Do đang chuẩn bị ột việc rất trọng đại của cuộc đời mình ( bỏ nhà đi dạt) nên tôi đã quyết định sẽ nghỉ học vài bữa. ^-^ Chả là bạn thân của thằng anh tôi là con hiệu trưởng, nên nó đã hứa là nếu tôi có nghỉ thêm vài. …tháng nữa hoặc đi dạt… vài năm cũng không có ai báo ẹ đâu mà lo Đó chính là một trong những lợi ích khi bạn có một ông anh đào hoa và quan hệ rộng đấy ạ!
Tuy vậy, cứ ngỡ nghỉ học thì được ngủ nướng, nhưng thực chất ra thì mới sáng sớm tôi đã bị gọi dậy như gọi hồn bởi hàng loạt những âm thanh tạp nham phát ra từ phòng thằng anh ở ngay sát vách. Đầu tiên là tiếng gõ máy tính lách cách, lạch cạch, rồi sau đó là tiếng giở giấy sột soạt, sột soạt, cuối cùng là tiếng bước chân rầm rập như thể có cả một đoàn quân đang diễu hành trong căn nhà yêu quí của tôi ( hic!). Thế là tôi – một con sâu ngủ- cuối cùng cũng phải bực mình tỉnh dậy khi mà nó -thằng anh đáng ghét – sử dụng chiêu quyết định : ném một tập giấy dày cộp – tôi đoán là thành quả của một đêm chăm chỉ gõ máy tính của nó – vào thẳng đầu tôi ” Mày nghiên cứu ngay cho tao!”
Vâng, bạn biết không? Khi mà tôi tỉnh dậy thì tôi mới chợt nhận ra là mấy cái kế hoạch tác chiến ( nó ghi một dòng to cộp ở trang đầu tiên mà) của nó còn dày hơn cả quyển Lí 10 của tôi 0=0 Và nó bắt tôi đọc? Ôi trời ơi!!!
Nhìn thấy cái mặt ********, trông ngu đến tệ hại của tôi, nó rủ lòng thương ” THôi, mày cứ từ từ mà đọc, để anh truyền tải nội dung ày một cách ngắn gọn nhất”
” Rắc rối! Đi thì đi, không đi được thì về!” TÔi lầm bầm trong cổ họng.
” Bốp!” Cái tay của nó đập vào đầu tôi không nhân nhượng ” Mày nên nhớ cái thằng chồng của mày nó trở về càng ngày càng đành hanh hơn đấy! Mày muốn chết hả? Mà lần này mày đi không trót lọt, anh với mày chết chùm thì sao?”
Đấy! Chung qui nó cũng chỉ luôn luôn nghĩ đến những cái xoay quanh lợi ích CỦA NÓ, và dù có vô tình dính líu một chút tới tôi thì cũng không thể nói rằng nó là một người anh tốt đâu ạ!
” Thế kế hoạch là thế nào?” TÔi trừng mắt nhìn nó – kẻ dám phá bĩnh giấc ngủ của tôi để ca cẩm những điều mà có – chúa – mới – hiểu.
Xoa xoa tay vào nhau, nó bắt đầu trình bày ” Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi!” Nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc, nó tiếp ” với cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của cô thì bắt cô đóng giả anh chẳng khác gì bắt một con khỉ trở thành một con người”
Lại thế rồi! Nó lại đang giở trò chê trách, than phiền về tôi đấy! Ai chẳng biết nó thông minh, ai chẳng biết nó ma lanh, nhưng sao nó không thử đọ kết quả học tập với tôi đi? Chắc chắn là nó xách dép cho tôi chứ chả chơi!
Tuy nhiên, tôi vẫn vô tư giương cái mắt ếch lên nhìn nó ” Tiếp!”
” Vì thế, anh đã quyết định soạn ra một kế hoạch cực kì chi tiết và đầy đủ về cách đối xử của mày với từng đối tượng. Mày chỉ cần làm theo đúng như vậy, và tất cả đều ổn!” Nó vênh vênh mặt tự đắc ( trông thật là ghét).
Tôi nhìn nó, ủ rũ, thực ra là sắp rũ ra buồn ngủ thì chuẩn hơn ” Thế định làm thế nào, trình bày đi!”
Nó nhìn tôi, lừ mắt vì tôi vừa đánh sập cái lòng tự trọng hão của nó ” Mày phải từ từ chứ! thôi, nể mày năn nỉ, anh sẽ trình bày”
Tuy là tôi đã ” năn nỉ” nó và nó đã ” hạ cố” trình bày, nhưng nó vẫn không ngừng làm mấy cái động tác phụ quái quỉ như là đung đưa, lắc lư, vênh mặt, nhếch mép, rồi giả bộ tri thức như là búng tay, khoanh tay trước ngực đi đi lại lại, nâng gọng kính,… Nói chung là đã 10′ mà thông tin tôi nhận được từ nó vẫn là con số 0 tròn trĩnh
” Mày phải đối xử với từng loại đối tượng theo từng cách khác nhau” Cuối cùng thằng anh tôi cũng lên tiếng, sau khi bắt tôi chờ dài cả cổ ra.
Tôi gật gù ” Như thế nào?”
” Đầu tiên, mày phải đóng giả làm anh, chỉ đơn giản là mày cắt mái chém như anh, ăn mặc như anh là ổn!” nó bắt đầu thuyết giảng. Sao một đứa thiểu năng ( nhầm, thiếu tri thức ) như nó lại có lúc trông ra dáng ông giáo sư dạy lớp chúng tôi thế nhỉ.
” Một đứa con gái đóng làm một đứa con trai mà dễ sao? Lại còn đóng làm một người đã được xác định sẵn về cả tính cách, ngoại hình lẫn học lực. ” Tôi trừng mắt nhìn nó như thể nó vừa đưa ra một tối kiến. Mà đúng thật vậy mà!
” Mày dốt lắm!” Nó lại tiện tay đập tôi cái nữa ( đáng ghét) ” Mày là em sinh đôi của tao nên giống tao là đương nhiên rồi! Mày chỉ lùn hơn tao chút, nhưng tao đoán là không sao. Vả lại, mày đnag học giỏi thành học dốt thì dễ chứ tao đang không biết gì bắt giỏi như mày thì làm thế nào? Còn về tính cách, tao sẽ có kế hoạch tác chiến ày!” Nghe nó nói có lí, tôi cũng gật gù ” Ừ! nghe được đấy!”
” về ngoại hình thì mày chớ cần lo vì đã có anh mày!” Một phút cho thằng anh tôi vênh mặt tự đắc. Xong. Nó nói tiếp. ” Còn về tính cách, mày chẳng cần lo lắm. Những động tác mà anh hay làm với cha mẹ nuôi, lát sẽ chỉ dạy ày. Còn đối với bạn bè, kế hoạch sẽ hay ho hơn nhiều!” Nó bắt đầu thao thao bất tuyệt. Xin phép không bình luận gì nhiều, bởi gì có bình luận thì cũng chỉ có một từ duy nhất : mặt nó đang vênh lên không nhìn thấy ai khác cả.
” Mày chỉ cần qua mắt ba mẹ nuôi là được rồi! Chỉ cần biết mấy câu nịnh hót này, biết mấy cái kiểu cười của anh là Ok. Còn về bạn học, với bọn con trai, mày hãy cứ vờ như mày là một tay ăn chơi. Với con gái thì mày phải nói mày là con gái, bịa đặt một lí do gì đó để bọn nó chơi với mày!”
” Why?” Tôi tròn mắt nhìn nó.
” mày ngu lắm!” nó lại đập tôi thêm cái nữa, mặt càng lúc càng vênh hơn ” Mày thấy anh mày đi đâu mà không có gái đi cùng chưa? Mà mày đủ tuổi cưa gái hả? Mày phải dùng cách đó, để bọn nó coi mày là bạn, rồi đi cùng với mày, ba mẹ mới tưởng là mày là anh chứ!” nó xạc cho tôi một trận ” Đúng là ngu vẫn hoàn ngu
” Cũng đúng!” tôi gật gù ” Thế làm thế nào bọn nó mới chơi với mình?
” Mày ngu lắm!” cái câu quen thuộc vang lên lần 2, kèm theo một cái đấm sưng đầu ” Mày khóc lóc bảo mày bị thằng chồng hứa hôn ác ôn hành hạ. Mày đóng giả là anh bỏ chạy về đó. Có gì bảo với bọn nó là nếu bọn nó tốt sẽ giới thiệu với anh
Thằng này thôgn minh thật! Đúng là ma lanh có khác! Những điều sâu xa thâm thúy mà nó nghĩ ra có khi tôi tu cả đời cũng chẳng được. -,-
” Tuy nhiên!” Nó nhấn mạnh ” Mày phải giữ hoàn toàn bí mật với thằng Khánh!” Nó lắc lắc ngón trỏ, mặt rất hình sự.
” Why?” Tôi hỏi lại.
” bí mật!” Nó nhìn tôi, cười rất gian, và tất nhiên không quên đập cho tôi cái nữa ” Nói chung nó sẽ không bép xép nhưng mày không nên nói với nó mày là Nhã An! Còn vì sao thì cấm hỏi!”
Tôi chu mỏ nhìn nó ” Đồ *** tài!” Tuy vậy, tôi cũng gật đầu đồng ý. Những gì nó dặn, tôi tin là hoàn toàn có lợi cho tôi ^-^
Đính chính đã, thằng Khánh chính là con của ba mẹ nuôi tôi. Hơn tôi 2 tuổi, khá đẹp trai, ăn chơi, cực thân với thằng anh tôi. Còn tôi, tôi không ưa nó lắm. Nó lạnh lùng quá. Và cũng rất dã man nữa! Có lần tôi thấy nó đá một lúc bao nhiêu đứa con gái mà không biết xót thương nên ghét nó luôn
” À! mà vì sao không được lại gần bọn con trai?” Tôi hỏi lại thằng anh cái điều mà mình tò mò.
” Vì tao chót hứa với thằng chồng mày chứ sao!” Nó lẩm bẩm. ” Cái gì?” Mặc dù đã nghe rõ ( nghe rõ mới tường thuật lại dược cho bạn chứ!) tôi vãn cố tình hỏi lại để xạc nó một trận.
” Hỏi nhiều” Kết cục là tôi lại ăn thêm một cái đập nữa vào đầu. Chậc! Đầu tôi bây giờ chắc có một quả ổi rất to và vô số những quả ổi be bé nhỉ! -,-
” Đấy! Tao chỉ dặn mày thế thôi!” Thằng anh tôi mỉm cười đắc ý ” Mày chỉ cần làm theo là được! Còn bây giờ, mày phải học cách trở htành tao!” Nó nhấn mạnh chữ TAO như thể tôi báu bở làm nó lắm ấy! Cái tao của nó có cho tôi cũng không thèm!
” Bây giờ mày thử cười xem!” nó nhìn tôi, làm mẫu bằng cách vênh mặt lên, nhếch mép cười. CÁi nụ cười nửa miệng đểu giả mà nó vẫn tự cho là quốc bảo được nó trưng ra một cách điệu nghệ.
Tôi nhìn nó, nhếch mép thử. ” Được chưa?”
” Mày ngu thế!” Một cái đấm ” Mày phải cười thật ,chứ trông mày như mếu đấy! Lại!”
Tôi thử lại.
” Ngu!” Một cái đấm nữa.
Kết cục: cái đầu tôi u nguyên tảng vì hàng ngàn, hàng vạn những cái đấm. Thằng độc tài đáng ghét! RẤt may là cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành cái nụ cười quốc bảo đó, kèm theo vài lời nịnh hót như ” mới có mấy tháng không gặp mà mẹ trẻ ra nhiều quá” ( mặc dù bà già lụ khụ ) hoặc ” con xe của ba đúng là hàng hiếm!” ( mặc dù vẫn thấy nó ngoài đường đầy, chưa kể mình cũng có một cái) -,- Rõ ràng là rất giả tạo mà!
Tuy nhiên, tôi vẫn phải vô tư làm theo, để hòng mong trốn thoát trót lọt.
kiểu gì bọn nó chẳng giúp mày hết mình!”
*********
5 h chiều, tại Plaza. Tôi chật vật đẩy cái xe đồ, còn thằng anh tôi vẫn vô tư ngụp lặn trong không biết bao nhiêu là hàng quần áo. Nếu tôi không nhầm thì cái gì nó cũng mua, và có một câu quen thuộc ” cái này đẹp đấy! Không mua hơi phí! Mà mày mặc không hợp! Thôi, để anh mặc vậy!” Và cái xe càng lúc càng đầy hơn, cho tới khi người ta tưởng tôi và nó đang đi…. buôn quần áo.
Kết cục, tôi tốn không biết bao nhiêu là tiền cho vụ đi mua sắm này. Tuy vậy, cái tương lai một ngày được rời khỏi cái ngôi nhà kinh khủng cùng thằng thanh mai trúc mã dã man đã làm cho tôi không gục ngã
*********
Sau khi chia cho tôi khoảng 20 bộ đồ khá ổn, thằng anh kéo tôi đi với vận tốc của tên lửa. Nó bảo sẽ đưa tôi đi cắt tóc.
Cái mái tóc mà tôi đã nuôi từ ngày còn bé với khao khát ” tỏa sáng của tóc xinh” giờ đây đang có nguy cơ trở thành cái mái tóc cụt lủn của thằng anh. Hu hu!
Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn!
8 h tối:
Sau không biết bao nhiêu là thời gian để cắt tóc ột kẻ chẳng chịu hợp tác như tôi, cuối cùng thì tôi cũng đứng trước cái gương.
Bị cắt tóc, tôi khóc quá trời. Đến nỗi bao nhiêu tóc bị cắt xuống tọng hết vào cái mồm đang ngoác ra vì khóc của tôi, suýt nghẹn đến chết. -,-
Cuối cùng thì đây là tôi? Trông chẳng khác thằng anh là mấy, trừ việc tôi lùn hơn nó chút đỉnh. Tôi đoán là mọi người sẽ không quá băn khoăn chuyện này đâu, vì tôi và nó đều có chiều cao ngang nhau mà!
Đừng vì thế mà nghĩ thằng anh tui lùn nhá! Nó hơi bị cao luôn đó! 1 m 80 lận, còn tôi có 1 m 75. Không phải nó lùn, mà là tôi quá cao so với một đứa con gái. May ra chỉ có cái thằng chồng ******** kia mới xứng đi cùng tôi ( nó cao 1 m 90)
Mà sao bỗng dưng nhớ đến nó là gì vậy trời? Tôi đang mừng cơ mà! Mừng lên! Mừng lên! Mừng lên! mày sắp bay khỏi nơi này rồi!
” Ổn đó!” Thằng anh đứng trước mặt tôi, xụ mặt ” không ngờ sắc đẹp của nah chỉ ngang hàng với mày. Thật là một sự xỉ nhục lớn! Nhưng như thế này cũng tốt!” Nói rồi, nó giơ tay lên.
Óe! Lại định đnáh tôi hả? tôi thề hôm nay nó đánh tôi bao nhiêu cái thì tôi sẽ trả thù nó bấy nhiêu vào một ngày không xa ( chẳng biết bao giờ nữa, hoặc là never)
Một vật ấm ấm chạm vào tai tôi. Tôi khẽ mở mắt ra ” Đeo cái khuyên tai này cho giống!” Thằng anh đang nhẹ nhàng đeo cái khuyên tai cho tôi, dùng giọng nói ấm áp nhất có thể ( thật không tin nổi ) ” Anh nghĩ mày giống anh lắm rồi! Mai mày đi luôn đi! Anh đặt vé rồi đó! Nhớ giữ gìn sức khỏe nha! có ai ức hiếp mày thì gọi điện cho anh, anh tới đồ sát nó liền! Mà mày ngốc lắm, phải cố lên, tự lực cánh sinh nghe chưa?”
Ôi! Thật cảm động quá! Cảm động quá! Không ngờ nó và tôi – hai đứa song sinh bất trị – lại có những giây phút anh em ấm áp thế này. Cảm động rơi nước mắt.
Oppa à! Ngày mai em đi, em sẽ không ôm theo mối hận bị anh đánh nữa! Em sẽ sống tốt, sẽ không bao giờ phục thù anh, sẽ nhớ đến anh, và sẽ cố không để ai ức hiếp em! Oppa, saranghee!
TÔi tự nhủ trong lòng vậy đó, nhưng chẳng dám nói ra. Tôi sợ nó lại phổng mũi lên mà kiêu ngạo. -,- Thôi thì cứ giữ trong lòng vậy.
Thực ra tôi cũng biết anh tôi, nó yêu quí tôi nhiều lắm! Mai rời khỏi nơi đây, thật không nỡ lòng nào.
Ôm thật chặt nó, tôi khóc rấm rức, nhưng không nói lời nào.
” Mày cảm động quá hả?” THằn anh tôi lại giở giọng ma lanh ” Thôi! Không sao! nín đi! Bao giờ rảnh anh qua chơi với mày!”
END CHAP 3