Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 44: 44: Chậc Hoàng Thúc À



Mấy ngày sau đó, các quan văn quan võ trong triều đều được chứng kiến dáng vẻ đầy phấn chấn của Nhiếp chính vương.

Tuy hắn vẫn kiệm lời như trước nhưng mặt mày có vẻ hăng hái hơn nhiều.
Bách quan công khanh cùng cúi người rồi quỳ xuống, thầm bảo nhau chắc là gần đây Nhiếp chính vương có chuyện gì vui.

Hắn không còn tính toán chi li trong việc triều chính như trước nữa, trái lại thỉnh thoảng còn cho Tả tướng vài cơ hội để lên tiếng.

Bệ hạ cũng không còn ngủ gật khi lâm triều, ánh mắt luôn tập trung nhìn vào một góc.
Chẳng ai biết rằng giữa lúc mắt đi mày lại ấy, thỉnh thoảng Nhiếp chính vương ở dưới bậc sẽ nhìn lên người ngồi trên hoàng vị.

Ánh mắt hắn chứa đựng ham muốn và sự yêu thích vô cùng nồng đậm.
“Bệ hạ.”
– —
“Tần Kiến Tự, bây giờ ngài là người của trẫm rồi sao?”
Trong Ngự thư phòng, Tần Kiến Tự cả gan ôm lấy eo của quân vương, ngón tay hắn vuốt ve chiếc dây lưng bạch ngọc, “Đúng vậy.”
“Vậy trẫm muốn phê duyệt tấu chương của ngài, ngài có đồng ý không?”
“Bệ hạ hiểu rõ tính của thần mà.”
Thế là Hạ Tử Dụ ngửa người ra phía sau ngước mắt lên nhìn hắn, chờ Tần Kiến Tự đưa ra điều kiện.
Tần Kiến Tự thản nhiên nâng cằm y lên, “Ba lần.”
“Ngài quá đáng vừa thôi!” Hạ Tử Dụ đánh vào bàn tay đang ôm eo mình, “Nhiều nhất là hai lần.”
“Đồng ý.”
“…” Hạ Tử Dụ nghiến răng nghiến lợi.

Thằng cha này đã tính trước câu trả lời của y rồi.
Tần Kiến Tự khẽ cười, “Bệ hạ không thấy mệt hay sao, vẫn còn muốn phê duyệt tấu chương?”
“Đương nhiên.” Hạ Tử Dụ nhướng mày.

Y đã tận mắt chứng kiến cảnh dân chúng khốn cùng, y sẽ ghi tạc nó ở trong lòng và cố gắng làm một bậc đế vương có trách nhiệm, điều này không liên quan gì đến quan hệ của y với Tần Kiến Tự cả.

Vậy cũng tốt, Tần Kiến Tự chịu nới tay thì y cũng có cơ hội tự mình chấp chính.
– —
Đầu giờ chiều vô cùng oi bức, tháng Bảy đúng là thời điểm nắng nóng gay gắt nhất.
Như ý muốn của Hạ Tử Dụ, trên bàn y chất đống đầy tấu chương.

Băng trong lư đá đã tan chảy gần hết, hoạn quan đi lên bắt đầu thay.

Hiếm khi Tần Kiến Tự được rảnh rỗi, hắn ngồi đánh cờ một mình ở bên cạnh, quân cờ đáp xuống bàn cờ phát ra những tiếng lách cách.

Hạ Tử Dụ lật xem tấu chương của Hồng Lô Tự.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.

Nhị Triều Hoàng Hậu – Dương Vân Nga
3.

Đợi Mùa Phượng Nở
4.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Đầu mùa xuân, phía Bắc và triều Vũ đã dừng chiến sự, Thái tử Bắc Tần nạp Quận chúa triều Vũ làm Lương đệ.

Quốc vương Bắc Tần dường như cũng đang đề phòng Cổn Nhung ở phía Tây, nay tiếp tục đưa Công chúa sang triều Vũ hòa thân.
Hòa thân tới hòa thân lui, chẳng qua chỉ là để ngăn không cho triều Vũ và Cổn Nhung đánh úp cùng một lúc.

Hạ Tử Dụ lắc đầu, lệnh cho Hồng Lô Tự chuẩn bị công tác tiếp đón.
Y rút lấy quyển tấu chương ở dưới cùng, lại là chuyện quân đội của Cổn Nhung đang có ý đồ thăm dò vùng biên quan.

Ở buổi tiệc Hà Hoa lúc trước, Hạ Tử Dụ đã xoay xở được ngân lượng để đề phòng biên quan có động tĩnh, ai ngờ giờ đây mọi chuyện lại phát triển đúng theo chiều hướng ấy.
Phía Bắc muốn liên minh, phía Tây muốn làm loạn.

Đi lại giữa hai nơi phải tốn bảy tám ngày, đúng là rách việc.
“Lúc trước trẫm có hỏi hoàng thúc, nếu như Cổn Nhung thật sự có dã tâm thì hoàng thúc sẽ làm thế nào,” Hạ Tử Dụ chống tay lên đầu rồi nhìn bàn cờ gần kín quân đen trắng, ván này có vẻ bất phân thắng bại, “Lần này e là hoàng thúc phải đích thân ra tay rồi.”
“Nghênh chiến cũng được thôi,” Tần Kiến Tự cầm một quân cờ trắng rồi đặt xuống, ngón tay thon dài của hắn vô cùng đẹp đẽ, “Lương Châu vốn là đất phong của thần, thần sẽ đích thân dẫn quân đến đó để trấn áp.”
“Theo như hoàng thúc, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Tử Dụ trầm ngâm.

Vậy thì e rằng Tần Kiến Tự phải rời khỏi kinh thành sau vụ thu hoạch mùa thu, không khác mấy so với dự đoán trước đó của Thái phó.

Y suy nghĩ thêm một chút, không nhịn được lại hỏi hắn: “Hoàng thúc có đánh thắng được không?”
Tần Kiến Tự ngẩng đầu nhìn y, “Bệ hạ lo lắng cho thần?”
“…Ừm.”
“Thần sẽ trở về nguyên vẹn từ đầu xuống chân.”
“Chẳng những nguyên vẹn mà còn không được phép bị thương.” Hạ Tử Dụ tiếp lời, gập tấu chương lại rồi đẩy sang một bên, “Chỉ khi không tránh được nữa, trẫm mới cho phép ngài có vài vết thương nhẹ.”
Tần Kiến Tự nghe vậy thì cười.
Hạ Tử Dụ rất là bực bội: “Ngài cười gì?”
“Thần nghe theo bệ hạ hết.”
Tần Kiến Tự ngồi thêm một lát rồi đứng dậy đến Quân Cơ Các để xử lý việc triều chính.

Hạ Tử Dụ biết hắn sẽ quay lại đây vào buổi tối, y xoa eo rồi tiếp tục xem tấu chương.
– —

Chưa tới ba ngày sau, Lương Châu lại đưa tới một tấu chương mới.

Lần này là báo cáo khẩn cấp tám trăm dặm, nó được đưa vào hoàng cung rất gấp gáp.
Hạ Tử Dụ nghe tin xong thì hoảng sợ đứng phắt dậy.

Hóa ra vào bốn ngày trước, Cổn Nhung đã tấn công vào biên quan.
Mới hơn mười ngày trôi qua kể từ bữa tiệc Hà Hoa, tuy đã tích đủ quân lương nhưng họ cũng đã nghĩ tới việc phía Tây luôn xảy ra tình trạng cướp bóc mỗi mùa thu hoạch, sức người sức của đều không kịp chuẩn bị chu đáo.

Bây giờ biên quan bất ngờ gặp nguy hiểm, cả triều đình và dân chúng đều sợ bóng sợ gió.
Trong Nghị Sự Điện, các võ tướng tam phẩm trở lên đều được triệu tập.

Tần Kiến Tự đích thân rà soát quân lính của hắn ở Hoàn Liễu Doanh bên ngoài kinh thành.
“Vương gia định đích thân dẫn quân hay sao?”
“Đúng vậy, Lương Châu vốn dĩ thuộc phạm vi quản lý của ngài ấy.” Mấy võ tướng thầm thì to nhỏ.
“Nếu đã có Vương gia ở đây, tuy hơi gấp rút nhưng chắc hẳn trận chiến này không có gì đáng lo, chúng ta có thể yên tâm được rồi.”
Hạ Tử Dụ ngồi trên hoàng vị mà nhìn, Tần Kiến Tự giống như một viên thuốc an thần vậy.

Chỉ cần hắn đứng ở đó và lên tiếng, các võ tướng đều cảm thấy an tâm.
Tần Kiến Tự bảo họ không cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần làm đúng như mệnh lệnh được giao là được.

Tuy rằng đa phần các tướng lĩnh ở đây đều lớn tuổi hơn Tần Kiến Tự nhưng họ đều rất nể phục hắn.

Trận chiến này xảy ra đột ngột, biên quan cũng không kịp chuẩn bị trước, kinh đô đã quen với sự an nhàn nên không có tâm thế cảnh giác, thế nhưng Tần Kiến Tự lại không giống mọi người, dường như hắn đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.
“Nếu Vương gia đã muốn dẫn Hoàn Liễu Doanh đi nghênh chiến, vậy thì an nguy của kinh thành và các vùng lân cận phải giao vào tay ai?” Tả tướng cúi đầu hỏi.
“Phiêu Kỵ Tướng quân Nguyễn Hổ có thể đảm nhận nhiệm vụ này.”
“Cũng đúng,” Tả tướng cười, “Vương gia đã chuẩn bị chu đáo, Ứng mỗ cũng không tiện nhúng tay.”
Cuộc họp trong Nghị Sự Điện diễn ra khoảng vài canh giờ, Hạ Tử Dụ luôn im lặng ngồi nghe mà không lên tiếng.
Cho đến khi mọi người đi hết, Tần Kiến Tự ngẩng lên nhìn y.
Hạ Tử Dụ ngồi ở đó, nhìn Tần Kiến Tự tiến đến gần rồi vươn tay ra trước mặt y.

Hạ Tử Dụ đặt tay lên đó rồi đứng dậy, sau đó bị Tần Kiến Tự kéo mạnh một cái ngã vào trong lòng hắn.
Tần Kiến Tự nắm cằm y, nâng lên rồi hôn một cách đầy quen thuộc.
Tiếng thở dần trở nên gấp gáp hơn, Hạ Tử Dụ cảm thấy khuỷu tay bị ép hơi đau, khẽ ngẩng đầu lên rồi nhíu mày.

Lúc này Tần Kiến Tự mới từ từ buông y ra, cắn tiếp một cái lên môi y.
“Hoàng thúc làm gì vậy?”
“Bệ hạ không lo lắng cho thần sao?” Tần Kiến Tự cụng trán với y.
“Lúc trước hoàng thúc đã hứa với trẫm rồi mà, nhất định phải chiến thắng trở về.” Hạ Tử Dụ sờ môi mình, ngón tay quệt đi vết nước, “Trẫm chờ ngài bình an trở về là được rồi.”
“Được.” Hắn cầm lấy tay Hạ Tử Dụ, hơi thở rất nhẹ nhàng.
“Nhưng mà công tác chuẩn bị xuất chinh cũng phải mất bảy tám ngày.

Xin bệ hạ hãy đồng ý với thần một chuyện nữa.”
– —
Trời dần hửng sáng, một trăm linh tám phố phường ở kinh thành đang vào mùa họp chợ.

Người qua kẻ lại đông đúc khắp các con phố, họ vén rèm che của quầy hàng lên rồi hô to để chào hàng, hòa trong đó còn có âm thanh leng keng của tiền đồng rơi xuống mặt bàn.
Một con tuấn mã tung vó chạy qua, người đang cưỡi trên lưng ngựa còn ôm một người khác ở trong lòng.

Vó ngựa lọc cọc, màn che mặt tung bay, để lộ một nửa khuôn mặt thanh tú.
Tần Kiến Tự ôm chặt Hạ Tử Dụ ở trong lòng, cắn lên vành tai y.
Họ chạy ra ngoài kinh thành, trên người đều mặc trang phục cưỡi ngựa.
Bãi cưỡi ngựa dành cho quan lại quý nhân đến du ngoạn nay đã được dọn sạch sẽ không còn ai.

Tần Kiến Tự đưa y đi qua mật đạo, nói rằng muốn tranh thủ mấy ngày còn lại để dạy Hạ Tử Dụ cưỡi ngựa và bắn cung.
Dọc đường đi luôn có người qua kẻ lại, khiến cho Hạ Tử Dụ – một người rất hiếm khi được ra khỏi hoàng cung, được mở mang tầm mắt.

Khi đến bãi cưỡi ngựa, y vẫn còn hồi tưởng về những cảnh tượng vừa nhìn thấy trên đường đi.
“Lúc trở về trẫm muốn ăn món bánh màn thầu trắng.”
“Phố chợ có rất nhiều đồ ăn vặt, màn thầu trắng không ngon lắm đâu.” Tần Kiến Tự xuống ngựa rồi treo bộ cung tên lên, dắt ngựa đưa Hạ Tử Dụ đến gần bia ngắm.
“Trẫm chỉ muốn ăn màn thầu trắng thôi, bánh hấp cũng được.

Ngự thiện phòng luôn làm rất cầu kỳ, trẫm không thích chút nào.”
“Vậy bệ hạ đã từng ăn loại không cầu kỳ sao?”
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, “Chắc vậy.”
“Bệ hạ thích ăn gì, thần sẽ sai người đi tìm.” Tần Kiến Tự vừa nói vừa đỡ y xuống ngựa.
Thực ra không phải Hạ Tử Dụ không biết gì về cưỡi ngựa bắn cung, lúc trước ở bãi săn thú y đã cảm thấy quen thuộc hơn nhiều.

Tần Kiến Tự nhận ra năng lực của y nên muốn dạy y kỹ càng hơn.
Thân là quân vương thì không nhất thiết phải có võ nghệ cao cường, nhưng Hạ Tử Dụ đã bị thương mấy lần vì bị tập kích.

Cấm Vệ Quân cũng vậy, ám vệ cũng thế, dù có bao nhiêu người bảo vệ mình đi nữa thì đều không bằng tự lực cánh sinh.
Nếu biết cách thì một đánh mười cũng không thành vấn đề.
“Giơ tay lên, nắm tay lại thế này,” Tần Kiến Tự giơ tay lên, dạy Hạ Tử Dụ vận sức từ cổ tay, khóa dây chằng và đóng huyệt vị, “Bệ hạ chỉ cần học vài chiêu đủ dùng vào thời điểm cần thiết là được.”
Hạ Tử Dụ lóng ngóng nâng tay lên, sau đó bị Tần Kiến Tự cốc đầu.
“Ngốc.”
“Đánh nữa càng ngốc hơn bây giờ.” Y ôm lấy đầu rồi tự xoa cho mình.
“Bệ hạ muốn học gì?”
Hạ Tử Dụ ngập ngừng đáp: “Hoàng thúc dạy gì trẫm học nấy.”
“Ta và địch cùng bước chân phải, cùng giơ tay phải để kéo lại,” [1] Tần Kiến Tự tiện tay véo má Hạ Tử Dụ, cảm giác mềm mại ngoài dự đoán.

Sau đó hắn bước chân lên bày tư thế, “Bệ hạ thử xem sao.”
Hạ Tử Dụ làm theo.
“Cổ tay phải của địch xoay vào trong để tập kích.” Hắn nắm lấy cổ tay Hạ Tử Dụ, “Ta phải dùng khuỷu tay giữ lấy, kẹp chặt và đè xuống.” [2]
[1] [2] Trích 36 thức Cầm Nã Thủ của Thiếu Lâm.
Đột nhiên Hạ Tử Dụ bị đau đến mức kêu au áu, Tần Kiến Tự thấy vậy thì buông lỏng tay ra, lắc đầu đầy bất lực.
Hắn nhầm rồi, thằng quỷ con này không hợp luyện võ chút nào.
“Làm lại.” Dường như Hạ Tử Dụ đã thấy hứng thú, túm lấy hắn không chịu buông.
Mặt trời dần ngả về Tây, chim bay về tổ, ráng chiều dâng lên từ phía Tây rồi thắp lên một khoảng không cao vời vợi.
Hạ Tử Dụ thử đi thử lại mà không có tác dụng gì, sau đó dần dần tiến bộ hơn.

Những chiêu thức Tần Kiến Tự dạy y đều là chớp lấy thời cơ khi kẻ địch chú ý, hắn cũng coi như yên tâm phần nào trong khoảng thời gian đi vắng.

Tuy hắn không nói ra nhưng Hạ Tử Dụ vẫn có thể cảm nhận được tâm ý ẩn chứa trong việc này.

Y cười tủm tỉm, vịn lấy vai của Tần Kiến Tự rồi hôn lên cằm hắn coi như phần thưởng.

Thế nhưng hắn lại đẩy y ra, mặt không cảm xúc.
“Hối lộ cũng vô ích thôi, xin bệ hạ tiếp tục tập luyện.”
“…”
Tần Kiến Tự lại dạy y cách trèo lên ngựa thật nhanh rồi quất roi thúc ngựa.
Ngựa cao bằng bả vai của Tần Kiến Tự, hắn không tiện đưa tay lên nên đổi thành vỗ mông Hạ Tử Dụ.
“Thẳng lưng lên.”
Hạ Tử Dụ ngồi lên rồi lặng lẽ điều chỉnh vị trí.
“Lúc đạp chân vào bụng ngựa thì đừng mạnh quá, cũng đừng cố ngắm mũi tên vào giữa hồng tâm.

Nếu làm vậy thì lúc ngựa chạy, bệ hạ không thể ngắm chuẩn được đâu.”
Hạ Tử Dụ lóng ngóng ngắm bắn, không ngoài dự kiến, ra ngoài bia.
Tần Kiến Tự thấy thế thì leo lên ngựa, tay cầm tay hướng dẫn y kéo dây cung, sau đó hắn đá vào bụng con ngựa, “Phải làm như thế này.”
Con ngựa ăn đau nên bắt đầu chạy, Tần Kiến Tự nắm lấy tay y, nheo mắt rồi bắn mũi tên vào trúng hồng tâm.
Tần Kiến Tự bảo y ngồi vững hơn chút nữa, con ngựa chạy nhanh hơn.

Trên bãi bắn có một hàng chín tấm bia, Tần Kiến Tự liên tục rút mũi tên ra rồi dạy Hạ Tử Dụ cách bắn liên tiếp nhiều mũi tên.
Vài tiếng gió vang lên, mũi tên nào cũng bắn trúng đích, Hạ Tử Dụ nhìn mà chỉ biết thở dài.

Y khẽ quay đầu lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Kiến Tự, nếu không phải đã biết nguyên do thì có lẽ y sẽ nghĩ rằng thằng cha này cố tình đến đây để ra vẻ anh hùng oai phong, khiến mình phải ngưỡng mộ hắn.
Lưng ngựa rung lắc khiến hai người ngày càng dính sát lại với nhau, nhưng có vẻ như Tần Kiến Tự không để ý tới điều đó.
Cứ như thể chỉ có một mình Hạ Tử Dụ không chịu nổi.
Hạ Tử Dụ lại muốn hôn hắn.

Ngay sau đó Tần Kiến Tự lại đẩy y ra với khuôn mặt không cảm xúc, “Bệ hạ, tập trung bắn cung.”
“…”
“Còn bảy tám ngày nữa cơ mà, hoàng thúc vội gì chứ.” Lòng bàn tay của Hạ Tử Dụ đã đỏ ửng lên, y cúi xuống nhìn một lát, cố tình véo mạnh một cái khiến nó đỏ hơn nữa, sau đó giả vờ vô tình để lộ tay trước mắt Tần Kiến Tự.
Quả nhiên Tần Kiến Tự đã phát hiện ra, hắn đưa tay lên xoa nắn lòng bàn tay Hạ Tử Dụ rồi cúi xuống thì thầm: “Xin bệ hạ kiên nhẫn một chút.”
“…Thôi được.”
Thế là sau đó, Tần Kiến Tự vừa cầm dây cương bằng một tay rồi thúc ngựa chạy như bay, vừa dạy Hạ Tử Dụ bắn cung, cố gắng để bắn được trúng bia.

Lúc bắn cung, không biết vì sao mà Hạ Tử Dụ cứ vô tình cố ý tựa người về phía sau.
Lần nào thẳng lưng lên để chuẩn bị bắn, thân thể ấy cũng cong thành một đường xinh đẹp, chiếc đai lưng của bộ áo ngắn ôm lấy vòng eo nhỏ càng khiến vùng mông trở nên rõ ràng hơn.

Giữa lúc vó ngựa tung hoành khắp bãi tập, y không ngừng cọ xát về phía sau.
Gió nổi lên vù vù, hai bóng người tách ra rồi lại dán sát vào cùng nhau.
Một hai lần như vậy thì thôi, nhưng một lúc lâu sau, vẻ mặt của Tần Kiến Tự dần dần thay đổi.
Nhưng mà hắn đang dạy học vô cùng nghiêm túc, không thể vui sướng ra ngoài mặt được.

Vả lại dường như Hạ Tử Dụ cũng đang rất chuyên tâm luyện bắn cung, rốt cuộc thì Tần Kiến Tự không thể nói ra khỏi miệng.
Một lúc sau, Hạ Tử Dụ dường như cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại.

Y nhìn Tần Kiến Tự mà không hề thấy bất ngờ, nhướng mày trêu chọc, “Chậc, hoàng thúc à…”
“…”
Hạ Tử Dụ bắn mũi tên trúng tấm bia, cười nói: “Xin hoàng thúc kiên nhẫn một chút.”
“…Chắc là không được rồi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.