Ban đầu khi khuyên nhủ Cảnh Thiên gả vào nhà họ Chiến vài ba ngày cô lại khóc lóc phàn nàn với anh ta, trong lòng anh ta còn thấy hơi áy náy.
Nhưng tất cả sự áy này đều tan thành mây khói vì cuộc gọi tối hôm nay.
Nhất là câu cuối cùng trước khi cô cúp máy khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Rõ ràng anh ta và cô là người yêu của nhau, šáo bấy go tô lại nỏi rằng cô là kim chủ của anh ta rồi?!
Vậy thì anh ta là gì?
Một cảm giác nhục nhã tự nhiên bùng lên.
Cảm thấy cơ thể người đàn ông ngày càng trở nên cứng ngắc hơn, Cảnh Lạc biết rằng anh Dịch đã nghe lọt tai lời mình vừa nói rồi, ngay lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Nhưng, chị ấy cũng thật quá đáng.
Chị ấy có thể mắng em, nhưng sao lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy? Còn muốn anh trả tiền…!Lúc trước khi chị ấy chưa lấy chồng thì anh đều mua đồ cho chị ấy, cũng chưa bao giờ thấy chị ấy tính toán gì với anh.
Bây giờ chị ấy có tiền rồi, không chỉ không giúp chúng ta mà còn bảo anh trả tiền trong lúc chúng ta phát triển khó khăn nhất, khiến anh mất mặt.
Chị ấy thật sự rất quá đáng!”
Tần Dịch im lặng, ánh mắt u ám.
“Biết trước thì em đã thay chị ấy gả vào nhà họ Chiến rồi.
Dù sao thì sức khỏe của em cũng không tốt, không biết có thể sống bao lâu nữa…”
“Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Không phải chỉ là bệnh tim bẩm sinh thôi sao? Bây giờ công nghệ y học phát triển như vậy, bệnh này của em chỉ cần chăm sóc tốt, sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.
Huống hồ nhà họ Chiến chỉ đích danh là Thiên Thiên gả qua đó, em đừng có cái gì cũng nhận hết về phía mình.”
“Em chỉ không muốn nhìn thấy anh buồn thôi.
Nhìn thấy anh buồn như vậy, em còn buồn hơn anh nữa.
Anh đừng buồn nữa có được không? Nếu như chị nhất định muốn lấy nhà họ Chiến ra để ép anh, em sẽ bảo mẹ đi tìm chị ấy để lấy tiền, sau đó mang cho anh.” Nói rồi, Cảnh Lạc giơ tay ra ôm lấy vòng eo gầy của Tần Dịch, giống như một con thỏ ngoan ngoãn vậy.
Lời nói của Cảnh Lạc cuối cùng cũng làm cho Tần Dịch yên tâm hơn.
Anh ta dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của Cảnh Lạc, khuôn mặt u ám cuổi cùng cũng nở một nụ cười đẹp đẽ: “Cảm ơn em, Tiểu Lạc, chỉ có em đối xử tốt với anh.”
“Nói cảm ơn gì chứ.
Em mới là bạn gái thật sự của anh, giúp anh không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Tần Dịch hoàn toàn không phủ nhận lời nói của Cảnh Lạc, càng ôm cô ta chặt hơn.
“Tiểu Lạc, em đã phải chịu thiệt thòi rồi.
Vốn dĩ anh đã định ngửa bài với cô ta rồi, không ngờ lại gặp phải chuyện nhà họ Chiến, khiến em chi có thể tiếp tục đứng sau lưng anh, không thể có được danh phận của em.
Nhưng em yên tâm, chúng ta là một, anh phát triển rồi tuyệt đối sẽ không quên em đâu.
Chúng ta cùng nhau kề vai tiến bước, hy vọng mấy năm sau, anh sẽ là Ánh đế, còn em sẽ là Ảnh hậu.”
“Vâng.”
Cảnh Lạc cuộn mình trong lòng Tần Dịch, nhẹ nhàng gật đầu.
Ảnh hậu là mục tiêu của cô ta từ khi bước chân vào làng giải trí.
Cảnh Thiên trở lại phòng chưa đầy hai phút, quản gia Từ đã ăn mặc chỉn chu, tới gõ cửa phòng cô.
“Mợ chủ, tôi đã tìm thấy thứ mợ cần rồi.”
Nói xong, người quản gia Từ hơi nghiêng sang một bên, mấy người giúp việc phía sau mỗi người cầm trên tay một cái lồng sắt chứa vài con chuột xám mập mạp.
Cảnh Thiên vừa nhìn thấy lập tức cười híp mắt.
“Cảm ơn quản gia Từ, mọi người vào đi, để chuột ở trong phòng là được.”
“Mợ không cần khách sáo.” Quản gia Từ khẽ gật đầu, nhưng cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Mấy con chuột này bị bắt tại chỗ…!nên hơi bẩn!”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nhìn thấy Cảnh Thiên không có phản ứng gì, quản gia Từ chỉ có thể cười khô khốc hai tiếng..