Hứa, hôm đó cô cầm đi sửa để tối trao cho người con gái Nguyên Khải dẫn về ra mắt, không ngờ thằng oắt này lại phá. Mà tính ra suy đi tính lại cũng là trao cho con luôn rồi.
Trần Huệ Như cười hiền từ, ngay khoảnh khắc bà nhận ra cô chính là người hôm đó nhặt được sợi dây chuyền thì bà cũng mặc định trai bà đã chọn được đúng người, nhất định phải giữ cho chắc cô bé này.
Hứa Nguyên Khải nhếch mép khinh khỉnh, hoá ra anh ta cũng quá coi thường Trương Cẩm Ngọc rồi. Đến người kĩ như mẹ anh cô ta còn dám tiếp cận nữa mà. Đợi thời gian nữa hôn lễ diễn ra, nếu sức hút của cô ta không kéo nổi Diệu Hy về bên anh thì cũng chỉ là một con cờ vô dụng. Không thể ở trong môi trường giả tạo này nữa, anh xin phép bố mẹ ra ngoài một lát, bỏ mặc cô ngồi bơ vơ ở đó một mình.
Trần Huệ Như gọi cô lại chỗ bà hỏi han:
– Con cưới thằng Khải làm bác vui lắm luôn, con thích gì, có thích nhà không? Hay xe để bác sang tên cho.
Cái gì cơ? Cái đầu cô hơi nhức nhức rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, cô cũng chẳng xứng với những thứ ấy.
– Dạ, con không cần đâu bác, có anh Khải là đủ rồi bác ạ. – Cô cười trừ, bịa tạm một lí do từ chối.
– Con bé này, thằng Khải nó khác, hay bác sang tên cho mảnh đất nhé! Thích đất không?
Bất chợt từ ngoài cửa vọng vào một âm thanh trầm thấp đến lạnh người:
– Bố mẹ không cần phải tốn tiền cho cô ta đâu.