*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Bạch cùng Hồ Ly Khanh ở trong phòng uống trà, trong lòng lại thoáng qua cảm giác kỳ lạ, tựa như lại sắp có chuyện đến với mình. Chỉ là cảm giác này không đủ lớn, cho nên Tiểu Bạch vẫn là không lưu nó trong lòng, tiếp tục thay Hồ Ly Khanh xoa xoa đuôi.
“Phu quân, chàng làm sao vậy a? Như thế nào lại chau mày? ” Hồ Ly Khanh dường như nhìn ra được Tiểu Bạch diện sắc thay đổi, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi một câu.
“Không có gì.” Tiểu Bạch lắc đầu.
“Phu quân, nói thập nhất nghe có được không? Chàng như vậy, thập nhất hảo lo lắng a.” Hồ Ly Khanh bám vào người Tiểu Bạch, hai chữ lo lắng đều hiện rõ lên mặt.
“Không việc gì đáng ngại.” Tiểu Bạch diện sắc bất biến, hướng Hồ Ly Khanh đáp lời.
“Phu quân…”
Hồ Ly Khanh vẫn chưa nói hết câu, Tiểu Bạch liền đã rời khỏi ghế, đi đến bên giường, lấy ra sách tranh tối qua, an nhiên đọc. Hồ Ly Khanh nhìn Tiểu Bạch, nàng biết chính mình hiện tại có hỏi đến thế nào thì người kia cũng không trả lời. Hồ Ly Khanh chậm rãi đến bên giường, bước lại gần, trèo lên Tiểu Bạch thân thể, cái đầu nhỏ dụi vào lòng Tiểu Bạch, ngoan ngoãn im lặng quan sát người kia.
Tiểu Bạch tâm tư hiện tại đều đặt vào trong sách, bên tai lại nghe đến tiếng gõ cửa, cảm giác lúc nãy đến rồi? Tiểu Bạch đem Hồ Ly Khanh đặt trên giường, vận thân thể đứng lên mở cửa. Cửa mở ra, ở phía sau nhìn đến chính là tiểu thái giám Hi tử của ngự thiện phòng.
“Có việc?” Tiểu Bạch nghi hoặc dò hỏi.
“Phạm sư phụ hảo. Tiểu Hi tử đến để truyền lời. Quý phi nương nương mời Phạm sư phụ đến Nghinh Chiết cung dùng cơm tối.” tiểu Hi tử nhìn thấy Tiểu Bạch liền mỉm cười, thân thể hạ thấp một chút, hướng Tiểu Bạch truyền lại lời nói của nữ nhân kia.
“Dùng cơm? Trở về nói với nương nương, ta không đến.” Tiểu Bạch đãi não suy nghĩ một hồi, liền cấp tiểu Hi tử câu trả lời.
“Ể… Ngài không đi, nô tài rất khó giao phó với nương nương a. Phạm sư phụ, nô tài cầu xin ngài, ngài đi theo nô tài đi, nô tài chỉ vừa mới chuyển đến Nghinh Chiết cung, nô tài không muốn lại mất đi công việc tốt này đâu.” tiểu Hi tử nhận thấy người kia có ý định đóng cửa, nhanh tay chặn lấy, giọng điệu khổ sở xuất ngôn.
“Chuyện đó cùng ta không có can hệ.” Tiểu Bạch lãnh đạm buông một lời.
“Ây ya… Lão gia gia, ngài đi theo nô tài có được không? Ngài làm như vậy nô tài rất khó phục mệnh. Nô tài còn tiểu muội phải nuôi, nô tài vẫn chưa muốn mất đi cái mạng này đâu.” tiểu Hi tử nghĩ đến một màn vị nhân gia kí nổi trận, nghĩ đế tiểu muội muội ở nhà chờ mình trở về, trong lòng phi thường lo sợ mình mất mạng, lúc đó sẽ không còn ai chăm sóc tiểu muội. Mới hướng Tiểu Bạch một trận khóc lóc cầu xin.
Tiểu Bạch nhìn người trước mặt “Được” qua một khắc mới đối hắn gật đầu chấp thuận.
“Đa tạ Phạm sư phụ… đa tạ… ” tiểu Hi tử nhận được người kia cái gật đầu, phi thường vui vẻ, liền quỳ xuống đất liên tục dập đầu.
“Ngươi đợi một lúc.” Tiểu Bạch nói, xoay người đóng cửa.
Tiểu Bạch trở vào trong, hướng đến bao y lấy ra kiện y phục, vòng ra sau bức bình phong hoán. Hồ Ly Khanh nằm trên giường, nhìn hành động của người kia từ đầu đến cuối, đại não xuất nghi hoặc, liên tục dõi theo. Tiển Bạch đến khi trở ra, thân thể đã đổi đến kiện y phục khác, lúc này mới đến gần Hồ Ly Khanh.
“Ta có việc, nàng ở đây. Nếu thấy nhàm chán, có thể ra ngoài một lúc, không thể đi quá lâu.” Tiểu Bạch đeo lên bội sức, nghiêng đầu hướng Hồ Ly Khanh căn dặn.
“Phu quân, chàng đem thập nhất theo cùng có được không?” Hồ Ly Khanh níu lấy vạt áo Tiểu Bạch, nhãn châu nốt to cầu xin.
“Không thể.” Tiểu Bạch lắc đầu
“Nhưng thập nhất một mình lưu lại rất sợ.” Hồ Ly Khanh không nản chí, tiếp tục cầu xin người kia đem mình theo.
“Ngoan, không cần sợ. Ta sớm một chút sẽ trở về.” Tiểu Bạch đưa thủ xoa đầu Hồ Ly Khanh.
“Phu quân ~~ ” Hồ Ly Khanh ôm lấy cánh tay của Tiểu Bạch, dụi mặt vào lòng bàn tay người.
Tiểu Bạch cúi đầu, ấn lên thân thể Hồ Ly Khanh một dấu hôn, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng hai cái, nói “Ngoan một chút.” sau đó liền cùng tiểu Hi tử rời đi.
Tiểu Hồ Ly thời điểm cảm nhận được người kia môi chạm vào mình da thịt, gò má ửng đỏ, tâm thất liền nhảy loạn không ngừng, lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn, thân thể đều nóng lên, phía dưới hạ bộ cảm nhận cỗ ẩm ướt. Thất thần đến bây giờ mới hoàn hồn. Giữ lấy cảm giác lúc nãy, cuộn mình nằm trên giường đợi người kia trở lại.
Tiểu Bạch trong lòng đã sớm nhận thức mình sẽ gặp cái gì họa, vẫn nên đề phòng kỹ lưỡng. Cho nên, Tiểu Bạch chọn đến kiện y phục thật dày, thật nhiều lớp, mới an tâm được mấy phần. Lúc nãy đi trên đường đảo mắt nhìn, lại thấy hai tiểu thái giám trên tay bên mộc khay đựng hai bình rượu lớn, liền xác định thêm một phần, mình thời điểm cảm nhận không sai. Đem vật thể ở đai lưng giấu đi, tiếp tục theo phía sau tiểu Hi tử đi vào miệng cọp.
Tiểu Hi tử đẩy ra cửa lớn, trước tiên đi vào bên trong, đi đến tẩm điện, tiểu Hi tử ở bên ngoài bình phong cung kính hành lễ. “Nương nương, Phạm sư phụ dời đến.”
“Lui đi.” phía trong truyền đến tiếng nữ nhân hạ lệnh.
Tiểu Hi tử lui ra ngoài, lúc đi ngang qua còn lưu lại Tiểu Bạch một đạo ánh mắt. Tiểu Hi tử đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, Tiểu Bạch có thể đọc được ý nghĩa trong ánh mắt của hắn. “Phạm sư phụ, hy vọng người bình an vô sự!”
Tiểu Bạch cẩn trọng từng bước, tiến vào trong. Hương nồng xông vào mũi, Tiểu Bạch đưa lên thủ dụi mũi một cái, khó chịu. Nữ nhân này không thể đổi đi cái khác loại hương sao, cứ thích dụng đến loại khó ngửi như vậy. Hoàng đế thích những thứ này? Hẳn là đầu óc hắn không bình thường, Tiểu Bạch khóe môi nhếch lên. Tiểu Bạch suy nghĩ, không để ý phía sau, thân thể tuyệt mỹ mê hoặc chúng sinh, từng bước từng bước tiến lại gần.
“Là đang suy nghĩ cái gì lại chú tâm như vậy?” Dung Đới Giai thân thể dán vào Tiểu Bạch lưng, ngọc thủ chuyển đến phía trước ôm lấy Tiểu Bạch thắt lưng.
Tiểu Bạch cảm nhận cỗ khí ấm bao lấy mình, xuất tia kinh động, lập tức xoay người, thoát khỏi vòng tay nữ nhân kia, nhãn châu một mực nhìn người kia.
“Bản cung không phải hổ, cũng không ăn thịt ngươi. Ngươi cớ gì lại như vậy bộ dáng sợ hãi, né tránh nha?” Dung Đới Giai từ từ tiến đến gần Tiểu Bạch, tựa tiếu phi tiếu đối Tiểu Bạch vấn.
“Nương nương đột nhiên xuất hiện, ta chỉ là có chút giật mình.” Tiểu Bạch không nhanh không chậm, bình đạm nói.
“Ổ, vậy là do bản cung dọa đến ngươi?” Dung Đới Giai cười một tiếng “Phạm sư phụ đến rồi, vậy đã có thể dùng cơm đi. Phạm sư phụ, mời.” Dung Đới Giai làm ra động thái thỉnh, sau đó trở mình đi đến thứ gian.
Tiểu Bạch theo Dung Đới Giai đi đến bàn lớn ở thứ gian, trên bàn có đủ sơn trân hải vị, còn có rượu, Tiểu Bạch nhìn bốn chữ Nhĩ Phổ Xuân Hà trên thân bình, cảnh giác lại càng cảnh giác một bậc. Nữ nhân này tâm cơ khó dò, cho dù là Vô Thường Minh Giới đã nhiều năm, có thể hiểu thấu tâm can vô số quỷ hồn cùng quỷ sai, nhưng nữ nhân này khiến chính mình không thể nhìn ra nàng cái tâm cơ, chỉ có thể nhìn ra được phần nào nàng cái ý định. Mấy lần cùng nàng tiếp xúc, liền biết được nàng là loại nữ nhân có tâm cơ, lại còn là loại tâm cơ không hề nhỏ. Nàng tâm địa cũng không phải loại người tốt, người khác đắc tội nàng, nàng nhất định sẽ ghi nhớ, trả lại gấp bội. Nói đâu xa, hai bình Nhĩ Phổ Xuân Hà này độ lực cực nặng, nếu không phải là người có tửu lượng tốt, chỉ cần ba ly, nhất định sẽ ngã gục, còn không phải là nàng lấy ra để áp mình sao? Nham hiểm, chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung nữ nhân trước mặt.
“Phạm sư phụ, ngươi đến, thử xem Nhĩ Phổ Xuân Hà này như thế nào?” Dung Đới Giai rót một bôi rượu, đẩy đến trước Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dò xét một hồi, sau đó nâng lên bôi rượu, một hơi uống cạn. “Rượu ngon.”
“Ngon? Vậy thì uống thêm một chung nữa, nào.” Dung Đới Giai mỉm cười, phi thường cao hứng, rót rượu vào Tiểu Bạch bôi rượu.
Tiểu Bạch tiếp tục uống cạn ly thứ hai, cái nữ nhân này…
“Nương nương, không phải là dùng cơm sao? Rượu, vẫn nên để sau đi.” thấy nữ nhân lại muốn đối mình rót thêm rượu, Tiểu Bạch nắm lấy cổ tay người kia, ngăn cản.
“Phạm sư phụ đã nói vậy, chúng ta trước tiên dùng cơm.” Dung Đới Giai đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là chấp thuận buông xuống bình rượu.
Tiểu Bạch gắp khối thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, đáy mắt lại lia đến nữ nhân bên cạnh. Dung Đới Giai dụng đũa lấy đến khối thịt cá, bỏ vào chén, cẩn trọng loại bỏ xương, sau đó mới thùy mị cho vào miệng. Tiểu Bạch nhìn thấy Dung Đới Giai lại lấy đến thịt gà, thả vào chén của mình.
“Phạm sư phụ, thử xem thịt gà này thế nào?” Dung Đới Giai mỉm cười.
“Rất khá.” Tiểu Bạch ăn vào thịt gà, vừa ý gật đầu.
“Phạm sư phụ không biết đã có thê tử?” Dung Đới Giai ngọc thủ chống cằm, nhãn châu nóng như lửa, độc duy hướng Tiểu Bạch.
“Nương Nương không biết vì sao lại hỏi đến cái này sự?” Tiểu Bạch nghi hoặc.
“Chỉ là đột nhiên muốn hỏi đến.” Dung Đới Giai thẳng thắn đáp lời.
Tiểu Bạch đối nữ nhân câu hỏi không trả lời, chỉ im lặng uống thêm bôi rượu.
“Phạm sư phụ đây là ý gì? Là đã có, hay vẫn chưa?” Dung Đới Giai di dời thân thể đến bên Tiểu Bạch, nắm lấy vạt áo, tiếu ý không ngớt.
“Nương nương, ta hôm nay đến chỉ để dùng cơm, không có ý định khác. Nếu cơm đã dùng xong, ta trước cáo lui.” Tiểu Bạch đem ngọc thủ đang nắm vạt áo mình gạt ra, dụng lực đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Dung Đới Giai nhìn người kia rời đi, liền trực tiếp đuổi theo, đến tẩm điện liền đẩy ngã thân thể trước mặt xuống giường lớn, đem mình thân thể áp lên trên, chế trụ Tiểu Bạch dưới thân.
“Nha… bảo bối thật biết làm bản cung mất hứng a. Tuy nhiên bản cung lại rất yêu thích ngươi như vậy. Thế nào, câu hỏi của bản cung, ngươi vẫn chưa trả lời nha. Bảo bối đã hay chưa có thê tử a?” Dung Đới Giai nhận thấy bản thân chính là đã áp được người kia, tâm tình liền phấn khởi, hưng phấn bộc phát, trong người dường như có hỏa, từ từ cháy lên. Chiến Thanh Kiều có tác dụng rồi a.
“Nương nương không cần biết.” Tiểu Bạch diện bất biến, giọng điệu đã nghe ra lãnh khí.
“Bảo bối đã không muốn nói, bản cung liền sẽ không tiếp tục hỏi. Bản cung chờ ngày này, đã chờ đến thật lâu.” Dung Đới Giai kiêu mị cười, ấn xuống Tiểu Bạch cổ một dấu ngân.
“Nương nương, người làm như vậy không sợ hoàng thượng biết?” Tiểu Bạch là đang đả kích nữ nhân phía trên, là muốn không cần vũ lực khiến nàng rời đi chú ý nơi bản thân.
“Hắn sớm đã rời cung, bản cung liền muốn gì thì làm nấy. Dù là dưỡng nam sủng, hắn đều không thể biết.” Dung Đới Giai đưa ngón trỏ điểm lên Tiểu Bạch mũi, vui vẻ nói.
“Lẳng lơ.”
“Bản cung trước giờ chỉ đối mình ngươi mới như vậy thật lẳng lơ. Những người trước, bản cung một chút biểu ý cũng đều không cho họ. Bản cung chính là cảm thấy kỳ lạ, ngươi như thế nào, lại có thể khiến bản cung như vậy nha.” Dung Đới Giai say mê nhìn ngắm Tiểu Bạch khuông mặt, ở Tiểu Bạch môi đưa lưỡi liếm một cái.
“Bảo bối ~ không cần rời đi. Đêm nay cùng bản cung ân ái, khoái hoạt, hảo?” Dung Đới Giai trên môi Tiểu Bạch hôn một cái, chính mình thoát đi y phục.
Dung Đới Giai động thái thoát y phục, đột nhiên bên ngoài lại nghe đến thanh âm truyền đến.
“Ái phi, trẫm trở về rồi, ái phi, ái phi!”
“Là hắn? Hắn thế nào lại như vậy trở về thật sớm? Khốn kiếp!” Dung Đới Giai nghĩ đến mình cơ sự bị phá hỏng, nảy sinh tức giận, phi thường sinh khí.
Thính Chiêu đế vốn đêm nay lật thẻ Dung quý phi, nên hiện tại mới có mặt tại Nghinh Chiết cung. Thời điểm vào đến tẩm điện, trong mắt lại hiện đến cảnh tượng Dung quý phi ngồi bên bàn lớn, Phạm ngự trù đứng một bên, cô nam quả nữ đêm khuya lại ở chung một chỗ?
“Ái phi, trẫm trở về rồi. Trẫm hảo nhớ nàng a.” Tô Phá Ca nở nụ cười, bước đến ôm lấy mỹ nhân vào lòng.
“Hoàng thượng, người không phải hai ngày nữa mới trở về? Vì sao bây giờ lại về rồi?” Dung Đới Giai ngọc thủ nắm chặt, cố gắng cười, nghi hoặc hỏi.
“Công sự thật nhanh đã hoàn thành, cảm thấy phi thường nhớ nàng, cho nên liền gấp rút trở về.” Tô Phá Ca xoa lấy dung nhan đẹp đẽ, yêu thích không rời tay.
“Thần thiếp cũng rất nhớ người.” Dung Đới Giai nép vào lòng Tô Phá Ca, ngọc thủ lại càng nắm chặt hơn.
“Hoàng thượng, ta muốn rời Nghinh Chiết cung.” Tiểu Bạch ở một bên hướng Tô Phá Ca đề ý.
“Phạm sư phụ? Vì sao lại muốn rời đi nha?” Tô Phá Ca lúc này mới nhận thức trong phòng còn người khác, nghe người kia cùng mình ra ý, có chỗ không hiểu.
Dung Đới Giai ở trong lòng Tô Phá Ca nghe đến người kia muốn rời đi, tâm liền giật một cái, phát sinh cỗ lo lắng.
“Cảm thấy nơi này không hợp, vẫn nên rời đi.” Tiểu Bạch tùy tiện quăng đến Tô Phá Ca câu nói.
“Phạm sư phụ thật sự muốn rời Nghinh Chiết cung?” Tô Phá Ca đối Tiểu Bạch khẳng định lại một lần.
Tiểu Bạch không nghi kỵ gật đầu.
“Ngươi dám chấp thuận, ba tháng tới ngươi đừng hòng bước vào Nghinh Chiết cung nửa bước!”
“Được! Vậy Phạm sư phụ ngươi đến Nguyệt Hoa Cung hảo?” Tô Phá Ca cùng Tiểu Bạch đề nghị.
“Được. Ta trước cáo lui.” Tiểu Bạch đại não suy nghĩ một hồi, sau đó liền gật đầu chấp thuận, xoay người ly khai.
Tiểu Bạch bước đi, chỉ nghe ở phía sau là tiếng cười thật lớn của Tô Phá Ca, cùng tiếng thẹn thùng từ chối của nữ nhân kia. Đến Nguyệt Hoa cung cũng tốt, không cần phải lo sợ đề phòng như nơi này. Nữ nhân kia vẫn là biết thân biết phận hơn. Tiểu Bạch một cái khí cấp ra ngoài, đại não lại dâng đến hình ảnh tử y nữ nhân.
Tiểu Bạch một mạch đi, rời khỏi hoàng cung, một đường trở lại Trấn lâu. Trở về mình phòng, mệt mỏi thở ra một hơi, tự mình rót bôi trà, uống cạn. Tiểu Bạch nhãn châu đột nhiên khai lớn, nghiêng đầu nhìn đến trên giường, dường như có người nằm trên đó. Tiểu Bạch từ từ đi lại gần, đưa tay toan đem mềm bông kéo xuống, lại bị một lực đạo thật nhanh kéo đến ngã ở trên giường. Hoản loạn, đến khi nhận thức, là nàng.
“Nàng lại làm cái gì? Như thế nào lại ở đây?” Tiểu Bạch ôm lấy thân thể bên trên, nghi hoặc.
“Nhớ ngươi!”
“Nàng lúc nào cũng tùy hứng như vậy. Đại cục ắt loạn.” Tiểu Bạch chau mày.
“Không cần biết!”
“Nàng đến nơi này, bọn họ sẽ lo liệu không xuể.” Tiểu Bạch thanh âm hạ xuống một tầng, nhắc nhở.
“Bọn họ có thể tự lo liệu. Bảo bối, trên người nàng có hương của nữ nhân.” thân ảnh bên trên chau mày, giọng điệu nghe ra được sinh khí cùng không vui.
“Lúc nãy gặp rắc rối, không thể tránh đi, nên chỉ có thể đối mặt.” Tiểu Bạch cùng người giải thích.
“Là thật?” người đó nghi ngờ.
Tiểu Bạch gật đầu.
Thân ảnh phía trên tự mình trở người, mặt hướng vào tường, đưa lưng về phía Tiểu Bạch.
“Sinh khí?” Tiểu Bạch ở phía sau ôm lấy người nọ, cằm đặt trên cổ người nọ, ôn nhu hỏi.
Người kia không trả lời.
“Vương Thượng đại nhân, nàng đừng giận nữa hảo? Ta thật bị người áp, không phải ta áp người. Ta không thể phản kháng.” Tiểu Bạch lay thân thể, mong dỗ được lão nhân gia.
Người kia vẫn một mực im lặng.
“Phu nhân.” Tiểu Bạch ôn nhu gọi.
Vẫn không hồi đáp.
Tiểu Bạch nhìn người kia vẫn im lặng, không nói một lời, trong lòng liền không vui. Tiểu Bạch một mực hôn xuống cổ, má nữ nhân, một mực gọi hai tiếng “Phu nhân.”
“Hảo ~~ hảo hảo ~~ không giận nữa ~~ nàng ~ nàng dừng lại a ~~ ” Diêm Hạ Vu bị người kia liên tục hôn xuống cổ, liền cảm thấy nhột, không thể chịu đựng cười lớn, đầu hàng.
“Nàng a ~ không chuẩn lại cùng nữ nhân khác động chạm! Nhớ rõ?” Diêm Hạ Vu ngón trỏ ở Tiểu Bạch mũi điểm lên, hạ lệnh.
“Đã biết.” Tiểu Bạch gật đầu.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu im lặng nhìn nhau, mắt đối mắt, mặt đối mặt, cảm nhận hơi thở của người kia. Diêm Hạ Vu đưa thủ tháo xuống Tiểu Bạch cái diện sa, đem mình môi cùng Tiểu Bạch chạm vào nhau. Môi day dưa một hồi, Tiểu Bạch đem thân thể trở qua, áp nữ nhân xuống dưới thân, đem mình lưỡi đưa qua, cùng Diêm Hạ Vu lưỡi tìm đến quấn lấy. Tiểu Bạch đem y phục bản thân cùng Diêm Hạ Vu thoát đi, thủ lướt trên cỗ thân thể ngọc ngà của nàng. Tiểu Bạch di dời xuống nơi cổ nữ nhân, ở trên lưu lại hôn ngân phi thường đẹp mắt.
“Bảo bối ~~ ưm a ~~ bảo bối ~~ ” Diêm Hạ Vu ngực kịch liệt phập phồng, kịch liệt hít thở, ôm lấy Tiểu Bạch gọi.
“Ân ~~ bảo bối ~ đừng cắn ~~ ân ~ ưm ~~ ”
Tiểu Bạch ở ngực Diêm Hạ Vu ngậm vào, đưa lưỡi đảo mấy lần, lại cắn một cái. Tựa tiểu hài tử kịch liệt mút lấy đỉnh ngực của Diêm Hạ Vu.
“Ah ưm ~~ ưm ư ~~ ân ~ ” Diêm Hạ Vu ngậm lấy ngón tay, áp chế thanh âm rên rỉ phát sinh.
“Ân ~ bảo bối ~~ ân ưm ~~ ”
Tiểu Bạch nhả ra Diêm Hạ Vu ngực, lại một đường hôn xuống dưới, những nơi đi qua, đều để lại hôn ngân thật đỏ.
“Bảo bối ~~ bảo bối ~~ ah ~ ”
Hạ bộ Diêm Hạ Vu phi thường ướt, đã ướt thành một mảng lớn trên giường, xuân thủy liên tục chảy ra không ngừng. Tiểu Bạch ở hạ bộ Diêm Hạ Vu trước ấn xuống một cái hôn. Chậm rãi đưa lưỡi chạm vào hạch động, di chuyển lên xuống, ngậm lấy tiểu hồng đậu, dùng răng cắn nhẹ, sau đó lại mút lấy. Tiểu Bạch chính là phi thường yêu thích lúc này cảm giác, phi thường yêu thích mình lão bà nơi hạ bộ, phi thường yêu thích nàng tiểu hồng đậu, phi thường yêu thích nàng hương vị.
“Bảo ~~ bảo bối ~ đừng ưm ~~ đừng cắn ~ ân ~~ ”
“Bảo bối ~ mau ~~ mau vào ~ um ân ~~ bản vương thật muốn ~ ân ~~ ” Diêm Hạ Vu cảm thấy mình bên trong hạ bộ nóng ẩm, phi thường thiếu thốn, thật muốn Tiểu Bạch tiến vào.
Tiểu Bạch nhấc lên thân thể, tìm đến môi Diêm Hạ Vu, cùng nàng thưởng vị ngọt. Thủ ở bên dưới, động thái phi thường chậm tiến vào. Thớ thịt thật nóng áp chặt mình ngón tay, dụng lực không nhanh, chính là sợ làm nàng đau.
“Ân ~~ bảo bối ~~ ân ~ nhanh ~~ nhanh một chút ~ ưm ~~ ”
Tiểu Bạch dùng môi áp chặt môi nữ nhân, bên dưới theo lời nàng, lực độ càng lúc càng nhanh hơn.
“Ân ân ~ bảo bối ~~ bảo bối ~~ ưm ah ~ ư ~~ ưm ~~ ” Diêm Hạ Vu thân thể cùng Tiểu Bạch thân thể áp vào nhau, không còn khe hở, cực lực bám lấy Tiểu Bạch, nàng là không thể chịu nổi cơn kích tình lớn như vậy a.
“Bảo bối ~~ ân ~ ưm ư ~~ ah ưm ~~ bảo bối ~ ”
“Ưm ~~ ân ưm ~~ ưm ah ~~ ân ~ ”
“Bảo bối ~~ bảo bối ~~ bản vương ~ ân ~ bản vương đến ~~ ân ưm ~~ ân ~~ ân ân ~~ ah ~ ”
Diêm Hạ Vu hét lớn một tiếng, nơi hạ bộ đều chảy ra một đợt xuân thủy phi thường nhiều, thân thể co rút dữ dội. Tiểu Bạch ôm lấy nàng, ấn lên trán nàng hôn ngân. Tiểu Bạch ở dưới gối nằm lấy đến lọ cao dược, dùng khăn tay thay nàng lau sạch hạ bộ, dùng cao dược tỉ mỉ từng chút bôi lên cho nàng. Nằm xuống, ôm chặt lấy cỗ thân thể mị hoặc, Tiểu Bạch ở chóp mũi nàng hôn một cái.
“Ngốc tử ~~ ” Diêm Hạ Vu cảm nhận thân thể mệt mỏi, lại không ngăn được môi tự chủ nở nụ cười, ngón trỏ điểm Tiểu Bạch chóp mũi, nhướn người hướng môi Tiểu Bạch hôn.
“Phu nhân, ngủ ngon.” Tiểu Bạch môi cong đến một vòng.
“Bảo bối, ngủ ngon.” Diêm Hạ Vu dụi vào Tiểu Bạch cổ, ôm lấy người kia, nhắm mắt nhập xuân mộng.
Tiểu Bạch đem mềm bông phủ trên mình cùng nàng thân thể kéo cao một chút, sau đó nằm xuống ôm nàng cũng đi ngủ. Trên mặt đều lưu lại ý cười.
– —-Hết chương 19——
Chiến Thanh Kiều: một đẳng cấp khác của xuân dược.
Tác giả: Ha ha, lại có thịt rồi. Các sen có cảm thấy vui không a? Kỹ năng viết H của ta không được tốt, các sen thông cảm ha. Mà nhắc nhở một chút, Tiểu Bạch lúc năn nỉ lão bà vẫn là mặt lạnh, chỉ có ôn nhu xuống một ít thôi, cười không hở răng ha. Cho nên, người nào nghĩ lúc đó Tiểu Bạch dùng bộ dạng dễ thương đi dỗ lão bà là sai rồi đó nha.
Dung Đới Giai
Diêm Hạ Vu (Vương Thượng Đại Nhân)
Hồ Ly Khanh (chân thân, nhưng tiểu hồ ly là chính đuôi a)