Khúc Cửu Nhất lấy kinh nghiệm xuyên qua mười tám năm của mình ra thề, y xuyên quan tuyệt đối là thế giới võ hiệp bình thường mà không phải thế giới thịt kho tàu* song tính nào đấy.
*Thịt kho tàu ý chỉ truyện có thịt thà ấy, du nô oắt ai min???
Nhưng hiện tại, bỗng nhảy ra một cái suy đoán song tính là thế khỉ nào?
Cái này giống như lúc Captain America bắt người thì bắt phải Triệu Bổn Sơn*, Tôn Ngộ Không đánh yêu tinh thì đấm phải Harry Potter, Lâm Đại Ngọc chôn hoa* thì đào ra một con pikachu vậy.
*Theo tìm hiểu, người ta nói nếu Đài Loan có Thành Long thì đại lục có Triệu Bổn Sơn ấy, bên bển gọi chú với cái tên thân thương là chú Bổn Sơn (Bổn Sơn đại thúc)
*Trích đoạn “Chôn hoa” hay mai táng cho hoa, rất nổi tiếng trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, đại ý rằng Lâm Đại Ngọc ở Giả phủ, tuy được Giả Bảo Ngọc chăm sóc, có Giả mẫu yêu thương nhưng xét về quan niệm lễ giáo, dù gì cũng là cháu gái đằng ngoại, vẫn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, phụ mẫu đều mất, đơn độc một mình, lại thêm cả tính cách bi quan.
Lúc thấy hoa rơi lại cảm thương cho thân thế, bất giác rơi lệ.
Mà tâm tình ai oán, bi thương, lạnh lẽo, cô độc còn phải chịu đựng sự “lạnh nhạt” của người yêu là Giả Bảo Ngọc lại được thể hiện càng thêm tinh tế! (Nguồn: Baidu, nếu có gì sai sót còm men nha tại tui cũng chưa đọc Hồng Lâu Mộng)
Phong cách hoàn toàn không ăn nhập gì!
Khúc Cửu Nhất trước giờ chưa từng lấy làm tiếc rằng thính lực của mình lại tốt tới như vậy.
Nhưng Tuyết Tiêu Tiêu bên đó vẫn không tha cho đôi tai của Khúc Cửu Nhất, nàng vẫn tiếp tục làm xàm.
“Hy vọng cung chủ có thể một lần được con gái, cùng lắm thì cũng phải sinh một đứa song tính.
Toái Ngọc Cung ta nếu như thực sự để cho nam tử thống lĩnh, ngày sau cũng chỉ có thể rơi vào bước đường cùng như mấy môn phái khác.
Tổ sư ban đầu lập phải có nói “Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành*”, sau đó lập ra Toái Ngọc Cung che chở cho nữ tử trong thiên hạ…”
*Hình như giống với thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Khúc Cửu Nhất nhất thời không biết nên cảm thán đề tài này quá đỗi trầm trọng hay nên bắt chẹt rằng cái đấy thì liên quan gì với việc ta sinh con trai hay con gái.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi kiểm tra sân tổ chức đại điển nhậm chức cung chủ ngày mai thôi, Toái Ngọc Cung chúng ta rối loạn mấy năm, tuyệt không thể xảy ra sai sót gì vào ngày mai”
“Rõ”
Tuyết Tiêu Tiêu và người nọ không nói nữa mà xoay người rời đi.
Cũng đúng, nếu như không có chuyện để làm, các nàng cũng sẽ không trốn ra ngoài vào giờ này để nói chuyện.
Đương nhiên, nếu các nàng không nói gì càng tốt rồi.
Khúc Cửu Nhất cứng đờ cả người, tầm mắt nóng rực bên cạnh vẫn đang ghim lấy y.
Không cần nhìn cũng biết ai rồi chứ?
“Ta chỉ thấy được cái gọi là người lưỡng thể trong sách cổ”
Khúc Cửu Nhất từ từ xoay người qua, thấy Tạ Tụ vốn có nét mặt như cách người ngàn dặm này đột ngột thay đổi, lộ ra biểu cảm chân thực nhất.
Hệt như đồ háo sắc nhìn thấy một nhóm mỹ nhân trần như nhộng, lại giống như đói năm trăm năm nhìn thấy một bàn Mãn Hán toàn tịch đầy ắp vậy.
Ánh mắt này có thể nói là cuồng nhiệt đấy.
Y thuật của Tạ Tụ cũng ưu tú như vẻ ngoài của hắn, có thể thấy về phương diện y thuật cũng có trình độ uyên bác.
Mà phàm là người có được thành tựu to lớn ở lĩnh vực nào đó nhất định sẽ say mê con đường ấy.
Không khéo, Tạ Tụ chính là cuồng y* như vậy.
*Y này là y thuật không phải y Khúc Cửu Nhất nhà mí bà, không đọc lướt lại nghĩ edit ship lẹ tay bẻ cong ý tác giả ;(((
Nếu như nói trước đó hắn chỉ giữ sự kiêng dè với Khúc Cửu Nhất thì nay đã hoàn toàn biến thành hứng thú nồng đậm.
Nếu như Khúc Cửu Nhất bằng lòng để cho hắn nghiên cứu một phen, nếu thực sự…* cũng không phải không được.
*Chỗ ba chấm này chính xác là những gì bạn đọc nghĩ, nghĩ không ra thì đọc thêm đi bạn
Vì y học hiến thân, có tính là gì chứ? Tạ Tụ vốn không cho rằng cái bị thịt này quan trọng như nào.
Người song tính à….
Kể cả là trong sách cũng chỉ đề cập qua loa một câu.
Tạ Tụ vốn không ngờ được bản thân vậy mà có thể gặp được trong những năm mình còn sống?!
Xem ra, hắn bắt buộc phải ngây ngốc ở Toái Ngọc Cung thêm rồi.
Nếu Khúc Cửu Nhất biết ý nghĩ trong lòng Tạ Tụ, sợ rằng lập tức tiễn Tạ Tụ đi ngay.
Ông đây thực sự không phải người song tính!
Chết tiệt, tin đồn kiểu này tột cùng là truyền ra như nào? Tuyết Tiêu Tiêu tốt xấu gì cũng là đại sư tỷ trong lứa trẻ của Toái Ngọc Cung, thế mà đi tin lời đồn mất não kiểu này? Toái Ngọc Cung hết thuốc chữa rồi, thẳng tay hủy diệt luôn đi…
…
*** Mười tám năm trước ***
Toái Ngọc Cung.
Dưới chiếc màn dày nặng, có một bàn tay trắng tựa ngọc vươn ra.
Bàn tay này rất đẹp, thon dài.
Nhưng chủ nhân của bàn tay này đủ khiến nam nhân thiên hạ che mặt chạy biến, dường như thể diện của cả võ lâm giang hồ đều bị dẫm dưới chân.
“Con của ta, như nào?”
Trong tấm màn, lộ ra một khuôn mặt hơi tái đi nhưng rất xinh đẹp.
Người này là Khúc Thu Thủy danh tiếng vang xa.
Nhưng sau khi sinh xong, bà ấy nhìn cũng chỉ là một mẫu thân bình thường có một đứa con cho mình mà thôi.
“Cung…!cung chủ, là một bé trai”
Y nữ ôm đứa bé bọc trong tã quỳ dưới đất, run rẩy lẩy bẩy.
Nàng ta chuyên phụ trách điều dưỡng cơ thể cho cung chủ, kết quả cung chủ lại sinh được một nam hài, nàng ta khó mà thoái thác được tội của mình.
Phải biết rằng, cung chủ nhiều đời tu luyện 《Thiên Ngọc bảo điển》, mỗi một đời đều chỉ có thể sinh được một đứa bé, hơn nữa đứa bé này nhất định phải là nữ.
Đây là vì nội công tu vi một khi tu luyện tới một tầng nhất định, kinh nguyệt của nữ tử sẽ từ từ biến mất, do đó sinh nở sẽ rất khó, đây cũng là lý do quan trọng vì sao càng là nữ hiệp võ công cao cường càng không có đời sau.
Chỉ là không biết xảy ra vấn đề gì, tư chất của Khúc Thu Thủy trong số các cung chủ đứng hàng một hàng hai, hầu như có thể so ngang vai với sư tổ lập phái, kết quả lại sinh được một nam hài?
Nếu là như vậy, đời cung chủ tiếp theo chỉ có thể chọn ra từ trong các đệ tử rồi.
Đây cũng không phải không có tiền lệ.
Bởi vì cung chỉ hầu như chỉ có thể sinh được một đứa trẻ, nếu như đứa bé chết yểu hoặc là bởi vì ngoài ý muốn nào đó mà chết, hoặc là tư chất yếu kém khó mà đảm nhận được thì chỉ có thể chọn ra một đệ tử làm nghĩa nữ, sau đó tăng cường bồi dưỡng.
“Hoang đường, sao là con trai?” Đôi mắt đẹp của Khúc Thu Thủy chợt hoảng, ánh mắt như muốn giết người.
Bà tu luyện 《Thiên Ngọc bảo điển》, lại tính chắc thời gian mang thai, tất cả trình tự đều làm theo cung chủ tiền nhiệm, sao mẫu thân của bà sinh được con gái còn bà sinh lại là con trai?
Kể cả có sinh được một bé gái chết yểu cũng tốt hơn nhiều so với sinh được một bé trai.
Khúc Thu Thủy từ nhỏ chưa từng thua ai, chẳng hề ngờ được lại vấp ngã trong việc sinh nở như vậy?
Tiếc rằng Khúc Cửu Nhất lúc này vì mới được sinh ra, còn đang ngủ say, nếu không y chắc chắn sẽ coi khinh trong lòng.
Quản trời quản đất bà còn muốn quản bản thân sinh được nam hay nữ, bà sao có thể như vậy chứ? Nếu không cứ bay thẳng lên trời vai kề vai với ông mặt trời đi?
Còn sinh con cái gì nữa, cứ trường sinh bất lão luôn đi cho rồi.
“Cung chủ tha mạng” Y nữ vội vàng xin tha.
Nàng ta hao tâm tốn sức mới giành được việc chăm sóc cung chủ sinh nở, nếu như may mắn còn có thể được cung chủ đời kế tiếp tín nhiệm.
Nhưng ai ngờ, cung chủ các đời của Toái Ngọc Cung đều sinh được bé gái, lần này ấy vậy lại xảy ra biến số.
“Có cách nào không, để nó trở thành bé gái?” Mắt của Khúc Thu Thủy trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, “Hoặc là, trực tiếp thiến nó…”
“Cung chủ không thể!” Y nữ cũng chẳng phải có lòng thương xót gì cho đứa bé mà là bây giờ đứa bé vừa mới sinh ra, nếu thực sự bị thiến, chắc chắn là than ôi cho một tính mạng.
Tới lúc ấy các trưởng lão khác trong cung truy xét ra, cung chủ đương nhiên bình chân như vại nhưng nàng ta chắc chắn khó mà thoát khỏi cái chết.
Sư tổ của Toái Ngọc Cung có lệnh, không được sát hại cốt nhục.
Nếu không người trong Toái Ngọc Cung sinh được con trai, sợ rằng người giết bé trai chắn chắn không phải số ít.
Nếu như bởi vì sinh được bé trai mà giết nó, vậy có khác gì mấy thôn phu ngu muội giết con gái?
“Nếu ngươi không nghĩ ra cách, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này” Khúc Thu Thủy đương nhiên không cảm thấy mình sai, bà ta trước nay chưa từng phạm lỗi nên nếu sai thì đương nhiên là y nữ hầu hạ bà.
Y nữ đổ mồ hôi như mưa.
Qua một lúc lâu, y nữ mới run run nói, “Bẩm báo cung chủ, thuộc hạ từng nhìn thấy trong một quyển sách, thế gian ngoài nam và nữ ra, thực ra một có một kiểu là song nhi, sinh ra là lưỡng thể, có thể khiến nữ tử mang thai cũng có thể khiến bản thân mang thai, vô cùng hiếm gặp.
“Lưỡng tính đồng thể?” Khúc Thu Thủy nghe được bốn chữ này, sắc mặt khó coi, “Thế chẳng phải là quái vật à?”
“Không, chuyện này từ trước đã có tiền lệ.
Có một vài nước nhỏ, loại người này còn được cung phụng như thần” Y nữ vội vàng giải thích, “Toái Ngọc Cung ta bảo vệ vô vàn nước nhỏ ở sa mạc, nếu thực sự có song nhi được sinh ra, chắc chắn sẽ không khiến uy danh cung chịu bất cứ tổn hại nào”
Khúc Thu Thủy trầm mặc.
Bà đang nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
“Bẩm cung chủ, đợi đứa bé này lớn rồi, thuộc hạ sẽ điều chế chút thuốc, để nó nhìn càng giống con gái hơn.
Người song tính hiếm gặp, người khác không biết được.
Nếu vậy, chuyện này có thể giấu trời lừa đất.
Còn về sau này, cung chủ còn trẻ, chưa chắc không thể mang thai tiếp…”
“Cũng đành thôi, làm như vậy đi.
Khúc Thu Thủy ta tung hoành một đời, trong cung đã có không ít người không phục ta, chuyện ta sinh ra bé trai tuyệt không thể để lộ ra cái gì” Khúc Thu Thủy cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của y nữ.
Sinh ra song tính cũng tốt hơn sinh ra bé trai.
Khúc Thu Thủy vốn xem thường tất cả nam nhân, trong mắt của bà, nam nhân chẳng qua là công cụ, là bà có thể vẫy thì tới mà phất thì lui vui đùa vậy thôi.
“Cung chủ, thuộc hạ sẽ đi chuẩn…”
Lời còn chưa dứt, y nữ bỗng thấy một cỗ đau đớn.
Cơ thể nàng ta ngã oặt ra đất, lục phủ ngũ tạng trong giây lát nứt vỡ, đau đớn khiến nàng ta chẳng thốt được lời nào.
“Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mất” Khúc Thu Thủy hời hợt nói, “Bổn cung sẽ không quên công lao của ngươi, yên tâm đi”
“Khúc Thu Thủy, ngươi…!ngươi…”
Nếu như Khúc Cửu Nhất biết được, bởi vì sự đa nghi của tra mẹ khiến y sau này có thể không cần vì thuốc mà sống chẳng ra nam ra nữ thì có lẽ y vẫn còn nhặt lại được một chút tôn kính yêu thương với mẫu thân y.
Nhưng lúc này, sự quan tâm của Khúc Cửu Nhất vốn không phải cái này.
Một đêm y không ngủ.
Vào lúc như này, nghe được lời đồn kỳ quặc về mình như vậy mà còn có thể ngủ được mới là thần kinh thô đấy.
Khúc Cửu Nhất chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trước đó y cho rằng bản thân có thể thuận lợi lên chức cung chủ là vì võ công của bản thân xuất chúng, đủ để khiến các nàng nhìn ra được sự lợi hại của mình cho nên các nàng mới tâm phục khẩu phục với mình như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, vốn không phải như vậy, là vì bọn họ vốn không coi mình là nam tử mà coi mình là tỷ muội!
Còn cả một số chi tiết mà trước đó y chưa chú ý tới, ví dụ như bọn họ trước giờ chẳng hề phòng bị gì với mình, có thể ăn mặc mát mẻ lượn tới lượn lui trước mặt mình, y lúc ấy còn cho là các nàng có ý đồ gây rối với mình, hóa ra là bọn họ vốn chẳng có ý đề phòng y.
Còn về việc tìm y sinh con, chắc hoàn toàn là muốn làm mẹ của đời cung chủ tiếp theo mà thôi.
Khúc Cửu Nhất mơ mơ màng màng, được cung nhân hầu hạ, mặc lên mình bộ y phục hoa lệ, chậm rãi đi tới đại sảnh của Toái Ngọc Cung.
Đây vốn là một nghi thức tiếp nhận chức vị cung chủ vô cùng long trọng.
Đương nhiên, đây đúng được coi là một nghi thức nhận chức vô cùng long trọng.
Chỉ là người là nhân vật chính lúc này lại hồn treo trên cành cây rồi.
“Thuộc hạ (đệ tử) tham kiến cung chủ”
Trước mặt Khúc Cửu Nhất, tất cả chỉnh tề quỳ xuống.
Phóng mắt nhìn ra, Toái Ngọc Cung đều biểu thị sự quy phục với mình, Khúc Cửu Nhất cuối cùng cũng hồi hồn.
Đúng vậy.
Y đã là cung chủ của Toái Ngọc Cung rồi.
Cung chủ Toái Ngọc Cung chính là người mà nói một không hai, quyền uy lớn nhất trong Toái Ngọc Cung.
Chỉ cần một lệnh của y, những người này chắc chắn tin tưởng không nghi ngờ.
“Bổn tọa, vẫn là nam tử” Khúc Cửu Nhất ngồi lên chỗ cung chủ, nghiêm túc nhìn các trưởng lão và đệ tử, rõ ràng vô cùng nghiêm nghị lại giả vờ hời hợt nói.
Một trưởng lão len lén ngước đầu, liếc Khúc Cửu Nhất một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Chỉ trong giây lát ấy, Khúc Cửu Nhất đã nhìn rõ nét mặt và ánh mắt của bà ta.
“Cung chủ nói rất đúng” Trưởng lão đáp lại như vậy, còn có chút ý cười bên trong, “Cung chủ đúng là nam tử”
“Cung chủ anh minh thần võ”
“Cung chủ ngọc thụ lâm phong, vẫn là một nam tử vĩ đại bậc nhất”
….
Từng đệ tử một tranh giành vỗ mông ngựa với tân cung chủ.
Khuôn mặt Khúc Cửu Nhất nghe xong càng ngày càng xanh.
Bọn họ nói dối cũng chẳng chuyên nghiệp tí nào.
Cái giọng điệu yêu chiều kia tột cùng là có chuyện gì?!
Hắn thựcsự là một nam tử mà!
Đàn ông đích thực!.