Edit: Cigarred
“Chắc chắn sẽ có một khoảnh khắc như vậy, trong lòng cô xuất hiện bóng dáng người mình yêu bị nhạo báng, bị sỉ nhục, hắt hủi…” – Love in the Time of Cholera của Marquez.
…
Muốn gặp cô.
Một khi ý nghĩ này bắt đầu thì như cỏ cháy lan trên đồng cỏ.
Muốn hỏi rõ vì sao lại đột nhiên cắt đứt liên hệ.
Muốn hỏi cô vì sao hôn anh.
Càng muốn hỏi rõ vì sao mình lại tránh né Yến Xuân Hòa theo bản năng nhưng lại không thể tránh Lương Duyệt Nhan.
Kinh Tố Đường gần như không ngủ. Ngoại trừ thời gian chớp mắt ra anh đều nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn không chớp mắt. Trên màn hình không có đáp án cho anh, anh biết rõ hơn ai hết.
Ngay cả danh sách phát quên tắt cũng chế giễu anh.
“Sợ”, anh cười lạnh, anh không có, tiếp theo thì sao.
“Dũng cảm”, anh nhíu mày, anh cũng không có, tiếp theo.
“Cái gì tôi cũng không có”, đây là ý gì? Tiếp theo.
“Tâm loạn như ma”,… tiếp theo.
“Đợi”, đợi cái gì, tiếp theo nữa.
“Em có biết tôi đang đợi em chia tay không”, anh càng bực bội hơn, tạm dừng một lúc, tiếp theo.
“Không đợi được”.
Kinh Tố Đường không thể nhịn được cuối cùng ngồi bật dậy trên giường, phựt một tiếng, dứt khoát kéo dây điện của lo ra, âm nhạc lập tức dừng lại.
Đêm khuya mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ.
Anh chớp chớp mắt, mắt rất đau nhưng anh vẫn trợn trừng như cũ, anh giống như đang chờ một thứ mà chính anh cũng không hình dung được, giống như sự ân xá trước khi thi hành án tử hình, dài trở nên ngắn ngủi, màn đêm là tấm màn che khuất tầm nhìn của anh về thế giới, chỉ như một cơn gió thổi qua, tấm màn bị thổi bay, ban ngày lại đến.
Vẫn muốn gặp cô.
…
Kinh Tố Đường mơ hồ hồ hồ trôi qua hai ngày.
Tới ngày thứ ba, Sử Đông đột nhiên gọi điện thoại đến, hỏi anh có ở trường học không. Có một hội thảo giảng dạy công kiểm pháp tạm thời được tổ chức tại giảng đường đại học Dương Thành, thiếu người giúp, Kinh Tố Đường sẵn sàng đồng ý. quần áo mặc ra ngoài trong tủ chỉ còn lại áo sơ mi oxford khi lần đầu tiên gặp L, mặc dù đã gặp nhưng cổ áo nhăn nheo vẫn còn dấu vết.
Dấu vết cô cào qua.
Kinh Tố Đường suýt chút nữa đến muộn.
Sử Đông thấy anh thì sửng sốt: “Tiều tụy như vậy, thất tình à?”
Kinh Tố Đường a một tiếng, lập tức phủ nhận.
Anh vô thức nhớ lại, theo ý nghĩa nào đó thì anh đúng là thất tình. Nhưng hiện giờ không phải lúc cần suy xét tính logic.
Giảng viên của bài huấn luyện họ Mã, mấy năm kinh nghiệm làm đặc cảnh, Sử Đông biết ông ta, còn thì thầm với Kinh Tố Đường, đại đội cảnh sát hình sự đã nhìn trúng vị cảnh sát Mã này từ rất lâu. Nội dung bài giảng tương đối chuyên nghiệp, về cách lập hồ sơ nghi phạm và theo dõi hiệu quả hơn, trọng tâm là nắm bắt các chi tiết và biết liên tưởng.
Như một phần thưởng cho nhân viên thì vị trí của Kinh Tố Đường được sắp xếp ở hàng thứ 2.
Cảnh sát Mã phát biểu đi thẳng vào vấn đề, ông ta lấy vụ án mà mình từng giải quyết cách đây không lâu làm ví dụ, đó là vụ án diệt môn do một nhóm tội phạm ở Hải Thành gây ra. Ở học kỳ trước, Kinh Tố Đường đã dành một nửa thời gian để phân tích vụ án này. Sự chú ý của anh bị cảnh sát Mã thu hút ngay từ đầu, giống như những người khác, ngồi trong giảng đường yên tĩnh nhưng cũng không trầm lặng.
Một tiếng, phần đầu tiên kết thúc. Kinh Tố Đương đăm chiêu, anh mở trình duyệt trên điện thoại ra, từ trang web của trường vào trang của khoa Kỹ thuật hóa học. Bằng sáng chế của Lương Duyệt Nhan và Tư Nhu đã được phê duyệt, được viết thành bản tin, đăng trên bản tin với tiêu đề “Xin chúc mừng phòng thí nghiệm tổng hợp của khoa Hóa học, trường đại học Dương Thành được chứng nhận là phòng thí nghiệm chuyên nghiệp cấp quốc gia”, đầu ngón tay Kinh Tố Đường chạm vào cái tên Lương Duyệt Nhan, bức ảnh đầu tiên trên trang là ảnh cô cầm giấy chứng nhận bằng sáng chế, Tư Nhu đứng bên cạnh cô. Trong nụ cười của Lương Duyệt Nhan mang theo sự kiêu ngạo hăng hái, Kinh Tố Đường nhìn mà thất thần. Sau đó anh bắt đầu nhìn kỹ trang đầu tiên, cảnh sát Mã nói, nắm bắt chi tiết, ánh mắt Kinh Tố Đường dán chặt vào “cuộc hẹn trong phòng thí nghiệm’, rơi vào trầm tư.
Sử Đông chào hỏi những người trên sân khấu, bắt tay và nhanh chóng trở lại hàng thứ hai, ngồi bên cạnh anh, chỗ ngồi trong thính phòng được thiết kế tương đối nhỏ gọn, người đàn ông béo ngồi xuống như thể mở van soda trong máy uống, vị trí được lấp đầy. Ông tự nhiên liếc mắt một cái, thấy Tư Nhu ở bức ảnh tiếp theo, Sử Đông cười không nổi, hỏi: “Cậu xem cái này làm gì.”
Kinh Tố Đường nhớ đến Tư Nhu từng nói trong bữa liên hoan, chột dạ liếc mắt nhìn Sử Đông, không nói tiếng nào.
“Kinh Tố Đường, cậu rảnh lắm phải không?” Sử Đông hỏi.
“…”
Vì thế Sử Đông phái Kinh Tố Đường tiễn cảnh sát Mã rời đi. Cảnh sát Mã cao lớn cường tráng như ngọn núi, trước khi lên xe còn vỗ vai Kinh Tố Đường, nói: “Cậu thanh niên, học cho tốt.”
Anh suýt chút nữa bị vỗ cho ho ra máu, nhịn xuống, anh kiên định gật đầu với cảnh sát Mã.
Lại qua một ngày. Nghĩ như vậy, Kinh Tôs Đường đi về phía trường học, lúc rảnh rỗi anh lại nghĩ đến Lương Duyệt Nhan.
Đm.
Kinh Tố Đường lấy điện thoại ra. L ở trên cùng lịch sử trò chuyện.
“Cô ở đâu?”
“Tin tức đã gửi nhưng bị đối phương từ chối.”
“Để ý đến tôi đi.”
“Tin tức đã gửi nhưng bị đối phương từ chối.”
Kinh Tố Đường cất điện thoại đi. Lúc này anh nhìn thấy một người, anh ta vội vàng rẽ vào ngã tư trước mặt, vào một hộp đêm.
Anh không thể tin sẽ gặp người này ở đây.
Kinh Tố Đường không nhận lầm người.
Đó là Viên Hải Bình.
Anh không hề do dự mà đi vào theo.
Hộp đêm này tên Trash Faculty được một sinh viên năm cuối phú nhị đại mở, người này mới tốt nghiệp năm ngoái sau ba năm trì hoãn. Mục đích chính của việc chọn cái tên này là để kết thân với giáo sư khoa khác, ai ngờ sau nhiều năm hai người lại trở thành bạn tốt. Kinh Tố Đường không biết nghe được tin đồn nhảm này từ đâu, anh vẫn nhớ còn, thậm chí còn muốn kể cho Lương Duyệt Nhan nghe, dù sao thì hộp đêm này cũng giảm giá cho sinh viên đại học Dương Thành, còn tặng cả đĩa trái cây đầy ắp.
Viên Hải Bình quen đường quen nẻo tìm được chỗ hắn muốn đến, thành thạo nhận sai vì mình đến trễ, không chỉ tự phạt ba chén, vì biểu hiện thành ý mà còn chiêu đãi khách. Anh ta nói: “Làm sao tôi có thể để chủ tịch hội sinh viên và phu nhân chủ tịch đợi 15 phút một cách vô ích được. Hay là để tôi thanh toán hóa đơn đi, nếu không đêm tôi sẽ ngủ không ngon. Anh nói đúng không, bộ trưởng Lâm?”
Những người trẻ tuổi ngồi trên ghế vẫn còn vẻ non nớt, ăn mặc và nói chuyện như người trưởng thành nắm trong tay sự giàu có và quyền lực, khi nghe thấy điều này, họ cười vui vẻ chấp nhận sự hào phóng này.
Trong đó có một giọng nữ dịu dàng cất lên: “Chủ tịch cũng thật là, sao mỗi lần đều để Hải Bình tiêu tiền được.”
Một giọng nam khác chẳng hề để ý mà đáp một câu: “Ai biết được buổi tuyên truyền tuyển dụng kia lại vượt quá ngân sách chứ, Hải Bình cũng đã giúp chúng ta, nếu không thì chuyện này làm sao có thể tổ chức được?”
“Bộ trưởng Ôn, hôm nay anh uống ít hơn đã coi là giúp chúng tôi rồi.”
Lúc này mấy chai rượu tây được đưa lên, Viên Hải Bình cười giảng hòa: “Nếu không có mọi người giúp đỡ thì Hóa chất Đông Ngô là một ông trùm đứng đầu của ngành doanh nghiệp hóa chất cả nước làm sao có thể cho tôi cơ hội nói chuyện được Thực sự tôi không có gì để nói ngoài lời cảm ơn, hôm nay, mọi người cứ thoải mái chơi.”
Trên bàn tiệc ngoại trừ uống rượu còn rất nhiều trò để đẩy nhanh tốc độ uống rượu, giống như chơi trò quốc vương, giữa việc đẩy cốc và đổi cốc, dường như nó ngày càng thú vị.
“Mọi người cũng biết, tôi làm quốc vương, nhân từ như vậy đấy!” Bộ trưởng Ôn rút được thẻ vua thì không thể tặc lưỡi nói: “Số 5. Gọi bạn trai bạn gái của mình đến đây… Thay! Thay rượu!”
Chất cồn xông lên, Viên Hải Bình ném ra một tấm thẻ bài viết số 5, sờ sờ trán, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi.
“Tôi không hiểu, Viên Hải Bình, sao cậu chưa đá Lương Duyệt Nhan kia đi? Với tài năng của cô, hoa khôi trường cũng dư sức!”
“Cũng không phải, trước đó không phải cậu còn đánh nhau rất dữ với người trong khoa múa kia sao?”
Viên Hải Bình nói: “Đây là do các cậu không hiểu rồi. Lương Duyệt Nhan ấy, có số vượng phu!”
Giữa những dãy ghế có một khoảng trống có thể chứa được một người, ngay bên cạnh nơi ánh đèn không chiếu đến được, bên cạnh chỗ này, không một ai nhìn thấy Kinh Tố Đường đứng ở đó. Ngay cả khi họ nhìn thấy cũng sẽ không thấy được đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Anh kết thúc ghi âm, cất điện thoại vào trong túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Toàn thân anh rét run, thậm chí còn có hơi buồn nôn.