HAI MƯƠI HAI
Năm 1830
Đối với Norris, tối nay việc anh là con của một nông dân dường như không còn quan trọng nữa.
Anh cầm mũ và áo choàng của mình đưa cho cô hầu phòng. Bỗng nhiên anh có cảm giác bồn chồn đến nhức nhối khi nhận ra chiếc áo gilê của mình bị thiếu mất một chiếc khuy áo. Cô hầu phòng khẽ nhún chân, cúi đầu chào anh với dáng vẻ hết sức kính trọng, giống hệt dáng vẻ mà cô vừa cúi chào hai con người ăn mặc đẹp đẽ đứng ngay phía trước.
Bước thêm vài bước, anh nghe thấy lời chào đón của bác sĩ Grenville.
– Marshall, rất vui mừng vì anh đã tham gia với chúng tôi tối nay. Xin giới thiệu với anh đây là em gái Eliza Lackaway của tôi.
Người phụ nữ đó là mẹ của Charles. Bà ta ngay lập tức xuất hiện trước mặt Norris. Người đàn bà này có đôi mắt xanh và nước da trắng giống hệt Charles, một vẻ đẹp hoàn mĩ dù cho bà đã bước sang tuổi trung niên. Nhưng cái nhìn của bà thì thẳng thắn và mạnh mẽ hơn cậu con trai nhiều.
– Anh là chàng thanh niên trẻ mà Charles đã ca ngợi rất nhiều. – Bà Eliza nói với Norris.
– Tôi không biết mình lại có vinh hạnh thế, thưa bà Lackaway. – Norris khiêm tốn trả lời.
– Charles kể rằng anh là người giải phẫu giỏi nhất ở lớp của nó. Nó còn nói rằng cách làm việc của anh rất gọn gàng và rằng không ai có thể đùa cợt tinh thần làm việc cần mẫn đó của anh.
Đây quả thật là chủ đề không hề phù hợp đối với một buổi nói chuyện chỉ dành cho giới thượng lưu như thế này. Norris liếc nhìn bác sĩ Grenville để kiếm tìm sự giúp đỡ. Grenville cười và nói.
– Ông chồng quá cố của Eliza là một bác sĩ. Bố của chúng tôi cũng là một bác sĩ. Giờ cô ấy gặp một bất hạnh to lớn khi phải chịu đựng tôi. Vì thế cô ấy khá quen với những câu chuyện kì cục xung quanh bàn ăn tối của chúng ta.
– Tôi thấy mọi thứ thật hấp dẫn. – Eliza nói. – Khi chúng tôi lớn lên, bố chúng tôi vẫn thường cho chúng tôi tới phòng giải phẫu của ông. Nếu tôi mà là đàn ông, tôi cũng sẽ theo đuổi việc nghiên cứu y học.
– Và rất có thể em đã thành công trong sự nghiệp của mình, phải không cô em yêu quý. – Bác sĩ Grenville vừa nắm tay em gái mình vừa nói.
– Bất kì người phụ nữ nào cũng có thể làm được điều đó nếu như họ có cơ hội.
Bác sĩ Grenville buông một tiếng thở dài ẩn chứa sự cam chịu.
– Một chủ đề chắc chắn sẽ được em nhắc đi nhắc lại suốt tối nay đây.
– Anh không nghĩ rằng đó là một sự lãng phí khủng khiếp đấy chứ anh Marshall? Cố tình không nhận ra khả năng và trí thông minh của một nửa nhân loại.
– Làm ơn đi Eliza, ít nhất hãy để chàng trai đáng thương này làm một li sherry trước khi em lại bắt đầu nói về chủ đề ưa thích của em.
– Em không ngại đi thẳng vào câu hỏi này đâu, thưa thầy Grenville. – Norris nói.
Anh nhìn vào mắt bà Eliza và nhận ra sự thông minh đến nhức nhối ẩn chứa trong đó.
– Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong một trang trại, thưa bà Lackaway, vì vậy tôi đã tích lũy được kinh nghiệm từ những con vật nuôi. Tôi hi vọng là bà không thấy có sự so sánh nào làm mất giá trị ở đây Nhưng theo tôi quan sát thì chưa bao giờ một con ngựa giống lại thông minh hơn một con ngựa cái, hay là một con cừu đực lại thông minh hơn một con cừu cái. Và nếu sức khỏe của con cái bị đe dọa thì chính giống cái của mọi loài sẽ là kẻ dữ dội hơn cả. Thậm chí còn trở nên rất đáng sợ.
Bác sĩ Grenville cười.
– Anh ăn nói hệt như một luật sư ở Philadelphia.
Bà Eliza gật đầu tỏ vẻ tán thành.
– Tôi sẽ ghi nhớ câu trả lời của anh. Đúng hơn là tôi sẽ mượn nó nếu như tôi bị kéo vào cuộc tranh luận về vấn đề này vào lần sau. À mà cái trang trại nơi anh lớn lên, nó nằm ở đâu vậy, Marshall?
– Thưa bà, ở Belmont.
– Vậy mẹ anh chắc hẳn rất tự hào vì đã nuôi dạy được một người con trai có đầu óc và suy nghĩ tiến bộ như anh. Tôi tin chắc vào điều đó.
Câu nói của bà Eliza như một lưỡi dao sắc vô tình đâm vào vết thương đã cũ của Norris. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ nụ cười của mình và trả lời.
– Vâng, tôi tin thế.
– Eliza, em có còn nhớ Sophia không? – Bác sĩ Grenville hỏi. – Cô ấy là bạn thân của Abigail.
– Tất nhiên là em nhớ. Cô ấy vẫn thường tới thăm chúng ta ở Weston.
– Marshall chính là con trai của cô ấy.
Eliza đưa ánh nhìn về phía Norris với một xúc cảm đột ngột và mãnh liệt. Dường như bà ta đã nhận ra điều gì đó trên khuôn mặt của Norris.
– Anh là con trai của Sophia.
– Vâng, thưa bà.
– Tại sao mẹ anh lại không đến thăm chúng tôi kể từ khi Abigail đáng thương mất vậy? Tôi hi vọng là bà ấy vẫn khỏe.
– Mẹ tôi vẫn khỏe, thưa bà. – Norris trả lời, dù rằng chính anh cũng có thể nghe thấy sự thiếu chắc chắn trong giọng nói của mình.
Bác sĩ Grenville vỗ vào lưng Norris.
– Hãy thư giãn đi nào anh bạn trẻ. Các bạn học của anh đã đến đây đông đủ và họ đang thưởng thức sâm-panh ở kia đấy.
Norris bước vào buổi khiêu vũ và bỗng dừng lại. Anh thấy bị choáng ngợp trước mọi thứ ở đây. Khung cảnh buổi khiêu vũ thật đẹp. Các quý cô trẻ đẹp đang lướt đi trong những bộ cánh rực rỡ sắc màu. Từ trên cao, những dàn đèn treo khổng lồ được tạo bởi vô số thủy tinh và pha lê tỏa xuống căn phòng một thứ ánh sáng rực rỡ, lấp lánh, làm mê hoặc lòng người. Đối diện với bức tường là một cái bàn dài chứa rất nhiều món ăn hấp dẫn. Biết bao nhiêu là sò, biết bao nhiêu là bánh!
Norris chưa bao giờ bước chân vào một căn phòng lộng lẫy, sàn nhà được lát tuyệt đẹp, những cột đá được chạm khắc tỉ mỉ và điêu luyện đến thế. Đứng đó, trong bộ lễ phục quá ư giản dị cùng đôi giày đã rạn nứt theo thời gian, Norris cảm thấy mình như vừa lạc vào một cảnh thần tiên trong giấc mơ, anh chưa bao giờ hình dung mình sẽ có một buổi tối kì diệu như thế này.
– Cuối cùng thì cậu cũng ở đây. Tôi đang tự hỏi xem rốt cuộc là cậu có đến không. – Wendell cầm hai li sâm-panh trên tay và đưa cho Norris một li. – Chẳng lẽ điều đó lại khiến cậu lo sợ đến thế sao? Hay là cậu vừa mới bị ai đó khinh rẻ, sỉ nhục?
– Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi không biết là tôi sẽ được mọi người đối xử như thế nào nữa.
– Số mới nhất của tờ Gazette rõ ràng đã giúp cậu an toàn hơn. Thế cậu đã đọc nó chưa? Bác sĩ Berry đã bị phát hiện ở Providence đấy.
Quả thật, nếu nghe những tin đồn trên khắp các phố thì bác sĩ Nathaniel Berry đang chạy trốn có thể ở bất cứ đâu, từ Philadelphia cho tới Savannah.
– Tôi không tin anh ấy là người như thế. – Norris nói. – Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy có thể làm điều độc ác như vậy.
– Chẳng phải việc này vẫn thường xảy ra đấy sao? Những kẻ giết người hiếm khi nào lại có sừng và nanh vuốt. Bề ngoài của chúng cũng giống như bao người khác thôi.
– Tôi chỉ thấy anh ấy là một bác sĩ giỏi.
– Cậu biết không, cô gái đó đòi hỏi cái khác kia. Theo tờ Gazette, cô ta đã bị tổn thương và giờ họ đang kêu gọi quyên góp tiền cho cô ta. Thậm chí tôi cũng phải đồng ý với ông Pratt lố bịch về điều đó. Bác sĩ Berry hẳn là hiện thân của thần chết. Và nếu đó không phải là bác sĩ Berry, thì tôi sợ rằng chỉ còn duy nhất một kẻ khả nghi khác… – Wendell hướng ánh mắt vào li sâm-panh của mình. – Đó chỉ có thể là cậu.
Không dễ dàng khi chịu đựng ánh mắt ấy của Wendell, Norris quay lại xem xét căn phòng.
Tại thời điểm này, có bao nhiêu người ở đây đang xì xào về anh? Mặc dù bác sĩ Berry biến mất, những nghi ngờ về Norris rõ ràng vẫn còn tồn tại.
– Cậu ổn chứ? – Wendell hỏi. – Cậu đang cố tỏ ra là mình có tội à?
– Tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu người ở đây đang nghĩ về tôi như thế.
– Nếu Grenville có chút nghi ngờ về cậu, ông ta đã không mời cậu đến đây.
– Lời mời được gửi tới tất cả các sinh viên cơ mà. – Norris khẽ nhún vai.
– Có phải là cậu không biết không đấy? Hãy nhìn xung quanh xem.
– Nhìn cái gì mới được chứ?
– Tất cả các quý cô trẻ tuổi ở đây đều đang kiếm tìm cho mình một đức lang quân. Đó là chưa kể đến những bà mẹ ghê gớm của họ. Cậu thấy đấy, ở đây đâu có đủ các sinh viên Y khoa.
Đến đây, Norris bật cười.
– Cậu dường như đang ở trên thiên đường.
– Nếu đây thực sự là thiên đường thì sẽ chẳng có nhiều cô gái cao hơn tôi đến vậy. – Wendell nhận ra ánh mắt của Norris chẳng hướng về một cô gái nào cả mà thay vào đó là cái bàn chứa đầy thức ăn.
– Tôi nghĩ rằng các cô gái không phải là mối quan tâm hàng đầu của cậu vào lúc này.
– Thịt giăm-bông ở kia trông thật là tươi ngon.
– Giờ chúng ta sẽ ra kia và làm quen chứ?
Gần chỗ để những con hàu, họ gặp Charles và Edward.
– Có tin về bác sĩ Berry đây. – Edward nói. – Chiều qua anh ấy bị phát hiện ở Lexington. Đội tuần tra đêm đang tìm kiếm ở đó.
– Ba ngày trước anh ấy ở Philadelphia. – Charles nói. – Hai ngày trước ở Portland.
– Và giờ anh ấy đang ở Lexington. – Wendell khịt mũi. – Giống như thể anh ấy có cánh vậy.
– Đó là những gì người ta miêu tả về anh ấy. – Edward vừa nói vừa nhìn Norris.
– Tôi chưa bao giờ nói rằng anh ấy có cánh cả. – Norris đáp lại.
– Nhưng cô gái đó đã nói vậy. Bridget ngớ ngẩn. – Edward vừa nói vừa đưa cái đĩa đựng vỏ hàu cho người hầu bàn. Giờ anh đang cân nhắc xem nên chọn món nào để thưởng thức tiếp trong cái danh sách có rất nhiều các món ăn. Có bánh pudding hình chiếc quạt và cá tuyết tươi được trộn cùng salad.
– Các cậu thử ăn những chiếc bánh mật ong ngon tuyệt này xem. – Charles gợi ý. – Chúng luôn là món khoái khẩu của tôi đấy.
– Thế cậu không định ăn chút gì sao?
Charles rút ra chiếc khăn mùi soa và chấm nhẹ mồ hôi trên trán. Mặt anh ta hồng, cứ như thể anh ta vừa mới nhảy múa cho dù đến giờ, các nhạc công vẫn chưa bắt đầu chơi nhạc.
– Tôi e là tối nay tôi không có cảm giác thèm ăn. Vừa mới đây thôi ở trong này còn lạnh như đóng băng. Mẹ tôi đã cho người nhóm lửa lên và giờ tôi nghĩ là họ đã làm hơi quá.
– Tôi thì cảm thấy hoàn toàn thoải mái. – Edward quay sang và bị thu hút bởi một cô gái da ngăm đen, dáng người mảnh khảnh trong bộ đầm màu hồng khi cô nàng vừa lướt qua. – Xin lỗi, các quý ông. Tôi nghĩ là sự thèm ăn của tôi đã chuyển sang thứ khác rồi. Wendell này, cậu biết cô gái kia đúng không? Cậu sẽ giới thiệu tớ với cô ấy chứ.
Trong khi Edward và Wendell bị lôi cuốn vào câu chuyện về cô gái có nước da ngăm đen thì Norris cau mày với Charles.
– Có chuyện gì à? Trông cậu không được khỏe cho lắm. Và có vẻ bồn chồn.
– Thực sự tôi chẳng thấy hứng thú gì khi phải có mặt ở đây tối nay. Nhưng mẹ tôi cứ nhất quyết bắt tôi phải đến.
– Nói thật là tôi khá ấn tượng về mẹ cậu đấy.
Charles thở dài.
– Phải, bà luôn gây ấn tượng với tất cả mọi người. Tôi hi vọng là cậu không phải chịu đựng bài diễn thuyết của bà về việc phụ nữ nên trở thành bác sĩ.
– Cũng có đôi chút.
– Chúng tôi phải nghe đi nghe lại cái chủ đề đấy không biết bao nhiêu lần. Người phải nghe nhiều nhất có lẽ là ông bác tội nghiệp của tôi. Ông ấy đã nói rằng sẽ có rất nhiều hỗn loạn nếu như thừa nhận sự có mặt của phụ nữ ở trường Y.
Các nhạc công bắt đầu lên dây đàn. Từng đôi từng đôi dần dần sát lại. Và một số khác vẫn đang kiếm tìm bạn nhảy cho mình.
– Tôi nghĩ là đến lúc mình cần phải nghỉ ngơi. – Charles vừa nói vừa chấm nhẹ mồ hôi trên trán một lần nữa. – Tôi thực sự cảm thấy không được khỏe.
– Có chuyện gì với tay của cậu vậy?
Charles nhìn xuống băng vết thương trên bàn tay mình.
– À, tôi bị đứt tay trong buổi giải phẫu. Nó bị sưng lên cũng khá to.
– Thế ông bác cậu có biết chuyện này không?
– Nếu có chuyện gì tồi tệ hơn thì tôi sẽ nói cho ông ấy biết, Charles đang định rời đi thì bị hai quý cô trẻ tuổi có nụ cười rất tươi níu giữ lại. Cô gái cao hơn, có mái tóc sẫm màu, diện đầm màu vàng chanh làm từ tơ tằm nói:
– Anh đã làm chúng tôi rất khó chịu, Charles ạ. Bao giờ anh mới định ghé thăm chỗ chúng tôi vậy? Hay là anh sẽ lại làm mất mặt chúng tôi bởi vì một lí do nào đó?
Charles đứng tần ngần trước câu hỏi đầy vẻ giận dữ của cô gái.
– Tôi xin lỗi. Tôi cũng không rõ cho lắm.
– Ôi lạy Chúa. – Cô gái thấp hơn lên tiếng. – Anh đã hứa sẽ tới chỗ chúng tôi vào tháng ba vừa rồi, anh nhớ chứ. Và chúng tôi đã rất thất vọng khi chỉ có bác của anh xuất hiện ở Providence mà chẳng thấy anh đâu cả.
– Lúc đó tôi phải lo ôn tập để chuẩn bị cho việc thi cử.
– Dù gì thì anh vẫn có thể đến đó. Chỉ mất có hai tuần thôi.
– Chúng tôi đã lên kế hoạch tổ chức hẳn một buổi tiệc dành riêng cho anh. Vậy mà anh đã bỏ lỡ nó.
– Tôi hứa là lần tới tôi sẽ đến mà. – Charles trả lời, bộ dạng nóng vội vì muốn rút lui. -Xin lỗi, mong các cô cảm phiền, tôi đang không được khỏe và tôi muốn lui về nghỉ ngơi.
– Anh không ở lại khiêu vũ sao?
– Rất tiếc là không thưa cô. Tôi thật sự thấy rất mệt mỏi. – Charles trả lời. Anh nhìn sang Norris một cách tuyệt vọng. – Nhưng hãy để tôi giới thiệu với hai cô một trong những bạn cùng lớp xuất sắc nhất của tôi, anh Norris Marshall đến từ Belmont. Đây là chị em nhà Welliver đến từ Providence. Bố của họ là bác sĩ Sherwood Kiliver, một trong những bạn thân của bác tôi.
– Một trong những bạn thân thiết nhất của ông ấy. – Cô gái cao hơn bổ sung. – Chúng tôi sẽ ở lại Boston khoảng một tháng. Tôi là Gwendolin. Còn đây là Kitty.
– Vậy anh cũng sẽ trở thành bác sĩ? – Kitty vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào Norris. – Mấy ngày hôm nay, tất cả đàn ông chúng tôi gặp đều hoặc đang là bác sĩ, hoặc sẽ trở thành bác sĩ.
Các nhạc công bắt đầu chơi bản nhạc đầu tiên của họ. Norris bắt gặp ánh mắt của Wendell nhỏ xíu đang dìu một cô nàng tóc vàng khá cao hơn anh trên sàn nhảy.
– Anh có muốn nhảy không, Marshall?
Norris nhìn Gwendolin. Anh chợt nhận ra rằng Charles đã biến mất, để lại anh một mình đối phó với chị em nhà Welliver.
– Tôi e là mình nhảy không được giỏi cho lắm.
Hai cô nàng cùng mỉm cười với anh. Trông họ không hề nản lòng một tí nào.
– Anh yên tâm, chúng tôi là những người chỉ dẫn rất giỏi đấy. – Kitty nói.
Quả thật, hai chị em nhà Welliver khiêu vũ rất giỏi. Hòa mình vào vũ điệu côticông, thỉnh thoảng Norris lại bước sai chân và quay sai chiều nhưng hai chị em họ vẫn kiên nhẫn hướng dẫn anh. Những cặp đôi khác đang liên tục lượn vòng quanh họ với kĩ thuật nhảy rất điêu luyện. Wendell lướt tới, ngả người về phía Norris thì thầm nhắn nhủ:
– Hãy cẩn thận với chị em nhà đó, Norris. Họ sẽ ăn tươi nuốt sống bất cứ gã đàn ông độc thân nào đấy.
Nhưng Norris thì lại thấy vui vì anh được kết bạn với họ. Tối nay anh là một chàng trai trẻ được quan tâm và đầy triển vọng. Anh đã khiêu vũ rất nhiều, uống sâm-panh rất nhiều và ăn bánh cũng rất nhiều. Chỉ có tối nay thôi, anh tự cho phép bản thân được tưởng tượng rằng anh sẽ còn có thật nhiều tối như thế này trong tương lai.
Norris là một trong những vị khách cuối cùng lấy áo khoác và rời khỏi căn nhà. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi. Những bông tuyết trắng đẹp lộng lẫy hệt như những đóa hoa đang rớt xuống mặt đường. Anh đứng bên ngoài con phố Beacon, ngước mắt lên bầu trời và hít một hơi thật sâu. Bầu không khí trong lành của buổi tối làm anh cảm thấy dễ chịu và sảng khoái sau khi đã cố gắng rất nhiều trên sàn khiêu vũ. Tối nay, bác sĩ Grenville đã khiến cho tất cả những con người ở Boston hiểu rằng Norris Marshall này đã giành lại được sự công nhận của ông ấy. Rằng anh xứng đáng được đứng vào tầng lớp thượng lưu.
Norris cười và nếm một ít tuyết trên lưỡi. Điều tốt đẹp nhất chỉ vừa mới bắt đầu.
– Anh Marshall? – Một giọng nói khe khẽ vang lên.
Norris giật mình quay người lại, nhìn chằm chằm vào màn đêm. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là những bông tuyết đang rơi. Rồi hiện ra từ bức màn tuyết trắng đó là một khuôn mặt được che phủ bởi chiếc áo choàng rách rưới. Đó là Rose Connolli, những đám tuyết đã đọng lại trên lông mi của cô ấy trông như những cánh hoa.
– Tôi cứ sợ rằng sẽ không gặp được anh. – Rose nói.
– Cô đang làm gì ở đây vậy, cô Connolli?
– Tôi không biết phải tìm đến ai nữa. Tôi đã bị mất việc và giờ tôi không còn chỗ nào để đi cả. – Rose cúi nhìn xuống rồi cô lại đưa mắt nhìn Norris. – Họ đang truy tìm tôi.
– Hiện giờ đội tuần tra đêm không quan tâm đến cô nên cô không cần phải chạy trốn họ đâu.
– Tôi e rằng đó không phải là đội tuần tra.
– Thế thì là ai?
Cánh cửa nhà bác sĩ Grenville vừa mở ra. Có ánh đèn chiếu hắt ra từ căn nhà. Rose hốt hoảng ngừng lời, lặng yên không nói gì cả.
– Tôi đã có một buổi tối thật tuyệt vời. Cảm ơn ông rất nhiều, bác sĩ Grenville. – Một vị khách cáo biệt ra về.
Norris quay người thật nhanh và bắt đầu cất bước, vì anh sợ có thể ai đó sẽ bắt gặp anh đang đứng nói chuyện với cô gái rách rưới này. Rose bước theo sau anh. Chỉ khi họ xuống đến cuối phố Beacon, gần đến dòng sông, Rose mới bước đi bên cạnh Norris.
– Vậy là có ai đó đe dọa cô phải không?
– Chúng muốn cướp con bé khỏi tay tôi.
– Cướp ai cơ?
– Con của chị gái tôi.
Norris đưa mắt nhìn Rose nhưng khuôn mặt cô bị chiếc mũ của áo choàng che khuất.
– Ai muốn bắt con bé?
– Tôi không biết chúng là ai, nhưng tôi biết đó là những kẻ xấu xa, anh Marshall ạ. Tôi nghĩ chúng chính là thủ phạm gây ra cái chết của bà Poole và Mary Robinson. Giờ chỉ còn mình tôi là người duy nhất sống sót.
– Cô không cần phải lo lắng, Rose. Tôi nghe những người đáng tin cậy nói rằng bác sĩ Berry đã chạy trốn tới Boston. Họ sẽ tìm thấy anh ấy sớm nhất có thể.
– Nhưng tôi không tin bác sĩ Berry lại là kẻ giết người. Tôi nghĩ anh ấy chạy trốn để cứu lấy cuộc sống của mình. – Rose nói.
– Chạy trốn khỏi ai nào? Những con người bí ẩn ư?
– Anh không tin những gì tôi đang nói đúng không?
– Đúng là tôi không biết cô đang nói cái gì nữa.
Rose quay về phía Norris. Ở dưới bóng của cái áo choàng, ánh sáng tạo ra từ những bông tuyết trắng được phản chiếu lại trong đôi mắt cô.
– Ngày chôn cất chị gái tôi, Mary Robinson đã tới gặp tôi tại nghĩa trang. Cô ấy đã hỏi tôi về con bé. Cô ấy đã nói rằng tôi phải giữ con bé lại, phải bảo vệ, che chở cho nó.
– Con bé cô vừa nói là con của chị gái cô hả?
– Vâng. – Rose khẽ trả lời. – Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Mary. Cô ấy chết rồi. Và anh là người đã tìm thấy cô ấy.
– Vậy sự liên quan giữa những kẻ giết người này với cháu gái của cô là gì nào?
– Tôi nghĩ sự tồn tại của nó là mối đe dọa đối với ai đấy. Giống như bằng chứng sống của một bí mật gây xôn xao dư luận.
Rose quay người lại và lướt nhìn con phố tối đen như mực.
– Bọn chúng đang săn lùng chúng tôi. Chúng lùng sục khiến tôi không có chỗ nào để ở. Tôi không còn việc làm nên không có tiền trả cho bà vú nuôi. Thậm chí tôi cũng không dám đến gần cửa nhà bà ấy vì tôi sợ chúng sẽ tìm thấy tôi ở đó.
– Bọn chúng ư? Những người xấu xa mà cô đang nói đến á?
– Bọn chúng muốn con bé. Nhưng tôi sẽ không bỏ rơi nó vì bất cứ lí do gì. – Rose quay lại phía Norris, đôi mắt cô bừng cháy lên trong đêm tối. – Anh Marshall, nếu rơi vào tay bọn chúng, con bé có thể sẽ không còn sống sót.
Cô gái này điên mất rồi. Norris nhìn sâu vào mắt cô và tự hỏi liệu những sự việc này có điên rồ đến thế không. Anh nhớ trong lần gặp trước, khi anh đến thăm cô tại căn nhà trọ tồi tàn, anh cảm thấy Rose Connolli là một con người điềm đạm. Từ đó đến giờ, một vài chuyện thay đổi đã khiến cô trở nên lao đao trong một thế giới ảo tưởng đầy ắp kẻ thù.
– Tôi thành thực xin lỗi, thưa cô Connolli. Tôi không biết là tôi có thể giúp cô thế nào. – Norris nói với Rose rồi anh quay bước về phía nhà trọ của mình. Đôi giày anh bước đi, xới lớp tuyết mượt thành hai đường rãnh.
– Tôi tìm đến anh vì tôi nghĩ anh khác bọn họ. Anh tốt hơn.
– Tôi chỉ là một sinh viên. Tôi có thể làm được gì chứ.
– Anh không quan tâm đến những chuyện đó phải không?
– Những vụ giết người ở Khu Tây London đã giải quyết xong rồi. Nó nằm cả trên mặt báo đấy thôi.
– Không. Chúng muốn anh tin rằng chúng đã giải quyết xong rồi.
– Đó là nhiệm vụ của đội tuần tra chứ không phải là nhiệm vụ của tôi.
– Vậy anh chỉ thực sự quan tâm sau khi anh bị họ kết tội.
Norris bước tiếp và hi vọng Rose sẽ cảm thấy chán, không đi theo anh nữa. Nhưng cô vẫn theo sau anh, hệt như một chú chó gây phiền phức, khi anh đi vòng lên hướng bắc dọc theo sông Charles.
– Mọi chuyện thật tốt đẹp khi anh đã thoát khỏi những trở ngại phải không? – Rose hỏi.
– Tôi không có quyền gì để đưa vấn đề sâu hơn nữa.
– Chính anh đã nhìn thấy kẻ đó. Chính anh đã tìm thấy xác của Mary tội nghiệp.
Norris quay người lại, đối diện với Rose.
– Cô có biết là vì chuyện đó mà tôi đã suýt mất vị trí của mình không hả? Tôi sẽ phát điên lên nếu phải trả lời bất cứ câu hỏi nào về các vụ giết người. Tất cả chỉ vì một vài lời bàn tán xì xào, và tôi đã suýt mất mọi thứ tôi đang có, tôi sẽ phải quay trở lại trang trại của bố tôi.
– Việc trở thành nông dân đối với anh lại đáng sợ thế sao?
– Vâng thưa cô. Khi mà tham vọng của tôi đã trở nên quá lớn.
– Và không có gì được phép cản trở việc anh thực hiện những tham vọng đó chứ gì. -Rose nói với vẻ cay đắng.
Norris đưa mắt nhìn về phía nhà bác sĩ Grenville. Anh nghĩ đến những li sâm-panh anh đã uống, những quý cô lịch lãm anh đã nhảy cùng. Trước kia, những tham vọng của anh giản dị lắm.
Anh muốn nhận được sự biết ơn từ những bệnh nhân. Muốn đem lại cảm giác hài lòng khi vật lộn để cứu một đứa bé bị ốm khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng tối nay, tại nhà của bác sĩ Grenville, anh đã thấy được những cơ hội mà chưa bao giờ anh dám mơ tới. Một thế giới sung túc mà có thể một ngày nào đó nó sẽ là của anh, nếu như anh không mắc lỗi, không cho phép bản thân mình đi sai bước.
– Thế mà tôi cứ nghĩ là anh sẽ quan tâm đến cơ đấy. – Rose nói. – Giờ thì tôi biết vấn đề của anh là gì rồi. Anh không muốn mất những người bạn cao quý trong những ngôi nhà cũng không kém phần sang trọng của họ.
Norris thở dài, nhìn Rose.
– Đó không phải là cái tôi quan tâm, thưa cô Connolli. Đơn giản là tôi không thể làm gì được cả. Tôi không phải là cảnh sát. Tôi cũng không có chuyện gì liên quan tới cả. Tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên tránh xa nó. – Norris nói rồi quay đi.
– Tôi không thể đi được. – Giọng Rose đột nhiên vỡ òa. – Tôi không biết nơi nào để đi cả…
Norris bước từng bước thật chậm. Rồi anh dừng lại. Sau lưng anh, Rose đang khóc. Anh quay lại và thấy cô ngồi sụp xuống, mệt mỏi dựa vào một chiếc cổng. Đó là một Rose Connolli mà anh chưa từng gặp, một người khác hoàn toàn với cô gái dũng cảm anh gặp ở bệnh viện.
– Cô không có nơi nào để ngủ phải không? – Norris nói và nhìn thấy Rose khẽ gật đầu. Anh dò tìm trong túi mình. – Nếu đó là vấn đề về tiền bạc thì đây, cô có thể dùng tạm tiền của tôi.
Rose đột nhiên nhìn thẳng vào Norris.
– Tôi không đòi hỏi gì cho bản thân tôi cả. Tôi làm vậy là vì Meggie. Tất cả là chỉ vì Meggie. – Rose giận dữ nói và lấy tay lau mặt. – Tôi tới gặp anh vì tôi đã nghĩ chúng ta có mối liên hệ với nhau, tôi và anh. Chúng ta đều nhìn thấy kẻ đó. Chúng ta đều biết hắn có thể làm được gì. Có thể anh sợ hắn nhưng tôi thì không. Hắn muốn con bé. Vì thế hắn săn đuổi tôi.
Rose hít một hơi dài và siết cái áo choàng của cô chặt hơn, như thể né tránh đôi mắt của bóng đêm.
– Tôi sẽ không làm phiền anh thêm một lần nào nữa. – Rose nói rồi bỏ đi.
Norris nhìn Rose bước đi, bóng người nhỏ bé đang xa dần trong màn tuyết trắng. Ước mơ của mình là cứu giúp những cuộc sống, chiến đấu một cách anh hùng với muôn vàn con bệnh. – Norris nghĩ. Và bây giờ, khi một cô gái đơn độc không bạn bè cần đến sự giúp đỡ của mình, mình không thể bỏ mặc được.
Cái bóng người nhỏ bé gần như biến mất trong màn tuyết.
– Cô Connolli. – Norris gọi. – Phòng của tôi cách đây một đoạn. Nếu tối nay cô cần một chỗ để ngủ, tôi rất vui mừng được chào đón cô.