Từ khi các nàng đến Minh Giới này không biết là đã qua bao lâu thời gian, không biết là đã trải qua bao nhiêu cái rắc rối cớ sự, vẫn là chưa thể có được một khắc yên ổn.
Về đến rồi trà lâu khi, bên này cũng đã vắng vẻ không ít, quỷ hồn ra vào còn rất ít, bên trong chỉ còn mấy bàn là có quỷ ngồi. Vừa mới đặt chân vào bên trong thì Tiểu Du đã mở miệng than vãn, nói rằng nàng thế nhưng đánh nhau nhau lại bỏ chạy một loạt sau đó thì bụng hiện tại cảm giác đói muốn chết, sau đó thì hướng về phía Tiểu Bạch ra yêu cầu, nói rằng lâu như vậy rồi, nàng có chút nhớ lại hương vị loại kia cái lẩu do Tiểu Bạch làm, thực tưởng thực tưởng.
Tiểu Bạch sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm Tiểu Du hai lần, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Kỳ thực, nàng không nghĩ lúc này muốn ăn uống thứ gì, nhưng là nghĩ lại, Vương Dĩ Cơ bên cạnh theo nàng đi lâu như vậy, lại qua nhiều chuyện phát sinh, Tiểu Du còn thấy đói thì hẳn là nàng cũng không thể không thấy đói. Dù là bản thân không ăn, nhưng đã nhận trách nhiệm liền cũng không thể bỏ mặc người bên cạnh đói khát, huống chi các nàng đi tới nay trên nhân gian không sai biệt lắm đã qua một ngày, Vương Dĩ Cơ cũng đã một ngày không ăn gì rồi.
Khoảng trù phòng của Huyên Hinh cũng vì như vậy nhượng lại cho nàng sử dụng một chút. Vương Dĩ Cơ ngược lại khách sáo vô cùng, nàng ngỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng là bị Tiểu Bạch từ chối. Thế nhưng này cái nữ nhân cũng đủ cứng đầu, điều này làm Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên, đành chấp thuận để nàng làm giúp đỡ.
Tiểu Bạch dùng một sợi vải vãn lên tay áo, ở trong trù phòng đổ nước rửa rau cải, Vương Dĩ Cơ bên cạnh cũng đồng thời sắp xếp một số nguyên liệu. Sau khi rửa rau, Tiểu Bạch từ chậu nước bên bếp lửa bắt lấy con cá đặt lên thớt gỗ, dùng một con dao nhỏ trong bộ đồ dùng của nàng cẩn thận xử lý con cá, nhát dao nhẹ nhàng để con cá kia không chút đau đớn sau đó cũng không còn giãy giụa được nữa. Vương Dĩ Cơ chuẩn bị các thứ xong, nàng nghĩ làm một chút điểm tâm, đợi sau khi ăn xong món chính có thể dùng để qua miệng cũng tốt, thế là lại mang ra một ít bột mì cùng trứng gà dùng để làm một chút điểm tâm nhẹ.
Con cá kia được thái mỏng tốt lắm bày lên dĩa, Tiểu Bạch tiếp theo tới chuẩn bị nước dùng, nếu thiếu đi nó thì không thể gọi là lẩu nữa. Khi trong tay cầm lấy nắm muối định thả vào trong chảo nước thì Tiểu Bạch đột nhiên lại dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía Vương Dĩ Cơ.
Tiểu Bạch muốn lên tiếng gọi nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bận rộn chạy qua lại ở bên kia thì lời ra tới miệng bị nuốt ngược vào trong.
Tiểu Bạch quay đầu, đem nắm muối trong tay thả trở về lọ muối, ngược lại đưa tay lấy một nắm đường thả vào chảo nước dùng đang sôi, lại cho vào hoa hồi, quế hương, kỷ tử, cam thảo, hạt tiêu, hành kết, tiếp theo đó nàng còn cho vào một ít thứ bột màu đỏ như chu sa, đợi một hồi lại vớt ra, cuối cùng mới là đem con gà được chặt thành khối nhỏ thả vào.
Vương Dĩ Cơ hoàng thành đem điểm tâm kia của nàng bỏ vào lồng hấp, phủ một lớp vải mỏng lên trên rồi mới đậy nắp lại, điểm tâm loại này đợi một hồi là có thể ăn rồi. Nhưng dường như vẫn thấy chưa đủ, nàng nghĩ muốn xào một số món ăn, nhìn xung quanh thứ gì cũng có, nàng lại đắn đo, không biết là nên làm gì mới tốt. Nhìn qua bên kia, Tiểu Bạch vừa vặn cũng đã đem nước lẩu chuyển qua một cái nồi nhỏ khác.
Khó tránh khỏi tò mò, Vương Dĩ Cơ mới đi lại gần một chút nhìn xem.
“Cái kia… ta nghe ngươi bằng hữu nói muốn ăn lẩu, đây chính là thứ gọi là lẩu sao?” Loại nước dùng này rất kỳ lạ, nước hơi đục, có màu đỏ, bên trên mặt có một lớp dầu đọng lại, xem qua thì không giống như nước dùng mà nàng từng biết đâu, so với nước dùng với mì thì càng là xa lạ.
Tiểu Bạch không nhìn nàng, nhưng lại gật đầu.
Hương thơm tỏa ra từ thứ nước dùng kia làm Vương Dĩ Cơ không kiềm lòng được đi ngửi một chút. Nàng ngửi ra được vị cay nồng, có chút ngọt thanh, thật lạ, thơm đến mức khiến bao tử của nàng kêu réo.
“Muốn thử?” Tiểu Bạch nhìn thấy biểu hiện của nàng nhưng cũng không lấy làm lạ, trước kia Diêm Hạ Vu cũng là trưng ra loại biểu hiện này khi ở lần đầu tiên nàng làm đến lẩu cho người kia ăn thử. Không phải nói quá, Vương Dĩ Cơ bây giờ biểu hiện rất giống với Diêm Hạ Vu khi đó, cảm thấy có chút đáng yêu.
“Có thể sao?” Vương Dĩ Cơ hiểu tối thiểu hành xử phép tắc, nàng sẽ không đi chạm vào của người khác đồ vật trừ phi đối phương đồng ý nàng chạm vào. Nên khi bị người kia hỏi một câu như vậy làm nàng có chút không thể ngờ.
Tiểu Bạch cầm muỗng lấy một ít nước dùng đưa tới Vương Dĩ Cơ bên này, Vương Dĩ Cơ tiếp được, rất nhanh nếm thử, nước dùng vừa vào miệng liền khiến nàng phải ngạc nhiên nhiều lắm. Vừa thơm vừa cay, ngọt ngọt chua chua, hơi mặn nhẹ. Điều làm nàng không dám tin đó là nước dùng này hoàn toàn hợp khẩu vị của nàng, mặn ngọt vừa phải, chua cay đồng đều, không chút nào sai sót, nhưng vẫn là thứ nàng chưa hề ăn qua.
“Ăn thật ngon.” Vương Dĩ Cơ vừa nếm qua một lần liền biết phương pháp làm ra thứ này không dễ dàng, không ngừng được nói ra lời khen ngợi.
“Ngươi làm sao biết làm thứ này, huống chi, ta còn chưa bao giờ nghe tới đâu?” Vương Dĩ Cơ thắc mắc, cái từ lẩu nghe ra thực lạ, nàng từ nhỏ đọc nhiều sách thư, cũng đọc qua không ít các loại nói đến phương pháp chế biến, khẩu vị cùng các món ăn đặc trưng của các nơi, nhưng là vẫn chưa hề nghe qua loại này lẩu, đối với nàng một cái yêu thích trù nghệ mà nói thì đây chính là điều mới mẻ khiến nàng sinh ra hứng thú.
“Là một loại thức ăn đơn giản tại ta quê nhà. Nước dùng nấu sôi lên, dùng để làm nóng một số loại thực tài.” Tiểu Bạch qua loa giải thích một chút.
“Nước dùng chua chua cay cay, trong mặn lại có chút ngọt, hương thơm cay nồng. Phạm sư phụ có thể chỉ giáo ta sao?” Đối với việc nấu nướng nàng luôn là có mong muốn học hỏi, hơn nữa một món ăn ngon như vậy thì cớ sao nàng lại không tiếp thu?
“Chỉ múa rìu qua mắt thợ, cùng thái phi so ra còn kém nhiều lắm.” Tiểu Bạch khiêm tốn nói lời nói, thái nhỏ một ít củ hành cùng củ cải, cho toàn bộ vào nồi nước dùng.
“Ngươi khiêm tốn, là ta một chút tiểu xảo, còn không bằng ngươi có thể một người cấp ăn no hoàng cung nhân khẩu đâu!” Vương Dĩ Cơ ngược lại cũng khiêm tốn mỉm cười, nàng không dám nhận những lời khen ngợi kia của đối phương. Tùy vào lúc rãnh rỗi nàng chỉ làm một số điểm tâm cùng vài loại thực tài nhẹ, nàng chỉ xem là việc để qua thời gian nhàn hạ, nàng chỉ tùy tiện làm vài thứ, cũng chưa từng xem trọng những việc đó.
“Là. Lần đó cái kia điểm tâm ăn thực ngon, so ngự thiện phòng những cái đó điểm tâm ngon nhiều lắm.” Tiểu Bạch thành thật khen ngợi. Lần đó loại điểm tâm kia do nàng làm đúng là hợp khẩu vị của bản thân, thanh thanh ngọt ngọt, điểm tâm khi đưa đến đều là bản thân một người ăn hết, đáng tiếc là quá ít.
“Tạ khen ngợi, nhưng là tùy tiện mà thôi, ta cũng không nghĩ ngợi này đó, ngươi thích thì tốt rồi.” Vương Dĩ Cơ cong khóe môi cười lên.
“Thái phi nghĩ xào thứ gì thực tài?” Tiểu Bạch có lia mắt nhìn qua bên của Vương Dĩ Cơ, thấy trên bàn của nàng có một số loại rau còn chưa được động vào, bên cạnh nàng đã đem điểm tâm cho vào lồng hấp, ngược lại những thứ kia vẫn còn nguyên vẹn, mà nàng lại ở trong suy tư trạng thái, hẳn là đang nghĩ như thế nào xử lý những thứ kia. Tiểu Bạch nghĩ hỗ trợ nàng cũng tốt.
“A! Ta thấy chỉ có hai món điểm tâm thực đơn giản, nghĩ muốn làm một món xem được một chút, nhưng là vẫn chưa nghĩ đến có thể làm thứ gì nha.” Vương Dĩ Cơ nghe đối phương nhắc mới nhớ đến việc bản thân nàng đang đắn đo, lại cười trừ cho qua, ở trước mặt một cái tay nghệ cao người khua môi múa mép cũng thực ném mặt mũi rồi đi.
Tiểu Bạch nhìn qua một lần nhưng thứ nguyên liệu trên bàn, nghĩ thử có thể làm ra món ăn gì.
“Củ sen kia có thể thử.”
“Ân, nhưng là ta chưa từng thử dùng củ sen.” Vương Dĩ Cơ nghe thấy đề nghị của đối phương, sau đó nhìn củ sen bên kia, nàng có chút chần chừ. Củ sen thì nàng đã ăn qua, nhưng là dùng củ sen trong lúc nấu ăn thì nàng chưa từng thử quá, nàng lo ngại sẽ sơ suất.
“Đơn giản thôi.”
Tiểu Bạch nói xong thì trực tiếp đi qua nàng, chọn một số củ sen mà bản thân vừa ý, rửa sạch bằng nước lạnh, nàng từ trong hộp dụng cụ mang ra con dao lớn để lên thớt cùng củ sen.
“Liền thử một chút.” Tiểu Bạch sau đó quay đầu qua nói với Vương Dĩ Cơ.
Nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn của người kia, nàng vẫn chưa kịp định thần lại thì bên tai đã nghe thấy đối phương gọi nàng, nhìn xuống thì thấy củ sen đã nằm trên thớt, kế bên là con dao lớn.
Hắn là muốn nàng thử sao? Nhưng nàng chưa từng làm qua, nàng không biết cách thức, tuy rằng thấy qua củ sen được cắt như thế nào, nhưng chỉ là hình thức trên dĩa, còn thực sự vẫn là nàng chưa hề chạm tới.
Tiểu Bạch trong khi Vương Dĩ Cơ vẫn chần chừ thì đã để sẵn trên bếp lò một nồi nước. Khi quay lại thì thấy Vương Dĩ Cơ vẫn giữ nguyên tư thế đó, củ sen trên thớt vẫn còn nguyên vẹn.
“Phạm Vô Cứu cái này… ”
“Không gấp. Trước nhìn ta làm một lần.” Tiểu Bạch tiến lên trước tay trái cầm lấy dao, tay phải giữ lấy củ sen, một đường một đường đem củ sen cắt thành nhiều miếng dày mỏng đồng đều nhau.
Sau khi cắt hết một củ, nàng đưa dao cho Vương Dĩ Cơ. Vương Dĩ Cơ vẫn hơi do dự, nhưng cũng nhận lấy con dao, khi đối phương buông tay, nàng mới cảm nhận được sức nặng của con dao này, nó nặng hơn so với dao mà nàng từng cầm qua ở ngự thiện phòng, cũng ngạc nhiên là không ngờ nhìn nhẹ nhàng nhưng khi thực sự nắm trong tay thì không hề đơn giản.
Vương Dĩ Cơ giữ lấy củ sen, bắt đầu cắt từng miếng đầu tiên, thì ra cũng không khó như tưởng tượng của nàng, nhưng là muốn mỗi miếng đều như nhau thì nàng vẫn chưa thể làm được, hơn hết sức nặng từ con dao làm nàng nhức mỏi cổ tay, khi cắt được một nửa liền gặp khó khăn.
Lúc này đột nhiên có một lực giữ lấy tay của nàng, lưng của nàng thì giống như đang tựa vào một cỗ thân thể của người nào, hơi thở thơm mát bao bọc lấy nàng, đợi nàng nhìn lại thì mới biết, đối phương không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau nàng, lúc này đang dựa vào rất gần, tay của đối phương nắm lấy tay đang cầm dao của nàng, nhẹ nhàng dẫn nàng tiếp tục cắt củ sen.
“Phải dùng lực cánh tay, nếu chỉ dùng sức ở cổ tay liền thái phi này cái bàn tay coi như có thể phế bỏ rồi.” Tiểu Bạch từ tốn nhắc nhở.
Vương Dĩ Cơ cảm nhận được, người kia dùng sức không nhiều nhưng đều đặn, từng miếng củ sen cắt ra đúng là đã đẹp hơn rất nhiều, nàng cũng bắt đầu theo kịp tới, theo lời người chỉ dẫn thì thực sự đã khá hơn nhiều lắm. Nhưng là có điều, cỗ hương thanh mát kia liên tục quấy nhiễu nàng, lâu dần nàng thấy khuông mặt của mình dần dần nóng lên, chỉ sợ là hiện tại còn gò má đỏ ửng ra tới rồi.
Tiểu Bạch khi cầm tay nàng thử vài lần liền rất nhanh cũng buông tay. Đợi Vương Dĩ Cơ cắt xong củ sen, nước cũng đã sôi, Tiểu Bạch chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Vương Dĩ Cơ đem củ sen thả vào trong nồi nước sôi, sau đợi một lúc thì nhắc nhở nàng vớt ra, lại ngâm nước lạnh một hồi.
Tiểu Bạch thổi lửa ở lò bếp bên cạnh, đặt vào cái chảo lớn, sau đó liền đưa cái muôi cho Vương Dĩ Cơ, đến phần của nàng.
Vương Dĩ Cơ đã từng xào qua đủ loại món ăn, những điều này không thể làm khó nàng. Động tác thành thục đem mỡ heo bỏ vào chảo nóng, đợi khi mỡ heo tan ra liền cho thêm phụ liệu, sau khi phụ liệu cháy xém liền cho củ sen vào sau cùng cùng táo đỏ, thêm muối, một số gia vị, ngửi mùi thơm tỏa ra từ món ăn, Vương Dĩ Cơ cảm thấy hài lòng với thành quả của nàng.
“Phạm Vô Cứu, ngươi nhìn thế nào, ngửi được sao?” Vương Dĩ Cơ nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, đối phương đều chỉ đứng ở đó, chưa hề lên tiếng mà chỉ nhìn nàng làm việc. Lúc này nàng cũng muốn biết người bên cạnh cảm thấy món ăn này của nàng như thế nào.
“Không biết.” Tiểu Bạch không trưng ra biểu hiện gì, chỉ lắc đầu.
“Như thế nào?” Vương Dĩ Cơ thấy ngạc nhiên, người này vốn là trù sư nhưng khi nhìn món ăn của nàng lại chỉ nói rằng hắn không biết?
“Đã thất lễ. Ta không thể ngửi thấy hương vị.” Tiểu Bạch thẳng thắn thừa nhận.
Từ khi chết đi, bản thân đã không thể ngửi được mùi vị như lúc sinh thời, nàng chỉ có thể thoáng qua ngửi một chút, cũng vì như vậy để nói rằng món ăn có ngon hay không đành chỉ có thể dựa vào ánh nhìn, cảm giác của bản thân, khi ăn vào miệng cũng chỉ có thể sơ xài cảm nhận được. Trừ phi loại thức ăn đủ đặc biệt, như là loại điểm tâm mà Vương Dĩ Cơ làm ra luôn có một loại khẩu vị đặc trưng, nàng có thể cảm nhận được.
“Như vậy ngươi ngửi không thấy? Nhưng là có thể nếm thử a!” Vương Dĩ Cơ nghe nàng nói vậy không lấy làm lạ, ngược lại chỉ mỉm cười, ôn nhu nói.
Vương Dĩ Cơ lấy một ít nước dùng trong chảo, xoay người đưa tới Tiểu Bạch bên này.
Tiểu Bạch tiếp được, mở miệng ăn thử. Thức ăn nóng đi vào miệng, ngoại trừ nóng lại còn có một vị khác biệt, còn là ăn rất khá.
“Có thể thêm một ít hạt tiêu.” Tiểu Bạch đề nghị.
“Ân, tất nhiên!” Vương Dĩ Cơ sẵn sàng nhận lấy góp ý, cho thêm một ít hạt tiêu vào món xào củ sen.
Thời điểm Vương Dĩ Cơ cúi người xuống, tóc của nàng lướt qua đầu vai rơi về phía trước, một vài sợi tóc đáp ở trên mặt bếp lò, nhưng là dường như nàng còn chưa phát giác được điểm này.
Tiểu Bạch thấy người phía trước không phản ứng, nếu là cứ để như vậy khả năng lửa sẽ làm cháy tóc cùng y phục của đối phương, nàng liền nghĩ lại cho nàng giúp đỡ thêm một lần.
Tiểu Bạch xem thử trên người nhưng không có thứ gì thích hợp dùng được, nhìn thấy bội sức bên hông liền đưa tay tháo xuống. Nàng đi lại gần Vương Dĩ Cơ, từ phía sau cho nàng vén tóc về sau, dùng dây bội sức cột lại cho nàng.
Bội sức kia có khắc một đóa hồng mai, trong suốt đẹp đẽ, vừa vặn thích hợp với dung mạo của nàng.
Vương Dĩ Cơ đột ngột bị người chạm vào liền giật mình quay đầu lại, đợi nàng nhìn tới liền tóc của nàng đã được cột thấp ở phía sau rồi đi. Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm đối phương.
“Tại trù phòng nên vấn tóc cao một chút. Tránh phát sinh này đó cố sự.” Tiểu Bạch thản nhiên nói.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Vương Dĩ Cơ dần lấy lại bình tĩnh, ngại ngùng nói lời cảm ơn.
Vừa vặn điểm tâm của Vương Dĩ Cơ cũng chính tới, tất thảy đều dọn lên khay gỗ, từng chút được mang ra ngoài. Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ sau khi rửa tay cũng rời khỏi trù phòng.
Tiểu Bạch thấy Vương Dĩ Cơ bước đi rất nhanh ở phía trước, đầu còn cúi thấp, như là đang muốn trốn tránh cái gì.
—–Hết chương 121—–
Tác giả: để đoạn tình cảm này tiến triển thêm một chút…