Kill Your Husband

Chương 90: Sương mù



Khăn nhung dài màu xám thấm nước, vắt khô, rũ ra, giống như một quả bông ấm áp chạm vào khuôn mặt Lương Duyệt Nhan. Không đợi anh nhắc nhở, cô đã nhắm mắt lại, khăn bông nhẹ nhàng xoa mặt cô, trên khăn có mùi cỏ nhàn nhạt, cô hít sâu một hơi, đôi mắt khép lại.

Nơi Lương Duyệt nhan bị thương không thể dính nước. Hơn nữa Kinh Tố Đường phát hiện dường như cô không muốn ở trong phòng tắm một mình.

Anh không nghĩ nhiều, tự nhiên đảm nhận công việc này.

Lau mặt xong, Kinh Tố Đường gấp khăn lại, nhẹ nhàng lau cổ cô, cô tự nhiên đến gần anh, anh liền ngửi được mùi hương trên người cô, mùi hương sạch sẽ độc nhất vô nhị, dường như có thể gây chết người với người khác giới. Kinh Tố ĐƯờng ép buộc bản thân suy nghĩ, như vậy anh sẽ không bị xúc động làm đầu óc choáng váng, anh sẽ không làm một số chuyện không nên với Lương Duyệt Nhan.

Khăn lại nhúng vào nước nóng lần nữa, sau đó bọc vào khuỷu tay mà Lương Duyệt Nhan được băng bó, từ từ lau đến bắp tay và sau gáy cô. Chạm vào khóa kéo của váy ở phía sau, tạo ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, Lương Duyệt Nhan rất ăn ý mà đưa tay ra sau lưng, kéo khóa kéo xuống, chiếc váy không bó sát, cởi ra rất thuận lợi, trước mắt Kinh Tố Đường chính là cô chỉ mặc mỗi nội y.

Khuôn mặt anh đỏ lên, đặt khăn ấm lên bờ vai mảnh mai của cô, làn da cô trắng lại mỏng, giống như một tầng màu trắng dán vào xương. Ánh mắt anh trôi nổi, không biết nhìn đi đâu, giống như một người cha yêu thương con gái mình đến dị dạng nhưng vẫn giữ lại chút đạo đức cuối cùng, Lương Duyệt Nhan chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh như có hứng thú.

Anh nhỏ giọng nói: “Duyệt Nhan, đừng nhìn tôi.” Tiếp tục đi xuống, sát đến bụng nhỏ, anh nhìn thấy một vết sẹo nhỏ màu hồng, vết sẹo rất sâu, cũng rõ ràng, giống như một con sâu nằm trên bụng cô, cô dùng tay che đi, không muốn anh nhìn thấy.

Anh khẽ cong môi lên, nói bên tai cô: “Không sao, không hề xấu, ngược lại chứng minh em rất dũng cảm.”

Kinh Tố Đường nửa quỳ trên sofa, lau sống lưng cho cô, động tác này như ôm chặt cả người cô, trán cô dựa vào vai anh, khẽ hít mũi. KinH Tố Đường nói: “Có phải lạnh không? Sắp xong rồi, Duyệt Nhan, đợi tôi một lát.”

Chiếc váy cởi ra, Kinh Tố Đường dùng chăn quấn lấy cô, khi lau qua bên trong đùi cô, linh hồn anh giống như bị hút đi, vô thức nghĩ đến thánh đồ lau đi bụi bặm trên bức tượng nữ thần. Cô thay quần áo xong, tóc xõa tung, lười biếng nhìn anh. Anh cầm quần áo cô thay ra định bước đi nhưng bị cô nhẹ nhàng nắm lấy, cô dựa vào người anh, hôn lên môi dưới của anh, anh giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Kinh Tố Đường gần như là chạy vào phòng tắm, anh ngây người rất lâu, Lương Duyệt Nhan đi qua, cửa phòng tắm không có cách âm, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn cố ý hạ thấp dễ dàng truyền ra.

Cô đứng ở cửa rất lâu, giống như một cái cây mọc ra từ cánh cửa này, cô dán tai vào cửa nín thở lắng nghe, đôi mắt cô rũ xuống, tay cô nắm chặt tay nắm cửa. Khi tiếng nước dừng lại, cô lùi lại một bước, nhẹ nhàng trở về ghế sofa nơi cô vừa ngồi.

Kinh Tố Đường mặc quần áo xong đi ra, mặt hơi ửng hồng, anh cũng không dám nhìn cô một cái, che che giấu giấu cầm khăn tắm trở về phòng. Sau khi anh đi vào phòng thì Lương Duyệt Nhan chậm rãi giương mắt lên, nhìn về phía cửa phòng đóng hờ. Cô nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, Kinh Tố Đường lại đi ra, khó xử nhìn về phía một túi thuốc đặt ở cửa ra vào, anh đi về phía phòng bếp.

Bụng rỗng không thể uống thuốc, nhưng mở tủ lạnh ra chẳng có gì ngoài một quả chanh đã khổ héo.

Lão Trịnh đã dặn dò bệnh nhân phải ăn đồ ăn nhẹ thanh đạm, cơm hộp lập tức bị loại trừ đầu tiên.

Kinh Tố Đường suy nghĩ, cầm áo khoác và chìa khóa xe muốn ra ngoài mua đồ ăn. Lương Duyệt Nhan thấy vậy lập tức đứng lên, bám theo sát anh, giống như một cái bóng của anh. Anh quay đầu lại, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô, nắm tay cô ra ngoài, ban đầu chỉ là nắm nhẹ, khi đứng trong thang máy, cô chậm rãi nắm chặt ngón tay anh, biến thành mười ngón tay siết chặt.

“Duyệt Nhan.” Anh hồi hộp gọi tên cô.

Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy như cô muốn mở miệng nói gì đó với anh.

Nhưng cuối cùng cô không có.

Bọn họ đến một siêu thị 24h cách đó 7km, siêu thị duy nhất vẫn còn mở vào giờ này.

Cayenne đi vào bãi đậu xe, tắt máy xuống xe, Lương Duyệt Nhan vòng qua nửa chiếc xe đến nắm tay anh, đan chặt mười ngón tay.

Cảm giác được cô tin tưởng khiến anh vô thức hạnh phúc, gần như không chân thật. Anh cảm thấy mình có thể làm bất kỳ chuyện gì cho cô, thậm chí là đi hái trăng hái sao trên trời.

Trong siêu thị, ngoại trừ một hai nhân viên bán hàng đang ngủ gật trước quầy thu ngân thì chỉ có lẻ tẻ vài khách mua hàng không nhanh không chậm.

Anh trộm theo dõi thói quen ăn uống của Lương Duyệt Nhan, cô thích hải sản, đặc biệt là tôm. Không ăn hành lá, hành tây, rau mùi. Thích cà chua. Thích ăn thịt xay, thích làm hamburger thịt xay, khẩu vị của Lương Duyệt Nhan bất ngờ là khá giống một đứa trẻ.

Cô nhìn cà chua để trong giỏ hàng, đôi mắt sáng lên.

Khi đến chỗ bán thịt, Kinh Tố Đường phát hiện siêu thị này đặt gà nguyên con trong chiếc hộp nhựa cỡ trung bình, niêm phong màng bảo quản trong suốt. Cổ gà bị khoét rộng lộ ra vết máu, ánh sáng từ tủ đông chiếu xuống trắng bệch, giống như thi thể bị người giết, đôi mắt nhỏ nhắm lại, lỗ chân lông còn sót lại những sợi lông chưa làm sạch.

Khi Kinh Tố Đường nhìn thấy những con gà kia, những hình ảnh từ địa ngục xuất hiện, anh theo bản năng nhìn cô, sắc mặt cô trắng như tờ giấy. Kinh Tố Đường che mắt cô đi, cô quay đầu vùi vào ngực anh, hít sâu nặng nề, giống như không thở nổi, thế nào cô cũng không chịu buông ra.

“Chúng ta đi thôi, ngoan, đừng sợ, Duyệt Nhan.” Anh cũng run rẩy khi nghe thấy giọng nói của mình.

Kinh Tố Đường vội dẫn Lương Duyệt nhan đi tính tiền. Nhân viên siêu thị ngáp ngắn ngáp dài đưa hàng hóa qua máy, điện thoại để bên máy tính tiền vừa phát quảng cáo, chiếu phim. Là một bộ phim web có sức hút rất cao hiện nay, cốt truyện đơn giản, cảm xúc rối rắm phức tạp, âm thanh không lớn nhưng đủ cho người bên cạnh nghe thấy.

Bối cảnh bệnh viện đơn sơ, mẹ của nam chính đeo vàng đầy người chỉ vào nữ chính nằm bất tỉnh trên giường, giọng điệu khuyên bảo tận tình nói với nam chính: “Con có thể ở lại với cô ấy như vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó… trời ơi, có trời mới biết tại sao mẹ lại nói điều này, nếu con chết bên ngoài, không thể quay về được thì sao? Cả đời cô ấy sẽ sống thế nào, ai bảo vệ cô ấy? Hồn ma của con à?”

Kinh Tố Đường đột nhiên ôm sát Lương Duyệt Nhan vào lòng, cắn chặt môi mình.

Không cần nghĩ gì.

Hiện giờ cô đang ở bên cạnh. Không phải sợ. Mọi thứ đều quá rồi.

Thật sự như vậy sao?

Lần đầu tiên Kinh Tố Đường căm hận sự lý trí của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.