Kinh Hồng Vũ

Chương 117



“Tiểu Bạch ngươi cuối cùng về lại!” Mạnh Vong Tình từ xa đã trông thấy bóng dáng quen thuộc theo như trong ký ức, nàng không hề chần chừ liền thả xuống chén canh trên tay, thật nhanh chạy về nơi mà nàng muốn tới.

Vương Dĩ Cơ đồng thời bị hành động của người lạ mặt làm ngạc nhiên, nàng không biết thì ra Minh Giới nơi này sẽ còn có nữ nhân trụ lại, lại còn là một cái đủ thanh tú xinh đẹp nữ nhân.

Nàng mi thanh mục tú, khuông mặt tinh xảo, nước da trắng mịn, đường nét hài hòa, so nàng kém một chút thấp, nữ nhân vận trường y bạch sắc, cả người toát lên một cỗ cấm dục khí tức, sạch sẽ trong sáng. Dường như nữ nhân vẫn chưa nhận thấy được sự hiện diện của nàng, nàng có thể nhìn ra được, đối phương trong mắt chỉ có duy nhất một cái hình ảnh, từ đầu trưng ra tươi cười chỉ với người bên cạnh.
“Ngươi đã lâu còn chưa có trở lại quá. Mệt mỏi sao?” Mạnh Vong Tình ý định đưa tay cho người trước mặt này xát xát cái hãn, nhưng là nàng nhận thấy người này có ý tứ tránh né hành động của nàng.

“Thật lâu không lại, nơi này thay đổi.” Tiểu Bạch từ khi đặt chân tại đây, liền nhận thấy được nơi này dường như có thay đổi ít nhiều, cảm giác thì không giống như lần đầu tiên nàng nhận lệnh đi tới nhân gian lúc đó, khác đi nhiều lắm, phi thường xa lạ.

“A, nói việc này lại dài dòng, ngươi phía trước trở lại quỷ nha, đợi ta lúc sau sẽ cho ngươi nói rõ.” Biểu hiện của Mạnh Vong Tình có chút khác lạ, giống như là có điều muốn nói nhưng khi ra tới miệng lại đột ngột dừng lại.

“Tiểu Bạch, ngươi dẫn trở lại cái người còn sống!?” Mạnh Vong Tình lúc này mới ý thức được người phía trước không chỉ về một người ngược lại còn dẫn thêm một người khác, nhưng là nàng không thấy được tử khí từ quỷ hồn này, chẳng lẽ là cái người còn sống?
Vương Dĩ Cơ thấy nữ nhân đã nhận ra sự hiện diện của nàng, ánh mắt của nữ nhân này làm nàng trong lòng lo lắng, theo quán tính mà dựa vào gần hơn người bên cạnh.

“Việc không liên quan ngươi.” Tiểu Bạch biết được Vương Dĩ Cơ ở bên cạnh lo lắng sẽ bị bại lộ, đối phương có xu hướng nép vào gần với nàng, Tiểu Bạch liền tiến lên phía trước, dùng thân thể che chắn ở trước mặt Vương Dĩ Cơ.

“Tiểu Bạch, hiện tại thời điểm không thích hợp, nàng không nên lại ở nơi này!” Mạnh Vong Tình phản ứng có điểm nghiêm trọng.

“Làm sao?” Tiểu Bạch chau mày, trước này người trước mặt này chưa từng có loại này biểu hiện để nàng thấy qua, lại ở ngay lúc này trưng ra đến hẳn là có chuyện nghiêm trọng thật sự phát sinh.

“Minh Giới hiện tại không như trước, ngươi tốt nhất vẫn là để nàng trở về lại nhân gian tốt lắm, ta lo sợ sẽ xảy ra chuyện, ngươi mau chút đi đi thôi!” Mạnh Vong Tình nói với thái độ gấp gáp, ánh mắt còn đang ở quan sát xung quanh.
“Ngươi nói ta sẽ cẩn thận. Đa tạ.” Tiểu Bạch đối lời nhắc nhở của người trước mắt ghi nhớ rõ, cũng bắt dầu dâng lên phòng bị. Nàng cùng Mạnh Vong Tình nói câu cảm ơn liền mang người vượt qua rẽ hướng tiếp tục đi.

“Phạm Vô Cứu, bản cung thấy lời nói của nàng xem ra nghiêm trọng.” Vương Dĩ Cơ cũng lo lắng về trạng thái của nữ nhân khi nãy, nàng vẫn luôn nghĩ về nó.

“Không cần để ý, tiếp tục đi.” Tiểu Bạch lãnh đạm trả lời.

“Nhưng là…”

“Ngươi không nghĩ nhìn một lần ngươi cái đó hài tử?” Tiểu Bạch đột nhiên quay đầu hỏi nàng.

“Dĩ nhiên nghĩ!” Vương Dĩ Cơ thập phần kiên quyết gật đầu.

“Vậy liền im lặng, đi tiếp đi.”

Tiểu Bạch nói xong câu đó liền tiếp tục bước đi, làm Vương Dĩ Cơ theo sát nàng phía sau.

Các nàng hai người đi trên một con đường xuyên qua con sông lớn, hai bên bờ trải đầy thảm hoa đỏ phát sáng, giống với đường Hoàng Tuyền, nhưng lại khác ở chỗ nơi này không hề có lấy một quỷ hồn qua lại. Đi một hồi cuối cùng tại tầm mắt cũng xuất hiện một cái thành môn phi thường to lớn, bên trên biển hiệu đề mấy chữ “Phong Đô Uông Thành Minh Hạ Âm Gian” to lớn tỏa ra hào quang chói mắt.
Thành môn lửa cháy hừng hực, mỗi một tấc đều là ánh lửa cuồn cuộn bao bọc lên, tiếng lách tách của gỗ chìm ngập trong lửa lớn nổ ra đinh tai nhức óc. Kỳ lạ chính là ở giữa thành môn lại có một dòng thác nước như vũ bão dội thẳng xuống, tạo thành một màn chắn trong suốt, tia nước bắn ra trắng xóa hòa vào với lửa lớn, tan biến vào hư không.

Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng là Vương Dĩ Cơ có chút dè chừng, nhìn thấy lửa lớn nước dữ trước mắt khiến nàng chùn bước, không dám bước tiếp, chỉ đứng tại nơi đó trố mắt nhìn lấy cảnh tượng vi diệu hiện ra trước mắt nàng. Tiểu Bạch đi được mấy bước mới phát hiện người phía sau đã dừng lại từ lúc nào, nàng quay đầu, chỉ nhìn thấy nữ nhân kia hẳn là bị cảnh tượng trước mắt làm oanh động rồi đi.
Tiểu Bạch đi lại gần, nắm lấy cổ tay của đối phương, kéo theo nàng tiếp tục đi về phía thành môn đang bốc cháy. Vương Dĩ Cơ tay đột ngột bị người khác nắm lấy, một cỗ lạnh lẽo từ bàn tay truyền vào đại não, nơi địa phương tiếp xúc da thịt kia lạnh lẽo đến đáng sợ.

Càng đến gần thác nước, tia nước bắn ra càng dữ dội, nước từ trên đổ xuống tung tóe ra khắp nơi, nhuốm lên trên người của các nàng. Tia nước chạm vào da thịt lạnh thấu xương. Tiểu Bạch mang Vương Dĩ Cơ tiến vào trong thác nước, các nàng hoàn toàn bị nước dội ướt hết cơ thể từ trên xuống dưới, lạnh tê tái thâm nhập vào tận cốt tủy, khiến Vương Dĩ Cơ không chịu được đưa cánh tay còn lại ôm lấy bản thân, hòng muốn ấm áp một điểm.

Vượt qua khỏi thác nước khi, thần kỳ các nàng thân thể lại hoàn toàn khô ráo, không hề tìm thấy được vết tích ẩm ướt nào còn sót lại, đầu tóc y phục vẫn chỉnh tề như chưa hề bị nhiễm phải nước như vậy, Vương Dĩ Cơ cảm thấy mỗi lúc vào sâu hơn trong Minh Giới sẽ làm tới nàng càng có nhiều ngạc nhiên cùng kinh động.
Bên tai truyền đến hỗn tạp các loại âm thanh, đợi nàng ngẩn đầu lên, đập vào trong mắt là cảnh tượng lạ lùng, con phố đầy người qua lại, khắp nơi đều là tiếng sinh hoạt giống như trên nhân gian, nơi nơi đều treo đèn, vải đỏ giăng đầy trời, hàng ngàn hàng vạn ánh nến dạ vào trong mắt, chiếu sáng khắp nơi, nhưng là không khí lại u ám lại đen tối ảm đạm, trái ngược với hình ảnh sinh hoạt náo nhiệt của nơi này, bầu trời ở đây cũng không hề sáng sủa, ngược lại giống như sắp có mưa, âm u nhiều mây, tầng tầng lớp lớp mây che kín cả bầu trời trên đỉnh đầu. Tro lửa từ nến cháy bay khắp nơi, giống như những ngọn đèn nhỏ lơ lững trong không khí.

Người người ở nơi này tuy rằng đông đúc nhưng là đều hư hư ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện. Nhưng là bọn họ hầu như đều giống như người sống, nhưng là thất sắc hơn nhiều lắm thôi.
Ngoài những kẻ khác nàng còn thấy trên đường có nhiều toán binh sĩ đi tuần, lượng binh sĩ so với trên nhân gian chỉ có hơn chứ không hề thua kém.

Nhưng là thấy được điều này lại làm Tiểu Bạch chau mày. Không nán lại được bao lâu, Tiểu Bạch mang nàng tiếp tục đi, lẫn vào dòng người, nàng có thể ngửi được cỗ khí tức hơi khó ngửi từ toàn bộ bọn họ. Càng đi vào bên trong, hiện ra ngay trước mắt nàng là một cái vực sâu vạn trượng, ở phía bên kia vực cũng là một dãy phố lớn náo nhiệt, bên dưới vách đá lại là một dãy phố khác, cứ như vậy kéo dài vô tận xuống dưới. Từ bên dưới bay lên một thứ bụi vàng rất mịn, tản trong không khí, phương hướng vô định. Nghiêng đầu một chút, nhìn về hướng bên phải, ở phía xa cuối con đường, mờ mờ ảo ảo bóng dáng của một toà thành ẩn mình trong màn sương dày đặc, tòa thành kia xem qua là to lớn vô cùng. Từ đây muốn đi qua bờ vực bên kia sẽ phải đi qua một cây cầu lớn, mỗi một tầng đều sẽ có một cây cầu, cây cầu trạm trổ rất tinh xảo, tường đường nét đều là gia cố tỉ mỉ, thập phần chắc chắn. Thì ra Minh Giới cũng giống nhân gian, nơi này cũng có thực quán, trà lâu, thư trai, dược hiệu, ngân hiệu, bố phường, ngoài những thứ này ra, ở phía dưới những tầng thấp xuống dưới kia thoáng qua còn có thể nhìn thấy một nơi giống như là kỹ viện như vậy, nơi đó cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Tiểu Bạch mang theo nàng bước lên cầu, đi qua vực thẳm sâu không thấy đáy, vượt qua ba dãy phố lớn, đi vào bên trong một con đường nhỏ, nơi này cũng nhiều người không kém, xem ra thực điếm cũng rất nhiều, làm ăn đều thuận lợi. Đi tới dưới chân dãy bậc thang bằng đá, nơi này có một cái tiểu điếm, dường như là một cái trà lâu, so nơi khác nhỏ rất nhiều nhưng người ra vào so nơi khác ngược lại là những nơi đó đều không bằng, người ra vào liên tiếp, nhìn qua thì không còn bàn trống.

Tiểu Bạch cư nhiên vẫn kéo nàng đi vào. Đối phương dường như là vô cùng quen thuộc nơi này, tìm đến một cái bàn nhỏ khuất người thì để nàng ngồi xuống, bản thân cũng kéo ghế ngồi ở bên cạnh.

“Phạm Vô Cứu ngươi đây là đói sao, muốn ăn chút gì đó?” Vương Dĩ Cơ khó hiểu đối phương như thế nào lại muốn đi vào thực điếm, là đói bụng muốn ăn thứ gì sao? Hiện tại không phải lúc.
“Lại đợi một hồi.” Tiểu Bạch không hề có ý tứ đùa giỡn, ngược lại là vô cùng nghiêm chỉnh thái độ, nói với nàng. Thong thả lấy ra tách trà rửa qua xong liền bày lên bàn.

Tiểu nhị nơi này từ đầu đã thấy các nàng tiến vào tới, hắn sau khi lo liệu xong một bàn này liền mới nhanh một chút chạy lại, cho các nàng chào hỏi.

“Thật ngại quá quan gia, chúng ta trà lâu ngày này nhiều người, các ngươi muốn thứ gì?” Hắn dùng khăn vải lau bàn, sau đó khách sáo cười nói.

“Một bình Thám Hương, hai chén Lạc Lối Oa.” Tiểu Bạch không cần nghĩ liền nói với tiểu nhị.

“Lạc Lối Oa!?” Tiểu nhị khi nghe thấy mấy chữ này liền nhất thời ngây người, có chút không dám ngờ, này hai cái quỷ hồn tại làm sao lại muốn yếu Lạc Lối Oa? Hắn không dám tin mới hỏi lại.

Tiểu Bạch gật đầu.

“Ha… Ha hai vị quan gia thỉnh đợi một hồi, này Lạc Lối Oa ta cần phải trở vào xem xem thử, các ngươi trước đợi đợi a!” Tiểu nhị khó khăn muốn tìm hướng thoát thân, hắn nhìn tới người vận bạch y trước mặt này liền làm hắn khắp người đều không thoải mái, áp lực lớn rất lớn, hắn muốn khóc ra tới nơi rồi nha!
Tiểu nhị nói xong liền lập tức bỏ chạy.

“Phạm Vô Cứu, bản cung không đói.” Vương Dĩ Cơ nắm lấy cánh tay đặt trên bàn của người bên cạnh, nàng nhăn mày bày tỏ nàng không cảm thấy đói bụng, không muốn ăn, điều ưu tiên lúc này là cần phải đi nhìn hài tử của nàng.

“Không gấp. Lại đợi.” Tiểu Bạch không nhanh không chậm nói.

“Nhưng là bản cung nghĩ… ”

“Tiểu Bạch!”

Đợi Vương Dĩ Cơ dừng tại nửa câu nói, một giọng nói cất lên làm gián đoạn nàng lời ra.

“Đã lâu không gặp, Huyên Hinh tỷ.” Tiểu Bạch khách sáo gật đầu.

“Vị này quan gia ngươi là cái người sống!?” Huyên Hinh rất nhanh nhận ra được đi bên cạnh Tiểu Bạch cư nhiên lại là một cái người còn sống, nàng như thế nào lại đến đây?

“Phạm Vô Cứu ngươi cùng nàng quen biết sao?” Vương Dĩ Cơ nhìn Huyên Hinh lại nghiêng đầu hỏi Tiểu Bạch, ánh mắt chưa từng rời đi Huyên Hinh bên đó.
“Là.” Tiểu Bạch gật đầu.

“Thật ngại quá vị này phu nhân, đã thất lễ rồi. Tiểu Bạch ngươi vì sao lại muốn Lạc Lối Oa nha?” Huyên Hinh vốn dĩ đang tại trong trù phòng pha trà, lại nhìn thấy tiểu nhị thái độ tương đối gấp gáp lại có chút hoảng hốt chạy lại đây, hắn cùng nàng nói trà lâu đi vào hai cái quỷ hồn, muốn một bình Thám Hương là điều bình thường không đáng nhắc tới, nhưng là đột nhiên lại muốn hai chén Lạc Lối Oa, này yêu cầu làm hắn có điểm không biết phải như thế nào ứng phó, liền mới gấp gáp chạy nhanh đi tìm Huyên Hinh ra chủ trì.

“Này cái tiểu nhị nhìn xem lạ mặt.” Tiểu Bạch thản nhiên hỏi.

“Ân là. Hắn một tháng trước vừa đến, ta thấy hắn một người cô quạnh, liền mới lưu hắn tại trong lâu đương cái tiểu nhị, vừa vặn phía trước Trương tử đã đi đầu thai rồi, trong lâu thật sự thiếu người.” Huyên Hinh gật đầu, nàng khi đến đã mang theo trà, là một bình Thám Hương trà. Nàng để khay gỗ sang bên cạnh, cẩn thận cho hai người phía trước rót trà.
“Ngươi không phải nói là Âm Gian Bạch Vô Thường sao? Hắn giống như cũng không có nhận thức ngươi như vậy?” Vương Dĩ Cơ mới phát hiện ra điều này, liền nghĩ đi hỏi một chút người bên cạnh.

“Tiểu tử kia vừa đến không lâu, Tiểu Bạch rời khỏi Minh Giới vừa vặn chạy nhanh hai năm, đương nhiên sẽ không nhận thức Tiểu Bạch a.” Huyên Hinh thay Tiểu Bạch trả lời câu hỏi này.

“Ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao lại muốn Lạc Lối Oa đây?” Huyên Hinh đặt bình trà lên bàn, lại hỏi lại một lần.

“Thấy hắn lạ mặt, nghĩ đùa giỡn một hồi.” Tiểu Bạch nhấp vào ngụm trà nóng, đúng là rất sảng khoái, phải biết rằng đã lâu lắm nàng chưa từng uống qua trà ngon.

“Lạc Lối Oa là thứ gì? Ta thấy tiểu hài kia nghe đến thì dường như sẽ phi thường hoảng hốt.” Vương Dĩ Cơ cũng để ý thấy điều này, hai người trước mặt cứ úp úp mở mở khiến nàng không thoải mái.
“Lạc Lối Oa thực ra là chúng ta Minh Giới một cái loại cháo, dùng hoa Lạc Lối cùng một số thứ làm thành.” Huyên Hinh giải thích.

“Không phải rất bình thường thôi sao?” Vương Dĩ Cơ không hiểu, chỉ như vậy thì làm sao tiểu hài kia lại có loại biểu hiện đó.

“Ngươi không biết đó thôi, một số thứ kia là chỉ đến độc trùng cùng than đá, hơn nữa loại này thức ăn chỉ dùng cho những cái ngã quỷ ăn mà thôi. Quỷ hồn thông thường chúng ta sẽ không ăn, nghe nói thứ đó rất khó nuốt.” Huyên Hinh giải thích một hồi lại bật cười.

“Là như vậy.” Vương Dĩ Cơ gật đầu xem như đã hiểu.

“Nhưng là Phạm Vô Cứu, bản cung không đói, trước đi tìm tìm đứa nhỏ kia được không?” Vương Dĩ Cơ giữ lấy tay của người bên cạnh, lay hai lần.

“Bản cung? Không lẽ vị này tại nhân gian không phải cái địa vị bình thường?” Huyên Hinh ngạc nhiên khi nghe đến nữ nhân trước mặt xưng hô.
“Không gấp, đợi hồi nữa. Phiền phức Huyên Hinh tỷ mang hai chén Cố Lỗ Thức.” Tiểu Bạch không hề nóng vội, bình tĩnh nói với Huyên Hinh.

“Được, làm các ngươi đợi một hồi.” Huyên Hinh mỉm cười sau đó xoay người rời đi.

“Bản cung không phải đã nói…. ” Vương Dĩ Cơ phiền muộn muốn nhắc lại một lần, nhưng là bị Tiểu Bạch lời nói kia cắt ngang.

“Thái phi nương nương là cái người còn sống, ngươi thực sự nghĩ rằng này đó quỷ hồn sẽ không nhận thấy? Ngươi đều thấy tại trên đường nhiều quỷ binh, đơn giản một cái bình thường quỷ hồn Huyên Hinh vừa nhìn đã nhận ra ngươi thân phận, những cái đó quỷ binh còn sẽ ngu ngốc hơn nàng?” Tiểu Bạch nói với Vương Dĩ Cơ lại đột nhiên hỏi nàng một câu.

“Vậy cái đó ngươi vì sao lại muốn ăn thứ kia?” Vương Dĩ Cơ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có lí, cho nên mới tạm thời không tiếp tục đi hối thúc vấn đề muốn rời khỏi nữa.
“Một cái người còn sống tại Minh Giới là khác biệt một điểm, trên người không có tử khí chính là mấu chốt, ngược lại dương khí cực thịnh, tự thân sẽ tỏa ra hương thơm thu hút quỷ hồn khác lại gần. Vừa vặn Cố Lỗ Thức có thể cho ngươi che đi dương khí, không sợ quỷ hồn nhận thức ngươi.” Tiểu Bạch điềm đạm giải thích.

“Cho nên ngươi mới là đầu tiên mang bản cung đến nơi này ăn thứ đó?” Vương Dĩ Cơ dường như đã hiểu ra dụng ý của đối phương, trong lòng dâng lên cảm kích.

“Uống trà đi.” Tiểu Bạch đem ly trà đã nguội trước mặt của nàng đổi thành trà nóng, đẩy tới trước mặt của nàng.

“Đa tạ.” Vương Dĩ Cơ khách sáo gật đầu, cũng bắt đầu uống trà. Thật kỳ lạ, loại này trà cư nhiên ngon rất nhiều so nhân gian loại trà nàng từng uống qua.

Được một lúc, các nàng nghe thấy hỗn loạn âm thanh từ bên ngoài truyền đến, giống như là phát sinh ẩu đả, các nàng nghe thấy tiếng thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi bao kiếm, tiếng sắc chạm vào nhau đến chói tai. Đưa mắt nhìn ra ngoài, thoáng thấy được bên ngoài có một toán quỷ binh tiến vào trà lâu, bọn họ trong tay nắm trường kiếm, phía sau một số giữ trường giáo, sắc mặt hung dữ, trên đường dọa tới nhiều người khác.
“To gan, phía trước không phải đã nói các ngươi không thể mở tiệm nữa, các ngươi lại dám chống lại sao!” Tên quỷ hồn đi phía trước hùng hổ tiến lên mấy bước, giương kiếm về hướng của Huyên Hinh.

“Đại nhân ngươi đừng ỷ thế hϊếp người, là các ngươi vô cớ sinh sự, chúng ta mới bất đắc dĩ tự vệ thôi!” Huyên Hinh không hề sợ hãi mà dõng dạc nói.

“Khốn khϊếp tiện nhân ngươi ăn nói hàm hồ! Lão tử bị các ngươi hạ thủ ba ngày sau mới có thể xuống khỏi giường, các ngươi còn mạnh miệng!” Quỷ hồn kia khí thế hừng hực, những tên phía sau hắn cũng theo đó hùa theo.

“Nếu không phải ngươi ý đồ cưỡng bức Huyên Hinh tỷ thì chúng ta đâu có thể xuống tay đánh người, là do ngươi cậy mạnh hϊếp yếu trước!” Tiểu Phong ở bên cạnh vốn là trong lâu tiểu trù, hắn thấy bất bình liền mới lên tiếng phản bác.
Những người khác nghe thấy đều che miệng xôn xao bàn tán, không ngờ quỷ binh của Uông Thành lại là loại quỷ như vậy, thực sự là thối nát đến cực điểm.

“Câm miệng! Tiện dân các ngươi đều là lũ ô hợp, hôm nay lão tử còn tha cho các ngươi thì tên của ta sẽ viết ngược lại!” Tên quỷ binh phía trước bị nói đến ném hết mặt mũi, hắn tức giận không chịu nổi liền nắm lấy kiếm lao đến, muốn chém xuống Huyên Hinh trên người để rửa nhục.

Huyên Hinh bên này những kẻ khác lập tức bỏ chạy, nàng hoảng sợ chân nhấc không lên, chỉ có thể đứng ở đó nhìn đạo ánh sáng chói mắt hướng về nàng, nghĩ lần này thì xong rồi.

Nào ngờ lưỡi kiếm của hắn còn chưa thể chạm vào nàng thì đã bị một cái bóng đen sượt ngang qua, một cước liền đem thanh kiếm của quỷ binh đá gãy làm đôi.
Quỷ binh hoảng loạn nhìn lại, lúc này đứng trước Huyên Hinh còn nhiều thêm một người khác.

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Còn dám phá hư chuyện của lão tử!” Quỷ binh tức giận thở gấp, người lạ mặt này hắn chưa từng thấy cũng như nhận thức, nhưng là khí thế uy người từ đối phương tỏa ra phi thường lớn, làm hắn chùn bước.

“Câm miệng. Nơi này há lại để các ngươi tùy ý làm loạn.” Tiểu Bạch uy nghiêm nói, trong ngữ điệu đều là sát khí.

“Lão tử bỏ mặc ngươi là ai, dám xen vào chuyện của ta liền không có kết cục tốt!”

Quỷ binh ném đi kiếm gãy, từ người bên cạnh rút ra kiếm của hắn, ra sức lao tới. Mũi kiếm nhọn nhắm ngay trước ngực của Tiểu Bạch mà đâm, trong nháy mắt mũi kiếm còn thiếu một chút đã đâm vào tới thì đã bị Tiểu Bạch chặn lại, dùng chút sức bẻ gãy thanh kiếm lại ra một cước đá tên quỷ binh bay về phía sau lộn mấy vòng trên đất.
Quỷ binh ngã xuống ói ra ngụm máu, chưa kịp nói lời nào liền ôm ngực ngất đi, chứng tỏ một cước này nàng dùng lực không nhẹ, đã đem hắn đá trọng thương. Những tên khác nhìn thấy thủ lĩnh của bọn hắn đã ngất đi liền hoảng loạn mang theo hắn muốn bỏ chạy, không ngờ vừa quay người ra khỏi cửa liền nhìn thấy một người làm tới bọn họ phải run rẩy lợi hại.

“Các ngươi còn dám đến nơi này làm loạn! Cút, cho ta cút đi, đừng để ta phải động thủ, bản quân hiện tại tâm tình không tốt, rất muốn kiếm người thử chiêu!”

“Đi, chúng ta lập tức liền đi, thỉnh đại nhân bớt giận!”

Bọn họ sau khi cuối đầu liền lập tức ôm đồ bỏ chạy, còn chạy rất nhanh.

Người đó nhìn bọn họ đi khuất mới quay đầu đi vào bên trong trà lâu, đi được nửa đường đột nhiên khựng lại, không dám tin vào mắt mình.
“Tiểu Bạch!”

Tiểu Bạch hỏi thăm Huyên Hinh, Vương Dĩ Cơ trước đó bị dọa tới còn chưa hoàn hồn được, luôn là kề sát bên cạnh nàng. Nghe thấy có người gọi nàng liền quay đầu nhìn lại.

“Du, ngươi tới trễ.”

—–Hết chương 117—–

Tác giả: con đường của Bạch đại nhân và Vương thái phi có thuận lợi như tưởng tượng không…. Đợi hạ hồi phân giải.

chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.