Ký Ức Nửa Đêm

Chương 4



– Sao lại để cho cô ấy đi? – Constantin Denmiris hỏi.

– Tôi có lỗi thưa ngài, – người hầu trả lời – Ngài không nói gì về việc không cho cô ấy đi nên…

Denmiris bắt anh ta phải im.

– Thôi, không sao. Cô ấy chắc chắn phải về ngay thôi!

– Có điều gì không ạ, thưa ngài?

– Không!

Denmiris nhìn người hầu quay đi ngang qua cửa sổ và đứng ngắm cái vườn được chăm sóc hoàn hảo. Nếu Catherine Alexander xuất hiện ngoài phố Anthens thì thật nguy hiểm, vì ở ngoài phố, có thể có người nhận ra cô ta. Tệ quá, ta không thể để cho cô ấy sống được. Nhưng trước hết ta phải trả thù. Cô ta còn phải sống đến khi ta trả xong hận thù. Ta còn đang thích thú về nàng. Ta sẽ cho cô ta đi khỏi đây, đến nơi nào mà chẳng có ai biết đến cô ta cả. Ta sẽ sắp xếp cho cô ta một công việc văn phòng của cô ta ở đó.

Một giờ sau, khi Catherine đã trở về nhà Constantin Denmiris có thể thấy ngay được sự thay đổi ở nàng. Như vậy là bức màn đen đã kéo lên và Catherine lại tự nhiên còn sống. Nàng đang mặc bộ đồ lụa trắng rất hấp dẫn, khoác ngoài một chiếc bờ lu cũng màu trắng và Denmiris lại so với ngày trước thì vẻ ngoài của nàng đã thay đổi nhiều quá. Nostimi, ông nghĩ khêu gợi.

– Ông Denmiris…

– Costa!

– Tôi… tôi biết tôi là ai và điều gì đã xảy ra!

Nét mặt ông không hề lộ ra một tý gì.

– Thực ư? Ngồi xuống đi, cô em của tôi, và kể tôi nghe đi.

Catherine quá bị kích động nên nàng không ngồi được Nàng đi đi lại lại từng bước không còn nhịp nhàng, trên thảm, các từ cần nói cứ muốn bật ra.

– Chồng tôi và bà – bà chủ của anh, Noelle, cố tình giết tôi! Nàng dừng lại, nhìn ông lo lắng. Những câu hỏi đó có phải là điên dại không? Tôi không biết. Có thể như vậy.

– Nói tiếp đi, cô em thân mến, – Ông nói.

– Có một số nữ tu sĩ ở tu viện đã cứu tôi. Chồng tôi làm việc cho ông, có phải thế không? – Nàng nói toạc ra.

Denmiris do dự, cân nhắc cẩn thận câu trả lời:

– Vâng! – Ông phải nói với cô như thế nào bây giờ? – Anh ấy là một phi công của tôi. Tôi thấy có trách nhiệm với cô. Có thế thôi…

Nàng nhìn thẳng vào mặt ông.

– Nhưng ông đã biết rõ tôi là ai. Tại sao sáng nay ông không nói với tôi?

– Tôi e rằng cô bị kích động! – Denmiris nói nhẹ nhàng – Tôi cho rằng tốt hơn là để cô tự tìm ra những điều về cô.

– Ông có biết điều gì xảy ra đối với chồng tôi và người đàn bà đó? Hiện họ ở đâu?

Denmiris nhìn vào đôi mắt Catherine:

– Họ bị hành quyết rồi.

Nàng kêu khẽ một tiếng. Đột nhiên nàng cảm thấy quá yếu đuối không đứng nổi và ngã khuỵu xuống ghế.

– Tôi không… – Họ đã bị nhà nước hành quyết, Catherine!

– Nhưng… vì sao?

Cẩn thận. Nguy hiểm rồi.

– Bởi vì họ cố tình muốn giết cô!

Catherine nhíu đôi lông mày:

– Tôi không hiểu. Vì sao mà nhà nước lại xử tử họ? Tôi còn sống cơ mà!

Ông ngắt lời nàng.

– Catherine, luật lệ Hy Lạp rất nghiêm. Và toà án ở đây làm việc rất nhanh chóng. Họ đã đưa ra xét xử công khai. Một số nhân chứng đã xác nhận rằng chồng cô và Noelle Page đã âm mưu giết cô. Họ đã bị kết tội và lãnh án tử hình!

– Khó tin lắm. – Catherine ngồi đó, đờ đẫn – Toà án…

Constantin Denmiris đi về phía nàng và đặt tay lên vai nàng.

– Cô phải quên quá khứ đi mới được. Họ cố tình làm việc độc ác với cô, và họ đã phải trả giá cho việc làm đó – ông cố nhấn mạnh với một vẻ hy vọng – Tôi nghĩ cô và tôi phải bàn về tương lai. Có kế hoạch gì không?

Nàng không nghe ông nữa. Larry, nàng nghĩ khuôn mặt đẹp trai của Larry, khi anh cười. Cánh tay của Larry, tiếng nói của anh…

– Catherine…

Nàng ngước nhìn lên:

– Tôi xin lỗi!

– Cô có suy nghĩ gì về tương lai không?

– Không, tôi… tôi không cần biết tôi sẽ làm gì. Có thể tôi sẽ ở lại Anthens…

– Không! – Denmiris nói quả quyết – Đó không phải là ý kiến hay. Như vậy sẽ đưa đến những kỷ niệm không vui. Tôi đề nghị cô rời Hy Lạp.

– Nhưng tôi không có nơi nào để đến cả?

– Tôi đã suy nghĩ về việc này. – Denmiris nói với nàng. – Tôi có văn phòng ở London. Đã có lần cô đã làm việc với một người tên là William Fraser ở Washington. Có có nhớ không?

– William? – Và đột nhiên nàng đã nhớ ra cái tên đó.

Đó là một trong những giai đoạn hạnh phúc nhất trong đời nàng.

– Cô đã là trợ lý hành chính của ông ấy, tôi tin như vậy!

– Vâng, tôi…

– Cô sẽ làm công việc giống như vậy cho tôi ở London.

Nàng do dự.

– Tôi không biết. Tôi không muốn tỏ ra vô ơn, nhưng…

– Tôi hiểu. Tôi biết mọi việc hình như xảy ra quá nhanh. – Denmiris nói rất tình cảm. – Cô cần có thời gian để suy nghĩ về các sự việc đó. Thôi, cô nên ăn tối ngay tại buồng của cô cho yên tĩnh, và sáng mai chúng ta sẽ thảo luận thêm!

Đề nghị cô ăn tối ngay trong buồng cô là một đề xuất vừa mới xảy ra trong đầu ông. Vì ông không thể để cho vợ ông chạy đi tìm ông ở chỗ cô.

– Ông chu đáo quá! – Catherine nói – Và độ lượng quá. Các bộ quần áo thì…

Ông đập vào bàn tay cô và để như vậy một chút lâu hơn cần thiết.

– Đó là ý chí của tôi.

Nàng ngồi trong phòng ngủ, ngắm nhìn mặt trời lặn qua rặng núi xanh để lại những màu sắc như cố văng ra trước khi tắt. Không còn có cách nào để làm sống lại quá khứ. Chỉ có thể nghĩ về tương lai. Cám ơn Chúa đã phù hộ cho Constantin Denmiris. Ông là người đồng hành trong đời nàng. Không có ông, không thể có ai giúp nàng được.

Và ông còn giúp nàng một việc làm ở London. Ta có nên nhận việc đó không? Những suy nghĩ của nàng bị đứt quãng vì có tiếng gõ cửa.

– Chúng tôi đã mang bữa tối lên, thưa cô.

Sau khi Catherine đã đi lâu rồi, mà Constantin Denmiris vẫn ngồi trong thư viện, đang nghĩ về cuộc đối thoại vừa qua, Noelle, chỉ có một lần trong đời Denmiris đã tự cho phép không kiềm chế cảm xúc của mình. Ông đã bị say đắm vì yêu Noelle Page, và nàng đã trở thành bà chủ của đời ông. Ông chưa bao giờ quen biết một người đàn bà nào như nàng. Nàng hiểu biết nhậy bén về nghệ thuật, âm nhạc, và cả kinh doanh, và nàng đã trở thành một con người không thể thiếu được đối với ông. Ở Noelle không có điều gì làm ông phải ngạc nhiên. Ông mãn nguyện với nàng. Nàng là người đàn bà xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất mà Denmiris đã được quen biết. Nàng đã rời bỏ nơi cao xa để ở gần ông. Noelle đã khuấy động những xúc cảm nơi ông mà trước đó ông chưa bao giờ có. Nàng là người yêu, người tin cẩn và người bạn của ông.

Denmiris đã tin tưởng hoàn toàn vào nàng nhưng nàng đã phản bội lại ông khi yêu Larry Douglas. Đó là một lỗi lầm mà Noelle phải trả giá bằng đời nàng. Constantin Denmiris đã dàn xếp với chính quyền để cho thi thể nàng được chôn cất trên địa phận nghĩa trang ở Psara, hòn đảo của riêng ông ở Aegean. Ai cũng thấy rõ đó là một cử chỉ đẹp đẽ và đầy tình cảm của ông. Thực lòng, Denmiris đã bố trí nơi chôn cất nàng ở đó để ông có thể thích thú, đi dạo qua ngôi mộ xây vòm cuốn đó. Trong buồng ngủ của ông, bên cạnh giường là bức hình Noelle khi nàng đang nhìn ông, mỉm cười và đáng yêu nhất. Nụ cười bất tận và không bao giờ nguội giá.

Ngay bây giờ, đã hơn một năm rồi. Denmiris vẫn không nguôi nghĩ về nàng. Nàng đã là một vết thương lớn nơi ông mà không một vị bác sĩ nào có thể hàn gắn được.

Vì sao, Noelle, vì sao?

Anh đã cho em tất cả. Anh yêu em, em yêu quý của anh. Anh yêu em. Anh yêu em.

Và rồi Larry Douglas. Anh ta đã phải trả giá bằng cả cuộc đời anh. Những đối với Denmiris thế chưa đủ đâu.

Trong tâm tư ông còn có mối thù khác nữa. Một mối thù hoàn hảo. Ông đang định lấy lại những niềm vui thú với vợ của Douglas như Douglas đã làm với Noelle. Rồi, ông sẽ gửi Catherine về với chồng nàng.

– Costa… – Đó là tiếng nói của vợ ông.

Melina đi vào thư viện.

Constantin Denmiris đã cưới Melina Lambrous, một phụ nữ đầy quyến rũ, xuất thân trong một gia đình trưởng giả và lâu đời ở Hy Lạp. Nàng cao và dáng vẻ vương giả, có phẩm chất cao quý bẩm sinh.

– Costa, người đàn bà em trông thấy ở phòng ngoài là ai đó, anh? – giọng nói của nàng rất trầm lắng.

Câu hỏi làm ông không kịp đề phòng.

– Cái gì? Ồ. Cô ta là bạn ở một công ty kinh doanh ấy mà – Denmiris nói. – Cô ta đang định làm việc cho anh ở London.

– Em nhìn thoáng qua cô ta. Cô ấy làm em nhớ tới một người nào đấy.

– Thế à?

– Vâng! – Melina do dự. – Cô ấy làm em nhớ tới vợ của viên phi công anh đã để làm việc cho anh. Nhưng, sau đó, việc không ổn. Họ đã giết cô.

– Ừ. – Denmiris tỏ ý tán thành – Họ đã giết cho ta.

Ông nhìn Melina khi Melina quay đi ra. Ông phải cẩn thận. Melina không điên dại. Ta không bao giờ cưới nàng.

Denmiris nghĩ. Nếu là một sai lầm tồi tệ…

***

Mười năm trước, đám cưới của Melina Lambrous và Constantin Denmiris đã gây nên làn sóng phản ứng trong các giới doanh nghiệp và các nhóm hoạt động xã hội Anthens, đến Rivera rồi đến cả Newport. Điều làm người ta chú ý nhiều đến đám cưới là chỉ trước khi cưới cỡ một tháng thì cô dâu còn dính líu vào việc đính hôn của một người khác.

Khi còn là một đứa trẻ, Melina Lambrous đã làm gia đình cô chán nản vì tính thích làm gì thì làm của cô. Khi cô được mười tuổi, cô đã quyết định sẽ thành thủy thủ. Gia đình người lái xe phát hiện thấy cô ở ngoài cảng, khi cô đang tìm cách trốn lên một con tàu, và họ đã mang cô về nhà mà chẳng nhận được một chút ơn huệ gì cả. Khi mười hai tuổi, cô lại tìm cách trốn đi theo một đoàn xe lưu động.

Đến lúc Melina được mười bảy tuổi, cô đã phải theo đuổi cái số phận của cô – rất xinh đẹp, giàu có quá đáng vì cô là con gái của Mihalis Lambrous. Các báo chí thích viết về cô. Cô là một nhân vật trong thần thoại mà bạn bè đều là các công chúa, hoàng tử, và qua đó, thật là lạ Melina đã biết cách xử sự để giữ được tính cách của cô sao không bị hư hỏng. Melina có một người anh ruột, Spyros, hơn cô mười tuổi, và họ rất quý mến nhau. Bố mẹ của họ đã chết trong một tai nạn tàu thủy khi Melina mới có mười ba tuổi, và chính Spyros đã nuôi dạy cô.

Spyros bảo vệ cho cô em hết mực – còn quá đáng nữa là khác, Melina nghĩ vậy. Khi Melina đã tới tuổi lấy chồng, Spyros cũng rất chú ý tới cậu nào dự định muốn nắm tay cô em mình. Chẳng có cậu nào trong số đó đủ tiêu chuẩn cả.

– Em phải cẩn thận đấy, – anh thường khuyên nhủ Melina. – Hiện, em là mục tiêu cho các thằng đào mỏ trên thế giới đấy. Em còn trẻ, giàu có và xinh đẹp, và em mang tên một dòng họ nổi tiếng.

– Hoan hô, ông anh thân yêu của em. Thế thì vô cùng thuận lợi cho em, cho tới khi em tám mươi tuổi và chết già.

– Đừng có lo, Melina. Một chàng trai trẻ tử tế sẽ đến với em.

Chúng ta là bá tước Vassilis Manos, và chàng mới khoảng ba mươi nhăm, một nhà doanh nghiệp thành đạt thuộc một dòng họ Hy Lạp lâu đời và nổi tiếng. Bá tước hiện đang say đắm cô Melina trẻ đẹp. Anh đã đề nghị đính hôn, sau khi họ gặp nhau mới có mấy tuần lễ.

– Nó xứng với em toàn diện. – Spyros nói tỏ ý may mắn. – Manos có chỗ đứng vững chắc, và nó yêu em mê mẩn.

Melina thì không thấy nhiệt tình lắm.

– Anh ấy không hấp dẫn, anh Spyros ạ. Khi chúng em ngồi cùng nhau, anh ấy toàn nói nào là kinh doanh, kinh doanh và kinh doanh. Em muốn anh ấy phải lãng mạn hơn cơ.

Anh chàng nói rất đanh thép:

– Cần để lấy làm chồng hơn là cần lãng mạn. Em cần có một người chồng đàng hoàng và vững vàng, nó phải trả tất cả vì em mới được.

Và sau đó, Melina đã bị người anh thuyết phục đồng ý lời cầu hôn của Bá tước Manos.

Bá tước rất cảm động.

– Em đã làm anh thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, – anh tuyên bố – Tôi vừa lập một công ty mới. Bây giờ tôi đặt tên nó là “Melina International”

Nàng thích đám cưới phải có mười hai bông hồng.

Ngày cưới đã chọn, một nghìn khách, đã gởi giấy mời đi rồi và các kế hoạch cụ thể đã là xong.

Chính vào lúc đó Constantin Denmiris đã đi vào cuộc đời của Melina Lambrous.

Họ gặp nhau có một lần trong hàng chục lần hay gần như thế, trong các buổi tiệc của các cặp đính hôn là họ được mời.

Bà chủ tiệc giới thiệu họ:

– Đây là Melina Lambrous.

– Constantin Denmiris. – Denmiris, nhìn chằm chằm vào bà với đôi mắt tỏ vẻ bối rối. – Người ta để bà đứng đó lao lần nữa? – Anh hỏi.

– Tôi xin các vị tha thứ?

– Chắc là thiên đàng đưa bà xuống để dạy dỗ cho con người chúng tôi sắc đẹp là gì?

Melina cười:

– Anh nịnh hót quá, anh Denmiris ạ.

– Anh lắc đầu – Em còn đáng đề cao hơn nữa. Tôi không có thể nói liệu em có công bằng không!

Đúng lúc đó Bá tước Manos tiến đến và làm ngắt câu chuyện.

Đêm đó, ngay trước lúc đi ngủ, Melina nghĩ về Denmiris. Nàng đã nghe nói nhiều về anh. Anh rất giàu có, anh là một chàng trai goá vợ, và anh nổi tiếng là một nhà kinh doanh nhẫn tâm và là một người hay ép buộc phụ nữ. Mình cũng mừng là không có liên can gì tới anh ta. Melina nghĩ vậy.

Chúa đang cười.

Sáng hôm sau buổi tiệc, người hầu Melina vào phòng điểm tâm.

– Có một gói tặng phẩm đưa đến cho cô, cô Lambrous. Lái xe của ông Denmiris giao lại ạ!

– Làm ơn, mang vào đây.

Thế là Constantin Denmiris lại nghĩ anh phải gây ấn tượng với mình về sự giàu có của anh ta đây. Được, anh ta sẽ phải thất vọng. Cái gì anh ta đưa đến… có thể là một đồ trang sức đắt tiền hay một món đồ cổ có giá trị. Mình sẽ gửi trả cho anh ta.

Hộp tặng phẩm nhỏ có hình chữ nhật gói rất đẹp. Tò mò, Melina mở ra. Bưu thiếp ghi rất đơn giản “Tôi nghĩ cô sẽ vui với tặng phẩm này. Constantin!”

Đó là quyển truyện bìa bọc da Toda Rada của Nikos Kazantzakis, tác giả ưa thích nhất của cô, làm sao anh ta lại biết thế nhỉ?

Melina bèn viết mấy chữ cám ơn và nghĩ, thế là được.

Sáng hôm sau, lại có một gói khác đưa tới. Lần này thì là bộ đĩa hát của Delius? Nhà soạn nhạc ưa thích của cô. Có ghi lời: “Cô sẽ vui thích khi đọc Toda Rada và nghe nhạc này”.

Từ hôm đó, ngày nào cũng có tặng phẩm. Những bó hoa nàng ưa thích nhất, những loại nước hoa, các bản nhạc và sách mà nàng thích nghe đọc. Constantin Denmiris không hề lảng tránh tìm được cái mà nàng thích, và nàng cũng không muốn anh làm thế nhưng lại vui thích về sự quan tâm của anh.

Khi Melina gọi điện cám ơn Denmiris anh nói:

– Chẳng có gì anh có thể tặng em bằng với sự công bằng em sẽ làm.

– Anh đã nói như vậy với bao nhiêu phụ nữ từ trước tới nay?

– Cô có muốn đi ăn trưa với tôi không, Melina?

Nàng định nói không, nhưng rồi lại nghĩ: Không nên làm người khác đau khổ về việc đi ăn trưa. Anh ra rất hay nghĩ ngợi.

– Rất hài lòng!

Khi nàng nói với bá tước Manos rằng nàng sẽ cùng đi ăn trưa với Constantin Denmiris, chàng phản đối.

– Thế là thế nào, em thân yêu! Em không thể cùng làm gì với con người khinh khủng đó đâu. Tại sao em lại sắp đến gặp hắn?

– Vassihs, anh ta đã gửi em những quà tặng nhỏ hàng ngày. Em sẽ đến để bảo anh ấy thôi. – Và ngay khi Melina nói vậy, nàng nghĩ. – Tôi không thể nói với anh ấy qua điện thoại.

Constantin Denmiris đã đặt ăn trưa ở khách sạn Floca bình dân trên phố Panepistimion và anh đang đợi Melina đến.

Anh đứng lên.

– Em đấy à. Anh sợ em sẽ thay đổi ý kiến.

– Em luôn giữ lời hứa.

Anh nhìn thẳng vào nàng và nói rất trịnh trọng:

– Và anh, anh cũng giữ lời hứa của anh. Anh sẽ cưới em.

Melina lắc đầu, nửa buồn, nửa vui.

– Anh Denmiris, tôi đã đính hôn lấy một người khác rồi.

– Manos! – Anh khoát tay như thể muốn thôi cái gì. – Anh ta không xứng với em.

– Ồ, thế à? Và sao lại thế hở anh?

– Anh đã kiểm tra về anh ta. Trong gia đình anh ta có bệnh, anh ta là một người hay chảy máu, anh ta đã bị cảnh sát gọi vì một vụ tình dục ở Brussels, và anh ta chơi quần vợt thì chán lắm.

Melina không thể nào cười được nữa.

– Và anh…

– Anh không chơi quần vợt.

– Em hiểu rồi. Thế mà tại sao em lại phải lấy anh?

– Không. Em sẽ lấy anh bởi vì anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất chưa từng có.

– Anh Denmiris…

Anh cầm tay nàng trong tay anh.

– Costa.

Nàng đẩy tay anh ta.

– Anh Denmiris, hôm nay tôi đến đây để nói với anh rằng tôi muốn anh thôi đừng gửi cho tôi quá nhiều tặng phẩm nữa. Tôi không có ý định gặp anh nữa.

Anh chăm chú nhìn nàng một lúc lâu.

– Anh chắc rằng em không phải là một người tàn nhẫn.

– Em cũng hy vọng thế!

Anh cười.

– Tốt. Thế em không muốn làm tan nát trái tim anh chứ.

– Em không tin rằng trái tim anh lại dễ bị vỡ như vậy. Anh khá nổi tiếng đấy.

– À nghĩa là trước khi anh gặp em. Từ lâu anh đã mơ ước về em!

Melina cười.

– Anh nói nghiêm túc đấy. Khi anh còn là một thanh niên rất trẻ, anh đã từng đọc về gia đình Lambrous. Em rất giàu có mà anh thì rất nghèo. Anh chẳng có gì cả. Anh làm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Bố anh là một người làm bốc vác, ông làm ở cảng Pirarus. Anh có 14 anh chị em cả thảy, và anh phải tranh đấu cho mọi thứ anh muốn có.

Không nghĩ về việc của mình, nàng bị xúc động.

– Nhưng bây giờ anh giàu rồi!

– Ừ. Không giàu bằng sắp tới anh còn giàu hơn.

– Làm thế nào mà anh giàu thế.

– Đói! Anh trước đây luôn luôn đói. Anh còn đói.

Nàng có thể đọc được sự thật trong ánh mắt anh.

– Sao anh lại… sao, anh đã bắt đầu cuộc đời như thế nào?

– Thực em có muốn biết không?

Và Melina thấy lời nói như tự phát ra:

– Em thực muốn biết!

– Khi anh mười bảy tuổi, anh đến làm việc cho một công ty dầu mỏ ở Trung Đông. Anh chẳng phải đến để làm việc tốt. Một tối, anh ăn cơm với một nhà địa chất tư, anh này làm việc cho một công ty lớn. Anh ta gọi một món bít-tết tối hôm đó, và ông ta gọi có mỗi món súp. Anh hỏi ông ta tại sao ông không ăn bít-tết, và ông nói bởi vì ông không có răng hàm, và ông không thể làm răng giả. Một tháng sau,. Ông gọi điện cho anh lúc nửa đêm báo cho anh biết ông vừa tìm ra một giếng dầu mới. Ông ấy nói với ông chủ của ông ta về việc này. Và buổi sáng, anh đi mượn từng xu một nếu mượn được và buổi tối anh đã chọn mua khu đất quanh nơi mới tìm được dầu. Hoá ta nó thành một trong những giếng dầu lớn nhất thế giới.

Melina nuốt từng lời của anh, rất thán phục.

– Đó là bước đầu. Anh cần có các tàu chở dầu để chở đầu của anh, và sau đó anh đã có một đội tàu. Rồi một nhà máy lọc dầu. Rồi một hãng hàng không. – Anh nhún vai – Anh tiến lên từ đó.

Không phải mãi sau khi họ cưới, thì Melina đã hiểu được rằng câu chuyện về bít-tết hoàn toàn là chuyện bịa.

Melina Lambrous đã không có ý định gặp lại Constantin Denmiris nữa. Nhưng, do hàng loạt những trùng hợp đã sắp đặt cẩn thận, Denmiris thường luôn cùng có mặt trong bữa tiệc, hay đi xem hát, hay những việc từ thiện mà Melina tham dự. Và mỗi lần như vậy, nàng cảm thấy sự cuốn hút của ông như có từ tính cực mạnh. Bên anh thì Vassihs Manos dường như trở nên khó chịu, nàng căm giận nhưng đành phải chấp nhận điều ấy đối với nàng.

Melina Lambrous rất thích những bức hoạ của Flemy và khi cuốn “Những người đi săn tuyết” của Bruegel vừa đưa ra bán, trước khi những mua được, thì Constantin Denmiris đã gửi cuốn đó tặng nàng.

Melina rất ngạc nhiên vì sự hiểu biết rất tường tận tất cả các ý thích của nàng.

– Em không thể nhận những món quà tặng đắt tiền như vậy! – nàng đã phản đối.

– À, nhưng đó không phải là quà tặng. Em phải trả giá cho nhưng món quà ấy đấy. Tối nay, ăn cơm tối với anh nhé.

Vì cuối cùng nàng vẫn đồng ý. Đối với đàn ông thì không dễ cưỡng nổi họ.

Một tuần lễ sau Melina phá bỏ sự đính hôn của nàng với bá tước Nanos.

Khi Melina nói với anh trai nàng về tin này, anh đã sững người ra.

– Vì sao, nhân danh thượng đế đi…? Spyros hỏi – Vì sao!

– Bởi vì em sắp lấy Constantin Denmiris!

– Nó là một con người khinh khủng. Em bị điên hay sao đấy? Em không thể lấy Denmiris được. Nó là một con quỷ sứ. Nó sẽ tiêu diệt em. – Nếu…

– Anh hiểu sai về anh ấy, Spyros. Anh ấy tuyệt vời. Và chúng em đã yêu nhau. Thế…

– Em đã yêu! – anh ngắt lời – Anh không biết sau này nó thế nào, nhưng không thể yêu nó được. Em có biết sự nổi tiếng của nó là với phụ nữ không? Nó…

– Đó là chuyện quá khứ, Spyros ạ. Em sắp làm vợ anh ấy!

Và anh không thể làm gì được để bảo em gái anh ngoài chuyện đám cưới.

Một tháng sau Melina Lambrous và Constantin Denmiris lấy nhau.

***

Vào những buổi đầu thì dường như đó là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.

Constantin hay vui đùa và quan tâm đến người khác. Anh là một người yêu quyến rũ say đắm, anh thường làm Melina sửng sốt với những quà tặng quá lãng phí và rồi các chuyến đi tới những nơi xa lạ.

Vào đêm đầu tiên trong tuần trăng mật của họ, anh nói:

– Vợ đầu của anh không có thể cho anh được một thằng con trai. Bây giờ chúng ta sẽ đẻ nhiều con trai nhé!

– Không có con gái à? – Melina vội ngắt lời.

– Nếu em muốn. Nhưng đứa đầu là con trai.

Ngày mà Melina biết được nàng đã có mang, Constantin rất vui sướng.

– Nó sẽ chiếm đoạt cả vương quốc của tôi! – anh tuyên bố một cách rất hạnh phúc.

Trong tháng thứ ba, Melina bị sẩy thai, việc đó xảy ra khi Constantin Denmiris ở nước ngoài. Khi về, anh nghe được tin anh đã phản ứng như một thằng điên.

– Em làm sao vậy! – anh rít lên. – Làm sao như thế?

– Costa, em…

– Em không cẩn thận! – Anh lấy một hơi dài. – Được. Việc gì đã xảy ra thì đã rồi. Chúng ta phải có đứa con trai khác.

– Em… Em không thể. – Nàng không dám nhìn vào đôi mắt của anh.

– Em nói gì thế?

– Em bị mổ. Em không thể có một đứa nào nữa.

– Anh đứng ngây ra đó, người cứng đờ, rồi quay lại biến mất không nói một lời.

Từ khi đó, cuộc đời Melina trở thành một địa ngục, Constantin Denmiris xử sự như thể là vợ anh đã cố tình giết con trai anh. Anh không biết đến vợ, bắt đầu đi kiếm các phụ nữ khác.

Melina không thể chịu đựng được nữa, nhưng cái nhục nhã đau khổ nhất lại chính là ý thích của anh khi phô bày lộ liễu những mối quan hệ với các ngôi sao điện ảnh, các ca sĩ opéra và vợ của một số người bạn, anh mang người tình đến Psara và đưa lên tàu bằng thuyền buồm của anh và luôn công khai.

Báo chí vui mừng theo dõi những cuộc phiêu lưu lãng mạn của Constantin Denmiris.

Họ đang dự một bữa tiệc ở nhà một chủ ngân hàng nổi tiếng.

– Anh và Melina phải đến nhé! – người chủ ngân hàng nói – tôi có một anh đầu bếp phương Đông nấu các món Tàu ngon nhất thế giới.

Danh sách khách mời dài lắm. Bàn tiệc là cả một tập hợp như một sưu tầm hấp dẫn các nghệ sĩ, các nhà chính trị và nhà công nghiệp. Các món ăn lại càng tuyệt vời. Đầu bếp đã chế biến súp vây cá, tôm cuốn, thịt lợn mushu, vịt Bắc Kinh, sườn rán, miến Quảng Đông và hàng chục món khác.

Melina ngồi gần chủ nhân bữa tiệc ở đầu bàn này và đầu bên kia là chồng nàng ngồi gần phu nhân của chủ tiệc. Bên phải Denmiris là một ngôi sao điện ảnh trẻ xinh đẹp Denmiris cứ tập trung nhìn cô ta, chẳng cần biết ai ở bàn tiệc. Melina còn nghe được cả những đoạn trao đổi trong câu chuyện của họ.

– Khi em làm xong phim em phải đi thuyền buồm với anh nhé. Khi đó sẽ là những ngày nghỉ đáng yêu nhất dành cho em. Chúng ta sẽ cho thuyền đi dọc bờ biển Dalmat…

Melina không muốn nghe nữa, nhưng không được.

– Em chưa bao giờ ở Psara chứ, có phải thế không? Đó là một đảo nhỏ đáng yêu, hoàn toàn cách ly với thế giới. Em sẽ vui thích nơi đó.

Melina muốn chui xuống gầm bàn.

Nhưng rồi sự tồi tệ nhất đã xảy ra.

Mọi người vừa xong cái món sườn rán, và những người hầu bàn mang ra những bát nước rửa tay bằng bạc.

Một cái bát nước rửa tay được đặt trước cô diễn viên trẻ, Denmiris nói:

– Em không cần cái đó! – Rồi vừa nhe răng cười anh vừa nâng tay cô về phía anh và bắt đầu liếm từ từ nước sốt còn dính trên những ngón tay nàng, từng ngón một. Các vị khách khác quay mặt đi. Melina đứng bật dậy và quay về người chủ tiệc.

– Xin chủ nhân cho phép tôi cáo từ, tôi… tôi đau đầu.

Các vị khách nhìn theo nàng chạy vội ra khỏi buồng.

Denmiris đêm đó không về nhà hay là cả đêm hôm sau nữa.

Khi Spyros nghe biết chuyện đó, anh giận tái người.

– Để cho anh nói chuyện! – người anh Melina điên lên, – và anh sẽ giết tên chó đẻ đó.

– Làm như vậy không giúp gì được anh ấy đâu. – Melina bảo vệ cho chồng. – Bản chất anh ấy như vậy rồi.

– Bản chất à? Nó là đồ con vật? Phải gạt bỏ nó đi. Sao em không ly dị nó?

Đó là điều mà Melina thường tự hỏi mình suốt những đêm dài hiu quạnh nàng phải nằm một mình. Và rồi nàng lại đi đến một câu trả lời. Ta yêu anh ấy.

***

Năm rưỡi sáng, Catherine được một người hầu gái theo đạo đánh thức giấc.

– Xin chào, thưa cô…

Catherine mở mắt và nhìn xung quanh tưởng như lẩm lẫn. Đáng ra là những đang nằm trong căn phòng bé nhỏ ở tu viện, nhưng giờ nàng đang trong một buồng ngủ đẹp đẽ. Ký ức của nàng lại như hiện trở lại. Chuyến đi Anthens… Bà Catherine Douglas… Họ đã bị nhà nước hành quyết…

– Thưa cô… Ông Denmiris hỏi rằng cô có muốn ăn sáng cùng ông ở thềm trước nhà không ạ?

Catherine nhìn vào nàng hầu, tỏ vẻ còn ngái ngủ. Nàng đã dậy từ bốn giờ sáng, tâm trí nàng cứ muốn quay cuồng.

– Cám ơn. Nói với ông Denmiris tôi sẽ đến ngay đây.

Hai mươi phút sau, một người hầu dẫn Catherine đến thềm lớn quay mặt ra biển. Có một cái tường đá thép, có thể nhìn qua vườn phía dưới hai mươi bộ. Constantin Denmiris đã ngồi vào bàn, đang đợi. Ở nàng, có một sự ngây thơ khêu gợi. Ông đang muốn lấy nó đi, sở hữu nó và làm cho sự ngây thơ đó thuộc của ông. Ông tưởng tượng ra nàng trần truồng trên giường, giúp ông trừng phạt Noelle và Larry một lần nữa. Denmiris đứng dậy.

– Xin chào. Bỏ qua cho tôi đã đánh thức cô dậy sơm, nhưng vì tôi phải đi đến văn phòng làm việc của tôi sau ít phút nữa, và tôi muốn có cơ hội để chúng ta có thể nói chuyện một chút.

– Vâng, dĩ nhiên – Catherine nói.

Nàng ngồi xuống cái bàn đá lớn đối diện với ông, quay mặt ra biển. Mặt trời vừa mới lên, toả trên mặt biển với hàng ngàn tia nắng.

– Cô muốn dùng gì buổi sáng?

– Tôi không đói! – Nàng lắc đầu.

– Có lẽ uống cà phê nhé?

Người hầu đang rót cà phê nóng vào cốc Belleck.

– Catherine ạ! – Denmiris bắt đầu – Cô có suy nghĩ về buổi nói chuyện trước của chúng ta không?

Catherine suốt đêm qua chẳng nghĩ gì. Ở Anthens chẳng còn lại gì cho nàng, và nàng phải đi đâu đó. Tôi không muốn trở về tu viện, nàng quả quyết. Việc Constantin Denmiris mời nàng làm việc ở London phảng phất nói lên một âm mưu gì đó. Thực tế, Catherine chấp nhận hết, điều đó có vẻ như đáng khích lệ lắm. Có thể là sự bắt đầu một cuộc sống mới.

– Vâng! – Catherine nói, – Tôi đã! Và tôi cho rằng tôi cứ nên làm việc đó!

Constantin Denmiris cố giấu vẻ hài lòng:

– Tôi rất vui sướng. Cô đã ở London chưa?

– Không. Đó là tôi không nghĩ vậy. – Sao ta không biết chắc? Còn có rất nhiều điều ngạc nhiên nữa đấy?

– Đó là một trong số ít thành phố văn mình trên thế giới. Tôi tin chắc rằng cô sẽ rất thích thành phố đó.

Catherine do dự.

– Ông Denmiris ạ, sao ông cứ gánh chịu những điều rắc rối đó vì tôi?

– Tôi muốn nói: bởi vì tôi thấy phải có ý thức trách nhiệm. – Ông ngừng một lát. – Tôi đã giới thiệu chồng cô với Noelle Page.

– À! – Catherine chậm rãi nói. Noelle Page. Cái tên làm cô hơi rùng mình. Cả hai người đó đã bị chết vì nhau. Chắc Larry phải yêu cô ta lắm.

Catherine cố gắng hỏi những câu hỏi đã làm cô trăn trở suốt đêm:

– Họ bị hành quyết thế… thế nào?

Một sự im lặng trong giây lát.

– Họ bị một đội binh bắn!

Ồ, nàng như cảm giác được những viên đạn đã xé nát thịt da Larry, và đã làm ngã gục thân thể con người mà nàng yêu mến biết mấy. Nàng đau khổ vì đã hỏi đến điều này.

– Tôi xin có lời khuyên cô. Đừng nghĩ gì về quá khứ nữa. Điều đó chỉ gây thêm đau đớn. Cô phải quên tất cả đi!

– Ông nói đúng. Tôi sẽ cố. – Catherine chậm rãi nói.

– Tốt. Tôi phải bố trí máy bay đi London sáng nay, Catherine. Cô có thể sẵn sàng rời đây sau một lúc không?

Catherine lại nghĩ về chuyến bay nàng đã đi cùng Larry, việc sửa soạn vội vã, đóng gói đồ đạc và những thích thú trước đó. Lần này, không có ai đi cùng chẳng có mấy thứ để đóng gói, và chẳng có gì cần sửa soạn.

– Vâng. Tôi có thể sẵn sàng.

– Tuyệt vời. Tiện đây – Denmiris nói luôn, – bây giờ trí nhớ của cô đã dần dần trở lại, có thể có một vài người nào đó cô muốn tiếp xúc với họ vài người trong quá khứ đối với họ, cô nên cho họ biết cô không sao cả nhé.

Cái tên làm căng thẳng đầu óc nàng là William Fraser. Ông ta là người độc nhất trên thế giới này mà nàng biết rằng nàng không dễ gặp được họ. Khi ta đã ổn định làm ăn, Catherine nghĩ. Khi ta bắt đầu làm việc, ta sẽ tiếp xúc với họ.

Constantin Denmiris ngắm nhìn nàng, đợi câu trả lời của nàng.

– Không – Cuối cùng Catherine nói, – Chẳng có ai đâu.

Nhưng không có ý nghĩ rằng nàng đã vừa cứu mạng ở William Fraser.

– Tôi sẽ giải quyết hộ chiếu cho cô – ông đưa nàng một phong bì – Đây là khoản tạm ứng lương. Cô không phải lo về nơi ở. Công ty có một ngôi nhà ở London. Cô sẽ ở đó.

Mọi việc đã giải quyết quá chu đáo.

– Ông tử tế quá.

Ông nắm tay cô.

– Cô sẽ thấy rằng tôi…- Ông định nói rồi thay đổi ý muốn nói của mình. Phải cẩn thận, ông nghĩ. Từ từ. Anh đừng có làm cho cô ta sợ nữa… – Rằng tôi có thể là một người bạn rất tốt.

– Ông là một người bạn rất tốt.

Denmiris cười. Đợi đấy.

Hai giờ sau, Constantin Denmiris đưa Catherine ngồi vào ghế sau chiếc xe Rolls Royce để đưa cô ra sân bay.

– Mong cô thích London – ông nói. – Tôi sẽ liên lạc với cô luôn!

Năm phút trước khi ô tô khởi hành, Denmiris đã gọi cho London:

– Cô ta đang trên đường!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.