Lá Bài Thứ XII

Chương 29



Qua loa điện thoại, Pepper đang gi thích:

“Boyd lớn lên như vậy. Cha là một thợ khoan dầu…”.

“Dầu?”

“Làm việc trên những khu mỏ. Vâng, thưa ngài. Mẹ thì ở nhà. Không có anh chị em nào khác. Một tuổi thơ bình thường, có vẻ thế. Khá là êm đềm. Hắn luôn kể về gia đình mình, rất yêu thương họ. Làm rất nhiều cho mẹ của hắn, bà ta bị mất một cánh tay hoặc chân hay gì đó ở trong một cơn bão. Hắn luôn quan sát và bảo vệ bà ấy. Có lần tôi được nghe kể là một đứa nhóc trên phố trêu chọc bà ta, và Boyd đã đi theo nó, dọa sẽ thả một con rắn đuôi chuông vào giường của thằng nhóc một đêm nào đó nếu nó không xin lỗi.”

“Dù sao thì sau khi hết trung học và một hoặc hai năm học cao đẳng, hắn vào làm việc ở công ty của cha hắn một thời gian, cho đến khi họ gặp phải một đợt giảm biên chế hàng loạt. Hắn bị sa thải. Cha hắn cũng vậy. Đó là khoảng thời gian khó khăn và không thể kiếm được công việc ở quanh đây, nên hắn rời khỏi bang. Không biết là ở đâu. Kiếm được công việc ở trong một nhà tù. Bắt đầu là một người gác trại. Rồi có một vài rắc rối – nhân viên thi hành án của họ bị ốm, tôi nghĩ thế – và không có ai làm công việc đó nên Boyd nhận nó. Cái việc đốt cháy đã được thực hiện rất tốt..

“Cái gì cơ?”

“Xin lỗi, việc hành hình bằng điện được hắn thực hiện tốt đến mức họ đã nhận hắn vào công việc đó. Hắn ở lại một thời gian, nhưng lại tiếp tục đi từ bang này tới bang khác

, bởi hắn luân chuyển theo yêu cầu. Trở thành một chuyên gia trong việc thi hành án. Hắn hiểu rõ về những chiếc ghế…”

“Gh

điện?”

“Đúng vậy, giống như cái OP Sparky của chúng tôi ở đây. Một thứ khá nổi tiếng. Hắn cũng biết sử dụng khí nữa, là một chuyên gia về tháo lắp súng. Để tôi cho anh biết hắn cũng biết cách thắt một nút dây treo cổ và không có nhiều người trên nước Mỹ được cấp phép cho kiểu công việc như vậy. Công việc của một nhân viên thi hành án đang được bỏ trống và hắn nhảy vào vị trí đó. Chúng tôi đã chuyển sang tiêm thuốc độc, giống như hầu hết các nơi khác, và hắn trở thành một phù thủy với phương pháp này. Thậm chí, nghiên cứu về chúng và có thể trả lời những người phản đối. Có một vài người nói rằng sử dụng các chất hóa học rất đau đớn. Tự bản thân tôi nghĩ rằng những người bảo vệ thiên nhiên và những người theo đảng Dân chủ, không hề quan tâm tới sự thật. Điều đó thật là vớ vẩn. Ý tôi là, chúng tôi có những…”

“Về Boyd?”, Rhyme hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

“Vâng, thưa ngài, xin lỗi. Nên hắn đã quay trở lại đây và mọi việc ổn trong một thời gian. Không ai quan tâm tới hắn nhiều lắm. Hắn thuộc dạng kiểu như người vô hình. ‘Joe Trung bình’ là biệt danh của hắn. Nhưng sau đó có chuyện xảy ra. Có điều gì đó thay đổi. Sau một thời gian, hắn bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ.”

“Như thế nào?”

“Càng thực hiện nhiều cuộc hành hình, hắn càng điên cuồng. Kiểu như càng ngày càng trống rỗng. Như vậy có nghĩa gì không? Giống như kiểu hắn không bình thường về mặt tâm thần. Cho anh một ví dụ nhé: Tôi đã nói với anh về việc hắn và người thân rất gắn kết với nhau. Dù chuyện gì xảy ra thì họ cũng bị giết chết trong một vụ tai nạn ô tô, cả người dì của hắn nữa, và Boyd, hắn không hề chớp mắt. Hắn thậm chí còn không đi dự lễ tang. Anh có thể đã nghĩ rằng hắn đang bị sốc, nhưng không phải như vậy. Hắn chỉ đơn giản không tỏ vẻ quan tâm. Hắn vẫn tới phiên trực của mình và, khi mọi người nghe thấy, hỏi hắn đang làm gì ở đó. Phải hai ngày mới tới phiên hành hình tiếp theo. Hắn đã có thể nghỉ. Nhưng hắn không muốn thế. Hắn nói sẽ đi tới mộ của họ sau đó. Không thể biết được hắn đã từng đến hay chưa.

Thấy không, giống như là hắn ngày càng tới gần với những phạm nhân – quá gần, rất nhiều người nghĩ như vậy. Chúng ta không làm như thế. Không bình thường chút nào. Hắn không đi chơi với các nhân viên khác nữa và dành thời gian với những phạm nhân. Hắn gọi họ là “người của ta”. Hắn thậm chí từng một lần ngồi vào một chiếc ghế điện cũ của chúng tôi, cái loại ở bảo tàng ấy. Chỉ để xem nó như thế nào. Và ngủ. Tưởng tượng điều đó đi.

Có ai đó hỏi Boyd về điều này, hỏi hắn cảm thấy như thế nào khi ngồi vào trong chiếc ghế điện. Hắn nói rằng đó không giống như là không có cảm xúc. Nó chỉ giống như là kiểu ‘vô cảm’. Hắn nói thế là quá nhiều về sự kết thúc. Hắn cảm thấy không có cảm giác.”

“Ông nói là cha mẹ hắn bị giết? Hắn có chuyển về sống trong ngôi nhà của họ không?”

“Tôi nghĩ là có.”

“Liệu nó vẫn ở đấy chứ?”

Người đàn ông Texas cũng để máy ở chế độ loa ngoài và J.T. Beauchamp nói vọng ra: “Tôi sẽ tìm hiểu điều đó, thưa ngài”. Anh hỏi một ai đó. “Sẽ biết trong một vài phút nữa, ngài Rhyme.”

“Và liệu anh có thể tìm ra những người họ hàng của hắn trong khu vực không?”

“Vâng, thưa ngài.”

Sachs hỏi: “ông nhớ rằng hắn huýt sáo rất nhiều, đúng không Pepper?”.

“Vâng, thưa bà. Và hắn thực sự giỏi. Đôi khi hắn hát

cho những phạm nhân một hay hai bài để ‘tiễn họ đi’.”

“Về đôi mắt của hắn thì sao?”

“Cũng vậy”, Pepper nói. “Thompson có đôi mắt không được khỏe mạnh lắm. Chuyện là hắn thực hiện hành hình bằng điện – không phải ở đây – và có điều gì đó trở nên tồi tệ. Đôi khi xảy ra, khi ta sử dụng chiếc ghế. Ngọn lửa bắt đầu bốc lên..

“Người bị hành hình?”, Sachs hỏi, co rúm lại.

“Đúng vậy, thưa bà. Bị bốc cháy. Anh ta có thể đã chết rồi, hoặc bất tinh. Không ai biết. Anh ta vẫn cử động như họ thường thế. Nên Thompson bước vào với một khẩu súng hơi, sẵn sàng bắn vào người tù tội nghiệp, giải thoát cho anh ta khỏi nỗi đau đớn. Tôi phải nói với anh rằng điều đó giờ đây không còn là một phần của nghi thức. Đó là hành động giết người nếu giết một tên tử tù trước khi hắn chết dưới hình thức hành hình đã được đưa ra. Nhưng Boyd vẫn làm thế bất kể có chuyện gì đi nữa. Không thể để một trong những ‘người của hắn’ chết như thế. Nhưng ngọn lửa bùng lên. Các đồ cách ly trên dây điện hoặc nhựa hoặc gì đó bắt lửa và khói đã khiến Boyd choáng váng. Hắn đã không nhìn thấy gì trong một hay hai ngày.”

“Còn tên tử tù?”

“Thompson không cần phải bắn anh ta. Điện đã làm điều đó.”

“Và hắn rời công việc năm năm trước?”, Rhyme hỏi.

“Về điều đó”, Pepper nói với giọng rề rà. “Bỏ việc. Tôi nghĩ là hắn đi tới một nơi nào đó, một nhà tù, ở Midwest. Không bao giờ nghe thấy bất cứ thông tin gì về hắn sau đó nữa.”

Midwest – có thể là Ohio. Nơi mà một vụ giết người khác có vẻ khớp với hồ sơ xảy ra. “Gọi một ai đó ở nhà tù Ohio.” Rhyme thì thầm với Cooper, anh gật đầu và chộp lấy một chiếc điện thoại khác.

“Thế còn Charlie Tucker, người gác bị giết? Boyd rời đi trong khoảng thời gian của vụ án phải không?”

“Vâng, thưa ngài, đúng vậy.”

“Có mối thâm thù nào giữa họ không?”

Pepper nói: “Charlie làm việc dưới quyền Thompson một năm trước khi nghỉ hưu. Charlie được chúng tôi gọi là một kẻ sùng đạo. Ông ta đôi khi có thể đọc đi đọc lại kinh thánh cho những phạm nhân, nói với họ rằng họ đang xuống địa ngục… Thompson không khoái lắm”.

“Vậy có thể Boyd giết ông ta để trả đũa việc ông ấy

khiến cuộc sống của những tù nhân trở nên đau khổ hơn.”

Người của ta…

“Có thể là như vậy.”

“Thế còn về bức tranh chúng tôi đã gửi thì sao? Đó có phải Boyd không?”

“J.T. mới vừa đưa nó cho tôi xem”, Pepper nói. “Và, đúng rồi, đó có thể là hắn. Mặc dù hắn to hơn, béo hơn, ý tôi là, lúc đó. Hắn để đầu trọc và râu dê – rất nhiều người như chúng tôi làm thế, cố để nhìn mình đáng sợ như những tên tù nhân.”

“Hơn nữa”, người bảo vệ nói: “Chúng ta đang tìm kiếm những tên tội phạm, không phải người bảo vệ”.

Đó chính là sai lầm của tôi, Rhyme nghĩ một cách bực dọc.

“Chà, khốn kiếp.” Giọng của người bảo vệ lại vang

lên.

“Gì vậy, J.T.?”

“Người của tôi đi lấy hồ sơ nhân sự của Boyd. Và..”

“Nó biến mất.”

“Đúng vậy.”

“Vậy là hắn ăn trộm hồ sơ của mình để che đi mọi vấn đề liên quan tói vụ giết Charlie Tucker”, Sellito nói.

“Tôi cũng đoán vậy”, J.T. Beauchamp nói.

Rhyme lắc đầu: “Hắn lo lắng về dấu vân tay bởi trong hồ sơ hắn là nhân viên nhà nước, không phải một tên tội phạm”.

“Khoan đã”, người bảo vệ nói với giọng rề rà đặc trưng của mình. Một người phụ nữ đang nói chuyện với anh ta. Rồi anh ta quay lại với chiếc điện thoại. “Tôi vừa nghe thông tin từ một người bạn ở sở dữ liệu của hạt. Boyd đã bán ngôi nhà của gia đình hắn năm năm trước. Không mua bất cứ gì trong bang. Ít nhất là bằng tên hắn. Hẳn là đã lấy tiền và biến mất… Có ai biết về các mối quan hệ khác của hắn không.”

“Tên đầy đủ của hắn là gì?”, Rhyme hỏi.

Pepper nói: “Tôi nhớ là chữ cái đầu tên đệm là G, nhưng tôi không biết là viết tắt của từ gì”. Rồi thêm vào: “Một điều tôi sẽ nói về hắn, đó là Thompson Boyd biết những gì hắn đang làm. Hắn biết rõ về EP

“EP?”

“Là Execution Protocol. Đó là quyển sách mà chúng tôi có, ghi chi tiết mọi thông tin về việc hành hình một ai đó. Hắn bắt tất cả những ai thực hiện công

việc ghi nhớ nó, và khiến họ phải vừa đi vừa học thuộc rằng, ‘Tôi phải làm theo quyển sách, tôi phải làm theo quyển sách’. Thompson luôn nói ta không bao giờ có thể đi đường tắt để chết.”

Mel Cooper dập máy.

“Ohio?” Rhyme hỏi.

Người chuyên viên gật đầu. “Nhà tù an ninh tối đa Keegan Falls. Boyd chỉ làm việc ở đó khoảng một năm. Người bảo vệ nhớ hắn bởi vấn đề ở đôi mắt, và hắn huýt sáo. Ông ta nói Boyd đã là vấn đề ngay từ đầu. Gây gổ, va chạm với các nhân viên gác khác về cách đối xử với tù nhân, dành rất nhiều thời gian để trò chuyện với các phạm nhân, mặc dù điều đó vi phạm với quy định. Người bảo vệ nghĩ rằng hắn đang tạo quan hệ để sau này sử dụng họ như những sát thủ.”

“Giống như móc nối với gã thuê hắn ta giết nhân chứng ở đó.”

“Có thể lắm.”

“Và bộ hồ sơ nhân viên của hắn ở đó thì sao? Cũng bị mất trộm?”

“Thất lạc, vâng. Không một ai biết hắn sống ở đâu hay bất cứ điều gì khác về hắn. Như biến mất khỏi màn hình radar.”

Joe Trung bình…

“Chà, hắn không còn thuộc về Texas hay Ohio nữa. Hắn là của chúng ta. Hãy tìm kiếm thật tỉ mỉ.”

“Đúng thế.”

Cooper chạy chương trình tìm kiếm chi tiết – các văn bản pháp lý, Cục quản lý xe cơ giới, các khách sạn, vé giao thông, thuế… tất cả mọi thứ. Trong vòng mười lăm phút, tất cả các kết quả hiện ra. Có một vài danh sách về Thompson G. Boyd và một về T. G. Boyd. Nhưng tuổi và miêu tả của họ không khớp với nghi phạm lắm. Người chuyên viên cũng đã thử vài cách đánh vần khác nhau của những cái tên này và cho ra kết quả tương tự.

“Tên thường gọi?”, Rhyme hỏi. Hầu hết các hung thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là các sát thủ giết mướn, sử dụng tên thường gọi khác. Cái tên chúng chọn thường giống với mật khẩu cho máy tính và tài khoản ATM – có vài biến đổi từ cái tên có ý nghĩa với hung thủ. Khi tìm ra nó là gì, ta có thể đá mình một cái vì sự đơn giản trong lựa chọn. Nhưng để đoán được những cái tên này quả là không thể. Họ vẫn thử: đảo chỗ của tên (Thompson tất nhiên là phổ biến với họ hơn).

Cooper thậm chí còn thử một phần mềm chuyên dùng đảo chữ cái để sắp xếp lại các chữ cái trong tên “Thompson Boyd”, nhưng chẳng có cái nào khớp với cơ sở dữ liệu.

Không có gì cả, Rhyme nghĩ, bực dọc trước sự bế tắc. Chúng ta biết tên, biết hắn trông như thế nào, biết hắn ở trong thành phố…

Nhưng ta chẳng thể nào tìm ra hắn.

Sachs liếc nhìn lên bảng, gõ đầu mình. Cô nói: “Billy Todd Hamil”.

“Ai?”, Rhyme hỏi.

“Cái tên mà hắn sử dụng để thuê căn hộ trên phố Elizabeth.”

“Nó thì sao?”

Cô giở lướt nhanh qua một tập giấy rồi nhìn lên.

“Chết sáu năm trước.”

“Có nói ở đâu không?”

“Không. Nhưng em cá là ở Texas.”

Sachs gọi cho nhà tù một lần nữa và hỏi về Hammil. Một lát sau cô dập máy và gật đầu. “Đây rồi. Giết một nhân viên ở cửa hàng tạp hóa mười hai năm trước. Boyd giám sát việc hành hình ông ta. Có vẻ như hắn có mối liên hệ kỳ lạ này với những người mà mình giết. Phương pháp thực hiện của hắn xuất hiện từ khi là người thi hành án. Tại sao đó không phải là tính cách của hắn?”

Rhyme không biết, hoặc không quan tâm, về “mối liên hệ kỳ lạ”, nhưng dù động cơ của Boyd là gì, có một vài logic trong gợi ý của Sachs. Anh hét lớn: “Lấy danh sách tất cả những phạm nhân hắn hành hình và so sánh nó với DMV[1]. Thử Texas trước rồi sẽ sang các bang khác”.

[1] Cơ quan điều hành giao thông cấ tiểu bang ở Mỹ với hai chức năng chính là thu thuế lưu thông và cấp bằng lái xe.

J.T. Beauchamp gửi họ danh sách của bảy mươi chín tù nhân mà Thompson Boyd đã hành hình dưới vai trò nhân viên thi hành án ở Texas.

“Nhiều thế sao?”, Sachs hỏi, cau mày. Dù Sachs có thể không bao giờ do dự nổ súng giết kẻ nào đó nếu cần cứu những người khác. Rhyme biết cô có một chút nghi ngờ về án tử hình bởi nó thường được đưa ra sau một vài phiên xử được dàn dựng và mắc sai lầm, thậm chí đôi khi còn cố ý thay đổi bằng chứng.

Rhyme nghĩ tới một ẩn ý khác về số vụ hành hình: ở một thời điểm nào đó trong s tám mươi vụ thi hành án, Thompson Boyd đã đánh mất sự khác nhau giữa sự sống và cái chết.

Dù điều gì xảy ra thì họ đã bị giết trong vụ tai nạn ô tô… Và Boyd, hắn không hề chớp mắt. Chết tiệt, hắn thậm chí còn không tới dự đám tang.

Cooper ghép các tên của những tử tù nam bị hành hình với các ghi chép của chính phủ.

Không có gì hết.

“Khốn kiếp”, Rhyme gắt gỏng. “Chúng ta sẽ phải lần ra những bang khác mà hắn làm việc và những người mà hắn hành hình ở đó. Nó sẽ vô cùng mất thời gian.” Rồi một ý tưởng này ra. “Khoan đã. Những người phụ nữ.”

“Gì cơ?”, Sachs hỏi.

“Thử tên những người phụ nữ mà hắn đã hành hình. Sự thay đổi theo các tên.”

Cooper làm thế, giới hạn lại một danh sách nhỏ hơn, cho chạy các cái tên và tất cả những cách viết có thể có, qua máy tính của cơ quan Điều hành giao thông.

“Được rồi, có thể sẽ có gì đó đây”, người chuyên viên nói một cách hào hứng. “Tám năm trước, một người phụ nữ tên là Randi Rae Silling – một ả gái điếm – đã bị hành hình ở nhà ngục Amarillo vì ăn cướp và giết hai khách hàng của ả. Cơ quan Điều hành giao thông của New York có một kết quả, trùng họ, nhưng đó là một người đàn ông, Randy với một chữ Y và tên đệm R-A-Y. Trùng tuổi và miêu tả. Địa chỉ ở Queens – Astoria. Có một chiếc Buick Century màu xanh da trời, ba năm tuổi.”

Rhyme ra lệnh: “Đưa vài người mặc thường phục mang bức ảnh vi tính tới quanh đó để gặp vài người hàng xóm.”

Cooper gọi cho Phó thanh tra – người đứng đầu khu vực 114. Trụ sở này phụ trách khu vực Astoria, và phần lớn khu vực Greek gần đó. Anh giải thích về vụ án và gửi email bức ảnh của Boyd. Vị Phó thanh tra nói anh ta sẽ cử vài cảnh sát mặc thường phục tới để điều tra một cách khéo léo từ những người ở trong căn hộ của Randy Silling.

Trong nửa giờ căng thẳng – và không có thông tin nào từ đội lấy thông tin ở Queens – Cooper, Sachs và Sellito liên lạc với các cơ quan lưu trữ công cộng ở Texas, Ohio và New York, tìm kiếm bất cứ thông tin nào họ có thể về Boyd, Hammil hoặc Silling.

Không có gì hết.

Cuối cùng họ nhận được cuộc gọi từ viên thanh tra từ khu 114. “Đại úy?”, người đàn ông gọi. Rất nhiều sĩ quan cấp cao vẫn sử dụng chức danh cũ để gọi Rhyme.

“Chúng tôi có hai người đã xác nhận là người đàn ông này sống ở địa chỉ mà MDV cung cấp.” Anh nói. “Ngài nghĩ sao về việc ưu tiên tạo điều kiện cho chúng tôi tiếp cận, thưa ngài?”

Công lao, Rhyme thở dài. Anh không cần đến bất cứ câu trả lời mang tính đối đáp nào vói cách nói quan liêu và chấp nhận bằng một câu trả lời hơi khó hiểu: “Hãy đi tóm cổ hắn lại”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.