MƯỜI SÁU
Hiện tại
– Người đào trộm xác chết để bán cho những nhà phẫu thuật. – Henry nói. – Là một từ cổ, bây giờ không được dùng nữa. Ngày nay, hầu hết mọi người đều hiểu rằng đó giống, như là những kẻ trộm hầm mộ hay lấy trộm xác.
– Và Norris Marshall là một trong số đó. – Julia nói.
– Chỉ vì buộc phải thế. Đó hoàn toàn chắc chắn không phải công việc buôn bán của ông ta.
Họ ngồi ở bàn ăn, những trang thư mới được tìm thấy của Oliver Wendell Holmes bày ra bên cạnh li cà phê và bữa sáng với bánh nướng xốp của họ. Mặc dù đã nửa buổi sáng nhưng bên ngoài cửa sổ hướng ra biển sương mù vẫn dày đặc, Henry vẫn phải bật đèn để chiếu sáng cho căn phòng âm u.
– Những cái xác còn tươi mới là mặt hàng có giá trị khi đó. Thực sự là rất có giá trị, đến mức có cả một cơn sốt mua bán chúng. Tất cả là để cung cấp cho những sinh viên trường Y tăng lên chóng mặt khắp nơi trên đất nưởc.
Henry bước qua một trong những thùng sách của mình. Từ những tập sách màu vàng ố trên giá sách, ông lôi ra một cuốn sách và mang nó đến đặt trên bàn ăn, chỗ ông và Julia đang vừa đọc vừa ăn sáng.
– Cô phải biết rằng là một sinh viên y khoa Mĩ năm 1830 thì thế nào. Chẳng có một tiêu chuẩn thực sự nào cả, cũng chẳng có bằng cấp chính thức cho các trường Y khoa. Một vài trường tử tế, số khác thì chỉ âm mưu làm tiền, nịnh hót bợ đỡ để thu được tiền học phí.
– Vậy còn trường mà bác sĩ Holmes và Norris Marshall theo học thì sao?
– Trưòng đại học Y Boston là một trong số những trường tốt hơn cả. Nhưng các sinh viên của họ cũng phải tranh giành để có được những cái xác. Một sinh viên giàu có có thể trả tiền cho người đào trộm xác để có được một thi thể dùng cho việc học. Nhưng nếu cô nghèo giống như ông Marshall, cô sẽ phải ra ngoài và tự mình đào cái xác lên. Đó có lẽ cũng là cách ông ta trả tiền học cho mình.
Julia rùng mình.
– Trong điều kiện như vậy thì tôi không muốn tham gia khóa học đó một chút nào.
– Nhưng đó là cách để một anh chàng nghèo khổ trở thành một bác sĩ. Cách đó hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Để được vào học trường Y cô không cần đến trình độ đại học, nhưng cô phải làm quen với tiếng Latin và vật lí học. Norris Marshall đã phải tự mình học những môn đó… một chuyện không đơn giản khi là con trai của một nông dân không bao giờ bước chân tới thư viện.
– Ông ấy chắc phải là một người cực kì thông minh.
– Và quyết tâm nữa. Nên những thành quả thu được là dễ hiểu thôi. Trở thành một bác sĩ là một trong những cách để thành đạt trong xã hội. Các bác sĩ được kính trọng. Mặc dù trong thời gian học tập, các sinh viên trường Y đều bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, thậm chí là sợ hãi.
– Sao lại thế ạ?
– Bởi vì họ được coi như những con chim kền kền đang rình săn con mồi là những xác chết. Đào những các xác đó lên, rồi cắt tung ra. Chắc chắn rằng, các sinh viên vẫn thường mang những lời kết tội mình ra làm trò đùa, hay những câu chuyện vui khi họ chơi đùa với các phần của thân thể. Vẫy cánh tay của các chết ra ngoài cửa sổ chẳng hạn.
– Họ làm thế á?
– Hãy nhớ rằng, họ chỉ là mấy chàng trai trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi một chút. Và những anh chàng ở tuổi đó không biết suy xét hơn đâu. – Ông ta đẩy cuốn sách đến trước mặt cô. – Tất cả ở đây.
– Ông đã từng đọc chúng rồi à?
– Ồ, tôi biết khá nhiều thứ liên quan đến ngành này. Cha và ông tôi đều là bác sĩ, tôi đã được nghe những câu chuyện này từ khi còn là một đứa trẻ. Thực tế là, trong gia đình tôi, thế hệ nào cũng sản sinh ra một bác sĩ. Gen y học đã bỏ qua tôi, tôi e là như vậy, nhưng truyền thống đã được cháu trai tôi tiếp tục. Khi tôi lớn lên, ông tôi đã kể cho tôi nghe truyện về một sinh viên đã lén đưa xác một người phụ nữ ra khỏi phòng thí nghiệm giải phẫu. Anh ta đã đặt nó trên chiếc giường của bạn cùng phòng với mình, giống như một trò đùa ác ý.
Họ nghĩ rằng nó khá là vui nhộn.
– Thật bệnh hoạn.
– Hầu hết mọi người đều đồng ý với cô. Chuyện đó giải thích tại sao lại có những cuộc nổi loạn ở khoa giải phẫu, khi đám đông dân chúng bị xúc phạm tấn công các trường học. Chuyện đó đã xảy ra ở Philadelphia, Baltimore và New York. Các trường Y ở khắp các thành phố, đều có thể thấy chuyện đó diễn ra trên sân trường. Dân chúng khiếp sợ và ngờ vực cực độ đến mức đã xảy ra một vụ xô xát dẫn đến cuộc bạo động.
– Có vẻ như những nghi ngờ của họ đã sáng tỏ.
– Nhưng nếu các bác sĩ không được phép mổ xẻ những cái xác thì chúng ta bây giờ đang ở đâu đây? Nếu cô tin tưởng vào y học, thì cô cũng buộc phải chấp nhận nghiên cứu giải phẫu học là cần thiết.
Từ xa, tiếng còi phà vang lên từng hồi. Julia xem đồng hồ rồi đứng dậy.
– Tôi phải đi thôi, ông Henry. Nếu tôi muốn bắt kịp chuyến kế tiếp.
– Khi nào cô trở lại, cô có thể giúp tôi mang những cái hộp ở dưới hầm lên đây.
– Đó là một lời mời ạ?
Ông ta đập mạnh cây ba toong của mình xuống sàn bực bội.
– Tôi nghĩ có thể hiểu như vậy.
Cô nhìn đống hộp còn chưa mở và nghĩ về những thứ quý giá trong đó vẫn chưa được tiết lộ, những lá thư vẫn chưa được đọc. Cô nghĩ rằng lai lịch của cái xác trong vườn nhà mình có thể nằm trong những cái hộp kia. Những gì cô biết về câu chuyện của Norris Marshall và Tử thần Khu Tây cũng đã rất lôi cuốn và cô thực sự muốn biết nhiều hơn.
– Cô có quay trở lại phải không? – Henry hỏi.
– Để tôi kiểm tra lại lịch của mình đã.
Khi cô về đến nhà ở Wenston thì cũng đã gần tới giờ ăn tối. Ở đây ít ra thì mặt trời vẫn tỏa sáng, cô nóng lòng muốn châm lửa nướng thịt và nhâm nhi một li rượu vang ở vườn sau. Nhưng khi cô lái xe trên đường vào nhà thì nhìn thấy chiếc xe BMW màu bạc đang đậu ở đó, dạ dày của cô quặn thắt lại đến mức chỉ một ý nghĩ về rượu vang cũng khiến cô buồn nôn. Richard đang làm gì ở đây vậy?
Cô bước xuống xe và nhìn quanh nhưng không thấy anh ta đâu. Chỉ khi cô bước ra ngoài cửa bếp ra sân sau thì mới thấy anh ta đang đứng trên nửa chừng dốc, quan sát ngôi nhà.
– Richard?
Chồng cũ của cô quay lại khi cô bước ra sân đi về phía anh ta. Đã năm tháng kể từ lần cuối cùng cô gặp anh ta, trông anh ta có vẻ mạnh khỏe, thanh nhã và rám nắng hơn. Thật đau đớn khi thấy những gì tốt đẹp mà vụ li dị đã mang đến cho anh ta. Hay có thể đó là những gì còn lại sau chuyến đi chơi dã ngoại của anh ta với Tiffani với chữ i.
– Tôi đã cố gọi điện, nhưng cô không bao giờ nghe máy. – Anh ta nói. – Tôi nghĩ có lẽ cô đang tránh nghe điện thoại của tôi.
– À cuối tuần tôi đi Maine.
Anh ta cũng chả buồn hỏi tại sao; vẫn như mọi khi, không có việc gì cô làm khiến anh ta thích thú. Thay vào đó, anh ta chỉ khu vườn um tùm của cô.
– Một khu đất đẹp. Cô có thể xây rất nhiều thứ ở đây. Thậm chí cả một cái bể bơi.
– Tôi không đủ tiền để xây bể bơi.
– Sau đó là một tầng. Dọn sạch tất cả những bụi rậm ven suối.
– Richard, sao anh đến đây?
– Tôi đi qua gần đây. Và nghĩ rằng mình nên tạt qua xem chỗ ở mới của cô thế nào.
– Tốt thôi, nó đây.
– Ngôi nhà trông có vẻ cần phải sửa sang khá nhiều.
– Tôi đang sửa.
– Có ai giúp cô à?
– Chẳng ai cả. – Cô ngẩng cao đầu tự hào. – Tôi tự lát sàn phòng tắm.
Một lần nữa, anh ta dường như chẳng để tâm đến những gì cô nói. Đây là một cuộc nói chuyện một chiều thường thấy của họ. Cả hai cùng nói, nhưng chỉ có cô là người duy nhất thực sự lắng nghe. Đến lúc này cô mới nhận ra điều đó.
– Nghe này, tôi đã lái xe một quãng đường dài và tôi thực sự mệt mỏi. – Cô nói rồi quay về phía ngôi nhà. – Tôi không thích khách khứa lúc này.
– Tại sao cô cứ nói xấu sau lưng tôi vậy? – Anh ta hỏi.
Cô đứng lại nhìn anh ta.
– Cái gì?
– Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên Julia ạ. Cô chưa bao giờ cư xử với tôi gay gắt như vậy. Nhưng tôi đoán rằng vụ li dị đã khiến người ta lộ rõ tính cách của mình.
Lần đầu tiên, cô nghe thấy giọng điệu đe dọa giận dữ của anh ta. Làm thế nào mà cô không nghe thấy điều đó sớm hơn nhỉ? Thậm chí thái độ của anh ta rõ ràng cũng là một manh mối, anh ta đứng dạng chân, tay nắm chặt đút trong túi quần.
– Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì.
– Cô nói với mọi người rằng tôi đã ngược đãi cô? Rằng tôi đã quan hệ linh tinh trong suốt cuộc hôn nhân của chúng ta?
– Tôi chưa nói thế với ai bao giờ! Thậm chí nếu đó có là sự thật đi nữa.
– Cô đang nói cái quái gì vậy?
– Anh thật sự không lăng nhăng chứ? Cô ta có biết anh đã cưới vợ khi anh bắt đầu ngủ với cô ta không?
– Cô đã kể chuyện vớ vẩn ấy cho người khác sao?
– Ý anh đó là sự thật? Vụ li hôn của chúng ta thậm chí còn chưa kết thúc thì các người đã lựa chọn đồ sứ mới cho mình rồi. Ai cũng biết chuyện đó.
Cô ngừng lại vì một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô về tất cả những chuyện này. Có lẽ không phải tất cả mọi người đều biết.
– Cuộc hôn nhân của chúng ta đã kéo dài quá lâu trước khi vụ li dị diễn ra.
– Đó có phải là một chuyện bịa đặt mà cô đang kể với mọi người? Bởi vì nó thực sự là những tin tức mới mẻ với tôi.
– Anh thực sự muốn biết sự thật rằng chuyện gì đã sai à? Tất cả những gì mà anh đã dùng để ngăn cản tôi được là chính mình? – Cô thở dài. – Không, Richard ạ. Tôi không muốn nghe tất cả những chuyện đó. Tôi thực sự không quan tâm một chút nào cả.
– Vậy thì tại sao cô lại cố phá rối đám cưới của tôi? Tại sao cô lại tung những tin đồn về tôi như vậy?
– Ai đã nghe những tin đồn đó? Bạn gái anh à? Hay đó là cha của cô ta? Anh lo sợ ông ta sẽ phát hiện ra sự thật về chàng rể mới của mình à?
– Hãy hứa với tôi rằng cô sẽ dừng việc đó lại.
– Tôi chưa bao giờ nói với ai một lời nào. Tôi thậm chí cũng chẳng biết về đám cưới của anh cho tới khi Vicky kể với tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô. Nói một cách bất ngờ:
– Vicky à. Con mụ đáng nguyền rủa ấy.
– Về nhà đi. – Cô nói rồi quay đi.
– Cô hãy gọi cho Vicky ngay bây giờ. Nói cô ta câm miệng lại.
– Đó là miệng của chị ấy. Tôi không thể kiểm soát được.
– Hãy gọi cho con chị của cô đi, mẹ kiếp! – Anh ta hét lên.
Tiếng chó sủa ầm ĩ khiến cô đột nhiên đứng lại. Quay sang thì cô thấy Tom đang đứng cạnh khu vườn của mình, tay cầm dây dắt chó khi con chó của anh ta, McCoy đang nhảy lên, kéo căng dây để được tự do.
– Mọi việc ổn cả chứ Julia? – Tom gọi to.
– Mọi thứ đều ổn cả. – Cô trả lời.
Tom đến gần hơn, như lôi theo McCoy bất trị lên dốc. Anh ta bước tới cách họ vài bước. – Cô chắc chứ? – Anh ta hỏi.
– Nhìn xem – Richard càu nhàu – chúng tôi đang nói chuyện riêng mà.
Tom vẫn nhìn Julia.
– Nó không quá riêng tư.
– Ổn mà Tom. – Julia nói. – Richard đang chuẩn bị đi.
Tom dừng lại một lúc, như thể để xác nhận rằng tình hình đã được kiểm soát. Sau đó anh ta mới quay lại và tiếp tục đi về phía con đường mòn ven bờ suối, lôi con chó theo sau.
– Ai vậy? – Richard hỏi.
– Anh ấy sống ở cuối đường.
Nụ cười mỉa mai lướt qua môi Richard.
– Anh ta có phải là lí do khiến cô mua chỗ này?
– Ra khỏi vườn của tôi đi. – Cô nói rồi bước tiếp về phía ngôi nhà.
Khi đã vào đến bên trong, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, nhưng cô không chạy đến trả lời. Mọi sự chú ý của cô vẫn đang dồn vào Richard. Cô nhìn qua cửa sổ cho tới lúc anh ta đi ra khỏi sân sau nhà cô.
Máy trả lời tự động làm việc. “Julia, tôi vừa tìm thấy thứ gì đó. Khi cô về đến nhà, hãy gọi cho tôi và tôi sẽ…”
Cô nhấc máy điện thoại trả lời:
– Ông Henry?
– Ồ, vậy là cô ở đó.
– Tôi chỉ vừa về đến nhà.
Im lặng và chờ đợi.
– Có chuyện gì vậy?
Đối với một người đàn ông thiếu những kiến thức xã hội cơ bản, Henry có một khả năng đặc biệt khi nhận ra tâm trạng của cô. Cô lắng tai nghe tiếng động cơ ô tô khởi động, rồi cầm cái điện thoại ra cửa sổ phòng khách, nơi cô nhìn thấy chiếc xe BMW của Richard chuyển bánh.
– Không có chuyện gì cả. – Cô nói. Không phải bây giờ.
– Nó ở trong thùng số sáu. – Ông ta nói.
– Cái gì trong đó?
– Di chúc sau cùng và chúc thư của bác sĩ Margaret Tate Page. Nó được đề năm 1890, khi bà đã sáu mươi tuổi. Trong đó, bà để lại tài sản của mình cho các cháu của bà. Một trong số họ là cô cháu gái có tên Aurnia.
– Aurnia?
– Một cái tên hoàn toàn không phổ biến đúng không? Tôi khẳng định rằng Margaret Tate Page chính là cô bé Meggie của chúng ta khi đã trưởng thành.
– Vậy thì người cô mà Holmes đã nhắc đến trong lá thư đầu tiên của ông…
– Là Rose Connolli.
Julia quay lại nhà bếp và nhìn ra ngoài vườn, nơi mảnh đất đã tìm thấy xác một người phụ nữ đã chết lâu rồi. Ai đã được chôn cất trong khu vườn của tôi trong từng ấy năm?
Đó có phải là Rose?