Cháp 16:
Những ngày tiếp sau đó, Thiên đi đâu con bé Trân cũng lẽo đẽo chạy theo vs 1 lí do hết sức củ chuối: “Anh trai ở đâu thì em gái phải ở đó chứ!!”.
1 cô bạn học lớp 10A2 có vẻ cũng đã kết Thiên từ lâu lắm rồi mà ko dám nói. Hôm đó ko bík trời xui đất khiến thế nào cô bạn ấy lại muốn tỏ tình vs Thiên.
Cô bạn chìa cho Thiên 1 hộp quà hình trái tim màu hồng khá dễ thương.
_Tặng bạn, chúng ta có thể…
_Bạn thick tôi sao????
_Ơ… mình… mình…
_Ko thể được!!!! – Ngọc Trân hét lên
_Tại sao?????? – cô bạn kja ngạc nhiên
_Vì tôi ms là bạn gái của anh ấy…
_THì ra thế… – mắt cô bạn ngân ngấn nước, cô chạy vụt đi…
_Anh… em… em… – Trân lắp bắp, thật tình cô bé ko nghĩ tới hậu quả, cứ thế mà phát ngôn nên giờ đang rất lúng túng.
_Ko sao!! Anh hiểu mà!! Cám ơn em đã giải thoát cho anh!
_Dạ… – Trân đỏ mặt lí nhí. Con bé bík bây giờ ko thể nói ra được vì Thiên ko có tình cảm j vs cô cả, Thiên chỉ coi là cô đứa em gái mà thôi!
_Cậu chủ!! – nó thét lên khi gọi mãi mà hắn chẳng trả lời, tên này dạo này hay mơ mộng đâu đâu í
_Ơ… j… hả??? – hắn ngơ ngác…
_Cậu chủ có tính đi ko thì bảo??
_Đi đâu?? – hắn càng ngơ hơn
_Trời đất! Hôm nay đi gặp mặt bên nhà zợk của cậu đó!!
_Cô bảo tôi đi sao??
_Tất nhiên, lệnh của ông chủ mà??
_Cô ko thấy buồn sao???
“Buồn ư?? Nhưng có ích j đâu?? Chẳng lẽ cậu bảo tôi phải ngăn cản cậu lại sao? Tôi ko thể làm thế được! Tôi ko thể cướp đi hạnh phúc của người con gái khác”
_Bùn j chứ?? – Nó cười gượng
_Thôi tôi bík rồi! Tôi sẽ đi cho cô vừa lòng
Thình thịch… sao tim nó lại đập nhanh hơn nhỉ?? Tự nhiên lại thoáng thấy đau khi hắn nói như thế! Cháp 16: (cont)
Hắn chuẩn bị rất kĩ cho buổi gặp mặt… Khoác trên người 1 chiếc sơ mi trắng, quần đen ống túm… hắn còn chải gel cho tóc dựng đứng lên… Hôm nay trông hắn bảnh thật. Tự nhiên tjm nó lại đập thình thịch…
“Sao thế nhỉ?? Bình tĩnh nào!!” – nó cố trấn tĩnh mình.
Trông hắn thật đẹp zai, nhưng cứ nghĩ tới chuyện hắn chuẩn bị đi gặp “nhà bên đó” là tjm nó lại đập thật nhanh… nó cố gắng trấn tĩnh mình nhưng có lẽ ko có hiệu quả… tim nó càng đập nhanh hơn. Nó ko hiểu tại sao mình lại như thế nữa. Đáng lẽ hắn có vk, hắn ko cà chớn, ko quấy phá nó nữa thì nó phải vui mừng lên chứ??? Sao tim nó cứ luôn phản đối thế này????? Ko, người nó thick là Tiên, là Tiên màk??? Đây chắc chắn chỉ là cảm xúc nhất thời thôi! Đúng rồi! Người nó thick là Tiên… Ngày mai nhất định nó sẽ tỏ tình vs Tiên, ko chần chừ nữa!!
Suốt đêm, nó cứ trằn trọc ko ngủ được. Nó ko thể nào ko nghĩ về buổi gặp mặt của hắn… mà càng nghĩ lòng nó càng như có lửa đốt… haizz…
3h sáng, nó vẫn trằn trọc ko ngủ được… Bỗng có 1 bàn tay thò lên từ phía dưới cửa sổ…
Nó mừng rỡ, nghĩ chắc chắn là hắn đã về rồi… nó chạy đến gần…
Ôi ko. Ko phải là hắn… 1 tên con trai hoàn toàn xa lạ…
Nó lùi lại, định chạy ra và la lên thì tên đó đã leo zô và đập vào sau gáy nó khiến nó ngất đi…
Nó lịm đi, và mơ thấy 1 giấc mơ kì lại
“Nó đang chạy nhảy trong sân trường, vs hình dạng là 1 đứa con gái. Bỗng hắn chạy đến, quì xuống và hôn lên tay nó… hắn nhìn nó mỉm cười. Và bất chợt nó cũng mỉm cười lại, nó cầm tay hắn… hắn và nó đang tay trong tay bước đi…”
Rầm… Tên đó quăng nó vào 1 xó phòng. Nó tỉnh. Và nó đã nghe được câu chuyện
_Thằng ngu, đó ko phải là con gái của hắn đâu!!! – có vẻ là tên đầu đàn
_Zạ em… em… lúc đó tôi quá nên… – tên đã bắt cóc nó đó.
_Nên nên cái đầu mày. Đi uống nước tiểu thần đồng đi!!! – thằng đầu đàn.
_Tại sao ạk???
_Vì như thế sẽ làm mày thông minh hơn đó!! – tên đầu đàn cốc đầu tên kja…
Ưm… nó ko cử động được. Toàn thân nó đã bị trói chặt rồi. Miệng nó cũng bị nhét vải nên cũng vô dụng nốt…
“Ưm… mau đến cứu tôi, Kha ơi!!! Mau tới đi!!! Tôi sợ lắm… cứu tôi!!!!” – mắt nó nhòe đi.
Còn về phần Kha, hắn ko đến buổi gặp mặt j đó mà đi nhậu nhẹt thâu đêm cùng vs bạn bè.
Sáng, hắn lướt thướt về nhà trong bộ dạng hết sức thảm hại… Nhưng cả nhà ko để ý đến, mọi người đều cuống cuồng lên đi tìm nó, trừ ba và dì nó ra..
_Có chuyện j mà…
_Anh 2! Anh Cường biến mất rồi…
_Cái j????? Biến mất????????
_Vâng – bé Trang mếu máo
_Tại sao??? Người chứ có phải kim chỉ j đâu mà biến mất?????
_Tối qua nhà mình có trộm. Trong phòng ảnh dép bay tứ tung, đồ đạc linh tinh và hơn hết là sợi dây chuyền ảnh luôn mang rơi dưới sàn nhà!! Ảnh ko bao giờ tháo nó ra kể cả khi đi tắm.
Hắn cầm sợi dây chuyền trên tay, run run…
Tập hợp tất cả đàn em, mặt hắn tái xám phóng xe như điên đi tìm nó… “Kha!! Anh nói anh thick tôi mà tại sao anh ko tới??” – nó “tràn ngập” nước mắt
Nó xoay người lại, cố ngồi lên và mò mẫm con dao trong túi…
Sau 1 hồi loay hoay vs cái túi quần sâu hoắm , cuối cùng nó cũng lấy được con dao bấm nằm tuốt phía dưới, và sau 1 hồi nữa loay hoay bấm con dao, nó cũng đã mở được dây trói ở tay, rồi ở bụng, và cuối cùng là ở chân…
Nhìn quanh quất, nó nhận thấy mình bị nhốt trong phòng kín, chỉ có duy nhất 1 cửa ra vào và 1 cửa thông gió ở tuốt trên cao… cái cửa hơi nhỏ, nhưng vs vóc người nhỏ nhắn của mình, việc chui qua cái cửa gió đó ko phải là khó khăn…
Nghĩ là làm, nó lùi lại lấy đà rùi “bay” lên cố bám vào tường. Nhưng quả thật ko đơn giản tí nào. Tường thì trơn, lại ko có chỗ vịn vào nên nó phải “bay” 1 lèo lên phía cửa thông gió lun..
.
Cháp 17:
Cuối cùng thì nó cũng “bay” lên được tới nơi, nhưng cũng gây ra vô số tiếng động ko nhỏ, tên đã bắt nó chạy vào, nhưng nó đã bám trụ được trên ô cửa rồi. Nghe tiếng dội cửa mạnh, nó quay lại và tình cờ đã nhìn thấy được mặt của 1 tên.. 1 cách bình tĩnh và khéo léo, nó vịn 1 tay trên cửa sổ, tay kja lôi cái đt ra chụp… xong xuôi, nó liền chui qua ô cửa gió và biến mất trong màn đêm..
Lại nói, hắn đang mún điên lên chạy khắp các ngóc ngách tìm nó nhưng nó vẫn bặt vô âm tín, ko 1 dấu hiệu nào cho thấy nó còn có mặt trong cái Tp sầm uất này.
Về phần nó, sau khi chui ra ngoài thì lại gặp 1 vấn đề vô cũng nan giải. Sau lưng là bức tường , còn trước mặt lại là 1 con sông rộng. Mà điểm yếu duy nhất của nó lại là ko bík bơi, híc..
Giờ trong tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, “nghìn cân treo sợi tóc” thật nan giải, nó phải làm j đây?? Chắc chắn bọn kja sẽ tìm ra đến đây 1 cách nhanh chóng thôi..
May mắn thay, lúc đó nó trông thấy từ đằng xa có 1 chiếc ghe.. hú vía, may quá là may..
_Anh j ơi, có người đuổi theo tôi, làm ơn cho tôi quá giang sang sông vs..
_Được, lên nhanh đi.. – người thanh niên mau chóng cho chiếc ghe tấp vào bờ..
Quả thật, sau khi chiếc ghe vừa rời bờ ko bao lâu thì bọn người kja đuổi tới nơi, nhưng giờ thì đã quá trễ rồi, nó đã đi xa quá tầm vs của bọn chúng, có tức cũng ko làm j được.. há há..
_Mà sao gần sáng rồi anh còn… – nó thắc mắc và chợt khựng lại.. mặt biến sắc
Ôi khuôn mặt đó.. khuôn mặt mà ngày xưa đã làm nó rung động… người con trai ấy.. là anh.. Nhưng giờ anh ko đẹp trai phong độ như xưa mà một nửa khuôn mặt đã bị bỏng, 1 vết bỏng khá nặng đã để lại 1 vết tích đáng sợ, khiến cho khuôn mặt thanh tú ấy giờ đã bị biến dạng khủng khiếp
_Anh… anh… – nó xám mặt, lắp bắp
_Nhận ra anh sao?? – giọng anh hơi bùn – giờ trông anh khiếp lắm đúng ko??
_Anh.. mặt anh tại sao..?? Còn chị ấy..??
_Đó là 1 đám cháy lớn – đôi mắt anh xa xăm – anh đi làm về khá trễ, đến nhà thì ngồi nhà đã chìm trong biển lửa. Thật khủng khiếp là cô ấy vẫn còn trong đó.. hoảng hồn, anh chạy vào hòng cứu cô ấy ra.. nhưng…
Nghỉ 1 lát, anh tiếp, nước mắt ứa ra..
_Khói mù mịt, lửa giăng khắp nơi.. cô ấy đang nằm thoi thóp trong phòng ngủ.. bằng hết sức của mình, anh dìu cô ấy ra đến gần cửa.. nhưng, đúng lúc ấy thanh xà ngang rơi xuống, cô ấy đẩy anh ra.. anh bị đẩy mạnh ra ngoài, còn cô ấy..
Trời!! Người con gái anh iu quí, người con gái đã khiến anh bỏ nó.. đã đi 1 cách đau đớn thế sao?? Nó đau lòng, ôm lấy anh.. nó cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng lăn dài, rơi trên vai nó..
Nó ôm lấy anh thật chặt. Nó bík anh iu người ấy lắm. Nó cũng đã ko còn trách 2 người nữa, nó thấy đau lòng cho cái chết bi thảm của người con gái anh iu.. đau lòng thật sự..
PHải chăng đó là sự báo ứng ông trời dành cho người con gái đã làm anh bỏ nó, đã làm nó đau lòng?? Nhưng nó đâu có trách 2 người, cớ sao ông trời lại đối xử vs người thân của nó như thế??? Đau lòng quá, nước mắt nó từ từ tuôn rơi..