“Thuộc hạ…!tham kiến bệ hạ.”
Trong ngự thư phòng, Sở Phi quỳ xuống hành lễ trong bộ trang phục của cấm vệ quân.
Hắn không thể ngờ được Hạ Tử Dụ chính là vị tiểu thiếu gia trong Nhiếp chính vương phủ ngày hôm ấy, mà Hạ Tử Dụ đã phí tâm phí sức như vậy chỉ để mang hắn ra khỏi Nhiếp chính vương phủ.
Hạ Tử Dụ ngồi bên án thư, nâng tay lên bảo hắn đứng dậy, “Trẫm là học trò của thái phó, đương nhiên là phải hoàn thành bài kiểm tra mà thái phó đã giao.”
“Sở Phi, từ nay về sau ngươi hãy canh giữ ở bên cạnh bệ hạ, bảo vệ ngài chu toàn bằng cả tính mạng mình.
Phục tùng mọi mệnh lệnh mà bệ hạ đã nói, không được làm trái.” Thái phó chắp tay sau lưng nói: “Ngươi và những lính gác dưới quyền có làm được hay không?”
Sở Phi ôm quyền trả lời rất có khí phách, “Thuộc hạ nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh!”
“Lính gác?” Hạ Tử Dụ tò mò hỏi thái phó, trước đây không nghe ông nhắc đến việc này.
“Tình hình trong hoàng cung luôn luôn biến đổi khôn lường, sống đến tuổi này như lão thần thì đương nhiên phải cài cắm tai mắt để nắm giữ động thái của các đảng phái,” Thái phó vui vẻ nhìn Hạ Tử Dụ, “Những lính gác này vốn dĩ do Sở Phi quản lý, nay có thể giao vào tay bệ hạ, đương nhiên là chuyện tốt.”
Thái phó như một người tự tay trồng một hạt mầm và tưới nước để đất vàng nuôi dưỡng nó, chờ cho cái cây cắm rễ hàng trăm thước xuống lòng đất.
Ông muốn tự tay bồi dưỡng Hạ Tử Dụ của hiện tại để đấu tranh với đảng phái của tả tướng và Tần Kiến Tự.
“Hóa ra thái phó muốn ta tìm Sở Phi là có ý định này.”
“Bệ hạ định bước tiếp theo sẽ làm thế nào?” Trịnh Đình Chi khoanh tay hỏi y.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Tần Kiến Tự không biết thân phận thực sự của Sở Phi, hắn nghĩ Sở Phi là người xuất thân từ vương phủ của hắn, là người của hắn.”
“Đúng vậy.”
“Sắp tới cuộc đi săn mùa xuân rồi, trẫm muốn mượn cơ hội này để nâng đỡ Sở Phi, để Sở Phi ngồi vào vị trí thống lĩnh cấm vệ quân.
Chỉ cần Sở Phi thể hiện được đầy đủ năng lực, trẫm sẽ có cách để khiến cho Tần Kiến Tự phải đồng ý với chuyện bổ nhiệm này.”
Bên cạnh, Sở Phi nhớ lại thân phận của Hạ Tử Dụ trong phủ, hắn hơi sợ hãi.
Sở Phi thầm ngẫm nghĩ về câu nói của Hạ Tử Dụ, lẽ nào y định bán thân.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Trịnh Đình Chi và thái phó cũng đang trầm tư, dường như cả hai chưa biết gì về chuyện ấy.
Không nghe những điều không nên nghe, không nói những điều không nên nói.
Cuối cùng Sở Phi cúi xuống, thầm nhủ sau này nhất định phải bảo vệ bệ hạ thật chu đáo.
– —
Sau khi thái phó đi chưa bao lâu, Trịnh Đình Chi cùng đi dạo trong ngự hoa viên với Hạ Tử Dụ.
Bộ quan bào màu đỏ của hắn rất thanh tú xinh đẹp, hắn hỏi Hạ Tử Dụ dạo này sống thế nào.
“Đêm qua bệ hạ có gặp ác mộng không?”
“Đình Chi yên tâm, trẫm không sao cả.”
“Chuyện đường hầm bí mật, bệ hạ tin tưởng nên đã nói cho vi thần và thái phó, nhưng vi thần vẫn vô cùng lo lắng, lỡ như Tần Kiến Tự có dã tâm tạo phản, bệ hạ khó mà tự bảo vệ mình.” Trịnh Đình Chi thu lại tay áo, rốt cuộc thì vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Hạ Tử Dụ, không dám đến quá gần.
Hạ Tử Dụ quay lại nhìn hắn, “Đình Chi muốn hỏi gì sao?”
“Hôm qua bệ hạ tới vương phủ, hôm nay đã mang Sở Phi ra ngoài.
Tuy trong việc triều chính thì Nhiếp chính vương rất có tài cán nhưng phẩm hạnh của hắn thì khó lòng mà khen ngợi.
Vi thần sợ rằng bệ hạ đã chịu không ít lăng nhục mới có thể đổi lấy việc mang Sở Phi ra ngoài.”
“Ái khanh lo nghĩ nhiều rồi.”
Hạ Tử Dụ thở dài, Trịnh Đình Chi hỏi như vậy đương nhiên là được thái phó cho phép.
Xem ra Sở Phi đã không hé một lời về chuyện ngày hôm ấy với chủ cũ, cũng thật là trung thành.
Có điều cái lăng nhục mà y phải nhận hoàn toàn không phải mắng nhiếc thông thường như thái phó nghĩ, thực sự khó nói nên lời.
Gió thổi bay những cánh tử đinh hương rồi dừng trên vai của Trịnh Đình Chi.
Hạ Tử Dụ tiện tay phủi đi, nắm vai hắn rồi nói, “Đường còn dài lắm, nhưng trẫm biết sau lưng mình có người đi theo, vậy là đủ rồi.”
Mắt của Trịnh Đình Chi hơi ánh lên vẻ kinh ngạc và xúc động, cuối cùng hắn chắp tay hành lễ, “Vi thần nhất định sẽ dốc sức vì bệ hạ, giành lấy ba phần thực quyền trên triều đình để mở đường cho ngài.”
“Được.”
Hạ Tử Dụ hài lòng vỗ vai Trịnh Đình Chi, nhìn ra bên ngoài đình thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó đầy lạnh lùng.
Y cứng người lại, nhìn cái tay đang đặt trên vai Trịnh Đình Chi của mình rồi nhìn Tần Kiến Tự, thầm nhủ chắc là không giữ nổi cái tay này nữa rồi.
Y thấy Tần Kiến Tự quay người rời đi, hắn không tiến vào bên trong đình.
Hiển nhiên là muốn Hạ Tử Dụ phải qua bên đó.
“Khanh lui xuống trước đi.” Hạ Tử Dụ khẽ quay ra nhìn Trịnh Đình Chi rồi nói: “Trẫm muốn đi dạo thêm một lát.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi.” Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi, phẩy tay đuổi mọi người đi.
Xung quanh lập tức không còn một bóng người, chỉ còn lại những con chim én đang xây tổ trên những cành cây, cánh bướm màu hồng nhạt bay lượn trong cơn gió thoảng.
Hạ Tử Dụ hiểu rất rõ loại người như Tần Kiến Tự, nếu đã là đồ vật thuộc sở hữu của hắn thì hắn sẽ không muốn người khác chạm vào, dù là chạm bằng vai cũng không được.
Y thong thả đi ra khỏi đình viện, ló đầu ra từ phía sau lưng Tần Kiến Tự, sau đó ngồi lên lan can đánh giá nét mặt của hắn.
“Hoàng thúc?”
Tần Kiến Tự cúi xuống, hơi nheo mắt lại.
Hạ Tử Dụ chìa lòng bàn tay trái ra, “Trẫm đã dùng bàn tay này, hoàng thúc đánh đi.”
“Bệ hạ đúng là thông minh hơn rất nhiều,” Tần Kiến Tự thong thả đặt tay mình lên đó rồi đột nhiên túm chặt, kéo Hạ Tử Dụ lại gần mình, “Sao vậy, ngài đi đường này không phải là muốn đến Trường Khánh Cung à?”
Hạ Tử Dụ lảo đảo ngã vào lòng Tần Kiến Tự.
Hắn bóng gió nói y đứng núi này trông núi nọ, muốn đến thăm Lâm Dung Nhi nhưng giữa đường lại mèo mả gà đồng với Trịnh Đình Chi.
“Xem hoàng thúc nói gì kìa, lẽ nào ngài đang giận sao,” Hạ Tử Dụ giơ tay lên đầu cười tủm tỉm, trong lòng thì thầm rủa hắn lo chuyện bao đồng, đã thèm muốn cơ thể của người ta mà còn muốn chiếm cả trái tim, “Hoa tử đinh hương rụng xuống, trẫm tiện tay phủi đi, ngay cả chuyện này mà hoàng thúc không cũng cho phép sao?”
“Vậy thì thần sai rồi.” Giọng nói của Tần Kiến Tự dần trở nên lạnh lẽo.
“Trẫm đuổi hết người đi để đến tìm hoàng thúc, tay cũng cho hoàng thúc đánh rồi.
Nếu hoàng thúc vẫn còn hiểu lầm thì trẫm cũng đành chịu thôi.” Hạ Tử Dụ nhún vai, ánh mắt toát lên vẻ giảo hoạt, “Nhưng trẫm và Đình Chi không phải như trước kia nữa, dù sao thì cây san hô đó…!cuối cùng vẫn đưa đến phủ của hoàng thúc đấy thôi?”
“Chỉ là một cây san hô.”
“Hoàng thúc muốn thứ gì, trẫm nhất định sẽ đưa hết đến Nhiếp chính vương phủ.”
“Ồ, thứ gì cũng được?” Ánh mắt Tần Kiến Tự như đang trêu đùa.
Hạ Tử Dụ ngay lập tức muốn tự tát mình một phát, Tần Kiến Tự đã vươn tay ra.
“Loạt xoạt.” Hắn túm lấy cành tử đinh hương mọc chìa vào trong đình viện rồi lắc mạnh, những cánh hoa tử đinh hương lập tức bay xuống và rơi đầy trên vai, lọt cả vào trong cổ áo, hương hoa dần tỏa ra ngào ngạt.
Tần Kiến Tự dang hai tay ra, ung dung nhìn Hạ Tử Dụ.
“Hoàng thúc muốn…”
“Không cần tặng thứ gì cả, chỉ phiền bệ hạ giúp thần phủi hết cánh hoa.”
Hạ Tử Dụ đang định nâng tay lên phủi thì Tần Kiến Tự bình tĩnh bổ sung, “Dùng miệng.”
Hạ Tử Dụ sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung.
Y nhìn từ đầu xuống tận mũi giày của Tần Kiến Tự đều có cánh hoa rơi, trong một khoảnh khắc y không thể nói nên lời.
Suýt thì không giữ được vẻ mặt hòa hoãn lấy lòng nữa.
“Sao bệ hạ lại có biểu cảm như vậy?”
Hạ Tử Dụ muốn cười nhưng không cười nổi, “Phải phủi sạch tất cả những cánh hoa, ngay cả trên giày của hoàng thúc…!cũng phải phủi đi sao?”
“Giày của thần rất sạch sẽ.”
“Nhưng trẫm là thiên tử.”
Tần Kiến Tự hơi nhếch miệng, “Được thiên tử làm chuyện này chẳng phải quý giá hơn là một cây san hô tầm thường hay sao.”
Đình viện chìm vào im lặng một lúc lâu, cho đến khi Tần Kiến Tự dần dần hết kiên nhẫn, Hạ Tử Dụ đột nhiên bước tới gần rồi cúi đầu xuống, chần chừ ngậm lấy cánh hoa trên đầu vai hắn rồi nhẹ nhàng nhổ xuống đất.
“……Trẫm không thể làm việc này không công được.” Nắm đấm của y siết chặt lại rồi buông lỏng ra, cúi đầu miễn cưỡng nói.
“Bệ hạ muốn điều gì?”
Hạ Tử Dụ quay đầu đi, đứng im một lát rồi tiếp tục ngậm lấy cánh hoa trên cổ áo Tần Kiến Tự, “Trẫm tự dưng nhớ lại chuyện Hộ bộ chủ sự Sử Thiên Thanh bị giáng chức vì ăn chơi trác táng.”
“Ừ.”
“Còn có Hộ bộ lang trung được thăng chức làm thị lang, cho nên hai vị trí này đều đang để trống.” Bên tai Tần Kiến Tự cũng có một nửa cánh hoa tử đinh hương, Hạ Tử Dụ do dự một chút rồi cọ môi lên đó, hơi thở ấm nóng phả ra từ mũi khiến vành tai Tần Kiến Tự như bị thấm ướt.
Yết hầu của Tần Kiến Tự động đậy.
“Sao vậy, bệ hạ muốn thay thành người của mình?”
Hạ Tử Dụ hơi nắm tay lại, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, mở cổ áo của Tần Kiến Tự ra rồi ngậm lấy cánh tử đinh hương.
Nét mặt của Tần Kiến Tự thay đổi trong nháy mắt, hắn quay đầu ra, “Nói đi.”
“Đó là điều hoàng thúc muốn mà?” Hạ Tử Dụ cúi đầu xuống, ánh mắt như thể đang chế giễu, “Bên người trẫm không có ai cả, đó là ý của tả tướng.”
“Ông ta nói với ngài chuyện này vào lúc nào.”
“Trên quan đạo ngày hôm qua.”
Hạ Tử Dụ hơi quỳ xuống, ánh mắt toát lên vẻ khuất nhục nhưng giấu đi rất nhanh.
Dường như y đang hôn lên đai lưng của Tần Kiến Tự, nâng tay lên rồi thong thả men theo lớp quần áo để sờ nơi đó, Tần Kiến Tự lập tức lùi lại.
Cánh hoa trên mũi giày rơi xuống đất.
Hạ Tử Dụ ngậm lấy cánh hoa trên đai lưng, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, tay vẫn còn ở giữa không trung, “Trẫm đã đồng ý với tả tướng, mong hoàng thúc cho phép.”
“Được lắm.” Tần Kiến Tự bật cười, “Ai dạy ngài những chuyện này?”
“Trẫm không cần ai dạy cả.”
Hạ Tử Dụ vẫn quỳ ở đó, long bào màu đen hơi gấp khúc, gò má hơi ửng đỏ lên vì cảm giác sỉ nhục nhưng đôi mắt hạnh ấy thì vẫn vô cùng kiên quyết.
Còn đôi môi thì như thể đã lây dính sắc đinh hương, khiến người ta muốn nếm thử hương vị.
Ánh mắt Tần Kiến Tự dần trở nên trầm lặng.
Đôi giày đạp lên những cánh hoa, bỗng nhiên, Tần Kiến Tự giữ lấy gáy Hạ Tử Dụ rồi cúi xuống hôn lên môi y.
Dường như lúc đầu hắn chỉ định lấy đi cánh hoa, nhưng khi chạm vào thì lại thay đổi ý định, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
“Ư…” Đôi mắt Hạ Tử Dụ chấn động, y gần như đang quỳ dưới đất, còn quan bào màu tím của Tần Kiến Tự thì đang đè lên người y.
Giữa nơi đôi môi chạm vào nhau, cánh hoa tử đinh hương lọt vào trong miệng, hòa lẫn giữa nơi môi răng ướt át rồi dần tỏa hương thơm ngào ngạt lan ra khắp nơi.
Hạ Tử Dụ khẽ rên rỉ, giãy giụa muốn thoát ra, sau đó bị Tần Kiến Tự giữ lại.
Tay hắn dần đan vào tay Hạ Tử Dụ, cho đến khi hai bàn tay đan chặt vào nhau, y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Kiến Tự một cách rõ ràng.
Y há miệng ra để cắn, lại bị hôn càng sâu hơn.
Trong đình viện dần vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Hạ Tử Dụ dần bị cuốn vào đến mức không thể hít thở, đuôi mắt hơi phiếm đỏ, y khẽ siết ngón tay lại nhưng không hề còn chút sức lực nào.
Sao lại, thành ra thế này…
Hồi lâu sau Tần Kiến Tự mới buông y ra, như vừa được nếm thử một món cao lương mỹ vị nào đó, hắn đưa ngón tay lên lau vết nước trên môi.
– —
Ánh nắng đầu chiều rất ấm áp, Hạ Tử Dụ tựa vào chiếc cột bên cạnh, quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng lên vì nụ hôn rất dài vừa rồi.
Còn Tần Kiến Tự thì đứng thẳng người dậy, phủi hết bụi trên áo.
Thoạt nhìn tâm trạng hắn rất vui vẻ.
“Hoàng thúc, chuyện trẫm nói lúc nãy…”
“Thần cho phép.”.