Constantin Denmiris đang gọi điện thoại.
Xin chào, Catherine. Cô thấy hôm nay thế nào?
– Tốt, cám ơn Costa?
– Cô thấy có khỏe hơn không?
– Vâng ạ.
– Tốt. Tôi rất vui mừng được biết cô khỏe hơn, tôi đã cử một đoàn các cán bộ điều hành của công ty chúng ta sang London để nghiên cứu về các hoạt động ở đấy. Tôi rất muốn cô giúp đỡ và quan tâm tới họ.
– Tôi rất sung sướng. Khi nào họ sẽ đến?
– Sáng mai.
– Tôi sẽ làm mọi việc hết khả năng của tôi.
– Tôi biết tôi có thể nhờ cậy nơi cô. Cám ơn. Catherine!
– Chúc mừng ông!
– Tạm biệt, Catherine.
Đường dây nói bị ngắt.
Thế là xong! Denmiris ngồi dựa lưng vào ghế suy nghĩ. Với việc Catherine Alexander đi nốt không còn đầu mối nào có thể gỡ ra được nữa. Bây giờ, ông có thể tập trung chú ý đến vợ ông và ông anh của cô.
– Tối nay, chúng ta sẽ có bữa tiệc. Một số cán bộ điều hành ở văn phòng. Tôi muốn em làm bà chủ của bữa tiệc.
Đã lâu lắm rồi kể từ ngày nàng làm bà chủ tiệc cho chồng. Melina cảm thấy phấn khởi và hăng hái. Có lẽ đây là một biến đổi.
Bữa cơm tối đó chẳng có việc gì đặc biệt cả. Ba người đàn ông đến, ăn tối và về. Bữa tiệc đó chỉ là để che đậy một cái gì mờ ám.
Melina chỉ được giới thiệu chiếu lệ với mấy người đàn ông và ngồi đó, trong khi chồng nàng nói chuyện và nàng còn nhớ Costa hôm đó có sức thu hút như thế nào. Anh ta kể những chuyện vui và khen ngợi họ quá đáng, họ thích thú với những lời khen đó. Họ như được hiện diện bởi một vĩ nhân, và họ tỏ ra rằng họ biết rõ điều đó. Melina chẳng có dịp nào để nói, mỗi khi nàng nói một điều gì thì Costa lại ngắt lời, sau cùng, nàng chỉ ngồi đó yên lặng.
– Sao anh ấy lại muốn ta có mặt ở đó? Melina thắc mắc.
Và cuối buổi, khi mọi người đã ra về, Denmiris nói:
– Em sẽ phải bay đi London sáng sớm ngày mai. Anh chắc chắn là em sẽ rất chu đáo với mọi việc cần phải làm ở đó.
Và họ đã đi.
Đoàn cán bộ đến London sáng hôm sau. Có ba người, tất cả đều khác nhau về quốc tịch.
Một người Mỹ, Jerry Haley, cao, thuộc loại người cơ bắp, có bộ mặt cởi mở, thân mật và đôi mắt xám màu đá. Anh ta có bàn tay rất to mà Catherine chưa bao giờ thấy ai thế. Đối với họ, nàng là người rất quyến rũ. Họ như có cuộc sống của riêng họ, trơ về cảm xúc, nhưng lại tỏ ra mềm mỏng và say sưa, do vậy họ rất hăm hở muốn làm một việc gì đó.
Một người Pháp, Yres Renard, tương phản hoàn toàn với Haley. Anh này lùn và mập. Nét đặc biệt của anh này là keo kiệt, và anh ta có con mắt lạnh lùng, dò xét như muốn nhìn thấu tim Catherine. Anh ta tỏ ra nhũn nhặn và kín đáo. Cảnh giác là từ theo Catherine nhận xét.
Nhưng cảnh giác gì? Catherine không hiểu.
Người thứ ba của đoàn là Dino Mattusi. Hắn là người Ý rất cởi mở, thân mật và dễ mến, sự quyến rũ của hắn rò rỉ ra qua từng chi tiết nhỏ nhặt.
– Ông Denmiris rất đề cao cô, – Mattusi nói.
– Đó chỉ là một điều tâng bốc!
– Ông ấy nói cô sắp quản lý chúng tôi ở London. Đây, tôi mang một quà tặng nhỏ cho cô!
Hắn đưa Catherine một hộp nhỏ có nhãn Hermès trên hộp. Bên trong là một khăn quàng bằng lụa rất đẹp.
– Cám ơn, – Catherine nói. – Cái này có lẽ anh phải bận tâm lắm! – Cô nhìn sang các người khác. Tôi xin đưa các anh thăm các phòng làm việc.
Sau lưng họ tự nhiên có vật gì rơi vỡ. Cả bọn quay lại.
Một thằng bé con đứng ngây ra đó, mất hết can đảm đang nhìn vào cái hộp mà nó vừa đánh rơi. Nó đang mang ba cái vali. Thằng bé trông khoảng độ mười lăm tuổi và bé nhỏ so với tuổi của nó. Nó có bộ tóc nâu xoắn tít và đôi mắt xanh sáng, trông cu cậu mảnh khảnh.
– Lạy chúa, – Renard nói luôn. – Cẩn thận với các đồ đạc này cháu nhé?
– Cháu xin lỗi, – thằng bé nói nghiêm nghị. – Tha lỗi cho cháu. Cháu để cái vali này ở đâu ạ?
Renard nói vẻ sốt ruột, – Để đâu cũng được. Chúng tao lấy sau!
Catherine nhìn thằng bé như muốn hỏi. Evenlyn giải thích:
– Nó mới thôi việc làm ở văn phòng Anthens. Và ở đây tôi cần nó để sai vặt.
– Tên em là gì? – Catherine hỏi.
– Atanas Stavich, thưa madam. – Nó nói gần như khóc.
– Được, Atanas. Có một buồng phía sau, cháu có thể để các vali ở đó. Cô muốn thấy các vali đó được trông nom cẩn thận!
Thằng bé nói rất biết ơn:
– Cám ơn, madam!
Catherine quay lại phía mấy người đàn ông.
– Ông Denmiris nói rằng các anh sẽ nghiên cứu hoạt động ở đây. Tôi sẽ giúp các anh bằng mọi cách tôi có thể làm được. Nếu có điều gì các anh cần, tôi sẽ cố gắng giải quyết. Bây giờ, xin quý vị đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu quý vị Wim và các cán bộ văn phòng.
Khi họ đi xuống hành lang Catherine dừng lại để giới thiệu. Họ tới văn phòng của Wim.
– Wim, đây là đoàn cán bộ ông Denmiris cử tới. Xin giới thiệu Yres Renard, Dino Mattusi và Jerry Haley. Các anh ấy vừa từ Hy Lạp sang.
Wim nhìn họ:
– Hy Lạp có dân số bảy triệu sáu trăm và ba mươi ngàn. – Mọi người nhìn nhau và không hiểu.
Catherine cười thầm. Họ cũng có cùng phản ứng với Wim đúng như cô khi lần đầu gặp anh ta.
– Tôi đã chuẩn bị văn phòng làm việc của các anh. – Catherine nói với bọn đàn ông. – Xin các anh theo tôi ạ!
Khi họ ra ngoài hành lang, Jerry Haley hỏi.
– Cái thằng cha này là thế nào? Có người nói hắn ở đây rất quan trọng.
– Anh ta là Wim – Catherine trấn an Haley – Wim theo dõi vấn đề tài chính của các ngành quan trọng khác nhau.
– Tôi muốn để hắn theo dõi con mèo của tôi, – Haley nói giọng mũi.
– Có lúc nào đó, các anh sẽ hiểu anh ta hơn…
– Tôi không muốn được hiểu hơn về anh ta! – người Pháp làu bàu.
– Tôi đã sắp xếp các khách sạn cho các anh, – Catherine nói với cả nhóm. – Tôi hiểu mỗi anh muốn ở khách sạn khác nhau.
– Đúng thế, – Mattusi trả lời.
Catherine lúc đầu không định như vậy, nhưng rồi sau lại quyết định thôi. Đó không phải là công việc. Sao họ lại muốn chọn ở tại các khách sạn khác nhau.
Mattusi nhìn Catherine và suy nghĩ. Cô ta đẹp hơn là tôi tưởng. Điều đó làm cho công việc thích thú hơn. Và cô đang bị đau buồn. Tôi có thể đọc được điều đó ở trong đôi mắt cô. Tôi sẽ dạy cô ta làm sao bỏ được những nỗi buồn đau. Chúng ta sẽ vui cùng nhau. Và khi tôi đã làm xong việc với cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đến nơi không còn có đau khổ nữa. Cô ta sẽ đến Maker hay Baker. Tôi sẽ vui với điều đó. Tôi sẽ rất vui với điều đó.
Catherine chỉ cho mọi người các văn phòng làm việc khác và khi họ đã vào các phòng đó, cô quay lại bàn làm việc của mình. Từ hành lang nàng nghe được người Pháp đang la mắng thằng bé con.
– Đây không phải là cái valy của tao, thằng ngốc ạ. Cái của tao mầu nâu cơ. Mầu nâu? Mày có hiểu tiếng Anh không?
– Dạ, thưa ngài. Tôi xin lỗi ngài. – Giọng của nó đầy sợ hãi.
Ta phải ra để giải quyết việc này, Catherine nghĩ.
Evenlyn Kaye nói:
– Nếu cô cần giúp gì về đoàn này, tôi sẵn sàng ở đây.
– Tôi cám ơn và chú trọng điều chị nói, Evenlyn. Tôi sẽ báo chị.
Mấy phút sau, Atanas Stavich đi qua phòng của Catherine. Cô gọi nó vào:
– Em vào đây một lúc, vào đi.
Thằng bé nhìn cô, sợ hãi biểu hiện ra mặt.
– Thưa vâng, madam – Nó bước vào nhìn ngang, nhìn ngửa như thể sắp bị đánh.
– Đóng cửa lại đi!
– Dạ vâng, Madam!
– Ngồi đi, Atanas, tên em là Atanas, phải không?
– Dạ vâng, madam!
Cô cố gắng làm cho nó thoải mái, nhưng không được.
– Không việc gì mà em phải sợ hãi thế cả.
– Không ạ, madam!
Catherine ngồi đó, xem xét thằng bé, không hiểu có điều gì khủng khiếp đã làm cho nó sợ sệt như vậy. Cô quyết định tìm hiểu thêm về quá khứ của nó.
– Atanas, nếu có ai ở đây làm em khó chịu, hoặc có ý nói gì em, tôi muốn em đến với tôi. Em có hiểu không?
– Vâng, Madam! – Nó nuốt nước bọt.
Nhưng cô không hiểu liệu nó có đủ nghị lực để đến với cô hay không. Có người nào, ở đâu đã làm hỏng tinh thần của nó.
– Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé! – Catherine nói.
Bản tóm tắt của đoàn cho thấy họ đã làm việc ở nhiều ngành trong vương quốc rải rác của Constantin Denmiris, do vậy họ có nhiều kinh nghiệm trong phạm vi tổ chức. Có một điều làm đau đầu Catherine nhất là tay người Ý rất đáng mến Dino Mattusi. Anh hay bỏ bom Catherine bằng các câu hỏi mà anh có thể biết câu trả lời là gì, và anh ta tỏ ra không cần quan tâm nhiều đến việc tìm hiểu các hoạt động ở London, thực tế là anh ta chú ý đến công ty và chỉ chú ý đến đời tư của Catherine.
– Cô có chồng chưa? – Mattusi hỏi.
– Không!
– Nhưng chắc cô cũng đã kết hôn?
– Vâng!
– Đã ly dị à?
Cô muốn kết thúc câu chuyện.
– Tôi là goá phụ!
Mattusi cười cô:
– Tôi cuộc với cô đã có một người bạn trai. Cô hiểu tôi muốn nói gì?
– Tôi hiểu anh muốn nói gì, – Catherine nói cứng rắn. – Và đấy không phải là việc của các anh. Các anh đã lấy vợ chưa?
– Si si! Tôi đã có vợ và bốn bambini xinh đẹp. Chúng ít gần vì tôi hay xa nhà.
– Ông có đi nhiều nơi không, ông Mattusi?
Anh ta thoáng có vẻ chạnh lòng.
– Dino, Dino. Ông Mattusi là tên bố tôi. Vâng, tôi đã đi nhiều. – Anh ta cười Catherine và hạ thấp giọng. – Nhưng đôi khi đi đây đó có thể mang lại những vui thích cực kỳ. Cô biết tôi muốn nói gì?
Catherine lặp lại nụ cười trước.
– Không.
Trưa hôm đó vào lúc 12h15, Catherine đến theo hẹn với Bác sĩ Hamilton. Nàng rất ngạc nhiên, là rất mong được gặp Hamilton. Nàng còn nhớ lần trước nàng bực bội như thế nào khi đến gặp ông. Lần này, nàng bước vào văn phòng trong lòng tràn đầy cảm giác vui thích. Người tiếp đón đi ăn trưa và cửa phòng bác sĩ mở. Alan Hamilton đang đợi nàng.
– Vào đi – ông chào đón nàng như vậy.
Catherine bước vào phòng và ông chỉ một cái ghế.
– Tốt. Tuần vừa qua cô tốt chứ?
Có phải là một tuần lễ tốt không? Không thực là vậy. Nàng vẫn không thể quên được cái chết của Kirk Reynolds.
– Tuần qua ổn cả. Tôi… tôi bận quá.
– Như vậy rất có lợi. Cô đã làm cho Constantin Denmiris bao lâu nay rồi?
– Bốn tháng!
– Cô có thích công việc không?
– Công việc làm đầu óc tôi lúc nào cũng bận rộn. Tôi ơn ông Denmiris nhiều. Tôi có thể nói với ông, ông ấy đã làm nhiều việc cho tôi. – Catherine cười vẻ luyến tiếc. – Nhưng tôi cho rằng, tôi sẽ đền đáp lại, liệu tôi có làm được không?
Alan Hamilton lắc đầu.
– Cô chỉ nên nói với tôi cái gì cô muốn nói.
Yên lặng. Cuối cùng nàng phá tan sự yên lặng đó.
– Chồng tôi đã từng làm việc cho ông Denmiris. Anh là phi công của ông ấy. Tôi… tôi đã bị một tai nạn đắm thuyền và tôi đã mất hết trí nhớ. Khi tôi lấy lại được trí nhớ, ông Denmiris đã cho tôi việc làm.
Tôi đã hết đau buồn và sợ hãi. Có phải là ta ngượng nếu nói với ông ấy là chúng ta cố tình giết hại ta? Điều đó có phải là ta sợ ông ấy nghĩ rằng ta tầm thường quá!
– Không dễ dàng gì cho chúng ta khi nói về quá khứ của mình.
Catherine nhìn ông, yên lặng.
– Cô nói cô mất trí nhớ?
– Vâng.
– Cô bị tai nạn đắm thuyền!
– Vâng.
Môi Catherine cứng lại, vì nàng quyết định nói với ông càng ít càng tốt. Nàng bị dày vò bởi những mâu thuẫn khủng khiếp. Nàng muốn nói với ông mọi điều và nhờ ông giúp. Nhưng nàng cũng chẳng muốn nói với ông điều gì, những cái đã là cõi riêng tư của mình.
Alan Hamilton xem xét nàng và hỏi:
– Cô đã ly dị chưa?
– Vâng. Bởi cuộc xử bắn – Anh ấy đã bị… chồng tôi bị chết.
– Cô Alexander… – Ông do dự. – Cô có phật ý nếu tôi gọi cô là Catherine?
– Không.
– Tôi là Alan. Catherine, cô sợ hãi điều gì?
Nàng ngây người ra.
– Ai bảo ông tôi sợ?
– Có phải thế không?
– Không – Lần này yên lặng kéo dài hơn.
Nàng sợ cả nói lên thành lời, sợ cả đưa sự thực ra ánh sáng.
– Những người xung quanh tôi… như là chết hết.
Nếu ông được rút lui ý kiến, ông sẽ không nói thế.
– Và cô tin rằng cô là nguyên nhân của những cái chết?
– Vâng. Không. Tôi không biết. Tôi bị… lẫn lộn cả.
– Chúng ta thường tự trách mình về những điều đã xảy ra với người khác. Nếu một người chồng và một người vợ ly dị nhau, các con cái nghĩ chúng có trách nhiệm. Nếu một ai hành hạ một người và người đó chết, người đó nghĩ mình là nguyên nhân cái chết đó. Cái niềm tin kiểu đó không phải là không bình thường. Có…
– Còn hơn thế.
– Thế ư? – ông ngắm nhìn cô, sẵn sàng lắng nghe.
Những lời lẽ tuôn ra:
– Chồng tôi đã bị giết, và cả người tình của anh ấy nữa. Hai luật sư bảo vệ họ cũng bị chết. Và bây giờ… – Giọng nàng đứt quãng. – Kirk.
– Và cô nghĩ cô chịu trách nhiệm đối với cái chết đó. Đó là một gánh quá nặng đè lên vai cô, có phải thế không?
– Tôi… tôi như có một cái gì đó không may trong tình cảm. Tôi sợ có quan hệ với người đàn ông khác nữa. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể sống thế này mãi nếu không có một…
– Catherine, cô có biết cô có trách nhiệm với cuộc sống của ai không? Cuộc sống của cô. Không vì cuộc sống của ai khác. Cô không thể quản lý cuộc sống và cái chết của bất cứ ai. Cô ngây thơ quá. Cô chẳng cần phải làm gì với bất kỳ cái chết nào của những ngưđi đó. Cô phải hiểu điều đó.
Cô ngây thơ quá. Cô chẳng cần phải làm gì với bất kỳ cái chết vào của những người đó. Catherine đã ngồi đó suy nghĩ về những lời nói ấy. Nàng muốn tìm những điều ấy một cách tuyệt vọng. Những người đã chết vì hành động của họ không phải tại cô. Và đối với Kirk, đó là một tai nạn không may. Có phải thế không?
Alan Hamilton ngắm nhìn nàng yên lặng. Catherine nhìn lên và nghĩ, ông ta là một người khiêm tốn. Một tư tưởng khác lại chợt nảy ra trong ý nghĩ nàng. Giá được gặp ông sớm hơn. Thật có tội, Catherine liếc nhìn khung ảnh vợ Aìan và con trên bàn cà phê.
– Cám ơn, – Catherine nói. – Tôi… tôi sẽ cố tin những điều đó. Tôi đã quen với ý nghĩ cũ.
Alan Hamilton cười:
– Chúng ta cùng nhau quen với điều mới ấy. Cô có đến đây nữa không?
– Cái gì!
– Đây là một cách thủ, cô nhớ không? Cô sắp phải quyết định, liệu cô có nên tiếp tục đến đây?
Catherine không do dự:
– Có chứ, tôi sẽ quay lại, Alan.
Khi nàng đã đi. Alan Hamilton ngồi nghĩ về nàng. Ông đã điêù trị nhiều bệnh nhân rất quyến rũ trong nhiều năm ông hành nghề, và một số họ đã thể hiện sự quan tâm đến tình dục nơi ông. Nhưng ông là một nhà tâm lý học quá tốt để không cho phép mình bị cám dỗ.
Quan hệ cá nhân với bệnh nhân là một điều cấm kỵ trong nghề nghiệp của ông. Đó là một sự phản bội.
Bác sĩ Alan Hamilton có một truyền thống gia đình làm thầy thuốc. Cha ông là một bác sĩ giải phẫu đã cưới một cô y tá, và ông của Alan là một nhà tim học nổi tiếng.
Khi ông còn là một cậu con trai bé bỏng. Alan đã biết sau anh sẽ thành bác sĩ. Một nhà giải phẫu như cha anh. Ông đã học trường y King College, và sau khi tốt nghiệp, ông đã chuyển sang nghiên cứu giải phẫu.
Ông có nhạy cảm tự nhiên về nghề nghiệp, một tay nghề không phải do ai dạy. Và rồi, ngày 1 tháng chín 1939, quân đội đế chế đệ tam hành quân qua biên giới Ba Lan, và hai ngày sau Anh và Pháp đã tuyên chiến.
Đại chiến thế giới thứ hai bắt đầu.
Alan Hamilton đầu đơn tham gia làm bác sĩ giải phẫu.
Vào ngày 22 tháng sáu năm 1940, sau khi các lực lượng trục phát xít đã chinh phục được Ba Lan, Nauy, và Hà Lan, Pháp đầu hàng, sức mạnh của quả đấm chiến tranh lại rơi xuống các quần đảo Anh.
Trước hết, một trăm máy bay trong một ngày đã bỏ bom xuống các thành phố Anh Quốc. Rồi lên đến hai trăm chiếc mỗi ngày, rồi một nghìn chiếc. Chết chóc trên sức tưởng tượng. Đâu đâu cũng có người bị thương. Các thành phố đều bị bốc lửa. Nhưng Hitler đã đánh giá nhầm nước Anh. Các cuộc tiến công đó chỉ làm tăng thêm sự quyết tâm của họ. Họ sẵn sàng chết cho nền tự do của mình.
Không có ngày hay đêm nào được nghỉ ngơi, và Alan Hamilton tự thấy phải tiếp tục không được ngủ để làm việc có khi liên tục suốt sáu mươi giờ đồng hồ. Khi bệnh viện cấp cứu ông làm việc bị bỏ bom, ông chuyển những bệnh nhân sang nhà kho. Ông đã cứu không biết bao nhiêu mạng sống, đã làm việc trong những điều kiện có nhiều rủi ro nhất.
Tháng Mười, khi ở đỉnh cao cuộc ném bom, những tiếng còi phòng không rú lên, và mọi người phải chui vào những hầm trú ẩn ngầm dưới đất. Alan đang còn mổ dở một ca phẫu thuật và anh từ chối bỏ bệnh nhân một mình.
Bom nổ gần hơn. Một bác sĩ làm cùng Alan nói:
– Hãy xa lánh ngay địa ngục.
– Đợi một phút. – Ông đã mở lồng ngực bệnh nhân và lấy ra một mảnh đạn đầy máu.
– Alan!
Nhưng ông không thể rời được. Ông tập trung vào việc đang làm, không để ý đến tiếng bom xung quanh. Ông không nghe thấy cả tiếng bom rơi vào chính ngôi nhà.
Ông bị mê man trong sáu ngày, và khi ông tỉnh, ông mới biết cùng những vết thương khác, xương của bàn tay đã bị dập nát. Các mảnh xương đã được sắp lại và trông nay bình thường nhưng ông không bao giờ còn mổ được nữa.
Phải mất đến một năm để vượt qua cơn sốc về tinh thần do tương lai ông không còn gì nữa. Ông được một nhà tâm lý học chăm sóc, một bác sĩ không thuộc loại vô tâm nói:
– Đã đến lúc anh không cảm thấy đau khổ về chính anh và anh có thể tiếp tục sống với cuộc sống của anh.
– Làm gì? – Alan cay đắng hỏi.
– Làm những gì mà anh đã làm – chỉ có theo một cách khác.
– Tôi không hiểu.
– Anh là một thầy thuốc, Alan. Anh đã cứu nhiều người. Tốt, nhưng nay anh không thể làm việc đó được nữa. Nhưng còn một việc rất quan trọng là cứu tâm tư con người. Anh phải làm một nhà tâm lý học tốt. Anh thông minh và hăng say. Hãy nghĩ về đó đi.
Ý kiến đó đã thành một quyết định đáng quý nhất của ông và ông đã làm được. Theo một nghĩa khác, ông còn cảm thấy công việc của ông nay thoả mãn hơn, bệnh nhân đang sống trong tuyệt vọng trở về cuộc sống bình thường, còn có ý nghĩa hơn là quan tâm tới các lợi ích vật chất của họ. Sự nổi tiếng của ông vang xa rất nhanh, và ba năm qua, ông đã phải từ chối bệnh nhân mới. Ông đã đồng ý chỉ xem cho Catherine. Nhưng ở nàng có một cái gì đã tác động vào ông. Ta phải giúp cô ấy.
Khi Catherine trở về phòng làm việc, sau buổi gặp Alan Hamilton, nàng đến thăm Wim.
– Hôm nay tôi gặp Bác sĩ Hamilton, – Catherine nói.
– Thế à? Trong việc điều chỉnh lại tâm lý xã hội, các mức thang chết vợ là 100, ly dị 73, ly thân với chồng là 65, bị bỏ tù 63, chết cùng những người thân trong gia đình 63, bị thương hay ốm 53, cưới xin 50, chết cháy khi làm việc là 4…
Catherine đứng đó lắng nghe. Phải làm như thế nào, nàng tự hỏi, chỉ nghĩ về những từ toán học? Không biết người khác là một con người, không có ai thực là bạn mình. Ta cảm thấy đã tìm được một người bạn mới, Catherine nghĩ vậy.
Ta không hiểu ông ta đã cưới vợ bao lâu rồi.