Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 53



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Cái miệng của con khốn này trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế?


“Được rồi, mấy người không cần phải tỏ ra như gặp kẻ địch thế, tôi chỉ sang bắt gian thôi, mấy người nên làm gì thì làm đi, sau này ai sống đời người đấy, đừng có đến làm phiền tôi nữa là được.”

Thấy Cảnh Thiên thật sự muốn chia tay Tần Dịch, bà Tần nổi đóa, gầm lên: “Chia tay cũng được! Tần Dịch nhà này dù gì cũng là diễn viên lưu lượng mới, cô chiếm mất thời gian hai năm của nó, theo tình hình bây giờ của nó, một cái quảng cáo cũng tám triệu trở lên, một năm mười hai quảng cáo thì cũng phải một trăm triệu. Cô với nó yêu nhau hai năm, lỡ dở hai năm thanh xuân của nó, là hai trăm triệu. Bồi thường thì tôi cũng không nói nhiều nữa, bồi thường gấp năm, lúc nào cô gom đủ một tỷ thì hằng đến chia tay với nó.”

Bởi vì một năm nhà họ Chiến mới cho Cảnh Thiên một trăm triệu, một tỷ phải mười năm mới gom đủ. Chờ mười năm nữa thì giá trị của Cảnh Thiên cũng bị lợi dụng hết rồi, cho dù cô không chia tay thì Tần Dịch của bà ta cũng sẽ chia tay.

Bà Tần suy tính rất hay, nhưng không phải chuyện gì trên thế giới này cũng có thể tiến hành theo suy nghĩ của bà ta.

“Bà thiểu năng à?”

Bà Tần: …

“Bà tưởng con trai bà là ngoại tệ mạnh như vàng à mà đi đâu cũng giữ được giá trị? Ở chỗ tôi nhé, anh ta chỉ là tờ giấy nháp mà tôi từng thích, giảm giá nên tôi mới gom về thôi. Tôi còn chưa dùng mà đã bị Cảnh Lạc đem đi chùi đít rồi. Thứ bẩn thỉu như thế mà bà bảo tôi rằng tôi nên giữ gìn bên cạnh à? Không giữ gìn mà vứt sang chỗ bà, tôi còn phải trả tiền bảo đảm hôi thối ngút trời của nó cho bà à? Cho dù trong mắt bà, tờ giấy đã từng chùi đít chó này cũng thơm đi, thế thì bà phải bảo Cảnh Lạc giữ gìn trả tiền chứ. Không phải là thích Cảnh Lạc lắm à?” 3

Nói xong, Cảnh Thiên nhìn Tần Dịch đã xám ngắt, nói không hề khách sáo: “Thứ tôi thấy buồn nôn nhất trên đời này chính là đồ khốn nạn ngoại tình, riêng cái loại thảo mai thảo quả như anh, có buôn đi sớt lại tôi cũng thấy tởm. Biết điều thì sau này tránh xa bà mày ra, đừng có dính đến bà mày, không thì đừng có trách bà không niệm tình xưa.”

Tần Dịch: …

Sau đó cô quay sang Cảnh Lạc, cười: “Sau này anh ta chính là người đàn ông của mày, không phải anh rể mày nữa. Có gì thì mày tự giải quyết với anh ta đi, đừng kéo tao xuống nước cùng, không thì đừng trách chị mày tát vào mặt mày nhé!”

Cảnh Lạc ẩm ức cắn môi dưới: …

Bà Tần thấy con trai mình và Cảnh Lạc đều bị bắt nạt đến không còn sức mà trả đũa, bà ta cười lạnh: “Ô, thể là tìm được chỗ dựa nên ruồng rẫy nhau phải không? Cảnh Thiên, thứ cho tôi nói khó nghe, nhưng nếu có dám chia tay với Tần Dịch mà không trả phí chia tay, vậy thì đừng trách tôi đi kiện cố. Dù gì cô cũng là diễn viên hạng bét, đến lúc bị fan chửi cho tơi tả và bị nhà họ Chiến bỏ rơi, cô đừng có trách bọn tôi nhẫn tâm cá chết lưới rách với cô!”

“Bà yên tâm, bà có là cá mập, bà chết rồi thì tôi cũng không rách được lưới đầu. Có giỏi thì cứ đi kiện đi, nhưng tôi khuyên bà này, trước khi kiện thì tốt nhất là tìm đội ngũ luật sư tốt vào nhé.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.