Edit: Dờ
Trong bóng tối mịt mù tràn ngập không khí lạnh lẽo, làn sương mờ ảo chậm rãi bay lên rồi bao vây lấy nó.
Cảm giác buốt giá âm u khó tả thành lời, như thể có giòi bọ đang gặm nhấm vào tận xương tủy.
Cảm giác ấy trói buộc lấy hồn ma khiến nó không thể động đậy.
Lách tách.
Nước Hoàng Tuyền nhỏ giọt xuống đóa Mạn Châu Sa Hoa, cánh hoa màu đỏ run rẩy mọc dài ra một chút, lá cây cũng theo đó mà rụng mất một nửa rồi tan vào bụi đất.
Cùng lúc đó thì hồn ma đang cố giãy giụa, nó không tài nào mở nổi mắt.
Nó đã đi qua cầu Nại Hà, đã uống canh Mạnh Bà, thế nhưng không biết vì sao mà lại bị thả ra ngoài.
Hồn ma cô độc vất vưởng trong bóng đêm không biết bao nhiêu năm rồi.
Nghe người ta nói hình như vì dương thọ của nó chưa hết, nó bị bắt nhầm.
Loại hồn ma như nó không thể vào luân hồi luôn được, bọn âm sai thì lười quay về xử lý, thế là nó đành phải quanh quẩn bên cầu Nại Hà.
Xui quá, đúng là xui tận mạng.
“Này Dã Quỷ, ngày lành của ngươi đến rồi đấy.” Một giọng nói già nua khẽ vang lên bên tai nó.
Nó nhắm mắt lắc đầu, “Ngày lành ở đâu ra cơ chứ?”
“Hôm nay Sở Giang Vương của Nhị Điện tới đây, ngài thấy một đám cô hồn lang thang bên cầu Nại Hà, thế là mắng bọn âm sai làm ăn tắc trách.” Giọng nói ấy tiếp tục, “Bây giờ bọn âm sai đang quắn đít lên đi xử lý, sắp đưa các ngươi vào luân hồi rồi!”
Dã Quỷ bỗng dưng tỉnh táo hẳn ra.
“Cuối cùng thì ta cũng được đầu thai chuyển kiếp rồi sao?”
“Đầu thai làm sao được, cái loại chưa hết dương thọ như ngươi thì phải bổ sung dương thọ trước đã.
Cần phải mượn một cơ thể rồi tái sinh vào đó.”
“Khoan đã, nhưng mà…”
Dã Quỷ vẫn còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng có thứ gì đó lạnh lẽo âm u bỗng dưng chấm vào giữa hai lông mày của nó, Dã Quỷ chợt mở được mắt ra.
Một cơn gió thoảng qua, nó đang đứng ở đầu cầu Nại Hà.
Nó quay người lại, nhìn thấy rất nhiều cô hồn bị luân hồi lãng quên như nó đang nghệt mặt ra xếp thành hàng, chầm chậm bay về phía trước.
Thế là nó cũng chen chúc bay lên chen hàng, chẳng có hồn ma nào nhảy ra trách mắng nó cả.
Khi tới gần rồi, nó nhìn thấy phía xa có một hồn ma mang bóng dáng cao lớn, phong thái hiên ngang.
Hồn ma đó có khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, quanh người tỏa ra một luồng âm khí rất đậm, vừa nhìn đã biết ngay đó là một hồn ma có tuổi đời trên mười nghìn năm.
Chỉ quay đầu lại nhìn dáo dác bốn phía xung quanh một cái thôi mà tim của Dã Quỷ đã hẫng một nhịp, nó vội vàng cúi xuống, “Trông đẹp trai thật đấy.”
“Đó là Sở Giang Vương điện hạ quản lý Diêm La Nhị Điện, đương nhiên là đẹp rồi.”
“Đó là Sở Giang Vương? Vậy vì sao mà ngài ấy phải vào luân hồi?”
“Rảnh quá không có việc gì làm, chắc là muốn lên trần gian chơi ấy mà.” Tên âm sai đi bên cạnh tỏ ra rất thờ ơ, “Đi thôi, để bọn ta sắp xếp cơ thể cho ngươi đầu thai cũng phải mất tám đến mười năm.”
“Đừng mà, với cái hiệu suất làm việc này của các ngươi, ta muốn đi cùng Sở Giang Vương…”
Còn chưa kịp dứt lời, âm sai đẩy một cái thật mạnh vào đám hồn ma đang xếp hàng, Dã Quỷ không biết mình bị đẩy tới chỗ nào, chớp mắt đã rơi vào bóng tối.
– —
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, những hồn ma bên cạnh ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình nó.
Lúc này nó mới nghe thấy tiếng nói bên tai mình.
“Hình như lại nhầm nữa rồi.”
“Nhầm gì nữa?”
“Giải thích dài dòng lắm, tóm lại là hồn ma này xui xẻo quá.
Sắp xếp cho nó một cơ thể giàu sang tý đi.”
“Trần gian có một vị hoàng đế sắp chết nhưng số mệnh lại chưa hết, hay là đưa nó đến đấy luôn nhé.”
“Được, cứ làm như thế đi…!Vậy từ nay về sau, ngươi sẽ tên là Hạ Tử Dụ.”
Thế là Dã Quỷ – lúc bấy giờ mới tỉnh được một lúc, lại bị hút vào một cái hang tối.
Ngay sau đó, nó cảm nhận được có người đang nắm gáy nó rồi dìm xuống nước một cách đầy tàn nhẫn.
Đầu óc nó như có nước tràn vào, mờ mịt không thể suy nghĩ cho rõ ràng.
Nó cố giãy ra, ngón tay bấu chặt lấy vách nước, cổ họng bị sặc nên vô cùng đau rát.
Đột nhiên lại bị người ta nắm cổ nhấc mạnh lên, nó nghe thấy tiếng mình đang nói: “Trẫm là thiên tử! Sao ngươi dám láo xược như vậy!”
Ôi dồi ôi, lúc này thì nên ngậm mồm vào chứ, sắp mất mạng rồi đấy.
Quả nhiên một giây sau nó lại bị người ta nhấn đầu xuống, vậy là những lời chưa nói hết đã biến thành bong bóng nổi lên mặt nước, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
“Hạ Tử Dụ,” Một giọng nói truyền qua làn nước rồi lọt vào trong tai, “Đừng quên vị trí thiên tử là do bản vương bố thí cho ngươi mà thôi.”
Bỗng nhiên nó lại bị nhấc lên rồi quăng ra như một miếng giẻ rách, cơ thể đập vào cột trụ theo quán tính.
Nó cong lưng phát ra tiếng kêu đau đớn, ho sặc sụa phun ra rất nhiều nước.
Đám hoạn quan và thị vệ đứng bên thi nhau cầu xin, “Vương gia, bệ hạ vẫn còn nhỏ tuổi, dù gì cũng là thiên tử, ngài không thể đối xử với bệ hạ như vậy được.”
“Vương gia, nếu việc ngài làm bị đồn ra bên ngoài thì có khác gì hành thích vua đâu!”
Đột nhiên có tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ, mọi âm thanh xung quanh bỗng nín bặt.
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo đó lại vang lên, không hề mang theo một chút sợ hãi nào cả.
“Hành thích vua?” Hắn nói, “Cũng không phải là không thể.”
Câu nói này khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Trong nháy mắt, trên đại điện không còn bất cứ âm thanh gì nữa, yên lặng tới mức đáng sợ.
Dưới nền đất, Hạ Tử Dụ bỗng siết thật chặt bàn tay đang run rẩy.
Khi mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt y đã không còn như trước.
Y cử động ngón tay, có thể cảm nhận một cách chân thực cảm giác đau đớn rất rõ ràng.
Y đưa tay muốn sờ, lại phát hiện ra mình chưa thể khống chế hoàn toàn cơ thể này.
Mà cái người đã dìm y xuống nước thì đang đứng nhìn xuống từ trên cao, nét mặt toát lên thái độ nhạo báng và khinh thường.
Y nheo mắt lại một cách khó nhọc, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó thì lập tức cứng còng cả người.
Rất nhiều ký ức vụn vỡ dâng lên trong đầu, chúng nói cho y biết rằng: đây là kẻ dưới một người, trên vạn người của triều đại hiện tại – Nhiếp chính vương Tần Kiến Tự.
Nhưng đối với cá nhân y thì khuôn mặt này còn quen thuộc hơn thế nữa.
Mang khí thế khiến người khác phải sợ hãi nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ ngoài tuấn tú, Sở Giang Vương – người mà y có diễm phúc được nhìn thấy lúc đi lên con đường luân hồi, giờ đây lại đầu thai thành tên Nhiếp chính vương ngông cuồng tự đại trong triều.
Ở khoảng cách này, lại thêm cảm giác chèn ép hồn phách, khiến cho Dã Quỷ lúc này vẫn còn chưa quen với cơ thể mới cảm thấy rất sợ hãi, Hạ Tử Dụ rụt người lại.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Tần Kiến Tự lại có nghĩa là hoàng đế nhỏ đang thỏa hiệp.
“Hừ, bây giờ thì biết sợ rồi đấy.”
Thấy hắn đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, Hạ Tử Dụ lại tiếp tục rụt người về phía sau.
Tần Kiến Tự đã phát hiện ra, thế là tiến lên vài bước.
Hạ Tử Dụ cũng theo đó mà tiếp tục lùi lại, cho đến khi đụng vào chân tường không thể lùi được nữa.
Lúc y ngồi thẳng người dậy thì vòng ngọc treo trên đai lưng chạm xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Những sợi tóc rối tung dính lên khuôn mặt trắng bệch, mày kiếm mắt phượng, tướng mạo thanh tú, thế nhưng khi khuôn mặt ấy ngước lên nhìn Tần Kiến Tự thì chỉ còn lại vẻ nhếch nhác thảm hại.
Đây là lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng tên nhị thế tổ này tỏ ra sợ sệt, Tần Kiến Tự cảm thấy khá là thích thú.
Thế là khi Hạ Tử Dụ cúi đầu xuống, lại bị hắn nắm cằm nâng lên.
Bóng đen bao trùm, chắn mất ánh sáng trước mắt.
“Bệ hạ sợ nước?”
Vốn dĩ Hạ Tử Dụ muốn nói là không sợ nhưng nhìn vào khuôn mặt cực kì gần mang cảm giác chèn ép này, y đành nuốt nước miếng yên phận làm người hèn: “Sợ ạ.”
Khí thế cực kỳ đáng sợ ập tới khiến cho cơ thể Hạ Tử Dụ hơi run lên.
Y khó chịu quay đầu ra chỗ khác nhưng Tần Kiến Tự vẫn nắm cằm y đầy hung hãn, không cho y cơ hội nào để trốn tránh.
“Hoàng…!hoàng thúc,” Hạ Tử Dụ yếu ớt lên tiếng, “Hơi đau.”
Ánh mắt của Tần Kiến Tự tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Ngươi gọi bản vương là gì?”
Hạ Tử Dụ lục lọi trong đống ký ức lộn xộn, thầm nhủ: thôi toi rồi.
Tuy Tần Kiến Tự là huynh đệ kết nghĩa của tiên hoàng, thế nhưng hoàng đế nhỏ của quá khứ rất hiếm khi gọi hắn như thế.
Phần lớn thời gian y sẽ gọi là Nhiếp chính vương hoặc gọi thẳng tên.
Y định bụng cứu vãn tình thế, nhưng Tần Kiến Tự lại buông lỏng bàn tay đang khống chế y.
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên có thêm hai vết màu đỏ, càng tăng thêm phần chật vật.
“Được lắm,” Tần Kiến Tự lạnh lùng nói, “Biết đau là tốt, lần sau trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho thấu đáo.”
“…Hoàng thúc dạy phải.”
Tần Kiến Tự đứng lên.
Thấy hắn đi xa, Hạ Tử Dụ thở phào một hơi, không biết đến bao giờ mới quen được với cơ thể mới và thoát khỏi sự áp chế địa vị này.
Nếu không, đường đường là một vị hoàng đế mà cứ nhìn thấy Nhiếp chính vương là run như cầy sấy, vậy thì mất giá quá.
Ám vệ thu gom đống tấu chương trên bàn, Tần Kiến Tự dẫn người đi ra ngoài.
Đám cung nữ và hoạn quan còn lại thì mũi dãi tùm lum vội vàng xúm lại xem vết thương của Hạ Tử Dụ.
Đám người ấy vừa mới gào khóc chưa được mấy câu, Tần Kiến Tự đi tới cửa tự dưng quay đầu lại cười lạnh nhạt, “Liệu mà giữ mồm giữ miệng đấy.”
Tiếng khóc ngưng bặt ngay lập tức.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau gọi thái y đi!” Vương tổng quản hô to, người nói câu “hành thích vua” vừa rồi chính là ông ấy.
Ông lau mồ hôi trên mặt, kiên định nói: “Bệ hạ, ngài chịu khổ cực rồi, lão nô nhất định sẽ tìm đến tả tướng và các thượng quan.
Nhiếp chính vương thật sự vô lễ làm càn quá mức, không đoái hoài gì đến địa vị vua tôi nữa…”
Hạ Tử Dụ được dìu đứng dậy, ngồi lên long ỷ.
“Gượm đã,” Y ngăn lại, “Ta…!trẫm bị sặc nước nên không nhớ rõ, rốt cuộc trẫm đã làm gì mà khiến cho Nhiếp chính vương nổi trận lôi đình như thế?”
“Cũng không có gì,” Vương tổng quản cúi đầu đáp, “Hữu tướng cáo lão về quê, chẳng qua ngài muốn cất nhắc Trịnh Hàn lâm lên làm Hữu tướng nên có lòng đi thương lượng với Nhiếp chính vương mà thôi.”
Hạ Tử Dụ thầm tính toán trong lòng, Hàn lâm hình như là Chính tam phẩm, thừa tướng là Chính nhất phẩm, ở giữa còn có Tòng nhất phẩm, Chính nhị phẩm và Tòng nhị phẩm.
Thăng quan phải lần lượt từng cấp một, xem ra như vậy đúng là không thỏa đáng thật.
“Vậy vị Hàn lâm đó…!là nhân tài sao?”
“Bệ hạ đúng là hồ đồ thật rồi, chẳng phải Trịnh Hàn lâm là người có mối duyên phân đào đoạn tụ với ngài hay sao?” Vương tổng quản thấy rất kỳ lạ, “Đó là tân hoan của bệ hạ, hôm qua ngài còn ban thưởng một cây san hô cao hơn nửa người cho người ta, vốn dĩ hôm nay là cho người vào cung, nếu không phải vì Nhiếp chính vương tới đây thì…”
“Đùng” một tiếng, sau đó Hạ Tử Dụ không nghe thấy gì nữa, chỉ nghe đến phân đào đoạn tụ mà đầu óc đã choáng váng rồi.
Vậy ra hoàng đế nhỏ trước kia thích nam phong, ra tay hào phóng muốn nâng người thương lên chức Hữu tướng cho nên mới gặp tai họa ngày hôm nay.
Cơ thể này của y vậy mà đã “phân đào đoạn tụ” với người ta, vậy thì chẳng hóa ra…!không còn trong trắng nữa rồi.
Rõ ràng bọn âm sai đã nói rằng thương xót y xui xẻo không vào được luân hồi, cho nên đặc biệt mượn một cơ thể giàu sang cho y, ai mà có ngờ tác phong sinh hoạt của cơ thể này lại bại hoại đến thế.
Hạ Tử Dụ đứng bật dậy, lắc đầu chửi ầm lên.
“Hôn quân, đúng là thứ hôn quân mà.”
—
Tống Chiêu Chiêu:
Yên tâm, hoàng đế nhỏ vẫn còn trong trắng hahaha
Truyện này còn có tên khác là “Gặp được crush âm phủ ở trần gian”..