Sáng ngày hôm sau không cần vào triều sớm, Hạ Tử Dụ ngủ tới tận giờ Tỵ rồi mới dậy và đến ngự thư phòng để gặp thái phó.
Tần Kiến Tự ở lại mừng sinh thần với y xong thì quay về phủ, chắc hẳn giờ này hắn đang phải xử lý đống công việc chồng chất, không hơi đâu mà dành thời gian cho chuyện khác.
Không hiểu vì sao, món quà bất ngờ nho nhỏ mà Tần Kiến Tự đã tặng khiến y cảm thấy khá là vui, nhưng y tuyệt đối sẽ không nói cho Tần Kiến Tự biết.
Nghe nói những chiếc đèn trời ở lễ hội ngày hôm qua đã bị rơi xuống và khiến một số khu vực bốc cháy, đến cả hoàng cung cũng chịu cảnh tương tự, cấm quân và nha dịch đã phải vất vả cả đêm để dập tắt ngọn lửa.
Thực ra năm nào cũng vậy.
Hạ Tử Dụ cắn món bánh dành cho bữa sáng, phủi vụn bánh rơi trên vạt long bào.
Tối nay còn có yến tiệc sinh thần của y, ban ngày ăn uống tạm bợ một chút cũng không sao cả.
Y và thái phó nói về việc điều động sắp xếp quan viên dạo gần đây, “Nếu mọi việc vẫn theo chiều hướng thuận lợi, trẫm sẽ sở hữu hơn một nửa suất quan chủ khảo cho kỳ thi Hương năm nay.”
Hình như thái phó đang bận nghĩ đến việc khác, ông không đáp lời.
“Thái phó?”
Lúc này thái phó mới sực tỉnh, cúi người hành lễ với Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ đã làm rất tốt.”
“Thái phó đang nghĩ gì vậy?”
“Lão thần đang nghĩ…!ban đầu bệ hạ tranh suất quan chủ khảo khoa cử là do kiến nghị của thần,” Thái phó vẫn cúi người, “Từ việc điều động Sở Phi đến cài cắm người vào triều đình, cho tới việc tranh suất khoa cử, thứ bệ hạ tranh giành chính là triều đình và vương quyền.”
Hạ Tử Dụ tiếp tục cắn một miếng bánh, khẽ nhướng mày lên.
“Nhưng trước đây bệ hạ chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”
“……” Hạ Tử Dụ đang nhai bánh thì khựng lại, đột nhiên thấy chiếc bánh này thật khó ăn.
Trong phút chốc, y không hiểu ý của thái phó là gì.
Thái phó lắc đầu cười, “Lão thần cả gan hỏi một câu: Nay bệ hạ tranh giành vương quyền là vì mục đích gì?”
“Lạch cạch!” Quân cờ màu đen bên cạnh bàn cờ chợt rơi xuống đất, hoạn quan đứng gần đó nhặt nó lên.
Câu hỏi này đã hỏi đúng vào trọng tâm.
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ.
Vốn dĩ y không phải là người có tính biếng nhác, y phải nắm giữ thứ gì đó trong tay thì mới có cảm giác yên tâm.
Ngoài sự ủy thác của hoàng đế nhỏ thì còn có niềm mong muốn được cạnh tranh với Tần Kiến Tự, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện ở ngự hoa viên và cuộc đi săn.
Bởi vì Tần Kiến Tự bắt nạt và sỉ nhục y, bởi vì hắn khinh thường y không có quyền lực, nếu không thì đâu ai dám cả gan khi quân phạm thượng với một đấng thiên tử.
Nhưng…!y nên trả lời thái phó như thế nào đây.
“Lão thần luôn mong muốn bệ hạ được như tiên đế, muốn chấn chỉnh lại triều đình,” Thái phó chậm rãi thở dài, “Tiên đế lực bất tòng tâm cho nên trước khi lâm chung mới nhọc lòng đến thế.
Chỉ không biết rằng, bệ hạ có kế thừa tâm nguyện ấy hay không?”
“Sao thái phó lại nói thế?”
“Những lời nói bây giờ của lão thần đúng là rất phạm thượng…!nhưng một vương triều trải qua thịnh vượng rồi suy vong, nhiều nhất chỉ kéo dài hai đến ba trăm năm,” Thái phó ngập ngừng, giọng nói run lên: “Thần không biết phải nói thế nào, nhưng triều Võ chúng ta…!đã đi được chặng đường hai trăm bốn mươi năm rồi.
Bệ hạ, ngài có hiểu không?”
Con ngươi của Hạ Tử Dụ rụt lại.
“Trước đây có phiên vương nổi loạn, bây giờ có lũ lụt côn trùng…!Thần là nguyên lão qua ba triều rồi, thần đã chứng kiến thiên tai nhân họa suốt bao năm qua, các trận chiến giành quyền lực chưa bao giờ ngừng lại, thần thật sự lực bất tòng tâm.”
“Thái phó đã làm rất tốt rồi, huống chi nhân họa đã yên bình, thiên tai đã có quan dân đồng lòng.
Thái phó, vì sao ông lại…!tự dưng nói những chuyện này với trẫm…” Hạ Tử Dụ thấy sau lưng dần nóng lên, không rõ là xấu hổ hay là điều gì khác, y liếc nhìn hoàng đế nhỏ ở bên cạnh.
Hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Thái phó đứng dậy khỏi ghế ngồi, run rẩy quỳ mọp xuống.
Hạ Tử Dụ đỡ lấy ông, nhưng ông ấy lại hất tay y ra thật mạnh.
“Đêm qua để mừng sinh thần cho bệ hạ, tất cả đều đốt đèn trời chúc phúc theo thông lệ…!Khi những chiếc đèn ấy rơi xuống đã thiêu sống cả một hộ dân ở phía Tây của kinh thành, ba mạng người đã chết.
Không biết vào lúc ấy thì bệ hạ đang ngắm đèn trời ở đâu, đang làm những chuyện gì.”
Đôi tay đỡ lấy thái phó của Hạ Tử Dụ sững lại giữa không trung, “Cái gì?”
Vào giờ ấy đêm qua, y đang ở cùng Tần Kiến Tự.
Thái phó nhìn thẳng vào y, mắt ông đã trở nên vẩn đục, “Hôm nay thần thật sự muốn hỏi bệ hạ một câu, thứ mà ngài đang tranh giành là quyền lực hay là muôn dân trăm họ khắp thiên hạ này?”
“Trẫm thật sự không biết…” Hạ Tử Dụ bỗng dưng không biết phải làm gì, “Thái phó cứ đứng lên đi đã.”
“Bệ hạ không biết lão thần nôn nóng và sốt ruột đến nhường nào đâu.” Thái phó lại hất tay y ra, ông vẫn quỳ tại chỗ, nước mắt bắt đầu chảy xuống, “Tuy lão thần rất muốn để bệ hạ dần dần tự hiểu ra, tự hiểu ra rằng mình đang theo đuổi thứ gì, thế nhưng thần cũng rất sợ rằng bệ hạ hiểu ra quá muộn, tỉnh ngộ quá muộn, đến lúc ấy thì hối hận chẳng kịp nữa.”
Thái phó vẫn quỳ dưới đất, ông đã qua sáu mươi, giọng nói cũng luôn run rẩy, “Bệ hạ, còn một năm nữa là ngài đến tuổi cập quan rồi.
Trên vai ngài đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng, bệ hạ hiểu ý thần phải không!”
Thái phó muốn y hiểu rằng: y đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi thì không thể mãi sống vì bản thân.
“Trẫm…”
Đêm qua chỉ là khúc dạo đầu, thái phó muốn y tranh giành vương quyền để chấm dứt cục diện hỗn loạn trong triều đình, khiến cho thiên hạ này được yên ổn thái bình, chứ không phải để trút giận lên ai hay là tranh giành vì ai.
Hạ Tử Dụ sững sờ lùi lại mấy bước, thực ra y không hề nghĩ xa đến vậy.
Từ đầu đến cuối, thứ mà Hạ Tử Dụ mong muốn chỉ là được sống một cách yên bình, tuy thỉnh thoảng y cũng có những ý tưởng đại nghĩa viển vông nhưng chúng đều tan biến nhanh như mây khói.
Bây giờ, có người đã vạch ra sự thật trần trụi bằng hiện thực tàn khốc cho y xem.
Y ngồi trên hoàng vị, nhưng lại không có cái đức xứng tầm bậc quân vương.
– —
Lúc Tần Kiến Tự đến thì thấy Hạ Tử Dụ đang mệt mỏi ngồi trên long ỷ.
“Bệ hạ làm sao vậy?”
“Nghe nói đêm qua phía Tây kinh thành bốc cháy, một hộ dân đã mất mạng.” Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt cho lắm.
“Những năm về trước đều xảy ra hỏa hoạn vì chúc phúc đế vương, nhưng quân lính canh phòng kinh thành đều kịp thời dập tắt lửa,” Tần Kiến Tự mặc một bộ viên lĩnh màu đen thanh thoát như tùng trúc, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ thấy có lỗi sao?”
“Ừm.”
Hắn đưa tay lên, lau đi dấu vết trên gò má y, “Vậy bệ hạ muốn bù đắp bằng cách nào?”
“…..Trẫm muốn hạ chiếu chỉ thỉnh tội.” Hạ Tử Dụ cúi đầu để mặc cho bàn tay của Tần Kiến Tự xoa đầu mình, “Trẫm muốn hủy bữa tiệc tối, từ hôm nay trở đi, phàm là sinh thần của con cháu hoàng thất thì đều không được đốt đèn chúc phúc.”
“Được.”
“Hoàng thúc không có gì muốn nói sao?”
“Hạ chiếu chỉ thỉnh tội để làm dân chúng yên lòng, bệ hạ suy xét như vậy rất thỏa đáng.”
“……Còn gì nữa không?”
“Thần không có lòng thương xót chúng sinh giống như thái phó,” Tần Kiến Tự tựa vào ghế rồi trả lời bình thản, “Năm nào Ngự sử cũng dâng sớ muốn cấm việc đốt đèn, hiện giờ chuyện này khiến tất cả mọi người đều ngao ngán.
Nếu có thể mượn việc lần này để ban lệnh cấm, về lâu về dài, đây là một chuyện rất tốt đối với dân chúng.”
“Nhưng trẫm vẫn thấy rất khó chịu, trọng trách gánh vác triều chính có hoàng thúc và Tả tướng lo liệu, trẫm đã không làm được gì cho xã tắc mà lại còn phạm phải sai lầm như thế này…” Hạ Tử Dụ co ro trên long ỷ, thở một hơi dài, “Trăm ngàn năm sau, dưới nét bút của các sử quan, trẫm cũng chỉ là một tên hôn quân vì sao không ăn thịt [1] mà thôi.”
[1] Câu nói của Tấn Huệ Đế: “Dân không có gạo ăn, vì sao không ăn thịt?”.
Trong thời kỳ ông chấp chính, có một năm phát sinh nạn đói, dân chúng phải ăn cả đất cả cỏ, dẫn đến tình cảnh đâu đâu cũng gặp người chết đói.
Vua sau khi nghe đại thần tâu xong, thấy khó hiểu vô cùng.
Sau một hồi vò đầu bứt tóc thì hoàng đế đã phán một câu xanh rờn: Dân không có gạo ăn, vì sao không ăn thịt?
“Nhưng từ khi triều đại ta được thành lập tới nay đã có quy định bất thành văn như vậy.
Nếu bệ hạ thật sự có lỗi, vậy thì cả tiên hoàng lẫn mười hai vị hoàng đế trong quá khứ đều có lỗi.” Tần Kiến Tự luôn ăn nói không nể nang bất kỳ ai.
Hạ Tử Dụ ngây người, không biết phải nói gì, “Được rồi.”
“Đứng dậy, đến giờ ăn cơm rồi.” Tần Kiến Tự vươn tay kéo y dậy.
“Nói tiếp một chút nữa đi,” Hạ Tử Dụ mỉm cười, y vẫn còn rất mệt mỏi, “Hiếm khi trẫm thấy hoàng thúc nói nhiều thế này, hình như tâm trạng cũng không còn tệ nữa.”
“Bệ hạ, vừa nãy là thần an ủi ngài đấy.”
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Tần Kiến Tự.
Dường như nếu Tần Kiến Tự không có ý định an ủi thì hắn sẽ không nói nhiều lời nhảm nhí đến vậy.
Hạ Tử Dụ nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chớp mắt rồi nói: “Vậy thì cảm ơn hoàng thúc, trẫm cảm nhận được sự an ủi của hoàng thúc rồi.”
– —
Sắp vào mùa hè, gió thổi qua khung cửa xua tan đi cảm giác oi bức, khiến cho người ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Tần Kiến Tự ngồi bên cạnh giường, rốt cuộc thì Hạ Tử Dụ không ăn gì cả, chỉ gối lên đùi Tần Kiến Tự rồi ngẩn ngơ, ngón tay y khẽ mân mê vải áo.
Một lúc lâu sau, y mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc mộng, y vẫn còn đang nghĩ mình nên làm gì mới xứng được với cái danh bệ hạ.
Tần Kiến Tự nhìn thằng quỷ nhỏ đang ngủ trên đùi mình, có vẻ hắn không kiên nhẫn cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn để yên cho y ngủ.
Thậm chí hắn còn đuổi Vương Hiếu Kế đi, duỗi cánh tay lấy một quyển sách rồi bắt đầu ngồi đọc.
Cả hai người đều thích hình thức ở chung như thế này.
Cung nữ của ngự thiện phòng đứng bên ngoài chờ hồi lâu, cuối cùng được Vương Hiếu Kế cho lui xuống..