Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 23: 23: Người Tàn Nhẫn Như Hắn



Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Cờ hiệu đỏ phấp phới trước gió xuân, áo giáp thần linh vương đầy tơ nhện.

[1] Trời vừa sáng, đội nghi thức khởi hành từ Đông Môn, chậm rãi đi tới địa điểm săn bắn.
[1] Trích Hán Hoàng Nghênh Xuân Từ – Ôn Đình Quân.
Chuyến này phải đi bốn năm ngày, Hạ Tử Dụ ngồi trên kiệu nhìn Tần Kiến Tự mặc áo giáp anh tuấn uy vũ đi phía trước.

Hắn cưỡi một con tuấn mã, vệ quân theo sát đằng sau, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Bảo sao mà muôn dân của triều Võ chỉ biết đến Nhiếp chính vương chứ chẳng biết hoàng đế là ai.
“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế, vương gia thiên tuế thiên thiên tuế…”
Bách quan cùng hành lễ, rất nhiều vương công quý tộc đều mặc trang phục cưỡi ngựa, người hầu đứng thành hàng ở phía sau.

Dân thường ở hai bên đường đã sớm bị đuổi đi hết, chỉ còn lại Cấm Vệ Quân đứng canh giữ.

Hạ Tử Dụ vẫn đang nhìn theo Tần Kiến Tự ở phía trước, suy nghĩ về hành động của Tần Kiến An ngày hôm qua.
“Hắn ta sắp bị tan biến rồi, bây giờ lại nhập vào cơ thể của ta, chẳng phải là đang tự tìm đường chết à?” Hạ Tử Dụ không thể hiểu nổi.
Hoàng đế nhỏ tặc lưỡi, “Chắc là muốn mượn cơ thể của ngươi để gặp Tần Kiến Tự một lần.”
Hạ Tử Dụ chống đầu, lười biếng ngáp dài một cái.

Bởi vì Tần Kiến Tự mà cả đêm qua y không được ngủ ngon, bây giờ buồn ngủ díp cả mắt nhưng vẫn phải cố tỏ ra phấn chấn.

Tần Kiến Tự cũng thật là kỳ lạ, mấy hôm trước đối xử với y như vậy mà hôm nay lại giữ khoảng cách và tỏ ra lạnh nhạt.
Lẽ nào thằng cha này phát hiện ra mình giở trò?
“Vương gia, bệ hạ vẫn luôn nhìn theo ngài.” Phía trước, ám vệ cưỡi ngựa đi lên thì thầm báo cáo.
Tần Kiến Tự nghe vậy thì khẽ nhướng mày quay đầu lại, quả nhiên chạm mắt với Hạ Tử Dụ.

Nhìn thấy Hạ Tử Dụ vội vàng quay đi chỗ khác và giả vờ như không có gì xảy ra, hắn bật cười mỉa mai.
– —
Đi gần nửa ngày thì cả đoàn mới tới được địa điểm săn bắn.
Gió thổi trên thảo nguyên bát ngát, Hạ Tử Dụ ngồi ê cả mông, đang định nắm lấy tay của Vương tổng quản để xuống kiệu thì thấy một bàn tay rắn rỏi vươn ra trước mắt mình.
Hạ Tử Dụ khựng lại ngẩng đầu nhìn, đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tần Kiến Tự.

Ánh mắt hắn khi nhìn chằm chằm sẽ khiến người ta thấy hoảng hốt, Vương tổng quản đành phải run rẩy lui xuống.
Thằng cha này trở nên tốt tính như vậy từ khi nào?
Hạ Tử Dụ đặt tay lên tay Tần Kiến Tự.

Tay của người từng tòng quân rất thô ráp, ngón tay có một lớp chai mỏng, đặt tay lên không hề cảm thấy dễ chịu.

Còn tay của đế vương thì ngay cả bút cũng ít khi cầm, mềm mại như thể chỉ cần nắn mạnh một cái thì sẽ để lại vết đỏ.
Tần Kiến Tự đang định nắm lấy thì xúc cảm đó đã rời đi, vị hoàng đế nọ đã xuống khỏi kiệu rồi rảo bước đi ra nơi cắm trại.
Hạ Tử Dụ vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên là không có việc gì mà tự dưng tỏ ra tốt bụng thì chỉ có phường gian trá trộm cướp mà thôi.

Những hoạn quan và cung tỳ xung quanh đang dỡ đồ xuống khỏi lưng ngựa, thấy y đi đến thì quỳ rạp xuống hành lễ.
“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Y xua tay.
Mọi người đang định đứng dậy thì nhìn thấy Nhiếp chính vương đứng bên kiệu cũng đang đi tới, vội vàng quỳ xuống không dám động đậy.
Hạ Tử Dụ đạp lên những ngọn cỏ dại để đi vào trong lều trại.

Ánh mắt của người phía sau cứ như muốn đâm thủng lưng y, Hạ Tử Dụ dần dần tăng tốc đi nhanh hơn.
Y bước thật nhanh vào trong lều trại màu vàng nhạt, ngay sau đó tấm rèm che đã bị người phía sau vén lên.

Y còn chưa kịp quay người lại thì đã bị dồn vào trong góc.
Hạ Tử Dụ đang định kêu lên, bờ ngực rộng lớn ấy đã dán lên lưng y, cánh tay ôm lấy y từ phía sau.

Giọng nói trầm lắng của Tần Kiến Tự lọt vào bên tai, “Sao bệ hạ lại chạy?”
Hạ Tử Dụ khó nhọc nuốt nước miếng, hương thụy long não thoảng qua trên chóp mũi, “Hoàng thúc, trẫm chỉ muốn đi dạo xung quanh thôi.”
“Còn muốn đi nữa không?”
“Không đi nữa.”
Tần Kiến Tự lúc này mới túm lấy tay y, dường như hắn chỉ muốn làm nốt chuyện mà khi nãy chưa kịp làm.
Ngón tay thô ráp xoa nắn lòng bàn tay rồi mân mê từng đốt ngón tay, Hạ Tử Dụ run lên.

Y rúc vào trong lòng Tần Kiến Tự mặc cho hắn đùa nghịch tay mình, y không dám nhúc nhích.

Mười ngón giao nhau đầy triền miên rồi nhẹ nhàng vuốt ve, mang tới cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Cho đến khi Tần Kiến Tự chơi chán rồi thì mới buông y ra.
“Bệ hạ có muốn cưỡi ngựa không?”
Hạ Tử Dụ ngửa đầu, đôi mắt đen láy đối diện với ánh nhìn của Tần Kiến Tự, y vội vàng cúi đầu, “Có.”
Sau khi ra khỏi lều, đám hoạn quan và cấm quân xung quanh đều im lặng cúi đầu, Hạ Tử Dụ đi theo bên người Tần Kiến Tự để ra bãi cỏ.

Gió nổi lên mang theo tiếng mũi tên bay vút, y có cảm giác rằng hôm nay Tần Kiến Tự không giống như mọi khi, đáy mắt hắn cứ như cất giấu nỗi bất an không muốn cho người nào biết vậy.
Hoạn quan trông ngựa dắt một đàn ngựa tốt đến rồi mời Hạ Tử Dụ chọn lựa từng con một.
“Hoàng thúc, trẫm không biết cưỡi ngựa.” Hạ Tử Dụ cúi đầu nói.
“Không sao, thần sẽ dạy bệ hạ.”
Tần Kiến Tự chọn ngựa giúp y, hàm thiếc và dây cương đều dùng loại tốt nhất.

Tên hoạn quan ấy không dám ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Tự, chỉ lặng lẽ dắt ra con ngựa màu nâu vàng được chọn.
Hạ Tử Dụ đi tới bên thân con ngựa cao đến vai mình, tuy rằng không muốn lắm nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Tần Kiến Tự, y bước chân ngồi lên yên ngựa.

Tay Tần Kiến Tự chống eo cho y để dễ dàng ngồi lên hơn.
Phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân đứng canh ngoài bãi cỏ, Sở Phi cũng đứng theo dõi ở bên ngoài.

Hắn nhớ tới nhiệm vụ mà Hạ Tử Dụ đã giao, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Hữu tướng quân Giả Quang ở đằng xa.
Sở Phi chậm rãi siết chặt nắm tay.
“Hoàng thúc, trẫm nên làm gì đây?” Hạ Tử Dụ cưỡi lên lưng ngựa nhìn khắp bãi đất rộng lớn.

Dạo này đã quen với việc ở trong hoàng cung, hôm nay đột nhiên được nhìn cảnh tượng rộng lớn như không thấy đường chân trời, y cảm thấy như vừa được sổ lồng.
“Nắm chắc dây cương, kẹp chặt bụng ngựa,” Tần Kiến Tự bình thản đáp, “Bệ hạ thông minh, chắc chắn sẽ học rất nhanh.”
Tần Kiến Tự cầm dây cương dắt Hạ Tử Dụ đi dạo xung quanh bãi cỏ.
Không lâu sau, Hạ Tử Dụ đã có thể quất roi chạy chậm trên bãi cỏ, Tần Kiến Tự đứng phía xa nhìn Hạ Tử Dụ cưỡi ngựa càng lúc càng nhanh.

Vó ngựa lọc cọc đạp lên những ngọn cỏ, cơn gió thoảng qua tóc mai, vạt áo của Hạ Tử Dụ tung bay phấp phới.
Hạ Tử Dụ hớn hở reo lên, cơ thể chuyển động lên xuống theo nhịp ngựa chạy, y phi ngựa như tên bắn trên thảm cỏ.
Y quay đầu lại nhìn Tần Kiến Tự rồi cười tươi vẫy tay với hắn.

Đột nhiên, dây cương đứt đoạn.
Nụ cười của Hạ Tử Dụ ngưng đọng, con ngựa mất khống chế bắt đầu chạy băng băng.

Hạ Tử Dụ không còn dây cương để điều khiển, lập tức cúi người xuống áp tóc mai vào bờm ngựa để nắm lấy dây hàm thiếc, nhưng ngay cả hàm thiếc cũng đã rơi xuống.
Con ngựa đã không còn thứ gì trói buộc, bắt đầu chồm lên khiến Hạ Tử Dụ suýt ngã, y có thể rơi xuống bất cứ lúc nào trong lúc con ngựa đang chạy như điên.
“Người đâu, mau cứu trẫm!!!” Hạ Tử Dụ gào lên như xé gan xé phổi.

Cấm quân trên bãi cỏ đều hoảng hốt xông lên, Hữu tướng quân đã chuẩn bị từ sớm nên phi ngựa tới từ khoảng cách rất gần.
Trong lúc con ngựa nổi điên, Hạ Tử Dụ nhìn thấy Tần Kiến Tự đang khoanh tay đứng nhìn, nét mặt không hề có cảm xúc gì.
Tim y hẫng mất một nhịp, ngay lập tức hiểu rõ.
Có sự ngăn cản của Tả tướng, người phe Tần Kiến Tự không thể ngồi vào vị trí thống lĩnh Cấm Vệ Quân một cách dễ dàng, nhưng nếu có công lao hộ giá thì mọi chuyện sẽ rất khác.
Thực ra Hạ Tử Dụ đã bắt đầu nghi ngờ từ khi Tần Kiến Tự nhẫn nại dạy y cưỡi ngựa rồi.

Quả nhiên là từ đầu chí cuối, vị Nhiếp chính vương này luôn hành động vô cùng nhẫn tâm.
Giả Quang sắp xông tới gần.
Hạ Tử Dụ cắn răng nhắm chặt mắt lại, đột nhiên buông cái tay đang nắm bờm ngựa ra rồi đẩy thật mạnh, y nhất định không cho Tần Kiến Tự lợi dụng mình để đạt được mục đích.
Ở phía xa, con ngươi trong mắt Tần Kiến Tự đột nhiên co lại.
Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, Sở Phi ôm chặt lấy Hạ Tử Dụ rồi lăn mấy vòng dưới mặt đất, con ngựa chạy như bay rồi đạp vó ngay bên tai y đầy nguy hiểm.
Hạ Tử Dụ chỉ kịp cảm nhận được cơ thể chấn động rồi rơi vào một cái ôm mềm mại, trong lúc trời đất quay cuồng, có một bàn tay luôn bảo vệ đầu y.

Cho đến khi yên tĩnh trở lại thì cái tay ấy vẫn kiên quyết ôm chặt lấy y, có tiếng khạc máu vang lên bên tai Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ giãy ra, nhìn thấy Sở Phi thì sững người.
“Khanh…”
“Bệ hạ không sao chứ…” Sở Phi co người khạc ra một bãi máu, ngón tay bị quặt về phía sau một cái quái dị, dường như là gãy rồi.

Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Dụ, muốn ngồi dậy để nhìn rõ hơn, máu tràn ra khỏi khóe miệng, “Bệ hạ đã dặn ti chức…!khụ khụ…!theo dõi Hữu tướng quân…!may mà ti chức đến kịp…”
Không biết vì sao, Hạ Tử Dụ thấy tâm trạng rất hỗn loạn.

Tuy đúng là y đã dặn Sở Phi như vậy nhưng tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, y chưa từng mong đợi một tên lính gác mới gặp vài lần sẽ hy sinh tính mạng để cứu mình.
Y vội vã ngăn Sở Phi lại, “Trẫm biết rồi, khanh đừng nói gì cả.”
“Bệ hạ không sao chứ?” Hữu tướng quân Giả Quang và một toán cấm quân đồng loạt quỳ xuống.
Một đám người cùng đồng thanh lên tiếng thỉnh tội, không ai để ý có người đang bị thương.

Nỗi sợ vì ngã ngựa dần tan đi, Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, “Tất cả các ngươi đều đáng chết.”
“Còn không mau gọi thái y!” Y giận dữ quát lớn.
Cả đám vội vàng đi lên khiêng Sở Phi, phó thống lĩnh định dìu Hạ Tử Dụ đứng dậy thì bị y hất tay ra.
Tần Kiến Tự đi ra hạ lệnh cho tất cả lui xuống.
Hạ Tử Dụ vẫn ngồi trên thảm cỏ, nhìn những vết máu rơi trên đó.

Tần Kiến Tự đưa tay định kéo y dậy, lại bị hất ra, “Đừng động vào trẫm!”
Cái tay đó túm lấy cổ tay y, lần này không hất ra được nữa, Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo rồi ngay lập tức cúi xuống để che đậy, ngón tay y lặng lẽ siết chặt lại.
Những lần hạ mình nhún nhường lấy lòng suốt bấy lâu nay đã trở thành một trò cười.

Y chỉ là công cụ mà Tần Kiến Tự lợi dụng để đạt được mục đích.
“Tại sao bệ hạ lại buông tay?” Tần Kiến Tự bình thản hỏi y.
“Nếu biết hoàng thúc sẽ không tới cứu,” Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại, “Trẫm chẳng còn lý do gì để tiếp tục bám víu.”
Cổ tay lập tức bị siết chặt hơn, Hạ Tử Dụ khẽ rên rỉ, nhắm mắt chịu đựng cơn đau.
Tần Kiến Tự lạnh lùng nhìn y một lúc lâu, cuối cùng vẫn bế ngang Hạ Tử Dụ lên, đi về phía lều trại giữa ánh chiều tà.
Hạ Tử Dụ không phản kháng, tay buông thõng xuống.

Y phải đi đâu mới tìm được đường ra, phải dựa vào ai mới có thể bảo vệ được ngôi vua đang tràn đầy nguy cơ này.
Yết hầu của Tần Kiến Tự chuyển động, nhưng cuối cùng không nói gì.
Hai người được nhét vào Hộ bộ không có lai lịch sạch sẽ, hắn cũng đã nghi ngờ Hạ Tử Dụ nhúng tay nên mới muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo.

Vốn dĩ nghĩ rằng Giả Quang ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nào ngờ Hạ Tử Dụ lại buông tay.
Giây phút tất cả đều xông về phía Hạ Tử Dụ, không ai nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp chính vương đứng ở đằng xa hơi tái đi.

Cho đến khi thấy Sở Phi đã bảo vệ được Hạ Tử Dụ thì hắn mới chậm rãi dừng bước chân lại, khoanh tay tiếp tục đứng nhìn một cách lạnh lùng.
– —
Ánh nắng chiều lan ra khắp bầu trời phía Tây, nhuộm cả thảm cỏ bát ngát thành màu hồng vàng.

Tần Kiến Tự bế ngang Hạ Tử Dụ đi trong ánh chiều ảm đạm, chiếc bóng dần được kéo dài ra.
“Hoàng thúc muốn đưa trẫm đi đâu?”
“Tìm ngự y.”
“Không cần,” Hạ Tử Dụ nhắm mắt thì thầm, “Chỉ bị xây xát ngoài da, không bị gãy tay gãy chân, cũng không bị ngựa giẫm lên người.”
Bước chân của Tần Kiến Tự khựng lại rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Thần sẽ không đối xử với bệ hạ như vậy nữa.”
Hạ Tử Dụ mở mắt ra nhìn ánh nắng chiều hắt lên sườn mặt Tần Kiến Tự.

Hắn chỉ nói một câu, dường như là thấy hối hận vì đã đối xử với y như vậy.
Nhưng người tàn nhẫn như Tần Kiến Tự, sao có thể thấy hối hận.
Hạ Tử Dụ mỉm cười đầy mỉa mai, chắc không phải là do hắn sợ mình chết trong khoảnh khắc ấy đâu nhỉ.
– —————–
Dờ:
Tần Kiến Tự đáng đời ông không có vợ!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.