Kill Your Husband

Chương 2: Phụ nữ đương nhiên có thể ghét con của chính mình



Edit: Cigarred

Sáu giờ sáng, Lương Duyệt Nhan đã thức dậy để giặt chăn đã thay ra đêm hôm trước. Máy giặt là một trong những phát minh vĩ đại nhất trên thế giới, cô ngáp một cái rồi đưa lên sân thượng, chờ mặt trời mọc thì nó sẽ khô.

Có hôm cô sẽ pha cho mình một tách cà phê, có khi lại không. Ngừng tay để uống cà phê là một chuyện gì đó rất xa xỉ với cô.

6h45, nấu bữa sáng. Cô một tay lấy nồi, run rẩy cầm hai quả trứng gà, cầm không chắc, một quả rơi xuống đất.

Sáng sớm yên tĩnh, tiếng “bịch” vỡ nát vọng trong tai Lương Duyệt Nhan.

Cô sửng sốt mất một giây, lại “bịch” một tiếng nữa.

Lương Duyệt Nhan ném quả trứng vô tội trong tay xuống đất, lòng đỏ trứng và lòng trắng trộn lẫn vào nha.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía cái khe trên tường, trên mặt hiện lên một nụ cười tiếc nuối.

Bữa sáng vẫn như kế hoạch là bánh mì nướng và trứng, do tai nạn trứng lòng đào trở thành trứng chiên.

Viên Hải Bình thức dậy muộn hơn vợ tận một tiếng rưỡi, sau khi ăn sáng xong thì ngay cả một câu cũng không nói với cô mà lập tức chạy ra ngoài, bắt xe bus đến công ty.

Lương Duyệt Nhan đưa Viên Dương đến nhà trẻ, trạm tiếp theo là siêu thị, trạm tiếp nữa là tiệm giặt quần áo.

Chỉ có bữa trưa của chính mình là không hề tốn tâm tư chuẩn bị.

Cuộc sống của các bà nội trợ tràn đầy tuyệt vọng, bận rộn trong vô nghĩa. Giống như một con chuột hamster bị nhốt trong lồng giam chạy trên bánh xe, cho dù chạy bao lâu, chạy mệt đến thế nào thì khi dừng lại vẫn luôn ở mãi một chỗ.

11h15, Lương Duyệt Nhan nhận được một cuộc gọi.

“Xin hỏi có phải mẹ của Dương Dương không ạ?”

“Vâng, là giáo viên Trịnh sao?”

“Vâng đúng vậy. Mẹ Dương Dương à, con chị ở trường nôn ra, cô giáo Lý đã chăm sóc bé, nhưng bây giờ thấy tinh thần cậu bé không tốt lắm, nhà trường đề nghị chị đưa bé về nhà nghỉ ngơi.”

“Có thể là do ăn sáng vội quá, đứa trẻ này từ nhỏ vẫn luôn tiêu hóa không tốt lắm.”

Lương Duyệt Nhan dừng lại một chút, mấy giây sau cô lại nói tiếp, tránh cho giáo viên hỏi sang vấn đề khác.

“Bây giờ tôi liền đến đón bé.”

Lương Duyệt Nhan rất nhanh đã đến nơi.

Cô Trịnh nhiệt tình đưa đứa bé đến bên cạnh Lương Duyệt Nhan, Viên Dương co rụt lại bên cạnh cô Trịnh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tạp dề màu hồng hình heo Peppa hồng của cô giáo.

“Không phải mẹ đã tới rồi sao? Mau đi thôi, ngày mai chúng ta lại gặp nhau.” Cô giáo Trịnh xoa đầu cậu bé, Lương Duyệt Nhan vươn tay về phía cậu.

Ánh mắt Viên Dương liền nhìn qua Lương Duyệt Nhan, động tác chần chừ chậm chạp bị dắt qua đó.

Cậu bé hỏi: “Ngày mai vẫn được đến sao?”

Lương Duyệt Nhan không nói lời nào.

Giáo viên Trịnh cười đáp: “Đương nhiên rồi.” Sau đó cô ấy nhìn về phía Lương Duyệt Nhan: “Mẹ Dương Dương vất vả rồi.”

“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh bao nhân thịt.” Cậu bé kéo ay cô, cẩn thận hỏi.

Cô bé cậu lên, trẻ con lớn rất nhanh, chỉ bế lên thôi cũng đã tốn sức rồi.

“Con không thể ăn.”

“Không, con muốn ăn cơ.” Cậu bé nhích tới nhích lui, suýt nữa cô không ôm được.

Cô thả Viên Dương xuống, nói: “Đến công viên chơi một lát nhé.”

Sự chú ý của một đứa trẻ rất dễ dàng đánh lạc hướng. Viên Dương thấy cầu trượt liền hào hứng chạy đến. Lương Duyệt Nhan ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt nhìn ra xa. toàn thân cô đều nhức mỏi, ngủ không đủ giấc, từ lúc ở cữ đến bây giờ cô đã không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, chỉ đơn giản dựa vào ý chí để chống đỡ mới không đến mức sụp đổ.

Một người đàn ông mặc âu phục đột nhiên đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi Lương Duyệt Nhan: “Chỗ này có ai ngồi không?”

Cô lắc đầu, đến cả sức nói chuyện cũng không có.

Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô, hai người cách một khoảng. Người đàn ông châm điếu thuốc, ngũ quan người này rất đẹp mắt, thậm chí có thể nói là tinh xảo, chỉ là hay nhíu mày.

Tư thế ưu nhã, hoàn toàn không hợp với công viên này. Trên áo khoác vest có một huy hiệu màu vàng ở vạt áo. Cô nhìn thấy bốn chữ “luật sư Trung Quốc” trên huy hiệu.

Ngón tay người đàn ông thon dài, cầm bao thuốc Marlboro ice blast (*) trong tay.

(*) Thuốc lá Marlboro, loại có nút bấm.

Lương Duyệt Nhan nhìn về phía hắn, không được tự nhiên mà nói: “Có thể cho tôi một điếu không?”

“Đương nhiên.” Hắn mở bao thuốc ra.

Người đàn ông nói cho cô, đầu tiên phải bấm viên bi ở giữa đầu lọc thuốc. Lương Duyệt Nhan làm theo.

Hắn dùng bật lửa màu bạc châm thuốc cho cô.

Còn chưa hít vào phổi, vị thuốc cùng vị bạc hà đã làm cho cô sặc đến nỗi không ngừng ho khan.

Người đàn ông thấy thế, vô cùng giật mình: “Cô không biết hút thuốc?”

“Không.” Lương Duyệt Nhan nói: “Tôi chỉ muốn thử xem.”

Ngụm thứ hai, thứ ba vẫn làm cô sặc, Lương Duyệt Nhan cố nén nước mắt.

“Đừng miễn cưỡng.” Hắn nói.

“Không miễn cưỡng, tốt hơn uống rượu nhiều.” Tác dụng của nicotine rất kích thích với những người lần đầu hút thuốc, trong nháy mắt cơn choáng váng từ phổi xông thẳng lên ót, cô nhắm mắt lại, cơn choáng váng liền biến mất.

“Đứa bé nào là con cô?” Người đàn ông cũng châm cho mình thêm một điếu thuốc.

“Đứa xấu nhất kia.” Lương Duyệt Nhan nói.

Người đàn ông cười.

Cô cũng cười.

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.