Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 18: Vương Phong Thiếu Chút Nữa Thổ Huyết



– Sở Mộ ở nơi nào?

Nữ đệ tử giương cái cằm lên, thanh âm lãnh ngạo nói, cũng không có hỏi thăm bất luận kẻ nào, nhưng ánh mắt nàng lại đảo qua rơi vào rơi vào Sở Mộ, mang theo một tia bức bách.

– Hai vị tìm ta có chuyện gì?

Sở Mộ bất từ bất tật (*không chậm không nhanh) nói, trong nội tâm rất buồn bực, gần đây như thế nào động một chút lại có đệ tử nội môn đến tìm hắn.

– Ngươi tựu là Sở Mộ!

Nam đệ tử mắt lộ ra tinh mang giống như hai đạo kiếm quang kích xạ mà ra, rơi vào Sở Mộ. Sở Mộ lại không chút sứt mẻ:

– Có chút bổn sự, chúng ta là đệ tử Chấp Pháp đường, tìm ngươi là muốn điều tra một sự tình. Hiện tại theo chúng ta hồi trở lại Chấp Pháp đường gặp trưởng lão Chấp pháp.

Nói xong nam đệ tử nhẹ nhàng vung thoáng một phát ống tay áo, chỉ thấy ống tay áo ống lên, lên, có thêu đồ án song kiếm giao nhau màu bạc.

Thoáng tưởng tượng, Sở Mộ cảm thấy việc này khả năng và Vương Lỗi có quan hệ:

– Hai vị sư huynh sư tỷ thỉnh dẫn đường a.

– Hừ!

Nữ đệ tử chấp pháp hừ lạnh một tiếng, đối với Sở Mộ rất bất mãn. Phải biết rằng, đệ tử chấp pháp ít nhất đều có tu vi Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Hơn nữa, địa vị ẩn ẩn phía trên đệ tử nội môn bình thường. Sở Mộ chẳng qua là một đệ tử ngoại môn, chứng kiến bọn hắn không có nịnh bợ cũng không tính, vậy mà thần sắc bình thản, quả thực là không đưa bọn chúng để vào mắt.

– Đi thôi.

Nam đệ tử mỉm cười, quay người rời đi, Sở Mộ đuổi theo.

– Cái này thực thảm, bị Chấp Pháp đường mang đi, Sở Mộ nhất định là chịu lấy trừng phạt.

– Ta đoán, khẳng định có quan hệ sự tình Vương Lỗi. Dù sao cắt đứt gân tay không là chuyện nhỏ.

– Theo ta suy đoán, khẳng định lại cùng sư huynh Vương Phong có quan hệ. Vương Phong ngày đó muốn giết Sở Mộ bị Sư huynh Tiêu Thiên Phong ngăn cản, nhưng đối với Sở Mộ ghi hận trong lòng. Tựu muốn thông qua những phương pháp khác để đối phó Sở Mộ, nói không chừng lúc này đây tựu là sư huynh Vương Phong bẩm báo Chấp Pháp đường đi.

– Thế nhưng mà ta nghe nói nghe nói Chấp Pháp đường kiếm phái chúng ta phi thường công chính ah.

– Công chính cũng muốn phân đối tượng.

Nữ đệ tử chấp pháp tốc độ thật nhanh, hình như là cố ý muốn cho Sở Mộ khó có thể đuổi kịp, mà nam chấp pháp đệ tử tựa hồ biết rõ cách nghĩ của nàng, chỉ là cười khổ một tiếng. Bản thân hơi chút phóng chậm tốc độ một chút tránh cho Sở Mộ theo không kịp.

Sở Mộ không nói một lời, điều hòa khí tức, bước nhanh đi phía trước, bộ pháp hắn nhìn như mất trật tự, tần suất cũng rất cao, tốc độ rất nhanh, đúng là đem Toái Loạn Bộ vận dụng đến bình thường chạy đi cũng không có rơi xuống hạ phong.

Điểm này lại để cho nam đệ tử chấp pháp nho nhỏ kinh ngạc một bả.

– Sở sư đệ, đợi đến Chấp Pháp đường, trưởng lão Chấp pháp hỏi cái gì, sư đệ tựu đáp cái gì trưởng lão tự nhiên sẽ có công chính phán đoán.

Nam đệ tử chấp pháp đột nhiên nói ra.

– Đa tạ sư huynh nhắc nhở.

Sở Mộ nghe vậy hơi sững sờ, chợt nói ra, mà nữ đệ tử chấp pháp lần nữa hừ lạnh một tiếng, tựa hồ tỏ vẻ chính mình bất mãn.

Chấp Pháp đường, đã rời xa khu vực đệ tử ngoại môn, cùng khu vực đệ tử nội môn đặt song song tại hai bên trái phải Thanh Phong đại điện.

Bên ngoài Chấp Pháp đường là một con đường toái thạch, đại môn đỏ mở rộng ra, tả hữu có đồ án một thanh kiếm, đồ án khép lại tựu là song kiếm giao nhau. Sau khi tiến vào là một mảnh sân nhỏ mấy trăm mét, đá xanh phủ lên tứ phương, trong sân còn có một tòa cung điện, đại môn cung điện hai bên trái phải đứng hai pho tượng một người cao to đều cầm song kiếm giao nhau. Bảng hiệu bên trên Đại môn càng là có ba đại chữ đỏ tươi thoăn thoắt, càng ẩn chứa một tia mũi nhọn nghiêm khắc: Chấp Pháp đường.

Sở Mộ theo hai đệ tử chấp pháp đi vào Chấp Pháp đường, cả Chấp Pháp đường bố trí có điểm giống nha môn, một bình phong trầm trọng cực lớn, bên trên bình phong treo một bảng hiệu, bên trên ghi hai chữ: công chính, khí thế bức người màu đỏ như máu.

Dưới tấm bảng, thì là một cái ghế và một cái bàn lớn. Trên mặt ghế ngồi một người, là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt nghiêm trang, mũi rộng miệng vuông, hai mắt nhắm nghiền, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên mặt bàn, áo dài màu đen. Trên người có một cỗ khí tức nghiêm nghị, giống như là một toà núi cao đứng sừng sững từ cổ chí kim.

Ánh mắt Sở Mộ vốn là rơi vào trên người lão giả, chỉ cảm thấy một cổ khí thế làm hắn hít thở không thông, trầm trọng như núi tựa hồ muốn nghiền áp mà đến, làm cho Sở Mộ kinh hãi, âm thầm suy đoán tu vi lão giả.

– Bẩm trưởng lão, đệ tử ngoại môn Sở Mộ đã được đưa đến.

Nam đệ tử chấp pháp thần sắc nghiêm túc, trong mắt không che dấu được sùng bái tôn kính chắp tay trầm giọng nói ra.

Thoáng chốc, hai mắt lão giả chậm rãi mở ra, một đôi mắt hắc bạch phân minh, phảng phất thấm nhuần hết thảy vô căn cứ, bỏ qua khoảng cách rơi vào trên mặt Sở Mộ, một cổ Hạo Nhiên Chính Khí như cuồng phong đập vào mặt Sở Mộ.

Nếu là người nhát gan hoặc là chột dạ dưới ánh mắt chính khí nghiêm nghị nhất định muốn tránh lui bối rối thậm chí tay chân như nhũn ra. Nhưng Sở Mộ không nhát gan cũng không chột dạ, thần sắc không thay đổi, chưa từng lui về phía sau một bước.

– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ, ngươi trọng thương đệ tử ngoại môn Vương Trường Vương Nghĩa, cắt đứt gân tay đệ tử ngoại môn Vương Lỗi, việc này ngươi có thể thừa nhận!

Trưởng lão Chấp pháp mở miệng, trầm bồng du dương trung khí mười phần, thanh âm giống như chuông lớn gõ vang, rầm rộ, chính khí bức người, chữ chữ chui vào trong tai Sở Mộ, nếu là tâm trí không kiên nhất định muốn thất kinh.

– Đệ tử thừa nhận.

Sở Mộ chắp tay hành lễ, lạnh nhạt trả lời.

– Nói ra lý do?

Trưởng lão Chấp pháp lần nữa nói ra.

– Đê tử cùng với Vương gia Vương Lân…..

Sở Mộ bất từ bất tật (*không chậm không nhanh), ngữ khí thong dong đem sự tình lúc đầu đơn giản nhưng không mất trọng điểm nói rõ một lần:

– Trưởng lão Chấp pháp, đệ tử ra tay đúng là bị động, cũng không phải là đệ tử chủ động tìm sự tình, thỉnh trưởng lão minh giám.

– Còn có nhân chứng?

Ngữ khí trưởng lão Chấp pháp y nguyên chính khí.

– Chấp sự Tạp vụ đường Nghiêm Khoan cùng đệ tử nội môn Sư huynh Tiêu Thiên Phong đều tận mắt nhìn thấy, phần đông đệ tử ngoại môn cũng biết là Vương Lỗi chủ động tìm sự tình.

Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

– Lục Tuyết, triệu Vương Phong, Nghiêm Khoan, Tiêu Thiên Phong đến Chấp Pháp đường.

Trưởng lão Chấp pháp phân phó nói:

– Ngôn Lăng, ngươi đến khu vực đệ tử ngoại môn điều tra nghe ngóng việc này.

– Vâng, trưởng lão.

Nam nữ đệ tử chấp pháp lúc này quay người rời đi, chỉ còn lại có Sở Mộ đối mặt trưởng lão Chấp pháp, mà trưởng lão Chấp pháp lần nữa hai mắt nhắm lại, không nói một lời, cả Chấp Pháp đường khí tức thập phần áp lực.

Sở Mộ vẫn không nhúc nhích đứng đấy, mạch suy nghĩ rõ ràng, không bị ảnh hưởng.

– Xem ra, việc này là cùng Vương Phong có quan hệ.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.