Năm 1830
Một vật trông thật đángsợ được ngâm trong bìnhWhiskey hai ngày. Đầu tiênRose không nhận ra trongcái bình đó có cáigì, cô chỉ thấy mộtmiếng thịt sống ngâm trongbình rượu màu vàng nướcchè. Pratt lấy cái bìnhgiơ lên mặt Rose vàbắt cô nhìn thật gần.
– Cô có nhìn thấyai đây không?
Rose nhìn chăm chú vàocái bình, trong đó cómột vật rất lạ đượcngâm trong bình bốc mùikhó chịu, máu khô bỗnghiện ra trên mặt thủytinh, trông rõ mọi chitiết. Rose sợ hãi lùilại.
– Cô Connolly, cô phảinhận ra khuôn mặt nàychứ. Nó được cắt rakhỏi một cái xác đượctìm thấy hai hôm trướctại thung lũng Khu Tây.Một thi thể bị cắtvài nhát thành hình dấuthập. Đó là thi thểcủa ông Eben Tate, anhrể cô đó – Prattđặt cái chai xuống bàncủa bác sĩ Grenville.
Rose quay ra chỗ ôngGrenville, ông đang sốc khithấy chứng cứ đó trênbàn làm việc của mình.
– Cái bình đó khôngthể ở trong phòng Norrisđược! – Rose nói -Anh ấy sẽ không baogiờ bảo tôi đến đâynếu anh ấy không tinông, ông Grenville. Giờ ôngphải tin anh ấy.
Pratt nở nụ cười thảnnhiên:
– Tôi nghĩ mọi chuyệnđã rõ ràng rồi thưaông bác sĩ. Học tròcủa ông đã lừa gạtông. Cậu ta là Tửthần Khu Tây. Chỉ cònlà vấn đề thời giantrước khi cậu ta bịlộ tẩy.
– Nếu Norris chưa chếtđuối – Grenville nói.
– Ồ, chúng tôi biếtcậu ta chưa chết. Sángnay, chúng tôi đã pháthiện ra một số dấuchân trên bùn từ phíabờ sông vào đến bếntàu. Chúng tôi sẽ bắtđược cậu ta và tiếptục thi hành theo phápluật. Cái bình chính làchứng cứ mà chúng tôicần.
– Tất cả những gìông có chỉ là mộtmẫu vật được ngâm trongrượu whiskey.
– Và một mặt nạnhuốm máu nữa. Một chiếcmặt nạ trắng như mộtnhân chứng – Pratt nhìnvào Rose – đã miêutả.
– Anh ấy vô tội,tôi sẽ chứng minh điềuđó – Rose nói.
– Cô muốn chứng minhđiều gì cô Connolly? -Pratt khịt mũi thô lỗ.
– Chính ông đã sắpđặt cái bình đó trongphòng của Norris.
Pratt ném cho Rose mộtcái nhìn đầy giận dữkhiến cô hơi sợ hãi.
– Mày, một con đĩquèn.
– Anh Pratt – ÔngGrenville hét lên.
Nhưng Pratt vẫn nhìn chằmchằm vào Rose:
– Cô nghĩ lời khaicủa cô có giá trịà? Tôi biết rất rõlà cô đã ở cùngNorris Marshall. Anh ta dámmang cả một con điếmvề nhà trong dịp lễGiáng sinh để ra mắtông bố già tội nghiệp.Cô không chỉ ăn nằmvới anh ta mà bâygiờ còn đang nói dốivì anh ta nữa. Haylà anh ta giết EbenTate là vì cô thíchthế? Anh ta chăm sócngười anh rể đầy rắcrối đó hộ cô à?- Pratt đặt lại cáibình vào hộp đựng bằngchứng – Ôi, đúng thế,ban bồi thẩm chắc chắnsẽ tin lời khai củacô thôi!
Rose nói với bác sĩGrenville:
– Cái bình không thểở trong phòng của Norris.Tôi xin thề.
– Ai đã cho phépanh lục soát phòng Norris?- Ông Grenville hỏi -Sao đội tuần tra đêmlại lục lọi ở đó?
Lúc đầu Pratt có vẻbực bội:
– Tôi chỉ làm nhiệmvụ của mình thôi. Khimột thông báo đến thì…
– Thông báo nào?
– Một bức thư khuyênđội tuần tra đêm rằngchúng tôi có thể tìmthấy vài thứ thú vịtrong phòng của Norris.
– Bức thư của ai?
– Tôi không có đượcphép tiết lộ.
Ông Grenville cười:
– Một bức thư nặcdanh!
– Không phải chúng tôiđã tìm thấy bằng chứngsao?
– Anh sẽ hủy hoạicuộc sống của một ngườiđàn ông vì cái bìnhđó à? Hay vì cáimặt nạ?
– Thưa ông, ông nênsuy nghĩ lại trước khiđặt cả danh tiếng củamình vào một kẻ giếtngười. Giờ mọi chuyện đãquá rõ ràng khi ôngđánh giá nhầm cậu tavà mọi người cũng thế.
Pratt nhấc cái hộp đựngchứng cớ lên với vẻmặt rất đắc chí:
– Còn tôi thì không- Ông ta gật đầucộc lốc – Chúc ôngngủ ngon, bác sĩ Grenville,và ông không phải tiễntôi đâu.
Họ nghe thấy tiếng bướcchân của Pratt khi ôngta đi xuống sảnh vàcánh cửa đóng lại saulưng ông ta. Một lúcsau, em gái ông Grenville- bà Eliza – bướcvào.
– Cuối cùng thì thằngcha đó cũng đi rồià? – Eliza bực bội.
– Anh e rằng Norrissẽ gặp rất nhiều khókhăn – Ông thở dàivà ngồi xuống ghế.
– Anh không thể làmgì giúp cậu ta sao?- Bà lo lắng.
– Mọi việc đã vượtquá tầm tay của anhrồi – Ông nói.
– Norris chỉ còn biếttrông cậy vào ông, thưabác sĩ – Rose khẩnnài – Nếu ông vàcả ông Holmes cùng bảovệ cho anh ấy, họsẽ phải nghe thôi.
– Wendell sẽ làm chứngủng hộ cậu ấy chứ?- Bà Eliza hỏi.
– Anh ta đã ởphòng của Norris. Anh tabiết chai rượu không hềở đó, cả cái mặtnạ nữa – Rose nhìnông – đó là lỗicủa tôi. Tất cả làvì tôi và Meggie. Nhữngngười muốn cô bé sẽdùng đủ mọi thủ đoạn.
– Kể cả việc tốngmột người đàn ông vôtội lên giá treo cổchúng cũng dám làm sao?- Bà Eliza nói.
– Ít ra là thế- Rose tiến gần đếnbác sĩ Grenville, tay côdang ra như cầu xinông tin cô – Cáiđêm Meggie ra đời, cóhai người y tá vàmột bác sĩ ở trongphòng. Giờ họ đều chếtvì họ biết bí mậtcủa chị tôi. Họ đãbiết tên của bố Meggie.
– Một cái tên côchưa từng nghe bao giờà? – Ông Grenville hỏi.
– Tôi không ở trongphòng lúc đó. Khi đứatrẻ khóc ré lên, tôimới vào bế nó đi.Sau đó, Agnes Poole đềnghị tôi bỏ con béở lại nhưng tôi khôngđồng ý – Rose nuốtnước bọt rồi cô nóinhỏ – Và tôi bịtruy lùng từ lúc đó.
– Vậy nó là đứatrẻ mà bọn chúng muốn?- Eliza hỏi rồi nhìnanh trai bà – Conbé cần được bảo vệ.
Grenville gật đầu.
– Giờ con bé ởđâu, cô Connolly?
– Thưa ngài, cháu ẩnnáu ở một chỗ antoàn.
– Chúng có thể tìmthấy con bé – Grenvillelo lắng.
– Tôi là người duynhất biết chỗ con béở – Cô nhìn ôngnói tiếp – Và khôngmột ai có thể bắttôi nói ra điều đó.
– Tôi không nghi ngờcô. Cô hãy giữ chocon bé được an toàn.Hơn ai hết, cô làngười hiểu điều gì tốtnhất cho nó. Giờ tôicó việc phải ra ngoài.
– Anh đi đâu vậy?- Eliza hỏi.
– Anh cần phải bànbạc với mấy người vềvấn đề này.
– Anh sẽ về nhàvào bữa ăn tối chứ?
– Anh không biết nữa- Grenville bước về phíaphòng lớn lấy cái áochoàng.
Rose bước theo ông.
– Bác sĩ Grenville, tôisẽ làm gì? Tôi phảigiúp ông như thế nào?
– Cứ ở lại đây- Grenville nhìn em gái- Eliza, hãy xem côgái này cần gì. Côấy sẽ được an toànkhi ở trong nhà chúngta – Ông nói rồibước đi.
Một cơn gió lạnh thổiqua làm cay mắt Rose.Cô nhắm mắt lại đểche đi những giọt nướcmắt vừa rơi bất chợt.
– Cô không còn chỗnào để đi phải không?
Rose quay lại phía Eliza.
– Vâng, thưa bà.
– Bà Furbush có thểchuẩn bị giường cho cô,ở trong bếp – Elizanhìn lướt qua chiếc váyvá tơi tả của Rose- Tất nhiên là sẽthay quần áo nữa.
– Cảm ơn bà -Rose hắng giọng – Cảmơn bà về tất cả.
– Anh trai tôi mớilà người cô cần cảmơn. Tôi chỉ hy vọngmọi chuyện không làm anhấy bị suy nhược.
Đây là ngôi nhà đẹpnhất mà Rose từng đượcđặt chân vào, tất nhiêncũng là ngôi nhà đẹpnhất mà cô từng đượcngủ. Phòng bếp thật ấmáp, than cháy đỏ rựctrong lò và tỏa hơiấm áp. Chăn của côđược làm từ rất nhiềulen, không giống như cáiáo choàng xác xơ màcô đã đắp trong rấtnhiều đêm lạnh giá, mộtcái giẻ rách nghèo nàncũ kỹ có mùi củatất cả những căn phòngtrọ, tất cả những chiếcgiường rơm dơ dáy màcô đã nằm. Bà quảngia Furbush làm việc nhanhnhẹn và hiệu quả, cứnhất quyết ném cái áochoàng, cùng với chỗ quầnáo rách của Rose vàođống lửa. Về phần cô,bà Furbush yêu cầu phảitắm bằng xà bông vàrất nhiều nước nóng, vìbác sĩ Grenville cho rằngmột con người sạch sẽlà một con người khỏemạnh. Bây giờ, sau khiđã tắm và khoác lênmình bộ cánh sạch sẽ,Rose nằm trên chiếc giườngcòn khá lạ lẫm gầnlò sưởi. Cô biết rằngtối nay Meggie cũng đangđược an toàn và ấmáp.
Nhưng còn Norris thì saonhỉ? Tối nay anh ngủở đâu? Anh có bịlạnh, có bị đói không?Tại sao cô không nghethấy tin tức nào vềanh cả?
Mặc dù bữa tối đãkết thúc nhưng bác sĩGrenville vẫn chưa về. Roseđã đợi cả buổi tối,dỏng tai lên nghe màcũng chẳng thấy giọng nóihay tiếng bước chân củaông.
– Đó là nghề củaông ấy mà – BàFurbush giải thích – Mộtbác sĩ không thể biếtchính xác mình phải làmviệc trong bao nhiêu giờ.Bệnh nhân luôn khiến ôngấy phải làm việc thâuđêm và ông ấy sẽkhông về nhà cho đếntận bình minh.
Rất lâu sau khi mọingười trong nhà đã đinghỉ, bác sĩ Grenville vẫnchưa về nhà. Rose nằmthao thức. Than trong lòđã hết nóng rực vàđang dần chuyển thành trotàn. Qua cửa sổ phòngbếp, cô có thể nhìnthấy bóng cái cây quaánh trăng và cô cóthể nghe thấy tiếng cànhcây đung đưa trong gió.
Giờ thì cô nghe thấytiếng động khác: tiếng bướcchân cót két trên cầuthang gác của người hầu.
Cô nằm yên, lắng nghetiếng cót két đến gần,như tiếng chân đang dichuyển vào trong bếp. Cóthể đó là tiếng châncủa một người hầu đếnđây để nhóm lại lửatrong lò. Cô chỉ cóthể nhìn thấy cái bóngngười lướt đi trong đêmtối. Rồi cô nghe thấytiếng va vào ghế vàmột tiếng thì thầm:
– Chết tiệt!
Đó là một người đànông.
Rose chui ra khỏi chănvà khẽ nhoài người vềphía lò sưởi. Cô dòdẫm trong bóng tối rồithắp một cây nến. Khiánh nến rực sáng trongđêm, cô nhìn thấy mộtngười đàn ông trẻ tuổitrong bộ quần áo ngủ.Mái tóc vàng của anhta rối tung như mớirời khỏi giường. Anh tasững người khi nhìn thấycô. Cũng hệt như côgiật mình khi nhìn thấyanh.
Đó là cậu chủ củangôi nhà, Rose nghĩ, cháutrai của bác sĩ Grenville,người mà cô được nghekể là đang nằm hồisức trên phòng. Một cáibăng vết thương bọc lấykhuỷu tay trái của anhta. Anh ta đứng lảođảo, có vẻ không đượcvững cho lắm. Rose đặtcây nến xuống và chạylại đỡ Charles khi anhbị nghiêng hẳn về mộtbên.
– Tôi không sao. Tôiổn mà – Charles nói.
– Anh không nên đứngdậy, anh Lackaway – Rosedựng lại chiếc ghế màCharles vừa đá phải trongbóng tối, rồi đỡ anhngồi lên đó – Tôisẽ đi gọi mẹ anh.
– Không, đừng gọi bàấy. Làm ơn đừng gọi…
Câu van nài của Charleskhiến Rose ngừng lại.
– Bà ấy sẽ tráchcứ tôi om sòm lêncho mà xem – Charlesphân trần – Tôi sợbị nhiếc móc lắm rồi.Tôi chán ngấy khi cứphải quanh quẩn trong phòng.Chỉ vì bà ấy sợtôi sẽ bị sốt -Anh nhìn cô với ánhmắt van xin – Đừngđánh thức bà ấy. Hãycho tôi ngồi đây mộtlát. Rồi sau đó tôisẽ quay lại giường, tôihứa đấy.
– Tùy anh thôi -Rose thở dài – Nhưnganh không nên đứng dậymột mình.
– Tôi đâu có mộtmình – Anh cười yếuớt – Cô đang ởđây mà.
Rose cảm thấy ánh mắtcủa anh dõi theo côkhi cô đến chỗ lòsưởi để cời lửa chothan cháy đều và thêmvào đó một ít gỗ.Lửa đã cháy mạnh hơn,hơi ấm lại tràn ngậpcăn phòng.
– Cô là cô gáimà những người hầu đãkể.
Rose quay lại nhìn anh.Ngọn lửa được nhen nhómlại chiếu ánh sáng rựcrỡ và cô nhìn thấyanh rõ hơn. Vầng tránđầy học thức. Đôi môiđẹp như môi con gái.Sự ốm yếu vẫn cònhiển hiện. Nhung đó khônghẳn là một người đànông mà thật sự làmột anh chàng đẹp traicó khuôn mặt biểu cảm.
– Cô là bạn củaNorris? – Charles khẽ hỏi.
– Tên tôi là Rose- Cô khẽ gật đầu.
– Thật tốt, Rose. Tôicũng là bạn của cậuấy. Và từ những điềutôi nghe được thì cậuấy cần tất cả nhữngngười bạn mà cậu ấycó.
Nỗi lo cho Norris độtnhiên đè nặng lên vaiRose khiến cô sụp xuốngchiếc ghế đặt cạnh bàn.
– Tôi rất lo choanh ấy – Cô thìthào.
– Bác của tôi quenbiết nhiều người. Những ngườicó thế lực.
– Bây giờ bác anhvẫn còn đang nghi ngờanh ấy.
– Nhưng sao cô lạikhông nghi ngờ?
– Không. Tôi không nghingờ anh ấy.
– Cô tin cậu tathế sao?
Rose nhìn thẳng vào mắtCharles.
– Tôi cảm nhận đuợctrái tim của anh ấy.
– Thật không?
– Anh nghĩ tôi làmột cô gái không bìnhthường phải không?
– Không, chỉ là mộtcâu nghe giống rất nhiềucâu thơ về lòng trungthành. Nhưng hiếm khi chúngta thực sự bắt gặpnó.
– Tôi không bao giờphung phí tình cảm củamình cho người đàn ôngmà tôi không tin tưởngđâu.
– Tốt thôi, Rose. Kểcả khi tôi đối mặtvới giá treo cổ, tôisẽ coi như tôi maymắn vì đã có mộtngười bạn như cô.
Rose chợt thấy rùng mìnhkhi nghe Charles nhắc đếncụm từ “giá treo cổ”.Cô đưa mắt nhìn vàolò suởi, nơi mà lửađang bùng cháy dữ dộithiêu đốt những khúc gỗ.
– Tôi xin lỗi, tôikhông nên nói như thế.Họ cho tôi uống nhiềumorphine quá. Tôi không cònbiết là tôi đang nóigì nữa – Charles nhìnxuống cái khuỷu tay bịbăng bó của mình -Mấy ngày nay tôi chẳnglàm được gì ra hồncả. Thậm chí còn chẳngthể tự đi quanh nhàbằng chính đôi chân củamình nữa.
– Muộn rồi, anh Lackaway.Anh không nên rời giườngngủ thêm nữa đâu.
– Tôi chỉ xuống đểlấy một cốc rượu -Anh nhìn cô với ánhmắt đầy hy vọng -Cô có thể lấy nócho tôi được không? Nónằm trong tủ ly ởđằng kia kìa.
Charles nói rồi chỉ tayvề phía bếp. Rose cảmthấy nghi ngờ có lẽđây không phải là lầnđầu tiên vào ban đêmanh lùng sục để lấyrượu. Cô chỉ rót choanh lượng rượu bằng mộtđốt ngón tay. Anh uốnghết ngay. Rõ ràng làanh muốn uống thêm nữanhưng cô vẫn cất chairượu vào tủ ly.
– Để tôi giúp anhvề phòng – Rose nói.
Với một ngọn nến soiđường, Rose dìu Charles bướclên tầng hai. Trước đócô chưa bao giờ lêngác cả. Khi giúp anhđi qua phòng lớn, ánhmắt cô nhìn thấy nhữngvật kỳ lạ hiện ratừ ánh nến. Cô thấymột tấm thảm có nhữnghoa văn trang trí lộnglẫy và một chiếc bànlớn sáng bóng. Trên tườngcó rất nhiều bức tranhvẽ chân dung của nhữngquý ông lịch lãm vàquý bà xinh đẹp. Côcó cảm giác như thểánh mắt họ đang dõitheo khi cô dìu Charlesvề phòng. Ngay khi côgiúp anh nằm xuống giường,anh bắt đầu loạng choạng,cứ như thể chút rượuvừa nãy, đứng đầu trongtất cả các loại morphine,làm cho anh say xỉn.Anh quăng mình xuống giườngvới một tiếng thở dài.
– Cảm ơn cô, Rose.
– Chúc anh ngủ ngon.
– Norris quả là mộtchàng trai may mắn. Khicậu ấy có một ngườicon gái yêu cậu ấynhiều như cô. Đó chínhlà thứ tình yêu màcác nhà thơ vẫn viết.
– Tôi không biết gìvề thơ cả, thưa anhLackaway.
– Cô không cần phảibiết đâu – Charles nhắmmắt lại và thở dài- Vì cô đã biếtthế nào là tình yêuthật sự rồi.
Rose nhìn thấy anh thởchậm dần rồi từ từchìm vào giấc ngủ. Phải,tôi đã biết thế nàolà tình yêu thật sự.Và giờ tôi có thểsẽ mất nó.
Cầm cây nến trên tay,Rose rời khỏi phòng Charlesvà bước trở lại phònglớn. Đột nhiên cô dừnglại, cô bỗng ớn lạnhkhi thấy một khuôn mặtđang nhìn cô. Trong bóngtối, chỉ có ánh sángcủa đống lửa soi sángcăn phòng, bức chân dungbỗng trở nên chân thựcvà sống động đến nỗicô đứng sững người trướcnó. Cô nhìn thấy mộtngười đàn ông với máitóc bờm đậm màu. đôimắt sẫm ẩn chứa sựthông minh đến kỳ lạ.Anh ta như choán lấymọi suy nghĩ của côtrong bức tranh sơn dầu.Cô bước lại gần hơn,đến nỗi cô có thểthấy rõ mọi đường nét,góc cạnh của khuôn mặtđó. Cô quá tập trungnhìn ngắm bức tranh đếnnỗi cô không nghe thấytiếng chân đang bước lạigần, cho đến khi chỉcòn cách cô có vàibước. Tiếng cọt kẹt ngaycạnh làm cô hoảng sợ.Cô giật mình đến nỗithiếu chút nữa làm rơicây nến.
– Cô Connolly? – Bácsĩ Grenville nhăn mặt -Tôi có thể hỏi tạisao cô lại đi langthang trong nhà vào giờnày không?
Cô thấy sự ngờ vựctrong câu hỏi của ông.Ông làm như mọi chuyệnđã trở nên tồi tệ,cô nghĩ, những người Ailen,họ thường xuyên gây rắcrối mà.
– Đó là cậu Lackaway,thưa ông.
– Có chuyện gì vớicháu trai tôi à?
– Anh ấy đã xuốngbếp. Tôi không nghĩ làanh ấy đứng được trênđôi chân của mình, vìthế tôi đã giúp anhấy trở lại giường -Rose nhìn về phía cửaphòng của Charles.
Bác sĩ Grenville nhìn vàotrong phòng cháu trai. Charlesgiờ đang nằm dài trêngiường và ngáy rất to.
– Tôi rất xin lỗi,thưa ông – Rose nói- Nếu anh ấy khôngbị như thế thì tôicũng sẽ không lên trêntầng đâu.
– Không, tôi mới làngười phải xin lỗi -Grenville thở dài – Hômnay là một ngày tồitệ nhất. Tôi thấy rấtmệt mỏi. Chúc cô ngủngon, cô Connolly – Ôngnói rồi quay bước.
– Thưa ông – Rosenói – Đã có tintức gì của Norris chưaạ?
Grenville dừng lại. Ông quaylại phía Rose.
– Tôi rất tiếc khiphải nói là có rấtít lý do để lạcquan. Bằng chứng chống lạianh ta.
– Chứng cứ đó làgiả.
– Tòa án sẽ quyếtđịnh điều đó. Nhưng ởphiên tòa, sự vô tộiđược quyết định bởi nhữngkẻ lạ mặt, họ sẽchẳng biết gì về anhta. Cái họ biết làcái mà họ đọc đượctrên báo chí, hoặc ngheđược trong quán rượu. RằngNorris Marshall có liên quanđến tất cả bốn vụgiết người. Rằng anh tađược tìm thấy khi đangđứng cạnh thi thể củaMary Robinson. Rằng bộ mặtbị cắt xén của EbenTate được tìm thấy trongnhà của anh ta. Rằnganh ta là một kẻgiết người cũng giỏi nhưlàm phẫu thuật. Tách rờichúng ra, những ý kiếnnày có thể chống lạinhững lời buộc tội. Nhưngkhi tất cả cùng xuấthiện ở một phiên tòacủa luật pháp, tội trạngcủa anh ta là khôngthể phủ nhận.
Rose nhìn Grenville với vẻthất vọng.
– Chúng ta không thểđưa ra lời bào chữanào ư?
– Tôi sợ là nhẹnhất anh ấy cũng phảiđứng trước giá treo cổ.
Hết sức tuyệt vọng, Rosetóm lại tay áo bácsĩ Grenville.
– Tôi không thể nhìnthấy anh ấy bị treocổ được.
– Cô Connolly, không phảitất cả hy vọng đềuđã hết. Có thể sẽcó cách cứu được anhấy – Grenville cầm lấytay Rose, nhìn vào mắtcô và nói – Nhưngtôi cần cô giúp mộttay.