Cháp 9:
Bỗng có 1 cánh tay kéo nó lại…
Nó way lại…
Là Thành…
_Cậu mún j` ở tôi? – nó lạnh lùng
_Tôi… chúng ta nói chuyện chút đi…
Nó đành cúp học theo thằng nhóc ra căn teen
_có j` thì nói đi – vẫn lạnh lùng
_chị… cô ko thấy có j` sao?
_có j là có j?????????
_Cô ko thấy bùn khi tôi tuyến bố là người iu của Trang sao?
_Tất nhiên… mừng kòn ko hết nữa là… Cậu đã iu bé Trang thì đừng làm kon pé đau lòng… Nếu ko thì dù có chết tôi cũng ko tha cho cậu đâu! – đứng dậy bước đi
_Cô ko thấy mình quá đáng vs tôi lắm sao? – Thành nói thầm 1 mình, khuôn mặt buồn bã đôi mắt như mún khóc…
Đã cúp 15p cho cuộc nói chuyện ròi, đành tìm chỗ chơi cho hết tiết lun. Nó quay lại phòng y tế.
Hắn vẫn còn ở đó… 2 thằng kja thì rất bình thường khi thấy nó cúp tiết, còn Thiên thì rất ngạc nhiên
_sao lại cúp tiết thế?? Đây đâu phải là phong cách của Cường…
_Bík thế… nhưng giờ ko có tâm trạng để học…
_Có phải vì chuyện lúc nãy? – Thiên dò hỏi.
_ừkm, ko hỉu sao tự nhiên thấy khó chịu!
Hắn vs thằng Tiên cứ ngồi nhìn nó chằm chằm làm nó vô cùng khó chịu. 2 tên này hiện giờ đang có cùng suy nghĩ
“Sao nhỏ lại thấy khó chịu? Hay nhỏ thích thằng nhóc đó rồi? Hay nhỏ bị less?”
Nó đứng dậy đá cái ghế rồi bước ra ngoài.
“ko hỉu sao mình lại thấy khó chịu nhỉ? Đáng lẽ mình phải rất zui mới đúng chứ? Ít ra thì từ nay 2 đứa đó ko còn làm phiền mình nữa! sao lại khó chịu?????????”
Nó buông mình trên sân bóng của trường…
Nó nằm đó, suy nghĩ… Gió hiu hiu, nó thiu thiu ngủ lúc nào ko hay
Tùng… Tiếng trống trường vang lên làm nó giật mình tỉnh giấc…
“Mình ngủ bao lâu rồi nhỉ???”
Nhìn đồng hồ… nó hoảng
8G TỐI!!!!!!!!!!!!!!! Trường đã tan từ lúc nào thế mà nó ngủ giờ này ms dậy
Vội vàng chạy zja` mà nó ko nhận ra là mình đã để quên cái cặp…
Tại nhà……………………
Mọi người đang nháo nhào bổ đi tìm nó thì nó lò dò bước zô nhà.
Lập tức mấy chục kái miệng nhào đến hỏi thăm nó, họ xem xét xem người nó có bị thương tích j`ko. Thiệt tình sao họ lại wan tâm đến nó thế nhỉ? Nó cùng lắm thì cũng chỉ là trợ lí của cậu chủ thôi mà?
_Mọi người thôi đi! Tôi đã nói là cậu ta sẽ ko sao mà – hắn bước từ trên phòng xuống – đi đâu mà zề trễ? NÓI!
_ờ… tôi… tôi… – nó lắp bắp. tất nhiên, ko lẽ lại nói “tôi ngủ quên giờ ms dậy” sao???
_Ko mún nói thì thôi! – hắn way lên – cậu lên phòng tôi ngay.
Nó chạy theo. Tại phòng hắn
_Cậu chủ… tôi… – nó lắp bắp
_KO cần nói! Tôi bík cậu an giấc tại sân bóng rồi – hắn cố nhìn cười.
_cậu chủ… thấy sao? – nó
_tất nhiên. – nghiêm túc – tối nay có việc đấy. Thay đồ đi rồi đi theo tôi.
_ơ đi đâu ạh?
_nhìu chiện quá. Tui bỉu thay thì cứ thay đi!!!!!!!!!
_ơ hay, cậu phải nói đi chơi hay đi đánh nhau để tôi còn bík đường mà chọn đồ chứ?
_ờ, đi đánh nhau. Ko có chuyện chơi ở đây đâu! Nó nhảy chân sáo zề phòng… Thiệt hết nói nổi! Tại sao trước mặt hắn nó cứ quên mất mình là con gái zậy chời??
30p sau, tại 1 bãi đất hoang
Tiên và Trung cũng đã ở đó.
Băng bên kja tầm chừng kũng 30thằng (ko kể tên đầu đàn). Thế mà bên nó chỉ vẻn vẹn có 4 đứa.
_Sao bên mình chỉ có 4 người zậy? – nó hỏi
_Ai nói 4 người. Còn 2 người nữa chưa tới – hắn nói ko nhìn nó
_ai thế?? Tôi có bík ko?
_nhìu chiện! Tí nữa bík!
Nó đang mải theo đuổi suy nghĩ riêng của mình thì tiếng mô tô làm nó sực tỉnh. Sao tiếng này nghe wen thế nhỉ????
Là Thiên… Còn người ngồi sau xe ko ai khác chính là Thư…
_Trời… Thư? Làm j` ở đây? – nó ngạc nhiên
Thư thì đã nghe thiên kể ròi nhưng cũng ko khỏi ngạc nhiên. Ko ngờ khi là kon trai nó lại kut3 đến thế.
_Thiên và Thư đã nhập hội chúng ta – hắn tuyên bố
_Nèk, đánh nhau mà để đối thủ đợi lâu thế là ko tốt đâu! – Tên đầu đàn bên kja lớn tiếng
Trận đánh bắt đầu. 6 chọi 30, mỗi đứa 5 thằng. Thế này thì dư sức…
Nó từng đánh ghê gớm hơn thế này khi còn học ở trường bên kja, nhưng thỉnh thoảng thôi…
Tên đầu đàn đứng khoanh tay nhìn chứ ko động thủ. Có lẽ hắn đang dò xét thực lực của phe ta.
Sau khi hạ xong 5 tên của mình, nó làm 1 hành động rất chi là kì quái: cúi mình xuống, nó sắp 5 thằng nằm sát lại vs nhau. sau đó, nó lại cuối xuống chắp 2 tay lại và nói: “tha thứ cho tui! Tui ko mún sát sinh! Amen!!!!!”
Thiên nhìn nó cười thầm, đúng là phong cách của Phương Điệp – nhân vật trong bóng tối.
Thư cũng ko lấy làm ngạc nhiên…
Còn lại thì ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khi nhìn người “ngoài hành tinh”. Ko ngờ có 1 đứa dở hơi như thế trên đời.
Tự hào là người hoàn thành nv sớm nhất, nó tự thưởng ình bằng cách lôi chai rượu trong túi ra ngồi nhấm nháp (do nó mang quần thụng, túi thì lớn nên có thể đựng chai rượu đóa màk!)
Mấy tên kja tiếp tục trận đánh kòn thằng đầu đàn thì nhìn nó ko chớp mắt.
“Thằng đó mạnh kjnh khủng! Giá mà có thể kéo nó về bên mình thì tốt rồi.” – suy nghĩ của tên đó.
Theo sau nó, Thiên và Thư cũng đã hoàn thành nv. Thế ms bík 3 thằng kja chẳng là j` so vs 3 đứa này kả.
_này… hộc… chúng ta… phải… làm… j` tiêp đây? hộc – hắn thở
_her, giờ… giờ xử thằng… kja… – Tiên tiếp.
_Ko nên ko nên! Chúng ta nên mở lượng từ bi cho con người 1 con đường sống – đó là nó
_thản nhiên quá nhỉ? – Thư nhìn nó
_tất nhiên – nó cười, khoác vai Thư.
Người ngoài ko bík, tưởng 2 đứa nó là người iu của nhau, vì hành động của chúng nó khá là thân mật. “Người ngoài” ở đây ý nói đến Trung và tên đầu đàn bên kja. Ko tiếp tục cuộc 8, Kha bước tới tên đó
_giờ sao???? Tính sao đây????????
_Vâng giờ tụi em xin giao lại địa bàn cho anh – thằng đó nói
_mày tên j`??????????
_dạ? dạ em tên Công, Lữ Thành Công.
_Giờ, tao nghĩ mày nên đổi tên thành Lữ Thất Bại đi là zừa… kekeekkk… – hắn cười khoái trá
_Nham nhở – nó quất cho 1 câu khiến thằng nhỏ ê mặt rồi đứng dậy kéo tay Thư đi thẳng