Khương Vũ Hi thật sự không hiểu, ngoài khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly kia, Cảnh Thiên còn có ưu điểm gì nữa?Nhưng lúc này ông cụ Chiến đã không có ý định truy cứu chuyện này nữa rồi.
“Vũ Hi, trước đây khi Lê Xuyên vẫn chưa kết hôn, ông không có ý kiến gì về chuyện cháu và thằng bé thân thiết với nhau.
Nhưng bây giờ thằng bé đã kết hôn với Cảnh Thiên rồi, Cảnh Thiên là vợ nó, vì vậy ông hy vọng cháu có thể tuân thủ bổn phận của người làm khách, đừng khiến hai đứa nó tranh cãi với nhau nữa.
Đây là việc ông không muốn nhìn thấy.”
Giọt nước mắt vương trên khuôn mặt của cô ta, lần này thậm chí Khương Vũ Hi còn không thể khóc nổi, chỉ ngây người nhìn ông cụ Chiến.
Đây là lần đầu tiên ông cụ Chiến nói chuyện với cô ta bằng giọng không khách sáo như vậy kể từ khi cô ta bước vào nhà họ Chiến.
Mặc dù lúc này trong lòng Khương Vũ Hi vô cùng không cam tâm và ấm ức, nhưng với sự hiểu biết của cô ta về ông cụ, cô ta hiểu rằng mình không thể nói thêm gì nữa.
Nếu còn nói nữa thì ông cụ sẽ đuổi cô ta đi trước thời hạn mất.
Nhưng câu “tuân thủ bổn phận” kia của ông cụ vẫn đâm sâu vào tim Khương Vũ Hi.
Đối với cô ta mà nói, từ khi bước chân vào cửa nhà họ Chiến, cô ta đã là người nhà họ Chiến rồi.
Cô ta đã yêu anh Xuyên từ năm 17 tuổi, ngay cả khi anh bị liệt, cô ta cũng chưa bao giờ chê bai anh.
Thậm chí cô ta còn vui mừng vì anh Xuyên đã bị liệt, nếu không anh ưu tú như vậy, anh sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn về phía cô ta.
Cô ta đã cúi mình đến lúc này rồi, tại sao ông nội lại không nhìn thấy ưu điểm của cô ta chứ?
Vậy thì, cô ta nỗ lực lâu như vậy, cố gắng khiến bản thân mình trở thành một người phụ nữ hoàn hảo, cố gắng đối xử tốt với anh Xuyên, cố gắng khiến anh Xuyên tin tưởng bắt đầu lại cuộc sống, tất cả những điều này đều có thể tùy tiện xóa nhòa đi sao?
Khương Vũ Hi cho rằng những lời ông cụ vừa nói là đủ tuyệt tình rồi, không ngờ tiếp theo đây, cô ta phát hiện ông cụ còn có thể vô tình hơn nữa.
“Lúc trước khi đến nhà họ Chiến cháu đã nói rằng, cháu ở trong phòng dành cho khách là được.
Khi đó nhà họ Chiến vãn chưa có nữ chủ nhân, cho nên ông nhât thời mềm lòng, bảo quản gia Từ sắp xếp cho cháu một phòng ở gian nhà chính.
Nhưng chuyện Thiên Thiên đề cập lúc nãy cũng đúng, bây giờ Lê Xuyên là người có vợ rồi, đúng là để một cô gái độc thân chưa chồng có thể tùy tiện ra vào khu nhà chính của biệt thự bất cứ lúc nào là không hợp lý.
Đợi lát nữa ăn cơm xong, cháu lên trên thu dọn đồ đạc, ông sẽ bảo quản gia Từ sắp xếp cho cháu một phòng khách tại môtn tòa riêng.”
Khương Vũ Hi lạnh toát cả người, lạnh đến tê dại.
Nước mắt giống như ngọc trai bị đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Cô ta đã làm gì sai?
Đâu phải cô ta nɠɵạı ŧìиɦ, dựa vào cái gì đến cuối cùng người bị trừng phạt lại là cô ta?
Nhưng lúc này Khương Vũ Hi không nói được lời nào cả.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng ông nội sẽ hồ đồ đến mức này.
Nhưng dù có hồ đồ đến đâu, cô ta cũng chỉ có thể dựa vào ông cụ.
Nhìn thấy Khương Vũ Hi thực sự khóc rất đau lòng, Cảnh Thiên ăn ngon miệng hẳn.
Khi ông cụ Chiến và cậu cả Chiến Vũ Hằng phản ứng lại, họ phát hiện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thức ăn đầy ắp trên bàn đã hêt sạch tận đáy.
Ông cụ: “…”
Chiến Vũ Hằng: “…”
Nhìn người phụ nữ nho nhã ăn cơm, ông cụ đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Thiên Thiên.”
“Vâng.” Cảnh Thiên vừa ăn vừa đáp lại với điệu bộ rất tự nhiên như cô cháu gái đang trả lời ông nội.
“Đầu của cháu không sao chứ?” Ông cụ quan tâm.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu ạ.”
Ông cụ gật đầu, nói: “Lúc nãy khi cháu ở bện viện kiểm tra, Lê Xuyên cũng đã làm phục hồi chức năng rồi.
Tâm trạng của thằng bé không được tốt lắm, cháu là vợ nó, vẫn nên dành thời gian quan tâm đến nó.”.