Khúc Cửu Nhất nghe Tạ Tụ hỏi cũng ngơ ra.
Sao lại gọi là bỏ huynh ấy lại mà đi? Nói y như là kẻ phụ lòng vậy.
Rõ ràng là y vì để mình và tông sư vô danh nọ không làm Tạ Tụ và các đệ tử Toái Ngọc Cung bị thương, vì suy nghĩ cho an toàn của họ nên mình mới rời đi.
Sao ở trong miệng Tạ Tụ lại thay đổi cả tính chất câu nói rồi?
Quả là thế giới võ hiệp, một câu nói ý vị mười phần!
Nhân sĩ giang hồ và người Hồng Liên đạo hai mặt nhìn nhau, bọn họ bị chính suy nghĩ trong lòng làm cho xấu hổ.
Nếu nói, bây giờ Toái Ngọc Cung hành sự chỉ là một trận hiểu lầm thì trước đó tới giờ, họ đã phải trả giá bằng cả tính mạng của bằng hữu, đồng đạo, có phải chết oan rồi không?
Không, bọn họ chắc chắn là giả vờ làm vậy để che dấu thứ đằng sau*.
*Câu gốc là minh tu sạn đạo ám độ trần thường, ý thì tui dịch ở trên nè.
Toái Ngọc Cung sao có thể điều động toàn bộ lực lượng chỉ để làm đính ước hoa đăng cho Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất chứ?
Đôi nam nam này không phải sớm đã thông đồng với nhau rồi sao?
Bây giờ, bọn họ không thể lui, cũng chẳng còn đường lui.
Cho dù hiện tại, bọn họ cười hì hì buông đao kiếm trên tay xuống nói đây là một sự hiểu lầm thì người Toái Ngọc Cung cũng chẳng tha cho bọn họ.
“Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho hoành tráng” Trong đám người, không biết là trực tiếp nói ra tiếng lòng của mọi người, “Sai đã sai rồi, không thành công thì bù mình vào!
Chỉ đơn giản là mấy câu nói, tức thì đã khiến lửa giận của mọi người bùng lên.
Đúng vậy, bọn họ đã đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra hay sao?
“Ta cảm thấy ta có thể giải thích một chút” Khúc Cửu Nhất giơ cao hai tay, dần dần thoát khỏi cái ôm của Tạ Tụ mà hoàn toàn không để ý ánh mắt của Tạ Tụ có chút biến hóa.
“Em nghe ta nói…” Tạ Tụ vừa mở miệng, lập tức bị Khúc Cửu Nhất chen ngang.
“Có chuyện gì, chúng ta đợi lát nữa lại nói” Khúc Cửu Nhất cảm thấy ánh mắt tông sư nọ nhìn mình không đúng lắm.
Đại chiến trước mặt, Tạ Tụ còn tới nói mấy câu linh tinh với mình, chẳng phải là lập flag ngay trước trận à?
Vốn là tông sư nọ lập xong, thắng lợi đã ở bên y rồi, kết quả Tạ Tụ cũng tới cho y một cái, chẳng lẽ lại về năm năm à?
“Không ngại” Vị tông sư nọ nhìn Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất, tầm mắt nhu hòa hơn nhiều.
Ông cũng là người trong giang hồ, đã từng trẻ tuổi, cũng từng có tâm trạng muốn ở cạnh người mình yêu trong khi đối đầu với kẻ địch mạnh.
Chỉ tiếc, cảnh còn người mất.
Dẫu có thành tông sư, lại thế nào chứ?
“Cửu Nhất, ta thực sự…”
“Trước khi chết, ngươi có thể nói thỏa thích” Tông sư tự nhận bản thân vô cùng thân thiện.
Sắc mặt Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cùng thay đổi.
Ánh mắt Tạ Tụ nhìn tông sư rất lạnh nhạt.
Ít khi nào hắn giận dữ như vậy nhưng lời của mình lại bị đánh gãy lần nữa, đối phương còn ở ngay trước mặt hắn nguyền rủa Khúc Cửu Nhất, vậy mà còn nhịn được thì không gì nhịn được nữa.
“Mẹ nó, ngươi chết đi đầu thai ba bốn lần thì bổn tọa cũng chẳng chết” Khúc Cửu Nhất không khách khí phản bác, “Ta nhìn trình độ đi tìm chết của ngươi quả đúng là cấp tông sư đấy”
Ngay trước mặt y mà còn hùng hồn vậy quả thực chẳng có mấy ai.
“…!Ba vị” Trần Tiểu Lang làm đèn lồng thấy ba người này chắn trước cửa nhà mình, hẻm nhỏ nhà mình đầy người là người, ngay cả trên nóc nhà cũng có một đống nữ tử vạt áo tung bay phấp phới, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu bất lực.
Hắn chỉ muốn thanh thản làm đèn lồng mà thôi.
“Trên đường có rất nhiều chỗ rộng lớn, hà tất phải ở cửa của hàn xá chịu thiệt?” Trần Tiểu Lang coi họ như ôn thần, hận không thể tiễn họ đi luôn.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Lang ý vị thâm trường nhìn về tông sư, thở dài, “Lão tiên sinh cũng chẳng ít tuổi nữa, đúng là lúc an dưỡng tuổi già, hà tất phải trộn lẫn vào đây, ngược lại tổn hại cả đời anh danh của mình?”
Vị tông sư này lại khá khách khí với người trẻ tuổi nọ.
“Công tử có thể ẩn cư trong chốn náo nhiệt này, đương nhiên có bản lĩnh.
Nhưng sự an bình này có thể duy trì bao lâu? Hôm nay có lão phu, ngày mai có những người khác.
Nhân sinh trên đời, có một số việc không phải ngươi cứ muốn là tránh được”
Đúng vậy.
Rất nhiều chuyện không phải muốn trốn là sẽ trốn được cả đời.
Tạ Tụ cảm thấy chính mình hệt như những người bệnh ốm triền miên trên giường, biết rõ thời gian mình chẳng còn nhiều nhưng vẫn muốn nỗ lực sống sót.
Khúc Cửu Nhất đối với hắn có lẽ chỉ là tình bằng hữu.
Có lẽ còn kèm theo cả chút lợi dụng, chút thật lòng và chút thú vị mà thôi.
Tạ Tụ thực ra hiểu rõ ràng.
Hắn cũng chẳng ngu.
Người thích hắn nhiều như cá diếc trên sông, một người thích một người khác là biểu hiện gì, hắn rõ ràng.
Khúc Cửu Nhất đối với hắn không có cảm tình ấy.
Nhưng nếu không nói rõ ra, chỉ sợ Khúc Cửu Nhất cả đời cũng chẳng hiểu.
Khúc Cửu Nhất như trời sinh đã đóng lại cánh cửa tình cảm, không cho bất cứ ai tiếp cận.
Thực sự giống hệt như hắn trước kia.
“Cửu Nhất…!” Tạ Tụ nắm lấy tay Khúc Cửu Nhất, “Một chút thời gian mà thôi, em thực sự không biết ta muốn nói cái gì sao? Ta…”
Khúc Cửu Nhất đối diện với hai mắt Tạ Tụ, thấy được thiên ngôn vạn ngữ trong ánh mắt hắn, trong khoảng thời gian ngắn lại chẳng dám nhìn thẳng vào ấy.
Y tựa như biết được cái gì, lại như vốn chẳng biết được cái gì.
Khúc Cửu Nhất chỉ vội vàng xoay đầu, tránh tầm mắt của Tạ Tụ, nhìn về phía Trần Tiểu Lang, “Các ngươi sớm đã quen nhau rồi hà tất phải giả vờ không thân?”
“Sao công tử lại nói lời này?”
“Ngươi đã biết…”
Trần Tiểu Lang và tông sư cùng nói.
Sắc mặt Tạ Tụ lập tức trở nên bình tĩnh.
Chỉ là sự bình tĩnh này thoạt nhìn càng giống đêm trước giông bão.
Khúc Cửu Nhất, đang trốn?
“…!Tỷ có cảm thấy hơi lạnh hay không hả Đại sư tỷ?” Sử Vô Song nhịn không được nhìn về Tuyết Tiêu Tiêu bên cạnh.
Tuyết Tiêu Tiêu đang cào tường.
“A a a a a a cung chủ thực sự là đầu gỗ mà, đầu gỗ!”
Cũng cùng đang cào tường còn có rất nhiều các đệ tử Toái Ngọc Cung khác, các nàng dứt khoát đâm đầu vào tường, có người ôm nhau, khóc lóc thảm thiết.
“Hu hu hu hu trời ơi Tạ trưởng lão đáng thương quá”
“Cung chủ có thực sự không thích không, ta có thể mà”
“Mẹ nó, ngươi vậy mà còn có tâm tư như vậy với Tạ trưởng lão? Ngươi không phải tỷ muội của ta!”
“Tạ trưởng lão như sắp khóc rồi…”
“Ta xem như hiểu được cái gì gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…”
Tạ Tụ chậm rãi buông tay Khúc Cửu Nhất ra, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Khúc Cửu Nhất, em đang trốn cái gì? Ta nói, em không dám nghe hết sao?”
Đương nhiên muốn trốn.
Huynh chắc chắn phát hiện ra ta muốn chia rẽ tình yêu của huynh.
Phạm nhân như Khúc Cửu Nhất đối mặt với sự chất vấn của khổ chủ chẳng lẽ không né còn làm như không có chuyện gì xảy ra à?
Da mặt y tạm thời còn chưa luyện được dày tới mức ấy đâu.
“Vị công tử này, có một số việc là không thể cưỡng cầu” Trần Tiểu Lang cũng nhìn ra, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên giải.
“Chờ lão phu và Khúc cung chủ tỷ thí xong, đương nhiên sẽ để lại cho ngươi một hơi để nghe hắn nói”
“Tạ Tụ, ta…” Khúc Cửu Nhất vô cùng tủi thân.
Hắn vốn không muốn nghe Tạ Tụ nói huynh ấy có tình nhân rồi nên muốn đường ai nấy đi với y!
“Tạ Tụ, ta tới giúp ngươi!”
“Giết!”
Người trong giang hồ ở bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, giờ phút này là thời cơ công kích tốt nhất của bọn họ.
Bọn họ ngơ ra ở đây làm gì? Những người ở tít trên cao này có khi nào để họ vào mắt? Bây giờ dứt khoát nhân lúc họ gặp trắc trở trong tình yêu, một hơi bắt gọn! Đến lúc ấy, chuyện xưa giang hồ họ muốn biên sao chả được, người chết cũng chẳng biết nói.
“Coi Toái Ngọc Cung ta chết hết rồi sao?” Đệ tử Toái Ngọc Cung sôi nổi rút kiếm, ý đồ ngăn cản.
Phụt…
Trong không khí chợt nổi lên một trận khói trắng.
Trong hẻm nhỏ này, mọi người vội vàng trốn tránh, dẫu là tông sư cũng hít phải một ít.
Ai có thể ngờ có người động thủ vào lúc này chứ?
Mọi người tập trung nhìn lại, hóa ra là Tạ Tụ?
Trong tay Tạ Tụ còn sót lại ít bột phấn màu trắng.
Nhưng sắc mặt Tuyết Tiêu Tiêu thay đổi, phát hiện trong góc còn một túi rượu nho nhỏ.
Ơ ơ ơ?
Tuyết Tiêu Tiêu vươn tay, sờ sờ bên hông của mình.
“Rượu của ta!”
Cái này là nàng mang cho lão Tam đấy, sao lại bị Tạ trưởng lão trộm mất rồi?
Thân thể lão Tam đau đớn, bình rượu này là Tịch Thành Hà chui xuống hầm rượu của sơn trang chả biết moi từ góc nào ra hai bình ủ được hai mươi năm, men cực lớn.
Trách sao nàng cứ thấy sắc mặt thần y có hơi hồng.
Thần y vậy mà uống rượu.
Ngoan nha.
Rượu này tác dụng chậm vô cùng, rất mạnh.
Tuyết Tiêu Tiêu xin cung chủ nén bi ai trong lòng.
Cung chủ ơi, người kiềm chế chút đi đừng tra quá.
“Dược này tên là Hàn Tiếu Tam Bộ Điên, nếu các ngươi bước thêm ba bước thì lập tức chết vì cười” Giọng Tạ Tụ lạnh như băng.
“Ngươi dám dùng độc?” Trần Tiểu Lang và tông sư trợn mắt, tức giận.
“Thì có sao?” Tạ Tụ nhìn bọn họ, “Các ngươi có thể thử xem, độc của Tạ Tụ ta, thiên hạ này ai giải được?”
“Nói bậy, trong thiên hạ nào có thứ độc như vậy?”
“Ngươi không tin cứ thử xem” Tạ Tụ lạnh nhạt đáp.
Cảnh tượng ồn ào nhốn nháo tức thì trở nên yên tĩnh.
Hệt như trăm con vịt đồng thời bị người khác bóp cổ, im lặng không nói gì.
Tên tuổi của thần y đệ nhất thiên hạ, bọn họ ai cũng không dám dùng mạng mình để đánh cược!
Cho dù là tông sư nọ cũng đã nghe qua tên tuổi của Tạ Tụ.
Ông ta có thể chết nhưng không thể chết vì độc.
Tạ Tụ ở trên giang hồ nổi tiếng là nói là làm, nếu hắn nói như vậy, ai dám lấy thân thử độc nữa?
“Tạ Tụ, huynh…” Khúc Cửu Nhất trợn tròn mắt.
Hàn Tiếu Tam Bộ Điên là cái khỉ gì? Khi nào Tạ Tụ giấu y làm ra thứ độc như vậy?
“Em cũng im miệng cho ta!” Tạ Tụ quát.
Khúc Cửu Nhất lập tức không dám nhiều lời.
Trời ơi, y chưa từng thấy Tạ Tụ giận như vậy đâu!
Tạ Tụ huynh OOC rồi.
Huynh chính là tiểu thư khuê các, kiểu phong cách này vốn không phải style của huynh, huynh có phải bị đoạt xá rồi không? Đúng thì mau chớp mắt!
Mọi người đều nói người thành thật khi tức giận đáng sợ nhất, không ngờ vậy mà là sự thật?
Trước đó, Khúc Cửu Nhất coi Tạ Tụ như công cụ làm đủ trò, Tạ Tụ cũng chẳng giận, thực sự giống như một tiểu thư khuê các, một lòng chỉ muốn sống cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ Tạ Tụ vậy mà tức giận rồi?
Không thể nào không thể nào, chuyện chính mình muốn chia rẽ huynh ấy và tiểu tình nhân, đã bị Tạ Tụ biết rồi?
Muốn cắt bào đoạn nghĩa? Hay là sống chết không gặp lại?
Hức…
Khúc Cửu Nhất quả thực là muốn như mãnh nam rơi lệ.
Thế giới võ hiệp chẳng lẽ không phải tình huynh đệ lớn nhất sao?
“Khúc Cửu Nhất, ta biết, em không thích ta” Bây giờ, sẽ không ai tới quấy rầy hắn.
Không không không, ta khá thích huynh mà.
Huynh là bằng hữu duy nhất của ta, huynh vẫn là Tạ 30 vạn của ta, là Tạ tiểu thư khuê các, là túi tiền và ấm sắc thuốc của ta đấy!
Tiền và mạng của ta hầu như đều nằm trong tay huynh đấy.
“Cuộc đời ta vốn không nên như vậy” Tạ Tụ hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra sự mê mang.
“Hôm nay là ngày duy nhất ta tùy hứng, là ngày ta tùy hứng nhất từ trước tới nay”
Hắn đã làm chuyện trước kia hắn vốn sẽ chẳng bao giờ làm.
Một thần y nổi danh thiên hạ lại dùng tên tuổi của mình để uy hiếp người khác?
Chỉ e sau hôm nay, hắn chẳng phải thần y mà là độc y rồi.
Nhưng vậy có sao?
Tạ Tụ chỉ cảm thấy vui sướng.
Bầu rượu ấy vốn là hắn trộm trên xe ngựa để tiếp thêm can đảm cho bản thân, chờ sau khi chuyện kết thúc, chính mình quay về Tạ gia, sẽ đưa một vò tốt hơn cho Tuyết Tiêu Tiêu.
Tạ Tụ nghĩ, sau hôm nay, hắn hẳn chẳng có cách nào ở lại Toái Ngọc Cung được nữa, chỉ có thể tạm thời về nhà, tránh phong ba thôi.
Thuốc tắm của Khúc Cửu Nhất, bản thân cũng phải nghĩ cách hỗ trợ cho xong mới được, chỉ là giữa hai người chẳng thể khôi phục lại bình thường như trước, vẫn là không nên gặp mặt mới được.
Trước hôm nay, Tạ Tụ chỉ muốn làm một đôi bằng hữu tốt cùng với Khúc Cửu Nhất mà thôi.
Nhưng cây hoa đăng quá đẹp, pháo hoa cũng đẹp, tiếng đàn sáo cũng dễ nghe.
Thậm chí, ánh trăng đêm nay cũng rất đẹp.
Tạ Tụ đột nhiên muốn liều một lần.
Bởi vì bỏ lỡ hôm nay rồi, sau này càng không có cơ hội nào tốt để có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng nữa.
Nhân sinh của hắn đã hoàn toàn biến dạng sau khi gặp được Khúc Cửu Nhất.
Nếu đầu sỏ gây tội ở đây, vì sao hắn phải đè nén chính mình?
“Trước kia ở Toái Ngọc Cung, em lén gọi ta là Tạ 30 vạn, ta biết”
Nụ cười chợt rạng ngời trên khuôn mặt của Tạ Tụ, tựa như cảm thấy cái tên này khá thú vị.
Khúc Cửu Nhất xấu hổ tới độ ngón chân cào đất cũng cào ra cả tòa nhà rồi.
A a a a a, cái biệt danh này rốt cuộc là ranh con ăn cây táo rào cây sung nào nói cho Tạ Tụ biết?
Hóa ra Tạ Tụ đều biết? Trước kia sao huynh ấy lại vui vẻ làm công cụ cho mình như thế?
Đây gọi là tinh thần gì?
Là người nối nghiệp chủ nghĩa quốc tế mà.
Tầm mắt Tuyết Tiêu Tiêu lập tức quét qua đám sư muội nhà mình.
Rốt cuộc là ai lắm lời?
Các đệ tử ta nhìn muội, muội nhìn tỷ, không ai thừa nhận.
“Nhưng ta rất vui vẻ” Tạ Tụ nói vậy.
Ơ? Còn vui vẻ sao?
Thứ cho Khúc Cửu Nhất không thể nào hiểu được.
“Em coi trọng y thuật của ta, hơn cả coi trọng bản thân ta càng khiến ta vui vẻ” Sắc mặt Tạ Tụ ửng hồng, giải thích một câu.
Đối với người như Tạ Tụ, dung mạo, gia thế, tên tuổi của hắn đã lớn hơn chính hắn rồi.
Nếu Khúc Cửu Nhất đơn giản là đòi tiền, trực tiếp bắt cóc Tạ Tụ hỏi Tạ gia đòi tiền thì sẽ nhanh hơn.
Nhưng Khúc Cửu Nhất không có, ngược lại còn định lợi dụng y thuật của hắn, thu về một lượng tài phú lớn.
Hắn cũng chẳng bán độc dược, cũng chẳng phải dược giả.
Chỉ là một viên Tiêu Dao hoàn nho nhỏ mà thôi đã khiến Toái Ngọc Cung từ lỗ thành lời, một lần thu phục được lòng người.
Tạ Tụ đột nhiên phát hiện, hóa ra giá trị của mình lại lớn như vậy?
Hắn rời gia tộc, đi vào giang hồ, vì dung mạo dễ chọc tới người khác, hắn không thể không chọn lánh đời đi ẩn cư.
Hắn cũng có nhiều lần đặt tay lên ngực tự hỏi, lựa chọn của hắn có chính xác không? Thứ hắn đem tới cho thế giới này có thể vượt qua thứ hắn đã thu hoạch được không?
Tạ Tụ vẫn luôn là người có một chút chủ nghĩa lý tưởng.
Hắn và thế giới này chẳng hợp nhau, lại ngoài ý muốn phát hiện được giá trị của bản thân ở chỗ của Khúc Cửu Nhất.
Dẫu cho, cái tên tuổi ấy thực ra chẳng dễ nghe lắm.
Ơ ơ? Sao huynh không nói sớm?
Khúc Cửu Nhất khóc không ra nước mắt.
Nếu Tạ Tụ vốn chẳng thèm để ý việc bị coi thành công cụ, y hoàn toàn có thể cho ra đời bản giới hạn, bản bìa cứng, bản đóng hộp của Tiêu Dao hoàn!
Ài, y chính là sợ Tạ Tụ quá cần thể diện, bấy giờ mới khống chế bản thân.
Hóa ra Tạ Tụ không thèm để ý sao?
Tạ Tụ trước đó giả vờ giỏi vậy sao?
Ài, y đã bỏ lỡ bao nhiêu tiền vậy!
“Thực ra cũng không phải, ngay từ đầu chúng ta không thân, huynh còn bị thuộc hạ của ta bắt tới” Khúc Cửu Nhất cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng khi ấy, y và Tạ Tụ còn chưa thân, đương nhiên lợi dụng như nào được.
Còn về chuyện y đúng là có ý định bắt cóc tống tiền, ha ha ha, cho nó cuốn theo chiều gió đi.
Cho nhau chút niệm tưởng.
“Em lừa ta rất nhiều chuyện, ta cũng biết, chỉ là ta không muốn hỏi”
Thực ra cũng không nhiều lắm…!Còn về chuyện ta xuyên qua, dẫu ta nói huynh cũng chẳng hiểu được.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy tình cảnh này không đúng lắm.
Hình như, tất cả đều khác hẳn so với những gì y nghĩ.
Tạ Tụ hình như không phải tức giận vì mình muốn chia rẽ huynh ấy và tiểu tình nhân sao? Vậy Tạ Tụ muốn nói cái gì?
Đừng nói Khúc Cửu Nhất không hiểu, dẫu là những người khác trong sân…
Được rồi, có mỗi Khúc Cửu Nhất không hiểu thôi.
Trong nhận thức của Khúc Cửu Nhất, thế giới võ hiệp chỉ e là một đống huynh đệ tốt cởi truồng ôm nhau thì cũng tuyệt đối là thuần khiết.
Vì thế giới võ hiệp ấy, tình huynh đệ lớn hơn trời.
Gì mà tình yêu cùng giới, đều là giả.
Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, Tạ Tụ biểu hiện cấm dục mười phần, thậm chí còn từng có ý nghĩ muốn dùng dược vật thiến hắn, người như vậy, ngươi coi hắn giống như những người yêu đồng tính thì coi như đang vũ nhục Tạ Tụ.
Tư duy theo quán tính hại chết người mà.
Khúc Cửu Nhất biết hàng trăm tình tiết ở thế giới này nhưng lại quên mất đạo lý đơn giản nhất trên thế gian.
Đó chính là thế giới này chẳng có gì không thay đổi.
Khúc Cửu Nhất là một con bướm mà Tạ Tụ là người bị ảnh hưởng nhiều nhất của hiệu ứng bươm bướm.
Quỹ đạo nhân sinh của hắn vì có Khúc Cửu Nhất đã thay đổi hoàn toàn.
Những người còn lại cũng chẳng dám lộn xộn.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nam này nói ra nói vào.
Người Toái Ngọc Cung còn có tâm trạng như đi tàu siêu tốc.
A a a a a, gấp lắm rồi gấp lắm rồi, nói chính sự mau lên đi.
Cung chủ người có thể phản ứng chút được không.
Người chuẩn bị nhiều như vậy, định tỏ tình mà sao bây giờ sân nhà lại thuộc về Tạ trưởng lão rồi?
Chúng ta vất vả làm hoa đăng, đốt pháo hoa, tấu nhạc cụ, chẳng lẽ đều là giả sao?
Người Hồng Liên đạo càng có tâm tình cổ quái.
Nếu cung chủ Toái Ngọc Cung là loại chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm tới tư tình nhi nữ, ngược lại là họ đánh giá cao đối phương rồi.
“Khúc Cửu Nhất, em biết rất nhiều thứ trên thế giới này, thần cơ diệu toán tới mức khiến ta thẹn chẳng bằng em.
Em cũng hiểu được lòng người, gần như có thể chơi đùa với con người trong lòng bàn tay.
Nhưng em lại chẳng hiểu tình”
Nói hươu nói vượn!
Ta xem qua quá nhiều bộ phim tình yêu, tiểu thuyết, kiếp trước kiếp này, si nam oán nữ nhiều biết bao.
Huynh lại nói ta không hiểu tình?
Khúc Cửu Nhất trợn mắt nhìn, dùng ánh mắt biểu hiện sự quật cường của mình.
“Em nói em hiểu, đơn giản chỉ là lý luận suông nhưng em có thực sự thử bao giờ chưa? Tuy rằng ta chưa thử bao giờ nhưng ta trằn trọc là sự thật, cố gắng đánh cược cũng là sự thât, bây giờ, đứng trước mặt em, ta mượn rượu tiếp can đảm cho mình, cũng là sự thật” Tạ Tụ cười khẽ một tiếng, nụ cười này chẳng phải cho ai khác mà đang cười chính hắn.
Sau khi hết say, hắn hẳn sẽ hối hận.
Nhưng bây giờ hắn cũng không hối hận.
Hối hận và bất hối vốn là chuyện trong một ý niệm mà thôi.
Chuyện đã tới bước này rồi, thành công hay thất bại, cũng chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi.
“Ta…” Khúc Cửu Nhất há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó nhưng y lại chẳng biết nói như nào.
Y chưa từng gia nhập vào thế giới này một cách chân chính.
Ai sẽ có được cảm giác chân thật với thứ không khoa học, Newton có kéo cũng chẳng kéo được lực vạn vật hấp dẫn chứ?
Nhưng Tạ Tụ thì vẫn có sự khác biệt.
Bây giờ, y đã phát hiện ra cái gì sao?
“Không phải, Tạ trưởng lão!” Tuyết Tiêu Tiêu không thể kiên nhẫn được nữa, “Cung chủ người ấy hiểu, bọn tỷ muội, xem các muội đấy”
Các đệ tử Toái Ngọc Cung nháy mắt đã hiểu.
Các nàng cầm theo đèn lồng, dùng một mồi lửa châm sáng hoa đăng, dùng khinh công, lại lần nữa treo hoa đăng xung quanh Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.
“Vì sao các nàng có thể động? Không muốn sống nữa sao?” Có người nhịn không được chất vấn, lại chẳng dám cử động.
“Trên người chúng ta đều có đan tránh độc Tạ trưởng lão cho, chúng ta khác” Một đệ tử Toái Ngọc cung lạnh nhạt phản bác.
Đủ các kiểu hoa đăng treo đầy trên các tòa nhà.
Bên trong còn có mấy cái là của Trần Tiểu Lang làm.
Không ngờ lại lần nữa lấy hình thức này.
Bùm…
Bùm bùm bùm…
Trên bầu trời tối tăm kia lại lần nữa sáng lên đủ kiểu pháo hoa, ngắn ngủi nhưng rực rở.
Những đệ tử cầm theo nhạc cụ, giờ phút này còn diễn khúc “Phượng cầu hoàng” da diết, day dứt.
Ơ ơ?
Khúc Cửu Nhất trợn tròn mắt, vì sao lại là khúc này?
Sao các ngươi không phải nên đàn “Cao sơn lưu thủy”* sao?
*Khúc này có điển tích của Bá Nha Tử Kỳ đó, ai thích có thể xem gg nha chứ tui giải thích bên Trọng sinh sau debut C gòi
“Cung chủ, người mau tỏ tình, đừng để quyền chủ động rơi vào tay Tạ trưởng lão”
“Đúng vậy, cung chủ người bố trí cho chúng ta nhiều nhiệm vụ như vậy, những hoa đăng, pháo hoa, nhạc cụ đó đều là người phân phó chúng ta làm, người tốn biết bao tâm tư như vậy mà!”
“Tạ trưởng lão, cung chủ chúng ta ăn nói vụng về nhưng người thực sự đã định chọn thời gian này để tỏ tình với ngài”
“Đúng đúng đúng, cho dù bên ngoài có bao nhiều hoa dại cỏ dại cũng tuyệt đối không lay động được địa vị của ngài”
Các đệ tử Toái Ngọc Cung cùng hô lên.
Khúc Cửu Nhất xấu hổ tới mức hận không thể chui vào khe đất.
Đợi đã, đợi đã?
Chuyện các ngươi đang nói với ta đang nói là cùng một chuyện à?
Không đúng lắm!
Không!
Đúng rồi!
Khúc Cửu Nhất đột nhiên phản ứng lại, y biết chỗ nào không đúng rồi.
Lúc này, các đệ tử Toái Ngọc Cung làm chuyện y dặn quá thuận lợi!
Với tính tình não bổ của các nàng, hẳn là không nên thuận lợi như vậy mới đúng.
Chính vì quá thuận lợi nên mới giả.
“Các nàng nói là sự thật sao?” Ánh mắt Tạ Tụ sáng quắc, cả người như được rọi một vầng hào quang, những tia u buồn lúc trước cũng hóa hư không.
Huynh nhìn ta như vậy…!Ta khó làm lắm mà huynh đệ.
Khúc Cửu Nhất thực sự không thể nói, đây là một hiểu lầm.
Nhưng nếu y giải thích, Tạ Tụ da mặt mỏng, chắc hổ thẹn mà tự sát mất.
“Nếu muốn nói vô cùng thích cũng không tới mức ấy” Khúc Cửu Nhất căng da đầu, nhìn khung cảnh lãng mạn vô cùng ở bốn phía, trong lòng phảng phất như có thứ gì đó lặng lẽ mở ra một cái khe hở.
Một cái khe hẹp đủ để thấy được.
“Nhưng nếu nói không thích, không khí cũng đã được hong nóng tới mức này rồi…”
Khúc Cửu Nhất ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Nếu không, thử xem?”
Y cũng chưa từng yêu đương bao giờ, càng chưa từng yêu đương với nam nhân.
Thử xem, hẳn cũng chẳng chết người, cũng chưa phải thành thân.
Lời còn chưa dứt, Tạ Tụ đã ngả người về phía Khúc Cửu Nhất.
A a a, nhiệt tình vậy sao?
Khúc Cửu Nhất vội vàng duỗi tay đón lấy, cả cơ thể của Tạ Tụ đểu ngã vào lòng y.
Hắn say rồi.
Chút tâm hự của edit: Đấy các bạn xem, có phải vừa hu hu mà lại vừa ha ha không, edit tui có lừa ai bao giờ đâu, xì poi siêu có tâm..