Một cảm giác mát lạnh lan tràn trong óc, linh cảm như suối nước lần nữa dâng lên, phá tan tầng chướng ngại cuối cùng. Trước mắt, Vân Hải như sụp đổ, vặn vẹo, nhanh chóng hóa thành một điểm hư vô. Rồi đột nhiên, như là một vụ nổ vũ trụ, kiếm khí xung quanh dung hợp. Nội kiếm khí trong đan điền tự nhiên vận chuyển cùng ngoại kiếm khí ngay lập tức kết hợp, trong ngòai hợp nhất.
Kinh mạch bị cưỡng ép mở rộng, chỗ bế tắc dưới nội ngoại kiếm khí hợp nhất bị cưỡng ép phá tan, kiếm khí bàng bạc mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn mãnh liệt, sóng cả kinh hãi. Toàn bộ trở ngại, trùng trùng điệp điệp bị đánh bại, kiếm khí cường hãn trong cơ thể như muốn phá thể ra ngoài. Sở Mộ không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Kiếm khí xông thẳng lên trời, kiếm động cửu thiên. Một kiếm đâm ra, kiếm khí mãnh liệt gào thét như sóng chiều. Một đám mây trắng lớn nhỏ cỡ 2m không ngừng xoay tròn, tốc độ cực nhanh bay thẳng vách núi. Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí hóa thành từng đạo bạch vân cắt trên vách đá…
Mây trắng tiêu tán, kiếm khí tan hết, trên vách núi đá, lưu lại một hố sâu đường kính hơn tấc. Lấy hố sâu làm trung tâm, bốn phía xung quanh là những vết cắt thẳng tắp dài 2m do kiếm khí lưu lại.
– Trên địa cầu kiếm thuật tông sư tự nghĩ ra kiếm kỹ, là vận dụng ngoại kiếm khí. Mà ta sáng chế chiêu kiếm kỹ này, lại có nội ngoại kiếm khí kết hợp, do Phi Vân Kiếm Thuật và Nhu Vân kiếm thuật diễn biến mà đến. Vậy đặt tên cho kiếm kỹ này là Kinh Vân Sát đi. Trung tâm uy lực không thua Thanh Phong Tuyệt Sát, chỉ có uy lực kiếm khí phía ngoài rìa hơi yếu, thuộc về kiếm kỹ trung giai, có thể bao trùm phạm vi bốn mét, tạo thành sát thương quần thể.
Sở Mộ nhìn dấu vết kiếm khí lưu lại trên vách núi đá, nói:
– Trừ điều đó ra, ta còn lĩnh ngộ được Vân. Còn có tu vi nội kiếm khí đã phá tan tiểu chu thiên đạt thành đại chu thiên. Lượng kiếm khí so với kiếm giả cùng tu vi nhiều hơn gấp hai, tinh thuần hơn gấp đôi. Chênh lệch ghê gớm thật, chỉ cần củng cố hai ngày, liền có thể xin lên đệ tử nội môn, đến lúc đó là tử kỳ của Vương Phong.
– Chúc mừng sư đệ, về sau đệ chính là đệ tử nội môn. Đệ mang theo lá thư tiến cử này đến phòng làm việc Lăng Phong viện đưa tin.
Trần chấp sự Nội Vụ Đường đem một phong thơ giao cho Lý Dương, đồng thời cười nói.
– Đa tạ chấp sự.
Sau khi tiếp nhận thư Lý Dương thi kiếm lễ, quay người rời đi.
Vừa đi ra Nội Vụ Đường không bao xa, Lý Dương đột nhiên dừng bước, bởi vì hắn chứng kiến một người không nhanh không chậm đi vào Nội Vụ Đường.
– Là hắn? Hắn đi Nội Vụ Đường làm cái gì? Chẳng lẽ, hắn giống như ta, đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn?
Lý Dương âm thầm nghi hoặc, chợt lắc đầu:
– Khả năng không lớn, tuy kiếm thuật của hắn xác thực là cực kỳ lợi hại, nhưng nghe nói lúc hắn nhập môn tu vi mới Kiếm Khí Cảnh tam đoạn. Từ lúc nhập môn đến bây giờ cũng chỉ mới có mấy tháng. Làm thế nào cũng không có khả năng đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
Dù sao, bởi vì đột phá kiếm thuật mà tu vi đột phá rất ít phát sinh, liên tục ăn đan dược cũng rất ít. Lý Dương do dự thoáng một phát, mang theo một bụng nghi vấn xoay người rời đi, nơi hắn đến chính là nội môn. Lúc trước hắn đã đến Tạp Vụ Đường gặp Nghiêm Khoan.
…..
– Xin trở thành đệ tử nội môn, ngay ở chỗ này a.
Sở Mộ mang theo một bao phục không lớn, trong đó có một ít đồ vật phải dùng đến. Đi vào trong Nội Vụ Đường, Sở Mộ đi đến một góc.
Nội Vụ Đường trừ có hối đoái đan dược và giao nạp tài liệu hung thú hối đoái điểm cống hiến, còn có xin trở thành đệ tử nội môn, do Trần chấp sự phụ trách.
– Ngươi muốn xin trở thành đệ tử nội môn đúng không?
Trần chấp sự là một trung niên nhân, hắn vận dụng Quan Khí Thuật nhìn tu vi Sở Mộ một chút, quả nhiên là Kiếm Khí Cảnh thất đoạn:
– Tu vi phù hợp, trên báo tên họ và xuất thân của ngươi.
– Sở Mộ, Khai Dương Thành dòng chính Sở gia.
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
– Sở Mộ! Ngươi chính là Sở Mộ!
Trần chấp sự hơi kinh hãi, tựa hồ nghe qua tên tuổi Sở Mộ, không khỏi nhìn nhiều hơn. Hắn từ chỗ Văn chấp sự và Dương chấp sự nghe nói qua về Sở Mộ. Dùng một kiếm đánh bại đệ tử ngoại môn Tô Hóa Long Thanh Lan kiếm phái, bọn hắn cũng đều nghe nói. Bởi vậy, đối với danh tự Sở Mộ vẫn có ấn tượng tương đối sâu.
– Đệ tử chính là Sở Mộ.
Sở Mộ khẳng định.
– Nhìn kỹ, quả nhiên bất phàm.
Trần chấp sự cười nói:
– Nội môn có ba viện, Minh Lôi viện, Lăng Phong viện, Bích Thủy viện. viện chủ Minh Lôi tu kiếm thuật cấp thấp Minh Lôi kiếm thuật, viện chủ Lăng Phong tu kiếm thuật cấp thấp Lăng Phong kiếm thuật, viện chủ Bích Thủy tu kiếm thuật cấp thấp Bích Thủy kiếm thuật, không biết ngươi muốn lựa chọn viện nào?
– Lăng Phong viện.
Sở Mộ đã sớm nghĩ kỹ.
– Ngươi cũng tuyển Lăng Phong viện?
Mí mắt Trần chấp sự khẽ động, tựa hồ có chút kinh ngạc:
– Xem ra lúc này đây Lăng Phong viện lại nhiều hơn một đệ tử thiên tài.
– Trước đây, đệ tử ngoại môn Lý Dương cũng lựa chọn Lăng Phong viện.
Không để Sở Mộ nói chuyện, Trần chấp sự giải thích nói. Sở Mộ gật gật đầu, thầm nghĩ Lý Dương cũng đột phá thất đoạn, tuy nhiên tu vi Lý Dương đã dừng lại tại lục đoạn đỉnh phong một đoạn thời gian, đột phá thất đoạn, cũng không phải sự tình đặc biệt gì.
– Cầm theo phong thư tiến cử này đến phòng làm việc Lăng Phong viện, ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn Lăng Phong viện.
Trần chấp sự cười nói, đưa một phong thư tiến cử cho Sở Mộ, thuận tiện chỉ đường đi đến Lăng Phong viện cho Sở Mộ.
– Đa tạ chấp sự.
Tiếp nhận thư tiến cử, Sở Mộ thi kiếm lễ, quay người rời đi.
….
Nội môn tam viện: Minh Lôi, Lăng Phong, Bích Thủy thực lực cơ hồ tương xứng.
Sở dĩ Sở Mộ lựa chọn Lăng Phong viện là vì Tiêu Thiên Phong cũng là đệ tử nội môn Lăng Phong viện.
Khu cư trú Đệ tử ngoại môn ngay tại giữa sườn núi phía dưới cùng núi Thanh Lan, mà Nội Vụ Đường ở vào chính giữa, khu vực đệ tử nội môn tất nhiên là ở trên cao hơn. Sở Mộ tốn hao gần nửa canh giờ, mới đi đến khu vực đệ tử nội môn.
Nghiêm khắc mà nói, ngoài nội môn tam viện còn có nhất mạch Thanh Phong chủ điện, chỉ có điều nhất mạch Thanh Phong chủ điện cũng không phải muốn gia nhập là gia nhập, cho nên lựa chọn cho đệ tử nội môn cũng chỉ có ba viện.
Lăng Phong viện ở vào khu Đông. Nói là viện, kỳ thật chỉ là một xưng hô, cũng không phải là sân nhỏ cố định. Có một đoạn đường nhỏ uốn lượn mà đi. Hai bên trồng cây xanh, xanh um tươi tốt, xanh mơn mởn, cực kỳ rậm rạp, gió thổi qua giống như một làn sóng dập dình, từ xa nhìn lại có thể thấy được một cảnh đẹp rộng lớn.
Đầu đoạn đường nhỏ, là một khối bia đá màu nâu cao 2m. Trên bia đá có dấu vết rêu xanh, lộ vẻ cổ xưa. Mà trên bia đá có ba chữ to màu xanh: Lăng Phong viện.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!