*********************************
Đương nhiên, Chiến Lệ Xuyên biết Cảnh Thiên đang hỏi gì, đôi mắt anh hơi nheo lại, trong lòng có một chút phỏng
đoán mơ hồ, anh nói thật: “Lúc đó, anh1 đột nhiên nghe Chiến Thư Du nói rằng nhà máy sản xuất thiết bị y tế của
bên anh sản xuất hàng kém chất lượng. Tình cờ là anh đi ngang qua đó, nên đã0 đích thân đến.
Sau khi đến đó, phát hiện ra tin này không đúng sự thật, lúc đó anh cũng không nghĩ gì nhiều, xem xong liền quay
lại hành trì1nh của mình. Kết quả là trên đường về, tại một ngã tư, bốn chiếc xe tải đã kẹp xe của anh. Thực ra…”
Chiến Lệ Xuyên khẽ nheo mắt nói: “Thực2 ra, lúc đó anh có thể trốn thoát dễ dàng, em cũng biết là xe của anh được
trang bị thiết bị thoát hiểm. Mặc dù khi ấy anh không mang theo bất kỳ sản6 phẩm công nghệ cao nào, nhưng ngay
cả khi bị bốn chiếc xe tải đâm vào cũng không sao cả.
Nhưng khi anh định sử dụng thiết bị thoát hiểm thì 9phát hiện đối phương định đẩy anh vào chỗ chết, đã động vào
đồ của anh. Thực chất cho dù không có thiết bị thoát hiểm thì anh cũng có thể thoát được, nhưng khi anh đập vỡ
cửa kính định ra ngoài thì phát hiện mình đột nhiên không còn sức lực nữa.
Bốn chiếc xe đó gần như đâm vào xe của anh vào lúc này. Khi đó anh đã ngất đi rồi, sau đó thì không biết gì nữa
cả.”
“Vậy ngoài việc bị liệt ra thì khi đó anh có bị thương chỗ nào khác không?” Cảnh Thiên hỏi.
“Ngoại trừ việc gãy đốt xương sống ngực thứ ba và bị liệt nửa người trên ra, thì là các mô mềm bị trầy xước, va đập
ở đầu, nhưng không quá nặng.”
Cuộc trò chuyện giữa Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên đã thu hút sự chú ý của Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu.
“Không phải em đã phát hiện ra người hãm hại mình là chị hai Chiến Thư Du của em sao?” Để Vân Tiêu hỏi.
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Đúng là chị ấy. Nhưng em nghĩ với năng lực của chị ấy thì không có cách nào
khiến em đột nhiên mất toàn bộ sức lực vào phút chót được. Chị ấy… không thể biết được em có khả năng hành
động như thế nào. Cho nên để điều tra rõ người đứng sau lưng chị ấy rốt cuộc là ai,
em đã đưa chị ấy đến khu Cực Tận, sai người giám sát chị ấy.”
“Vậy anh đã điều tra ra gì rồi?” Cảnh Thiên hỏi.
Chiến Lệ Xuyên lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Cảnh Thiên nhướng mày.
Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên và hỏi: “Có phải em nghĩ người đã khiến anh và mẹ của giáo sư Lư bại liệt là cùng
một bọn không?”
Cảnh Thiên gật đầu.
Lúc này giáo sư tư vô cùng kinh ngạc.
“Sao… sao có thể chứ? Mẹ tôi là một chuyên gia hoá học, nhưng chủ tịch Chiến là một doanh nhân. Hai người họ
không có bất cứ quan hệ gì với nhau cả!”
“Có đấy.” Cảnh Thiên bác bỏ lời nói giáo sư Lư và nói: “Mặc dù tôi không biết giữa mẹ ông và A Xuyên có quan hệ
gì, nhưng về cơ bản tôi có thể chắc chắn rằng việc này được thực hiện bởi cùng một nhóm người, chờ khi tôi gặp mẹ
ông và kiểm tra pet-ct cho bà ất là có thể xác định được rồi. Bởi vì dù là vết thương của A Xuyên hay mẹ ông đều
không phải do va chạm tạo thành. A Xuyên là do tai nạn xe hơi, mẹ ông cũng là tai nạn xe hơi, nhưng trên thực tế là
dùng một vật cứng đập nát xương ngực.”
“Cái gì?”
Giáo sư Lư kịch ngạc kêu lên và nhìn Chiến Lệ Xuyên, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Trên thực tế, anh đã đoán được điều này từ trước.
Bởi vì khi anh bất tỉnh,xe tải đã tông vào xe của anh rồi,tuy rằng anh đã rơi vào tình trạng gần hôn mê,nhưng anh vẫn có thể mơ hồ
cảm giác được thực ra xương sống của mình không bị tổn thương nhiều lắm.
Đây cũng là lý do tại sao sau khi tỉnh dậy và phát hiện mình bị liệt rồi,anh không thể nào chịu đựng nổi.
Cảm giác giống như lật tàu sân bay trong rãnh nước vậy.
Cảnh Thiên nói:“Theo khoảng cách vật lý,bị một vật cứng đập vào gây nên bại liệt hẳn phải là chấn thương trên diện rộng.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!