Tung hoành ngang dọc trên thương trường năm năm, anh tự phụ rằng mình có thể nhìn thấu hầu hết tất cả mọi người trong nháy mắt.
Người phụ nữ như Cảnh Thiên chắc chắn cũng nằm trong số đó.
Cô ta quá ngây thơ.
Ngây thơ đến mức chỉ cần một ánh mắt, một cử chi, một biểu cảm thôi, anh cũng có thể biết được cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng một người phụ nữ nông cạn đến mức khiến người ta căm phẫn lại xuất hiện trong phòng của anh vào lúc không nên xuất hiện nhất, còn động tay động chân với anh nữa.
Bây giờ anh đã là người bị bại liệt rồi, đối phưong muốn gϊếŧ chết anh rõ ràng là dễ như trở bàn tay.
Nhưng cô ta lại không làm vậy.
Chiến Lê Xuyên không chống cự, nhắm mắt lại, để mặc cô ta càn rỡ trên người mình, xem cô ta muốn đẩy nhanh cái chết của anh như thế nào.
Dù sao lời thỉnh cầu muốn được nhận cái chết nhân đạo của anh đã bị ông nội từ chối rồi, chỉ cần có thể công bố nguyên nhân cái chết của anh và kẻ đứng sau vụ tai nạn xe hoi thì anh có thể yên tâm nhắm mắt được rồi.
Vốn dĩ tưởng rằng đối phương ra tay vì muốn nhanh chóng phá hủy cơ thể của mình, nhưng không ngờ rằng sau khi đối phương đóng cửa lại, hệ thống thông gió thổi khí ete trong phòng ra, anh đã xuất hiện cảm giác tức ngực khó thở, khó chịu buồn nôn, thậm chí muốn nôn ra luôn, nhưng lại nhanh chóng đỡ hơn.
Trong lòng Chiến Lê Xuyên càng thêm chấn động.
Người phụ nữ này…
Không ngờ lại giúp anh?
Tuy rằng nhắm mắt nhưng trong lòng Chiến Lê Xuyên có vô số nghi vấn.
Nếu cô ta đến để hại mình thì chắc là đã bị người khác mua chuộc từ đầu rồi, sau đó thông qua một con đường khác khiến ông nội đưa cô ta về nhà họ Chiến, kết hôn với anh.
Như vậy, dù mọi thứ cô ta thể hiện trước mặt anh đều là giả thì cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Nhưng người phụ nữ này lại đang giúp anh.
Nói cách khác, ông nội dựa theo mệnh của anh tìm bừa một người về xung hi, người phụ nữ này nhìn qua thì rất ngây thơ, nhưng thực chất lại lại là một người không để lộ tài năng.
Lợi hại như vậy, tại sao lại lấy một kẻ bị bại liệt như anh chứ?
Chiến Lê Xuyên vẫn còn đang “hôn mê”, nhưng trong lòng anh có một sự tò mò còn khiến anh có hứng thú hơn cả việc tìm kiếm hung thủ.
Bởi vì không có “khí” nên Cảnh Thiên không thể cảm nhận được chính xác mức độ tổn thương của dây thần kinh ở bộ phận bị thương trên người Chiến Lê Xuyên nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng thông qua cảm nhận khi xoa bóp, cô cảm thấy chắc không phải là tình trạng không thể cứu chữa được nữa.
Có điều nếu muốn cứu anh ta thì cần “khí” của mình khôi phục lại.
Ở giai đoạn này, chỉ có thể châm cứu và xoa bóp như vậy thôi.
Làn da trắng nõn của Chiến Lê Xuyên dần dần hồng hào lên sau khi được xoa bóp, lỗ chân lông cũng nở ra theo chuyển động của ngón tay, mà chỗ Cảnh Thiên xoa bóp cũng có thể mơ hồ nhìn thấy một luồng hơi nước dân dần thẩm thấu vào trong da.
Sau khi xoa bóp huyệt vị phía trước xong, Cảnh Thiên dễ dàng lật người Chiến Lê Xuyên lại.
Khi khai thông kinh lạc huyệt vị phía sau lưng của anh, cô còn rất chu đáo, thường xuyên xoay đầu cho anh.
Hai mươi phút sau, Cảnh Thiên mới lật người Chiến Lê Xuyên lại.
Cảnh Thiên buộc tóc ra sau, cúi người xuống, đặt một cánh tay của anh lên vai mình, cánh tay còn lại thì vắt ngang qua sau lưng anh.
Sau một lúc dùng sức, thấy cơ thể của anh đã được lật lại rồi, Cảnh Thiên lập tức di chuyển cánh tay còn lại đang đặt ở phía sau lưng anh qua.
Bởi vì một tay đỡ sau lưng anh rồi, tay này lại phải đỡ cánh tay đang đặt ở phía sau lưng anh, cho nên hai người rất gần nhau, tư thế vô cùng ám muội.
Chiến Lê Xuyên còn có thể cảm nhận được hơi thở thơm ngát ngọt ngào của Cảnh Thiên phả vào mặt mình.
Người phụ nữ này…
Tại sao hơi thở lại có hương vị ngọt ngào như vậy?.