Edit: Cigarred
“Tương lai của bạn sẽ đến với bạn, nằm dưới chân bạn như chú cún con, bất kể bạn là gì nó cũng sẽ hiểu và yêu bạn.” – Lò sát sinh số 5 của Kurt Vonnegut.
…
Kinh Tố Đường trải qua một buổi sáng bận rộn. Buổi sáng này bắt đầu từ việc giặt quần áo, anh vẫn không yên tâm, lấy áo blouse trắng đã phơi ra ngoài một ngày giặt lại, bỏ thêm nhiều nước giặt hơn, sau khi sấy khô lấy ra rồi lại cẩn thận ngửi từ đầu đến cuối một lần nữa, xác nhận mùi hương đó thật sự không còn, mới gấp gọn gàng lại và đặt trong túi giấy.
Anh cầm túi giấy ra cửa, để nó trên ghế phụ. Trước khi rời khỏi bãi đậu xe, Lương Duyệt Nhan gửi đến một tin nhắn: “Chào buổi sáng ngài luật sư. Hôm nay Dương Dương có buổi họp phụ huynh, tôi sẽ một mình đến chỗ pháp y Yến trễ một chút. Buổi chiều gặp lại.”
Nếu gửi một icon hình con cú thì trông có vẻ trẻ con. Chỉ gửi một chữ “được” thì có vẻ lạnh lùng. Nếu nhắn “Tôi mang theo áo cho cô, buổi chiều sẽ đưa cho cô” thậm chí còn chột dạ hơn. Vì vậy luật sư Kinh dành một phút để gõ năm từ “Ok, buổi chiều gặp” cộng thêm dấu chấm câu rồi gửi đi.
Anh đến đội cảnh sát hình sự Dương Thành trước, đội trưởng Mã nói với anh đang điều tra một người đàn ông. Lư Văn, 27 tuổi, không nghề nghiệp, có tiền án, năm 14 tuổi anh ta từng đâm một nữ sinh ở trường cấp 2, ở trong trại giam vị thành niên 2 năm, an phận thủ thường một thời gian, cho đến hai năm trước, bị bắt sau khi tụ tập sử dụng ma túy trong một khách sạn, một ngày sau thì được thả ra.
“Có đại ca bên trên che chở.” Đội trưởng Mã nói xong khinh thường mà hừ một tiếng: “Sau này thu liễm lại không ít, chưa từng bị bắt lại.”
Kinh Tố Đường hiểu ý tứ của ông, không phạm tội thì sẽ không có khả năng, chỉ là mấy việc vớ vẩn, sẽ không bị bắt.
“Người này có hiềm nghi?” Kinh Tố Đường hỏi.
Đội trưởng Mã mở một đoạn video ngắn ngủi vài giây ra, Cảnh Dương 12 tuổi lần cuối cùng xuất hiện trong camera ở ngã tư gần như cậu, Lư Văn ở phía sau Cảnh Dương cách 3 4 mét, khoảng cách không xa không gần nhưng đủ khiến người ta khó chịu, rõ ràng Cảnh Dương phát hiện ra mình bị theo dõi đã bước nhanh chân hơn, cậu rẽ đến ngã tư mà camera không quay lại được, con đường đó không phải đường về nhà, có lẽ cậu bé muốn đi vòng một đường. Lư Văn đi theo cậu rẽ vào, hai người cùng biến mất trong CCTV.
Bọn họ rẽ vào con đường không camera, Cảnh Dương và Lư Văn giống như biến mất vậy.
Vất vả lắm mới tìm được manh mối, đương nhiên đội trưởng Mã sẽ không từ bỏ ý định, ông đã lấy tất cả dữ liệu CCTV ở gần trường Dương Thành số 5, số lượng CCTV rất lớn, cả đêm không ngủ, số lần chớp mắt của ông thường xuyên hơn so với ngày hôm trước.
Đội trưởng Mã mở một video khác ra, mười mấy giây, hình ảnh từ camera của con đường phía sau của trường Trung học Dương Thành số 5 ghi lại, Lư Văn đứng đối diện cổng trường, giả vờ gọi điện thoại, Lam Thập Tam đi từ cửa sau đi ra, Lư Văn nhìn chòng chọc vào cô bé, Lam Thập Tam đi về nhà, Lư Văn bắt đầu đi theo cô bé khoảng cách 4 mét, vẫn giả vờ gọi điện thoại, Lam Thập Tam đeo tai nghe, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm từ phía sau.
Bọn họ cũng biến mất ở một ngã tư không có CCTV.
“Đây là nơi hai nạn nhân xuất hiện lần cuối cùng, Lư Văn có mặt, hắn ta đang theo dõi bọn họ.” Đội trưởng Mã chắc chắn nói.
“Đúng là hiềm nghi rất lớn.” Kinh Tố Đường suy nghĩ, nói: “Sau đó bọn họ không được quay lại nữa, chuyện này… có thể xác định không?”
Đội trưởng Mã mỉm cười, ông hỏi ngược lại: “Luật sư Kinh, anh nghĩ rằng tôi không biết vấn đề của anh?”
Ông mở một thư mục khác ra, bên trong có khoảng 7 8 video, không chỉ trường trung học Dương THành số 5 mà còn có một trường học khác cho con cháu nhà máy, nhưng cũng có bóng dáng của Lư Văn, hắn ta tìm một đứa trẻ phù hợp mà theo dõi, đứa trẻ đó đủ thông minh, kéo theo người lớn quen biết đi chung, hoặc gần đó không có nơi thích hợp để bắt đầu, hắn ta bỏ cuộc sau vài đầu con phố.
“Nói thật, nếu không phải có những video này, chúng tôi sẽ không xác định là hắn ta như vậy.”
“Nếu như góc chết của camera chỉ có một đoạn đường, làm sao bọn họ biến mất được?” Kinh Tố Đường hỏi thẳng vào mấu chốt.
Đội trưởng Mã đáp: “Có khả năng là lên xe và rời khỏi nơi đó. Trên con đường đó không có tài xế hay chiếc xe nào khớp với thân phận Lư Văn.”
“Có người phối hợp, có thể là tài xế.” Kinh Tố Đường nói: “Có khả năng là một nhóm gây án không?”
“Đây là hướng có khả năng lớn nhất vào lúc này.”
Kinh Tố Đường thấy được ánh mặt trời, mọi chuyện đi theo như mong muốn của anh, hiếm khi anh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhìn về phía một màn hình khác: “Có địa chỉ và số điện thoại liên lạc ở đây, đi tìm hắn chưa?”
Đội trưởng Mã cười khổ: “Sao lại không nghĩ đến chứ. Đi rồi, địa chỉ đăng ký không biết là từ bao giờ, hiện giờ đã là khu đất hoang. Người này, còn bán cả chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình, có 70 công ty ma dưới tên mình.”
Một cảnh sát cao lớn bên cạnh đội trưởng Mã liếc mắt một cái nói: “Mẹ kiếp, đúng là tên phiền phức.”
Kinh Tố Đường cũng không bất ngờ với chuyện này, anh lạnh giọng nói: “Đại ca của hắn đâu. Người không có thân phận, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, đại ca của hắn không để ý, hắn cũng mặc kệ, phía sau nhất định còn óc người.” Là xác nhận cũng là minh chứng rõ nhất.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kinh Tố Đường nhìn ra phía cửa, nửa trên cửa kính không có gì che, anh có thể nhìn rõ một người đứng bên ngoài, mũ cảnh sát kẹp cẩn thận dưới nách, trên tay áo ngắn tay có huy hiệu “cảnh sát hình sự Hải Thành”. Tim Kinh Tố Đường đập nhanh hơn, nhanh đến mức tốc độ máu lưu thông cũng nhanh theo, bên tai anh có thể nghe được tiếng máu của mình đang chảy. Người ở thời điểm cực độ khiếp sợ hoặc khủng hoảng thường căng thẳng như vậy.
Người này từng đi tìm Yến Xuân Hòa hỏi về vụ án của Trần Phong.
Vẻ mặt Kinh Tố Đường bình tĩnh nhìn về phía đội trưởng Mã, anh nói: “Tôi không quấy rầy mọi người nữa. Cảm ơn đội trưởng Mã vẫn luôn phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Cảm ơn cái gì, đều là phục vụ vì nhân dân.” Đội trưởng Mã nói một câu, ông vẫy tay với người ở ngoài cửa, xoay người nói với cảnh sát có vóc người cao lớn: “Tiểu Lý, đưa anh ta vào phòng tiếp khách, bảo lát nữa tôi sẽ vào.”
Cảnh sát vóc người cao lớn gật đầu, đi ra ngoài cửa, chào hỏi với vị cảnh sát Hải Thành kia, rồi đi vào trong hành lang.
“Luật sư Kinh, hôm qua còn chưa kịp hỏi anh.” Đội trưởng Mã gọi Kinh Tố Đường lại: “Người hôm qua đi cùng anh, xưng hô như thế nào?”
Kinh Tố Đường dừng lại, tim anh gần như ngừng đập.
Anh nên nói gì? Đừng hoảng sợ trước, nhưng làm thế nào để bình tĩnh lại đây, trong đầu anh không ngừng cân nhắc, tên của Lương Duyệt Nhan và Trần Phong có mối liên hệ kỳ diệu, anh một chút cũng không muốn vị cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm này phát hiện ra.
Anh không có thừa thời gian để suy nghĩ về lý do tại sao lại có phản ứng này đầu tiên.
Kinh Tố Đường lựa chọn một đáp án thích hợp: “Cô ấy họ Lương, là người bên chỗ pháp y Yến.”
Đội trưởng Mã à một tiếng.
Im lặng ba giây, Kinh Tố Đường hít sâu: “Tôi đi trước, đội trường Mã không cần tiễn, tôi tự ra ngoài là được.”
“Được, đi thong thả.” Đội trưởng Mã gật đầu.