Nhìn con bé đang khóc lóc ầm ĩ tôi đành nuốt nước bọt đánh ” ực” một cái, cầm con búp bê lên ” chào bạn! tôi là Anna!”
Chỉ chờ có thế, con nhỏ kia cũng cầm con búp bê khác lên ” Chào! Tớ là Minnie!”
Thế đấy! tôi biết vì sao hắn không thuê osin rồi! Vì có osin nào chịu nổi con nhỏ này đâu! VÀ hắn mà thuê osin, chắc phải thuê cả một công ty osin về, mỗi người làm 10′ cho con nhỏ này hành hạ dần.
Chơi với nó 1 tiếng mà tôi mệt bã cả người ra, đầu óc quay cuồng, mặt mũi tối xầm lại. Nhìn cái cảnh tượng thảm thương đó, tên Thiên Huy giở lòng từ bi dỏm ” để tôi đưa cô về!”
Vì mang trên mình dấu tích dòng họ nhà ổi của hắn nên tôi cũng phải đau đớn nói lời cảm ơn, nhưng thực ra trong lòng đang rủa thầm hắn.
Đàn ông con trai gì mà không biết dạy em, để nó ra nông nỗi này. Mà có gì đáng nói đâu, nếu như người lĩnh mọi hậu quả không phải là tôi Đời bất hạnh.
END CHAP