“Tin tức mới nhất của Tân Hoa Xã, một chiếc thuyền chở dầu vạn tấn của Panama va phải đá ngầm chìm ở vùng biển phía nam nước ta, may mà cũng không có người thương vong. Bộ sự cố hàng hải nước ta trước tiên phái ra thuyền cứu viện. . . . . .” Lãnh Kính Hàn nhìn tin tức, hơi mỉm cười. Một phụ nữ mặc áo dệt kim bên cạnh, khoảng 40 tuổi, khóe mắt có chút nếp nhăn, tóc uống lọn, dung mạo vẫn như cũ rất nhu mì xinh đẹp, đây là vợ của Lãnh Kính Hàn, bà Tôn Mai Đình. Bà hỏi: “Là vụ án các anh lo liệu đó sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đúng vậy, đưa tin thành cái dạng này rồi.”
Tôn Mai Đình nói: “Ôi, Khả Hân cùng chàng trai tên Hàn Phong kia, rốt cuộc đang ở đâu? Hôm nay ba của Khả Hân lại gọi tới hỏi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Hẳn là đến một nước Đông Nam Á nào đó du lịch rồi, nghe nói là vừa trải qua sóng thần, hiện giờ bên kia có rất nhiều chính sách ưu đãi người lữ hành, hơn nữa xí nghiệp đứng tên Phan thị bọn họ có rất nhiều ở đó, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng ông nghĩ tới giày cao gót ngày đó Phan Khả Hân mang, tới cùng tên Hàn Phong kia sẽ làm gì Khả Hân? Ông đứng dậy nói: “Anh còn vài việc, về phòng điều tra hình sự một chuyến.”
Bà Tôn nói: “Hôm nay không ngủ trưa sao?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Hôm nay không ngủ nữa.”
Bà Tôn nói: “Mới nhàn rỗi chưa được vài ngày, lại bận rộn rồi. Tuổi tác anh đã lớn, đừng ôm đồm như người trẻ tuổi vậy. Ôi! Ly nước của anh, thời tiết nóng như vậy, ngồi xe taxi đi thôi.”
Lãnh Kính Hàn cười cười, phất tay nói: “Biết rồi!”
Lãnh Kính Hàn đi tới phòng điều tra hình sự, lúc này đang thời gian nghỉ trưa, trong phòng điều tra hình sự nhiều ít có chút vắng vẻ, Lãnh Kính Hàn nhớ tới Long Giai và Hạ Mạt, một vụ án này mà hy sinh hai thuộc hạ, tuy nói về sau còn có thể có người mới đến, nhưng dù sao vẫn là đội viên cũ tốt hơn, cũng đã hợp tác quen rồi, tất cả mọi người quen thuộc cũng hiểu rõ lẫn nhau. Lãnh Kính Hàn đi một vòng ở đại sảnh phòng điều tra hình sự, chợt nghĩ đến: “Mình rốt cuộc đến đây làm gì chứ?” Ông đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nhìn thấy Hàn Phong, như con mèo to cuộn mình trên sofa. Hàn Phong đã thay cái áo phông có chút cũ nát nọ, một cái quần đùi sát bẹn, chân trần, tựa như dân tị nạn thiếu nợ bỏ trốn.
Hàn Phong nghe được tiếng cửa mở, xoay đầu lại nói với Lãnh Kính Hàn: “Tôi tìm không được đường về.”
Lãnh Kính Hàn thấp giọng kinh hô: “Tại sao cậu trở về rồi? Khả Hân đâu?”
Hàn Phong nghiêng đầu sang bên, nói: “Cô ta à, cô ta phải chơi thêm vài ngày nữa mới về.”
Lãnh Kính Hàn biết có gì đó không được bình thường, nhưng ông không nói ra, chỉ bảo: “Đi xem Long Giai chưa?”
Hàn Phong ngồi dậy, nói: “Đi thôi, đi xem, sau đó anh tiễn tôi về, tôi mệt quá rồi.”
Ba ngày sau, khi Lãnh Kính Hàn đến tiệm uốn tóc, Khuất Yến cùng các cô gái đang xem TV. “Tin tức thời sự quốc tế Tân Hoa Xã: Ngày hôm trước, cao ốc dầu mỏ tháp đôi nổi tiếng Malaysia vang lên báo động, tất cả cơ quan tài chính bên trong cao ốc an toàn rời khỏi đó. Sau sự việc, cảnh sát địa phương tuyên bố, đó là một trận đo định hệ thống an toàn của cao ốc dầu mỏ, không hề có tập kích khủng bố, không có nhân viên thương vong. . . . . . .”
Lãnh Kính Hàn đi thẳng vào trong nhà, khi đến bên cạnh Khuất Yến, hỏi: “Cậu ấy còn đó chứ?”
Khuất Yến hút thuốc, nói: “Còn đang ngủ đó, bất quá cậu ấy lần này trở về, hình như có chút thay đổi, các anh tới cùng đã gặp chuyện gì vậy?”
Lãnh Kính Hàn không đáp, đi thẳng lên lầu hai.
Lãnh Kính Hàn lại tới nơi mà Hàn Phong gọi là nhà kia, Hàn Phong như trước ngủ ngon lành trên giường. Lãnh Kính Hàn gõ tỉnh anh, nói: “Đừng khinh cảnh sát chúng tôi đều bất tài, chừng nào thì cậu mới chịu nói ra chân tướng?”
Hàn Phong mắt lim dim, hỏi: “Anh nói gì?”
Lãnh Kính Hàn lúc lắc tay phải, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải của ông mang theo một thứ nho nhỏ, chỉ cỡ móng tay cái, ông nói: “Đây là một băng từ, băng từ mật độ cao, có thể ghi chép đoạn ghi âm dài đến 180 phút, đặt trong gót giày tôi giao cho cậu. Một khi máy theo dõi bị mở ra, băng ghi âm này cũng bắt đầu tự động ghi âm. Ngoại trừ tôi, trước mắt còn chưa có người thứ hai nghe qua đoạn băng ghi âm này, tôi muốn cho cậu nghe một chút!”
Nói rồi, Lãnh Kính Hàn mở ra một máy phát đặc biệt, bỏ băng từ nhỏ này vào, trong băng từ phát ra tiếng bước chân của Phan Khả Hân, cùng tiếng của tài xế taxi, tiếng đi đường và tiếng thang máy, sau đó là đoạn nói chuyện cùng Lương Tiểu Đồng, Lãnh Kính Hàn phát xong đoạn đầu, tắt máy phát, nói: “Phía sau, chính là đoạn nói chuyện của cậu và Lương Tiểu Đồng, không cần tôi phát một lần nữa nhỉ.”
Hàn Phong nằm trên giường, ngoáy lỗ tai nói: “Thế thì sao nào? Dù gì vụ án kia cũng đã kết thúc, anh cần gì làm rõ ràng như vậy.”
Lãnh Kính Hàn chợt kề bên tai Hàn Phong nói: “Trường học là thế nào? Cậu cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới với tôi. Lương Tiểu Đồng giả kia, người sắp đặt cả vụ án, tên kia là bạn học của cậu sao? Hai người vốn đến từ một nơi sao?”
Hàn Phong nói: “Trường học? Trường học chính là chỗ để đọc sách viết chữ nha. Ai mà chẳng đến từ trường học chứ? Nước nào mà chẳng có trường học.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Trường học của hai người đó, là chuyên dạy người ta làm thế nào giết người, chuyên dạy người ta làm thế nào trù tính hại người đúng không?”
Hàn Phong trắng mắt liếc Lãnh Kính Hàn một cái, tức giận nói: “Biết rồi còn hỏi.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Vậy rốt cuộc là nơi thế nào? Có thể tiết lộ chút không?”
Hàn Phong hỏi ngược lại: “Anh có thể đánh lại Lý Hưởng không?” Lãnh Kính Hàn không nói lời nào, Hàn Phong nói rất dễ hiểu, trường học của bọn họ tùy tiện cho ra một người, ngay cả Lý Hưởng cũng không phải đối thủ, còn mình thì càng không cần phải nói, nếu biết nhiều bí mật, vậy không thể nghi ngờ là đang tự tìm đường chết.
Lãnh Kính Hàn nói: “Tôi đến là muốn nói cho cậu biết, Khả Hân nó. . . . . . . .Ông nội của Khả Hân thông qua quan hệ, đã mang Khả Hân về nước rồi.”
Hàn Phong thản nhiên nói: “Ờ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Nhưng mà, nửa đời sau của nó, có lẽ đều phải vượt qua trên xe lăn.”
Trong mắt Hàn Phong hiện lên một mạt ưu thương, tiu nghỉu nói: “Ờ, cô ấy chắc là hận chết tôi rồi?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Sao thế được? Tôi nghĩ, nó hẳn phải biết mình đã làm những gì, loại trừng phạt này đối với nó mà nói, đã rất nhẹ rồi.” Lãnh Kính Hàn ngồi ở đầu giường của Hàn Phong, vỗ vai Hàn Phong nói: “Tóm lại, cám ơn cậu!”
Hàn Phong đảo mắt xem thường nói: “Anh không cần cám ơn tôi, vụ án này vẫn chưa xong đâu!”
“Cái gì!” Lãnh Kính Hàn tựa như bị kim chích mông, nhảy dựng lên.
Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn, nói: “Có chuyện tôi còn chưa nói cho anh biết, Đinh Nhất Tiếu, hắn chưa chết.”
Lãnh Kính Hàn trừng to mắt nhìn, nói: “Cậu nói gì! Đinh Nhất Tiếu chưa chết? Không có khả năng chứ, ngày đó chúng ta nhìn thấy hắn trên thuyền, thuyền kia dưới mí mắt của chúng ta phát nổ, loại mức độ nổ này, căn bản không có ai có thể sống sót!”
Hàn Phong nói: “Đúng vậy, ngày đó chúng ta nhìn thấy Đinh Nhất Tiếu đã lên thuyền, nhưng mà, Đinh Nhất Tiếu kia, là giả, phẫn thuật thẩm mỹ ra đó.”
Lãnh Kính Hàn vội la lên: “Làm sao có thể được? Sao cậu biết?”
Hàn Phong chỉ vào băng ghi âm trong tay Lãnh Kính Hàn, nói: “Ở phía sau đó một chút, anh hẳn đã nghe được, tôi nhận một cú điện thoại, đó là Đinh Nhất Tiếu gọi tới, hắn tìm Lương Tiểu Đồng, là muốn chia phần tiền hắn nên có. Lương Tiểu Đồng có thể lợi dụng thế thân đánh tráo Hạ Mạt, Đinh Nhất Tiếu tại sao không thể lợi dụng thế thân đánh tráo chính mình chứ. Cứ như vậy, bí ẩn trong lòng tôi cuối cùng đã tháo gỡ toàn bộ.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Hàn Phong nói: “Còn nhớ không, ở công ty kiến trúc Khai Nguyên, đêm chúng ta bị tập kích kia, Lý Hưởng bị Lương Tiểu Đồng gây thương tích, anh ấy nói, chính anh ấy cũng làm bị thương A Bát. Về sau, trong video giám thị của bọn họ, chúng ta phát hiện, trên mu bàn tay A Bát cũng không bị thương, ngược lại mu bàn tay Đinh Nhất Tiếu có vết băng bó, hơn nữa, gã còn cố ý che giấu vết thương ở mu bàn tay mình. Ngày đó khi tôi đi tìm Đinh Nhất Tiếu, vừa vặn ở trong cao ốc Thiên Nguyên đụng phải một gã bác sĩ, mang theo hộp dụng cụ. Trên thực tế, đó chính là trước khi Đinh Nhất Tiếu làm phẫu thuật thẫm mỹ cần thử da trên tay, để xem da cần thay có bài xích da của gã hay không, sở dĩ gã muốn che giấu, chính là sợ chúng ta hoặc Lương Tiểu Đồng nhìn ra sơ hở trong đó. Về sau có một vụ án nhìn như không liên quan đến vụ án chúng ta điều tra, ngay tiểu khu đường Lâm An đó, còn nhớ không? Hiện giờ khẳng định còn chưa kết án đúng không?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu, nói: “Ừ, lão Quách nói cho tôi biết, vụ án nọ sắp thành án chưa giải quyết được rồi, bởi vì trộn lẫn trong vụ án vũ trang đông đảo, nhất thời cũng không cách nào thanh lý ra được đầu mối.”
Hàn Phong nói: “Có người nói nhìn thấy xe Mercedes-Benz dài, cho nên hoài nghi là Đinh Nhất Tiếu, mà khi đó tôi cho rằng, Đinh Nhất Tiếu căn bản không có khả năng ở thành nam, nhưng tôi thật không ngờ, lại đồng thời xuất hiện hai Đinh Nhất Tiếu. Bọn họ ngay ở tiểu khu kia phẫu thuật thẫm mỹ, cái bàn lớn đó không phải bàn bóng bàn, mà là giường phẫu thuật, do đó nơi nơi đều là máu của Đinh Nhất Tiếu, mà không phải của người bị giết chết. Do đó Đinh Nhất Tiếu không chỉ phải phá hủy mặt người chết, còn phải hủy cả đôi tay kia, là vì ngón tay của bác sĩ ngoại khoa, thường sẽ lưu lại vết hằn thắt nút lưu lại, gã sợ chúng ta từ chi tiết đó suy đoán ra được thân phận người chết. Mà trước thời gian thi thể cứng lại, ngoại trừ nhân tố thời tiết ra, còn có chính là, phẫu thuật vốn là việc cực kỳ mất sức hạng nhất, một cuộc phẫu thuật tinh vi, không thua gì đấu một trận tennis. Do đó bộ thi thể kia, sớm đã cứng ngắc. Nếu tôi đoán không lầm, bác sĩ phẫu thuật kia chính là Lương Khánh Nho.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đúng vậy, bác sĩ Lương Khánh Nho đã mất tích nhiều ngày, người nhà cùng bệnh viện cũng đã báo cảnh sát, chỉ là thi thể phải thanh lý trong đoạn thời gian này phải có trên trăm ngàn, chúng tôi cũng không biết có phải thi thể của bác sĩ Lương hay không.”
Hàn Phong nói: “Về sau, chúng ta chẳng phải từng ở phòng Đinh Nhất Tiếu ở phát hiện dấu tay của gã cùng một ít vật dụng khác sao? Tôi tìm thấy một vài sợi tơ màu đen, vẫn chứa trong túi vật chứng, về sau sợi tơ này bỗng dưng không thấy đâu nữa. Đây không phải là có người trộm đi, mà là vì đó vốn chính là sợi phẫu thuật có thể phân hủy bọc dưới da thường dùng trong phẫu thuật thẩm mỹ mặt, bởi vì khi ấy trên sợi có dính vết máu, cho nên sợi tơ tự bị hòa tan. Mà chúng ta khi ở bến tàu Tân Hải, phát hiện tiền đám phần tử vũ trang này trông coi, tất cả đều là tiền giả, cũng chính bởi vì Đinh Nhất Tiếu chân chính đã sớm đem tiền dời đi rồi, khoản tiền nọ chính là mạng sống của gã, gã không có khả năng giao vào tay kẻ khác.”
Lãnh Kính Hàn rúng động nói: “Xem ra chúng ta đều đã đánh giá thấp gã.”
Hàn Phong mỉm cười nói: “Có lẽ là vì đang khi giám thị gã, gã biểu hiện quá tốt đấy. Trên thực tế, sự giám thị của chúng ta, đã cung cấp điều kiện cho gã.”
Lãnh Kính Hàn khó hiểu nói: “Tại sao?”
Hàn Phong nói: “Anh nghĩ đi, vốn dĩ gã bị A Bát Lương Tiểu Đồng phái ra vững vàng giám sát, căn bản không dám làm bừa. Thế nhưng, khi bọn chúng biết cảnh sát cũng bắt đầu giám thị bọn chúng, A Bát sẽ vì giám thị của cảnh sát mà cố kỵ, Đinh Nhất Tiếu lợi dụng cơ hội này, nhiều lần ra ngoài một mình. Bởi vì cảnh sát vẫn giám thị, do đó A Bát không dám làm gì gã. Mà cảnh sát đối với việc giám thị hai người bọn họ, lại khiến A Bát không dám dễ dàng bại lộ thân phận, không thể trực tiếp ra tay hành động, cho nên Đinh Nhất Tiếu mới có thể nhiều lần ra ngoài đấy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Quả nhiên rất giảo hoạt, gã hiện giờ đang ở đâu?”
Hàn Phong lắc đầu nói: “Không biết, nhưng khẳng định không còn trong nước nữa. Gã mang theo khoản tiền nọ, có thể đến bất cứ quốc gia nào, tóm lại đủ để gã sống cả đời. Hơn nữa, vụ án này tiếp tục xét thêm nữa, cũng không phải việc anh có thể truy xét được.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Có ý gì?”
Hàn Phong thở dài: “Thị trường chứng khoán Trung Quốc, chỉ mới nửa năm đã xảy ra 13 vụ giám đốc điều hành công ty có tên trên thị trường chứng khoán tham ô tài sản công ty, trong đó, bảy người chạy ra nước ngoài, mang theo tổng cộng hơn 30 triệu, nếu không phải ngành quản giáo chứng khoán không nghiêm khắc cùng quy chế pháp luật không hoàn thiện, Lương Tiểu Đồng cũng không có cơ hội gây ra vụ chuyển tài khoản quy mô lớn như vậy, tôi cũng không cần vận dụng lực lượng khác để giải quyết vấn đề của ngân hàng Hằng Phúc. Thị trường chứng khoán Trung Quốc, bắt đầu từ năm 2002, các cổ phiếu giảm xuống dưới 3% vốn ban đầu phát hành của nó, tài chính ngâm nước đã gần một vạn triệu, sửa cổ phiếu năm nay tất nhiên là một nguyên nhân dẫn đến cổ phiếu lại cách tân thấp, mà trên cơ chế thị trường không kiện toàn, công ty có tên trên thị trường chứng khoán tốt xấu lẫn lộn, phần tử phạm pháp có cơ hội lợi dụng, đó là một nguyên nhân khác. Kinh tế quốc gia liên tục tăng trưởng, thị trường chứng khoán liên tục giảm thấp, loại phân hóa hai mặt đối lập này, trên lịch sử cổ phiếu, vẫn chưa từng có, việc này, anh quản được sao?”
Lãnh Kính Hàn sắc mặt thẹn đỏ, nói: “Việc này, việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi quả thật quản không được, bất quá, tôi tin sẽ khá hơn.”
Hàn Phong duỗi thắt lưng lười biếng nói: “Vậy chẳng biết phải mất bao nhiêu năm đâu! Hơn nữa, kết quả tình hình có khả năng còn nghiêm hơn so với chúng ta tưởng.”
Lãnh Kính Hàn ngưng mắt nhíu mày, hỏi: “Nói thế là sao?”
Hàn Phong ngáp nói: “Anh cũng đừng quên, phần tử khủng bố chúng ta thanh lý ở thành phố H, chỉ là tàn binh bại tướng Lương Tiểu Đồng không cần, là những kẻ vốn bị y đào thải. Mà đội binh tinh nhuệ của y, đã ẩn núp đến một quốc gia nào đó của châu Á. Đinh Nhât Tiếu thì cực kỳ có khả năng biết lượng đội binh đó đóng quân, nói không chừng đã tiếp nhận quyền quản lý đội binh đó, hơn nữa bản thân gã mang theo mấy ngàn vạn đồng cùng khả năng gã có viên thuốc tình Vận Mệnh, thế cục tương lai của châu Á. . . . . . . Rất khó đoán được nha!”
Hàn Phong lau mồ hôi trên trán, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tôi đây đi tìm lão Quách trước, chấm dứt hai vụ án kia.” Ông đi tới cửa, lại quay đầu nói: “Đúng rồi, lần trước tôi từng nói với cậu, vụ án con gái giáo sư Lâm là Lâm Xuyến bị bắt cóc kia, đã qua hai tuần rồi, bọn bắt cóc rốt cuộc vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì, cũng chưa hề liên lạc với giáo sư, chúng tôi hoài nghi, con tin hơn phân nủa đã bị hại, nhưng một chút đầu mối cảnh sát cũng không có, cậu — Có đi xem không?”
Hàn Phong nhìn chằm chằm Lãnh Kính Hàn, nhìn hồi lâu sau nói: “Liên quan gì đến tôi! Ngủ!” Anh kéo chăn qua, che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái đầu như tổ gà. Lãnh Kính Hàn thở dài, rốt cuộc không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài cửa. . . . . .
Hà Mã: Vụ án kinh thiên đầu tiên, toàn bộ văn đến đây là hết Hàn Phong tới cùng có đáp ứng yêu cầu của Lãnh Kính Hàn hay không? Đó lại là một vụ án thế nào đây? Muốn biết việc về sau, tình hình cụ thể xin mời xem tiếp tác phẩm của kẻ vụng về này 《 Định giờ tử vong 》