Đêm nay Kinh Tố Đường như hồn vía lên mây, Viên Dương rất ngoan, ngồi xem TV không ồn ào, chỉ thỉnh thoảng hỏi hai câu, có khi Kinh Tố Đường sẽ thất thần mà không nghe thấy, anh bảo cậu bé nói lại lần nữa, cậu bé sẽ cười và nói: “Cháu cũng quên rồi.”
Gần 9h, Viên Dương nói: “Chú Kinh, cháu muốn đi ngủ, chú có thể kể chuyện cổ tích không?”
Vì thế Kinh Tố Đường kể chuyện cổ tích cho đứa bé, anh kể lại câu chuyện đoán xem tôi yêu bạn bao nhiêu, Viên Dương còn chưa nghe đến cuối đã ngủ, anh đắp chăn cho cậu bé, bực dọc nhìn màn hình điện thoại tối đen. Đứa bé đột nhiên lúc này trở mình, sau đó dùng sức ôm lấy cánh tay Kinh Tố Đường vừa khóc vừa nói mớ, không ai nghe hiểu cậu bé nói gì. Kinh Tố Đường chỉ có thể vỗ nhẹ Viên Dương, Dương Dương tỉnh lại bật khóc lớn.
Từ tiếng khóc của Viên Dương, anh nghe thấy mấy câu “Mẹ đừng bỏ con lại”, “Tại sao mẹ không cần con” đầy vỡ vụn.
Kinh Tố Đường ôm lấy cậu để cậu bé bình tĩnh lại anh hỏi: “Mơ ác mộng sao?”
Viên Dương khóc đến không thở nổi, một câu cũng không trả lời Kinh Tố Đường, sau khi khóc mệt nhưng vẫn cố tự ngủ lại.
Ý nghĩ kỳ quái trong đầu Kinh Tố Đường đã không còn đè nén được nữa. Sự mất tự nhiên không nói nên lời đó biến mất không dấu vết, anh chỉ cảm thấy hoảng loạn. Viên Dương đang sợ hãi và điều anh sợ nhất trùng khớp lên nhau, có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không? Hoặc đây là chứng cứ?
Anh nhìn xung quanh như trông gà hóa cuốc, cặp sách hình Buzz Lightyear trao cho anh một nụ cười bảo vệ trong tầm tay.
Kinh Tố Đường cầm cặp sách đến, anh sờ mặt cặp sách, sạch sẽ như lúc mới mua. Nặng trịch trong tay.
Đối với một đứa bé là rất nặng.
Kinh Tố Đường kéo khóa kéo trên đầu cặp sách, bên trong rõ ràng là quyển sổ mà Lương Duyệt Nhan chưa từng rời khỏi người, quá nhiều trang khiến cuốn sổ làm phồng cặp sách lên, anh rút cuốn sổ ra, trong nháy mắt anh cảm thấy nó như một tảng đá, nặng đến nỗi anh không cầm nổi.
Trong cuốn sổ kẹp một lá thư, phong bì có ghi “Gửi Kinh Tố Đường.”
Chữ của Lương Duyệt Nhan.
Trái tim Kinh Tố Đường đột nhiên rơi xuống, tay anh run rẩy dữ dội, chỉ có thể lẩy bẩy xé phong bì ra, giấy bên trong nặng trịch như nắp quan tài.
Chỉ có bốn tờ giấy, xếp chồng lên nhau thành hình vuông, chiếc phong bì bị căng phồng bởi 4 ô vuông này.
Mở ra tờ di chúc mong manh, ngôi nhà ở Hải Thành để lại cho Viên Dương, quyền xử lý tài sản khác đã được giao cho Kinh Tố Đường.
Một tờ khác là địa chỉ và số liên lạc của Viện phúc lợi Hải Thành.
Bức cuối cùng là một tờ ghi chú nhăn nhúm với tên bệnh viện, giống như một tờ giấy bị bỏ rơi khi tạm thời chưa tìm được bút viết, nửa tờ giấy có vẽ bản đồ phố Vụ, địa danh và khoảng cách ngắn gọn rõ ràng, bên cạnh các địa danh có ngôi sao năm cánh được đánh dấu “Tài sản của Hắc Kinh, câu lạc bộ”. Dòng tiếp theo là một câu nói “Chồng tôi Viên Hải Bình đã tham gia Hắc Kình, tôi sẽ đối phó với anh ta. Một người khác, họ Diệp, phụ tá của Kinh Văn Đăng, nghi ngờ là nhà hóa học của Hắc Kình, nhất định đừng mạo hiểm một mình.”
Tiếp theo chữ viết tay của cô run rẩy, đó là những gì cô nói với anh.
“Cảm ơn anh, ngài luật sư.”
“Nguyện vọng của tôi là, nếu tôi có thể gặp anh sớm hơn một chút.”
Giấy mịn màng, mực mất một thời gian mới thấm vào. Ngón tay chạm vào từng chữ, mang theo một vết mực mà cô vội vàng viết ra, có phải không?
Toàn thân Kinh Tố Đường run rẩy. Anh nhập mật mã sai liên tục ba lần mới mở được, gọi cho Lương Duyệt Nhan nhưng không thể kết nối, tin nhắn anh gửi cho cô không một tin nhắn nào được truyền đi. Anh đã bị đưa vào danh sách đen.
Lý do đột nhiên rời đi.
Lý do đột nhiên ôm anh.
Lý do không đáp lại anh “ngày mai gặp”.
Lý do kéo anh vào danh sách đen.
Mọi hành vi khác thường của cô đều chỉ về một đáp án đáng sợ. Không có ngày mai gặp lại, đây là lần cuối cùng gặp mặt.
Dự cảm của anh vẫn luôn đúng.
Hai mắt Kinh Tố Đường đỏ ngầu, anh dùng hết sức lực toàn thân khiến bản thân đứng vững, bỏ cuốn sổ và bức thư vào ngăn kéo như báu vật. Anh dựa vào mép giường, vuốt ve trán Viên Dương, sau khi khóc xong cậu bé như hết pin, ngủ rất sâu, động tĩnh như vậy không đánh thức được cậu bé. Kinh Tố Đường nhẹ nhàng mở miệng, giống như nghẹn ngào, giống như lẩm bẩm, anh kề vào tai cậu bé: “Dương Dương ngoan. Ở lại đây, ngoan chờ chú trở lại. Chú phải đi cứu một người rất quan trọng với chúng ta.”
Kinh Tố Đường ra khỏi phòng, cầm chìa khóa xe lên, cả người có hơi lảo đảo, anh nặng nề ngã xuống đất. Giãy giụa đứng dậy, tông cửa xông ra ngoài.
Tiếng sấm nổ tung trên bầu trời, sau đó cơn bão cuốn những hạt mưa và mưa đá nghiêng trời lệch đất tấn công toàn bộ thành phố.