Một thời khắc sau đó, trên Tây Hồ có một chiếc thuyền, một gã trung niên và một thanh niên tuấn tú vẻ thư sinh đang bàn bạc với nhau trên thuyền, hai người này là Phương Xích Viên và Chung Thập Đầu, dĩ nhiên ngoại hình của họ bây giờ không phải là mặt mũi thật của họ. Võ lâm phải thừa nhận Thiên Diện Du Long Đinh Tứ với đệ tử tâm đắc này hóa thân thiên vạn.
Chung Thập Đầu đang uống rượu nhìn Phương Xích Viên hỏi :
– Sư huynh, khi nãy bốn người đó sao ta không giết được?
– Đệ lại hồ đồ rồi, thật là thông minh nhất thế, sơ xuất một thời.
– Đệ hồ đồ?
– Đệ nghĩ lại xem, tập trung được bốn người phát Bích Không chưởng đẩy lui được đệ có mấy người.
– À, quả là ta hồ đồ, khi nãy không nghĩ đến.
– Thật ra không phải đệ hồ đồ mà đã bị khí độc của Mạc Can song sát kích nộ, linh khí đã bị sát khí nhấn chìm.
– Sư huynh phân tích rất đúng, lúc nãy đệ cũng cảm thấy không tự chủ được mình và cứ hăng máu lên muốn giết.
– Còn may, khi nãy không giết chết Chúc Thiên Thu.
Chung Thập Đầu nói :
– Đối với Chúc Thiên Thu vì công, vì tư đệ vẫn không thể nhịn được.
Phương Xích Viên hỏi :
– Vì công ta hiểu, nhưng vì tư thật thâm sâu, sư đệ, đến hôm nay huynh vẫn chưa rõ được tâm sự của đệ, ngay cả sư huynh cũng không được đệ cho biết.
– Sư huynh hiểu cho, hư thực chưa rõ, đệ vẫn chưa có thể cho ai biết.
– Huynh không trách, nhưng mấy ngày nay đệ có thu hoạch gì được về chuyện tư không?
– Có, nhất là tối qua, tuy có nhiều thu hoạch nhưng vẫn còn một số tình tiết khó giải thích và chừng nào xong chuyện đến nay vẫn chưa biết.
Phương Xích Viên nói :
– Nếu là một nghi án thì không thể gấp được, chỉ có kiên nhẫn mà điều tra dần.
Chung Thập Đầu nói :
– Vâng, nên đệ định tức khắc khởi hành, tự thân đi điều tra.
– Sư đệ đi đâu điều tra.
– Sư huynh thông cảm, nếu nói ra nơi đệ đi sẽ liên tưởng được câu chuyện, nên vẫn chưa thể báo huynh được… đệ thật đau lòng…
– Thôi, ta không hỏi nữa, đệ đi bao lâu.
– Đệ nghĩ khoảng hai tháng, trong thời gian này sư huynh tạm thời ẩn tích, ám trung theo dõi Chúc Thiên Thu.
Phương Xích Viên im lặng gật đầu, Chung Thập Đầu nói tiếp :
– Vấn đề quyết định như vậy, bây giờ chúng ta bàn về bốn người khi nãy sao không thể giết được, sư huynh chắc biết họ.
– Huynh tuy không biết họ nhưng nhìn qua cách trang sức và bề ngoài của họ làm huynh liên tưởng đến bốn võ lâm cao thủ đó là Thiếu Lâm, Võ Đang, hai vị trưởng lão Hoa Sơn và Thái Cực môn đều là danh môn chính phái, sao lại câu kết với Chúc Thiên Thu, tên mạo danh ngụy quân tử được. Sư đệ, khi nãy có để ý nét mặt của bốn vị không?
– Đúng vậy, nét mặt trơ ra, ánh mắt lại không linh hoạt, rõ ràng bên trong có nguyên do.
– Đây là câu chuyện bí truyền trong võ lâm, sư đệ do ở bên ân sư nên không biết, đó là chuyện năm năm trước trong giang hồ có một tin không rõ nguồn gốc, Võ Đang trưởng lão Thiên Nhất chân nhân, Thiếu Lâm trưởng lão Pháp Thông đại sư, Hoa Sơn chưởng môn nhân Bách Nhẫn sư thái và Thái Cực môn chưởng môn nhân Bát Quái Thần Chưởng Liễu Tử Tu, bốn người này đều trước sau mất tích…
Chung Thập Đầu kinh ngạc :
– Đây quả là chuyện kinh thiên động giang hồ.
– Đúng vậy, nó đã kinh động thiên hạ, liên quan đến bốn vị đại môn phái danh sư, nên không ai phủ nhận hay xác nhận và chỉ được truyền qua người quen biết chứ không công khai.
– Vậy có người điều tra ra chưa?
– Bốn môn phái này có địa vị khá tôn kính, mà truyền đi việc mất tích kỳ quái này lại là Chưởng môn phái và Trưởng lão, nên không ai có đủ khả năng tra tìm, việc lâu rồi như đá chìm đáy giếng.
– Nhưng chuyện này không lâu, Hoa Sơn và Thái Cực đã đổi Chưởng môn mới, và huynh đã ám trung theo dõi và biết được các môn phái có liên quan cũng đang cho người cải trang tìm kiếm.
Chung Thập Đầu hỏi :
– Vậy huynh cho rằng lời truyền là có thật, vì vậy sư huynh cho rằng xuất hiện ở Cúc viên Tăng, Ni, Đạo, Tục quả là bốn người đó à.
– Đúng vậy, cho nên huynh đã không cho đệ giết.
– Chuyện đã thế, huynh nghĩ huynh đệ ta phải có trách nhiện điều tra xem.
– Đệ sẽ tìm hiểu phái Võ Đang trên đường viễn du trở về.
– Sư đệ chuẩn bị chừng nào đi?
– Cấp không bằng nhanh, đệ định trưa nay đi.
* * * * *
… Hôm đó vào lúc hoàng hôn, địa điểm nơi thư phòng của Chúc Thiên Thu ở Cúc viên, mặt vẻ thất sắc, vẻ thảm não, Chúc Thiên Thu và Thư Chính Văn hai người đang mật đàm.
Chúc Thiên Thu nói :
– Không ngờ tiểu tử đó lại giỏi như vậy, hợp lực lại bốn người vẫn không hạ được hắn.
Thư Chính Văn nói :
– Đúng vậy, bốn người hợp lực, uy lực rất cao, theo lẽ thường tình có lẽ là bản thân Đinh Cơ Hàn cũng chưa được như vậy, chả lẽ tiểu tử đó có thể hơn sư phụ mình, nghĩa là lân xuất y sư.
Chúc Thiên Thu nói :
– Với cách dạy của Đinh Tứ, muốn có một đệ tử cao như vậy, không khó…
Hơi dừng lại và nói tiếp :
– Ân sư ta mười mấy năm nay tham kinh thành quả, sắp bị tên chó chết này phá tiêu tan.
Và quay qua Thư Chính Văn hỏi :
– Tổng quản, có thư gì không?
Thư Chính Văn cười :
– Viên chủ, thư chỉ mới đưa đi tối qua, sao có lời trả lời nhanh được?
Và hỏi :
– Viên chủ đối với nữ quỷ có cách sắp xếp ổn thỏa nào không?
– Biện pháp vẫn chưa có, nhưng ta định bàn với nó sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.
– Nếu ả không bàn với mình?
Chúc Thiên Thu cười :
– Bàn chứ, vì ả lo lắng đến sự việc diễn biến có môn đệ của Đinh Cơ Hàn nữa.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên không khí lạnh, trong phòng vang lên lời nữ quỷ :
– Ngươi quả thông minh, ta phải bàn trực tiếp với ngươi.
Chúc Thiên Thu hơi kinh ngạc :
– Mời cô nương ngồi.
Thư Chính Văn nhường ghế đứng ở một bên.
– Các ngươi quả là nhất đại hiệp khách thật khách sáo.
Chúc Thiên Thu nói :
– Cô nương quá khứ…
– Lão tặc, ngươi còn mặt mũi nhắc quá khứ à? Ta hỏi ngươi hai điều kiện của ta tối qua đã đề nghị với Chung Thập Đầu thế nào?
– Cô nương, điều kiện hai ta có thể thảo luận.
– Vậy nghĩa là điều kiện một ngươi không chấp nhận?
– Không phải ta không chấp nhận, bởi điều kiện của cô nương quá khắt khe. Đối với nàng cũng không ích gì, đối với chúng ta đều không còn thể diện.
– Ngươi cũng muốn còn thể diện à.
– Cô nương, ở trước mắt cô nương, Chúc Thiên Thu này không đáng giá một xu, nhưng trong võ lâm đồng đạo ta vẫn là nhân đức quảng đại trong võ hiệp.
– Ngụy thiện của ngươi đã bị hai môn đồ Đinh tiên sinh làm bẽ mặt.
– Điều đó không có gì hệ trọng, Chúc Thiên Thu này danh tiếng mười mấy năm, với sức hai tiểu tử đó, vẫn chưa phá được gì. Bây giờ hãy nói về việc truy điệu bốn mươi chín ngày, ngươi muốn ta lấy danh nghĩa gì, sẽ dẫn đến biết bao người hiếu kỳ rào đón đến nỗi nói thẳng sẽ ảnh hưởng đến danh giá quý phủ.
Nữ quỷ cười :
– Điều đó dễ thôi, cha con ngươi chỉ mặc áo tang bảo là siêu độ tiền bối, không cần phải báo tên thật của ta.
– Cô nương, ngươi quá làm khó.
– Làm khó còn tốt hơn lấy mạng, nếu biết vậy thì lúc trước sao ngươi làm bậy?
– Thôi ta đồng ý.
– Còn điều kiện hai?
– Điều một đồng ý rồi thì điều hai tại hạ cũng phải làm nhưng có một yêu cầu nhỏ là lệnh tiên lệnh đường khôi phục lại tự do rồi phải cao bay xa chạy sau này không thể xía vào chuyện võ lâm nữa.
– Điều này không cần ngươi bận tâm, ta sẽ có cách sắp xếp cho song thân ta, ta còn điều kiện là từ nay ngươi không được dùng danh tiếng của cha mẹ ta mà làm việc bậy.
– Dĩ nhiên.
Chúc Thiên Thu nói và gật đầu.
– Còn nữa, ngươi phải coi con dâu là con đẻ, không để cô ta bị ức hiếp.
– Cô nương an tâm ta sẽ chiếu theo vậy làm.
– Hy vọng ngươi tâm khẩu như một, ta khuyên ngươi một câu cuối, phải biết giữ cương bên bờ vực thẳm, thoát ly quan hệ với Bích Mục Ma Quân Độc Cô Phong.
– Điều này…
– Sao nữa, chả lẽ giáo huấn của Chung Thập Đầu bữa nay chưa đủ sao, Chúc Thiên Thu, ta không màng sự sống chết của cha con ngươi, nhưng ta không nhẫn tâm để con dâu ngươi góa bụa, ta đã nói hết, ngươi mau thả song thân ta ra.
Nửa thời khắc sau đó, cửa chính Cúc viên mở, ba con ngựa phi nhanh ra, người trên ngựa đều mặc áo xanh, mạng che mặt, đoán ra trong ba người quan khách còn có một cô gái, tất cả phi ngựa ra đi…
* * * * *
… Quế Lâm nằm ở thượng lưu Quế Giang, phía tây ngạn Lê Giang có cây quế nổi tiếng, do núi non trùng điệp, nước sông trong xanh nên có danh “Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ”.
Ở Độc Tú phong, Quế Lâm ở phía đông bắc thành, núi tuy chỉ cao hơn năm mươi trượng nhưng có vẻ cô phiêu trực lộ, sơn thạch tú lệ là nơi danh lam thắng cảnh.
Phía bắc Độc Tú phong có một tòa nhà nguy nga tráng lệ là ngôi nhà liên vân cư thất, đó là hai thế gia có tên trong thiên hạ võ lâm. Danh vọng chỉ sau Thiên hạ đệ nhất gia, nơi đây là Tùng viên. Tùng viên chủ nhân Mỹ Nhiêm kiếm khách Triệu Nguyên Lượng cùng phu nhân là Không Cốc U Lan Khổng Diễm Thu từng là đôi Hòa Hiệp kiếm pháp lừng danh thiên hạ, nam tài nữ sắc mà giới võ lâm đều ngưỡng mộ trầm trồ khen. Có lẽ do sơn linh xuyên tú, địa linh nhân kiệt, nên phu thê Triệu Nguyên Lượng chẳng những trẻ, ba cô con gái được danh xưng Võ lâm Tam mỹ là Triệu Tố Chân, Triệu Tố Ngọc và Triệu Tố Quyên. Cô con gái lớn Triệu Tố Chân mười năm trước cùng với con một của Chúc Thiên Thu Cúc viên chủ nhân Chúc Thiếu Thu kết hôn, nói ra chẳng những môn đăng hộ dối, tương đắc ích lợi, mà còn châu liên bích hợp, giai ngộ thiên thành cũng là chuyện mừng trong võ lâm. Nhưng nhị, tam tiểu thư đến nay theo thời gian cũng đã tuổi quá đôi mươi nhưng vẫn chưa có tin vui, chả lẽ chưa tìm được đối tượng hay còn nguyên do gì.
Chuyện này có vẻ khác lạ, tuy có nghi ngờ nhưng không ai nói ra. Phu phụ Nguyên Lượng tuy danh lợi song toàn với ba cô con gái đẹp, nhưng đến nay vẫn chưa có một con trai để kế thừa gia thanh, tạo hóa đùa người, phi nhân lực làm được.
Chuyện đời, thập toàn thập mỹ vốn hiếm. Triệu Nguyên Lượng với khuyết thiếu nhỏ này nếu suy nghĩ kỹ sẽ sống an nhàn, nhưng vợ chồng Triệu Nguyên Lượng lại lấy làm buồn vui, mười mấy năm nay đóng cửa không tiếp khách, không hoạt động trên giang hồ nữa, vô hình trung, Tùng viên này từng đứng chung với Cúc viên thành hai thế gia, đã như giang hà nhật lặn cuối chiều hoàng hôn.
Đây là lúc lựu hồng như hòa vào một. Buổi sáng tháng năm, một người cưỡi ngựa nhanh đến trước cổng Tùng viên, rõ ràng một trung niên phong trần té ra là Chung Thập Đầu ở Tây Hồ đến. Chàng phủi bụi đường, buộc ngựa vào gốc cây bên đường, sau đó bước vào hỏi tên gác cổng :
– Triệu đại hiệp có nhà không?
Tên gác cổng nhướng mắt hỏi :
– Có nhà, nhưng không tiếp khách.
– Ta không biết nhưng vị khách này có đặc biệt Triệu đại hiệp sẽ tiếp đón.
– Ta lại không nhìn ra sự đặc biệt của ngài, và ta cũng nói rằng ngay cả Thiên vương lão tử đến Triệu đại hiệp cũng không gặp.
Chung Thập Đầu hỏi :
– Tại sao?
– Bởi vì lão nhân đang bế quan.
– Vậy thì Triệu phu nhân…
– Cũng ngồi quan.
– Vậy Túc tổng quản chắc không ngồi quan?
– Đúng vậy.
– Vậy phiền đại ca thông báo giùm ta muốn gặp ngài Tổng quản.
– Quý khách sao muốn gặp Túc tổng quản?
– Chuyện liên quan cơ mật.
– Xưng cho biết đại danh?
– Chung Thập Đầu.
– Thật đáng tiếc, cái tên này ta chưa nghe qua.
– Không sao, ta sẽ cho ngươi một cái tên khác chắc ngươi sẽ quen biết: Súy Chấn Vũ.
– Súy Chấn Vũ, ừ… chả lẽ là đứa cháu mười năm đột nhiên mất tích.
– Đúng vậy.
– Vậy ngươi nói tên hắn ra làm gì?
Chung Thập Đầu nói :
– Ta chính là bạn của Súy Chấn Vũ, ta đến là chàng nhờ đến đây.
– Thôi Chung bằng hữu về đi thôi, Túc quản gia không gặp đâu.
– Sao vậy.
– Bởi vì ngươi là bạn của Súy Chấn Vũ.
– Lão ca, tiếp hay không tiếp là chuyện của Túc tổng quản, ta chỉ nhờ ngươi thông báo.
– Chung bằng hữu, nếu huynh có là kẻ nổi danh giang hồ cũng đến quá sớm, giờ này Túc tổng quản đang ôm ấp vị hôn thê ngủ ngon giấc.
Chung Thập Đầu biến sắc, đại hán gác cổng nói tiếp :
– Tên ngươi không ai biết, vả lại ngươi là bạn của Súy Chấn Vũ…
Chung Thập Đầu quát :
– Im mồm… Tùng viên danh chấn thiên hạ sao lại nuôi đám vô lễ này, đám nô tài ngu xuẩn, chả trách danh vọng Tùng viên đã bóng xế chiều, càng ngày càng xuống cấp.
Bốn tên giữ cửa đều bị khích giận dữ, trong đó tên cầm đầu nói :
– Đồ láo xược, không mở mắt mà xem, dám đến Tùng viên này kiếm chuyện à?
Quay sang một tên kêu :
– Vương Ngũ, đánh hắn bốn bạt tay, sau đó giao cho Nhâm quản sự hỏi cung.
Tên Vương Ngũ liền đến bên Chung Thập Đầu bốn tiếng bạt, bạt bạt, bạt, mọi người đều ngạc nhiên vì người bị đánh không phải là Chung Thập Đầu mà là tên ra lệnh khi nãy. Chung Thập Đầu đứng nguyên chỗ cũ, như không chuyện gì, tên bị đánh la lên :
– Vương Ngũ, ngươi điên à.
Vương Ngũ lặp bặp nói :
– Thưa đại ca, đệ… đệ định đánh hắn nhưng hắn lại có tà… thuật.
Chung Thập Đầu nói tiếp :
– Ta không muốn làm khó dễ bọn lâu la các ngươi, bốn bạt tay chỉ là trừng phạt nhẹ, biết điều mau đi thông báo, nếu chọc tức ta, ta sẽ cứng rắn bước vào thì các ngươi mới biết khổ.
Tên hồi nãy nói :
– Vương Ngũ, ngươi kêu Nhâm quản sự thông báo một tiếng.
Vương Ngũ chạy bay vào, trong một khoảnh khắc đã cùng một thanh niên khoảng ba lăm, ba sáu với bộ đồ xanh bước ra, mắt nhìn Chung Thập Đầu hỏi :
– Vị bằng hữu này họ Chung?
Chung Thập Đầu nói :
– Đúng vậy.
Thanh niên áo xanh nói :
– Chung bằng hữu là bạn của Súy Chấn Vũ, không biết có điều gì muốn gặp Túc tổng quản?
Chung Thập Đầu nói :
– Chuyện cơ mật chỉ nói được với Túc tổng quản.
– Túc tổng quản chưa dậy, Chung bằng hữu có thể nói với ta cũng được.
Chung Thập Đầu cười :
– Nhâm Dân San, ngươi chắc quên bản thân đứng hàng thứ mấy trong Tùng viên chắc.
Nhâm Dân San biến sắc :
– Té ra đã biết ta từ lâu.
– Đúng vậy, là bạn của Súy Chấn Vũ, dĩ nhiên biết ngươi là thứ gì biến ra.
Nhâm Dân San hỏi :
– Được, Nhâm Dân San này sẽ đấu với ngươi trước, đủ cân lượng ta sẽ thông báo cho ngươi.
– Muốn thử sức dĩ nhiên được, nhưng ta báo ngươi biết trước sức ngươi không đủ thử đâu.
– Ta không tin tà thuật.
Nói xong liền giương tay đánh chưởng vào ngực Chung Thập Đầu, rõ là một cao thủ, nhưng chưởng vừa ra đã bị đánh bật về và mình bắt đầu run.
Chung Thập Đầu cười :
– Đối phó với ngươi chỉ là đối phó với tay sai của tay sai, ta không muốn nhọc sức.
Nhâm Dân San đang cắn răng chịu đựng, nhưng khi Chung Thập Đầu giơ tay vỗ vai hắn và nói :
– Bây giờ ngươi ngoan ngoãn theo ta đi.
Cũng lạ, chỉ vỗ một cái mà sự đau đớn của Nhâm Dân San như hết đi và cả hai bước vào cổng đến khoảng sân. Chung Thập Đầu như quen với lối đi đường cũ dẫn đường ngược lại cho Nhâm Dân San, lúc nào cũng đi trước nửa bước, cũng không sợ Nhâm Dân San đi phía sau ám hại, cuối cùng bước vào một phòng khách đẹp huy hoàng, Chung Thập Đầu tự tiện tự mình bước lên ngồi trên chiếc ghế Thái Soái sau đó nói với Nhâm Dân San rằng :
– Nhâm quản sự, ngươi mau đi gọi Túc tổng quản đến, Chung Thập Đầu này thời giờ quý báu, không thể để ta chờ lâu mà nổi giận.
Nhâm Dân San đúng là kẻ biết thời thế, không dám hó hé chạy đi. Nhâm Dân San vừa đi khỏi, Chung Thập Đầu từ từ đứng dậy, khoanh tay tản bộ mắt suy tư, mày nhíu lại, bước đi càng nặng nề…
* * * * *
Trong khoảnh khắc kẻ kế thừa Thiên Diện Du Long Đinh Tứ tinh thần như long hổ đột nhiên như già hẳn đi cả một giáp.
Nghĩa là nguyên do gì, bây giờ chàng đang ngó ra ngoài trước phía xa phòng khách có một ngôi nhà vòng hoa tím hồng, nơi đó có một gác lầu tinh xảo. Lúc này Chung Thập Đầu hướng mắt về nơi đó như bộ dính cứng và bất giác thở dài lâm râm tự nhủ:
“Cảnh vật như cũ, người đâu ta… ồ, mười năm rồi, quả là thời gian dài, nhưng chuyện cũ rành rành còn đó như ở trước mắt, tưởng như hôm qua…”
Và cười đau khổ :
– Ta cũng không phải là ta mười năm trước, nhưng những gì ta được có bù đắp được những gì ta mất không? A! Ta cũng không hiểu, có phải tạo hóa đã ưu đãi ta hay đã khắc nghiệt với ta…
Đang suy tư, đột nhiên có tiếng động, Nhâm đang dẫn một lão già áo xám bước đến, lão khoảng ngoài lục tuần, mình dong dỏng cao, mắt gà mũi két, với bộ râu sơn dương, rõ là một tên thâm thúy chốn thị thành. Nhâm Dân San la lên :
– Là vị Chung bằng hữu này.
Nói xong cười mỉa ý nói rằng :
– Nay Tổng quản ta đến xem còn thần sắc không…
Lão áo xám hơi chắp tay chào Chung Thập Đầu và cười nói :
– Chung bằng hữu giá lâm, lão phu đón trễ, xin thứ lỗi, thứ lỗi.
Và đưa bàn tay gân guốc biểu hiện đón chào, người này vẻ thâm thúy, lão gian cự giảo, quả là người nhà bị đánh mà vẫn giả bộ cười đón để tỏ thân thiện, rõ là còn có ý gì.
Chung Thập Đầu đưa tay để đối phương cầm và cười nhẹ :
– Lão gia, vô lễ là tiểu đệ đây, ta chẳng những mạo muội mà có phá sự thanh thản của quý trang, vả lại còn đánh thuộc hạ của ngài…
– Chung bằng hữu quá khách sáo, đó là do thuộc hạ của ta không biết trời cao đất dày, dựa thế hiếp người, Chung bằng hữu giúp ta dạy chúng bài học, lão phu phải lấy làm cảm ơn.
Miệng nói tay xiết cứng nhưng hắn nắm không phải là bàn tay bằng thịt, mà lại giống như thiết chưởng nóng hổi mới ra lò, chẳng những cứng rắn mà còn nóng đến phỏng tay. Lão mới hơi giật mình.
Chung Thập Đầu nói :
– Lão gia, xương gà không xứng với hổ uyển, thật là tạ lỗi, tiểu tử này chắc không chịu nổi.
Nói chuyện tự nhiên trong khi đối phương tăng thêm chân lực, nhưng Chung Thập Đầu vẫn không hề hấn gì.
Lão áo xám cảm thấy bối rối rút chân lực về nói :
– Chung tiên sinh quả cao minh đáng phục.
Chung Thập Đầu cười tỉnh bơ :
– Lão nhân quá khen, xin mời…
– Lão là Túc Thừa Cân tổng quản của Tùng viên này.
– À, té ra lão gia là Túc tổng quản, thật thất kính.
– Túc tổng quản chắc là danh hiệp viễn bá, có biệt danh là Ưng Trảo chắc.
Túc Thừa Cân gật đầu :
– Đó chỉ là giang hồ ái mộ mà cho biệt danh, Chung bằng hữu đừng cười.
– Chung Thập Đầu này được bái kiến Ưng Trảo vương thật là vinh hạnh.
– Ta chỉ được hư danh. Chung bằng hữu quá khen thật làm lão toát mồ hôi. Chung bằng hữu chỉ giáo muốn gặp ta chẳng hiểu có việc gì?
Chung Thầp Đầu vào đề :
– Tiểu đệ chủ ý muốn gặp vợ chồng Viên chủ nhưng nghe nói Triệu đại hiệp đang bế quan thiền đạo nên mới đổi gặp Túc tổng quản.
– Chung bằng hữu được sự nhờ vả của Súy Chấn Vũ mà đến à?
– Đúng vậy.
– Không biết Súy Chấn Vũ đã nhờ Chung bằng hữu chuyện gì?
Chung Thập Đầu suy gẫm xong nói :
– Thật đáng tiếc, bạn ta có dặn chỉ gặp vợ chồng Triệu đại hiệp hoặc tam vị tiểu thư mới nói.
– Đó thật đáng tiếc, vì cả hai phu phụ Tùng viên chủ nhân đều đang tham thiền.
– Vậy ba vị tiểu thư chắc không tham thiền chứ?
– Dĩ nhiên, nhưng đại tiểu thư đã xuất giá.
– Điều này đệ đã biết.
– Nhị tiểu thư du hiệp bên ngoài chưa về.
Chung Thập Đầu cười :
– Lạ thật, theo bạn ta nói nhị tiểu thư không biết võ công, một cô gái không biết võ công sao lại du hiệp giang hồ được?
Túc Thừa Cân cười :
– Chung bằng hữu chỉ biết một không biết mười, nhị tiểu thư không biết võ, nhưng có tam tiểu thư biết võ đi theo.
Chung Thập Đầu nói :
– Túc đại hiệp nói đúng, có lẽ ta hơi quá mạo muội, Triệu đại hiệp bế quan bao lâu rồi? Túc đại hiệp nói ra được không?
– Sắp mười năm rồi.
Chung Thập Đầu nói :
– Đệ xin cảm ơn lão gia trước và xin có một yêu cầu xin Túc đại hiệp chuyển lời phu phụ Triệu đại hiệp để ta phá lệ khai quan được gặp.
– Yêu cầu của Chung bằng hữu quá khó, xin thứ lỗi cho lão không làm được. Không phải lão không muốn giúp, mà bởi việc liên quan trọng đại, Chung bằng hữu là người võ lâm chắc hiểu bế quan là việc long trọng trong võ lâm.
Chung Thập Đầu nói :
– Điều này cũng nói lên trong thời gian bế quan có việc trọng đại cũng có thể khai quan, vả lại yêu cầu của ta là chỉ khai quan một lần.
– Không hiểu Chung bằng hữu nói chuyện trọng đại đến cỡ nào.
– Túc đại hiệp không muốn thông chuyện, đệ này cũng không miễn cưỡng, nhưng sau này xảy ra việc gì ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
– Trước khi bế quan bổn Viên chủ đã giao toàn bộ việc cho ta xử lý, nếu có gì ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
– Vậy thì giữa hai ta không có gì bàn nữa.
– Khoan đã Chung bằng hữu, lão phu có một đề nghị, nếu sự việc thực sự nghiêm trọng, lão phu sẽ khảo luận đã, mời Chung bằng hữu lại phòng khách bổn viên, để lão chờ cơ báo với bề trên.
Chung Thập Đầu nói :
– Ta xin cảm ơn lão gia tấm thịnh tình, còn việc ở lại thì xin tâm lãnh chứ không dám ở lại làm phiền quý viên, vậy đệ này xin cáo từ.
– Khoan đã, dường như Chung bằng hữu rất rành nội bộ bổn viên.
– Túc đại hiệp quên ta là bạn của Súy Chấn Vũ.
– Lão không quên.
– Súy Chấn Vũ lúc trước là người của quý viên, ta là bạn Súy Chấn Vũ dĩ nhiên Súy Chấn Vũ cũng kể nghe phải không?
– Có lý, nhưng ta lại thấy Chung bằng hữu quá quen thuộc với Tùng viên này.
Chung Thập Đầu hỏi ngược :
– Túc đại hiệp hoài nghi ta à, chắc định điều tra ta chắc.
– Không dám, lão phu chỉ luôn tiện hỏi thôi.
– Túc đại hiệp giữ ta lại là định hỏi chuyện này?
– Không, lão chỉ định hỏi hiện Súy Chấn Vũ ở đâu.
Chung Thập Đầu nói :
– Điều này chưa tiện nói.
– Chắc Chung bằng hữu cũng biết việc Súy Chấn Vũ bỏ đi như thế nào, vậy xin Chung bằng hữu kể lại xem Súy Chấn Vũ đã nói ra sao.
Chung Thập Đầu hỏi :
– Lúc đó Súy Chấn Vũ rời quý viên như thế nào chả lẽ Túc lão gia không biết?
– Lão dĩ nhiên biết nhưng không muốn phiến diện sợ Chung bằng hữu bị hắn nói dối.
– Công đạo tự ở lòng người, thị phi ở nơi công luận, chẳng qua quý viên đối với Súy Chấn Vũ không thẳng lòng nên ta không muốn tốn lời nói nữa, bây giờ xin Túc đại hiệp khi nào cho ta biết hồi âm để tiếp được Triệu đại hiệp phu phụ.
– Ba hôm sau được không? Bởi thượng một lần là ba hôm, nên Chung bằng hữu phải đợi.
– Được, ba hôm thì ba hôm, đệ xin cáo từ đây.
– Chung bằng hữu hiện ở đâu, có tin ta sẽ cho người đến báo.
– Không cần, ba hôm sau ta sẽ tự đến.
– Chung bằng hữu nói đúng, xin miễn lão phu tống biệt.
Nói xong kêu :
– Dân San, hãy giúp ta tống khách.