Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 54: 54: Phương Pháp Của Tần Kiến Tự



Quan gõ chữ: Dờ đại nhân up chương sớm để đi dẩy đầm
Tháng Tám theo lịch nông luôn đổ một cơn mưa xen kẽ một đợt gió lạnh.

Lư đựng băng trong cung đã được đưa xuống, cũng không còn nhìn thấy các cung nữ cầm quạt tròn nữa.

Có hôm Hạ Tử Dụ dậy sớm vào triều đã cảm thấy hơi se lạnh.
Đúng là Hạ Tử Dụ có ý định cử hành nghi thức làm phép, nhưng không ngờ y chưa nói ra mà Tả tướng đã dâng sớ tâu về chuyện này rồi.

Thế là Hạ Tử Dụ dứt khoát đồng ý luôn.
Có vài vị lão thần nói y mê tín dị đoan, làm mất đi phong phạm của tiên đế, nhao nhao đòi lấy chết để can ngăn.

Nhưng nếu không làm vậy thì không thể dập tắt lời đồn đang lan truyền khắp hoàng cung, Hạ Tử Dụ biết rằng dù làm thế nào thì vẫn sẽ có người không vừa lòng, thế nên y quyết định làm theo ý mình.
Dù sao nếu trời có sập thì vẫn còn vị Nhiếp chính vương nào đó chống đỡ.
Sau khi Cảnh Đoan dọn vào cung, tất cả mọi người đều bàn tán rằng bệ hạ và vị hoàng hậu tương lai này đúng là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, khiến cho Hạ Tử Dụ phát hiện ra Tần Kiến Tự càng ngày càng kỳ lạ.
Vị Nhiếp chính vương điện hạ này chỉ còn một thời gian ngắn nữa là bước chân sang tuổi ba mươi.

Bình thường ngoài quan phục ra thì hắn chẳng mặc trang phục gì khác, nhưng mà dạo gần đây trang phục của hắn có xu hướng xuất hiện những họa tiết thêu tay rất tinh xảo, giày mỗi ngày đổi một đôi, phát quan cũng thay mấy chục cái.
Thỉnh thoảng hắn còn cố ý mặc thường phục vào cung, chúng đều được may từ những loại vải tốt nhất.

Dây đai quấn quanh thắt lưng hẹp, lúc hắn mặc bộ quan bào màu đỏ thẫm đã khí phách hiên ngang lắm rồi, nay đổi sang thường phục rồi chắp tay sau lưng, càng khiến hắn trở nên khôi ngô tuấn tú hơn bao giờ hết.
Thế là trong cung bỗng dưng xuất hiện rất nhiều cung tỳ mang trái tim thiếu nữ, mỗi khi Nhiếp chính vương đi qua cung đạo, các nàng sẽ trốn sau hòn non bộ để mà ngắm nhìn hắn.
Ngay cả Hạ Tử Dụ thỉnh thoảng nhìn hắn cũng thấy hơi ngẩn ngơ.
“Sao thằng cha ấy càng ngày càng đẹp trai thế nhỉ…”
“Ngươi đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi,” Hoàng đế nhỏ khoanh tay đứng nhìn.

Sau hôm bị ám sát ở sân khấu xem kịch, hồn phách của hắn nhạt đi nhiều, nghỉ dưỡng rất lâu mới tỉnh khỏi giấc ngủ dài.

Mỗi lần Hạ Tử Dụ nhìn hắn đều thấy rất lo lắng.
“Đừng nhìn nữa, mặt trẫm không có nở hoa.”
“Có cần ta đi tìm vài thứ để cố định hồn phách cho ngươi không?”
“Không cần,” Hoàng đế nhỏ liếc ra ngoài cửa sổ, “…Đây là vận mệnh của trẫm, bất kể thế nào cũng không trốn tránh được.

Nếu thêm một lần nữa, e là âm sai sẽ tìm tới đây mất.”
“Thêm một lần gì?” Dạo này y cảm thấy hoàng đế nhỏ luôn úp úp mở mở.

Mấy ngày trước, lúc ở đình viện trong Ngự hoa viên, Tần Kiến Tự đã hỏi mượn ngọc giác trước khi đi.

Sau khi hắn trả lại không lâu thì hoàng đế nhỏ tỉnh lại, tính tình ngày càng trầm lặng.
Hoàng đế nhỏ đẩy y, bảo là muốn đến Trường Khánh Cung.
Đi được nửa đường, hắn lại bảo không đi nữa, một mình bay ra chỗ khác.
Hạ Tử Dụ nắm chặt tay, lặng lẽ nhìn hắn bay đi.

Dường như hắn đang rất rối rắm về chuyện gì đó nhưng không tiện biểu hiện ra trước mặt Hạ Tử Dụ.
“Rốt cuộc ngươi làm sao thế?”
“Trẫm…! muốn lấy lại cơ thể một lúc.” Hoàng đế nhỏ chỉ tay, “Sẽ trả lại cho ngươi ngay, trẫm muốn dùng cơ thể này để gặp nàng lần cuối, trẫm có lời muốn nói với nàng.”
Hạ Tử Dụ ngẩn người.
“Ngươi không đồng ý phải không.”
“Được.”
Lần này tới lượt hoàng đế nhỏ sững sờ, hắn không ngờ Hạ Tử Dụ đồng ý nhanh đến vậy.

Hạ Tử Dụ lại thấy rất bình thường, chỉ có điều bây giờ cơ thể này và y ngày càng liên hệ mật thiết với nhau, muốn ly hồn thì phải tốn kha khá công sức.
“Quen biết nhau bao lâu rồi, hiếm khi thấy ngươi có chuyện nhờ vả ta, đương nhiên ta sẽ đồng ý.”
Hoàng đế nhỏ lắc đầu: “Dã Quỷ…”
“Sao vậy?”
Cuối cùng hoàng đế nhỏ ngẩng lên nhìn y, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ có thể phân biệt nhờ những đặc điểm rất nhỏ.
Hắn biết năm xưa mẫu hậu đã mang thai hai người con trai, nhưng chỉ có một mình hắn được sống.

Có lúc hoàng đế nhỏ đã nghĩ, liệu Dã Quỷ có phải người anh em đã mất từ khi chưa sinh ra của mình hay không.
Cho nên hắn rất yên tâm giao cơ thể này cho Dã Quỷ.
“Cảm ơn.”
Trên giường, Hạ Tử Dụ đan tay vào nhau rồi nằm thẳng, hồn phách dần dần bay lên khỏi cơ thể.

Hoàng đế nhỏ nằm vào trong, Hạ Tử Dụ cũng không chắc chắn bây giờ hoàng đế nhỏ có thể chui vào cơ thể được nữa hay không.
Không lâu sau, y mở mắt ra.
“Được rồi này, vậy bây giờ ngươi đến Trường Khánh Cung đi.” Hạ Tử Dụ bay lên không trung, “Ta đi xem Tần Kiến Tự, ngươi quay lại tìm ta ở Quân Cơ Các trước khi trời tối là được.”
“Được.”
“Hạ Tử Dụ” ngồi dậy, vịn giường đứng dậy một cách không quen thuộc, sau đó lảo đảo bước ra bên ngoài.

Hạ Tử Dụ đứng phía sau nhìn theo, sau đó bay ra khỏi cửa sổ để đến Quân Cơ Các.
– —
Lúc lên giường, Tần Kiến Tự đã rất nhiều lần ném ngọc giác đi, cho nên y đã sớm nghi ngờ rằng Tần Kiến Tự có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, tranh thủ lúc này kiểm chứng xem sao.
Trong Quân Cơ Các, các đại thần vừa nghị sự xong xuôi và bắt đầu ra về.

Cơn gió thổi vào cửa sổ mang theo không khí lành lạnh, chiếc áo choàng thêu chỉ vàng đang được treo trên giá, trên mặt bàn là những quyển tấu chương chồng chất chưa được sắp xếp gọn gàng.

Nhiếp chính vương nào đó đang chống tay lên đầu và bóp trán.
Hắn ngồi xoa trán nghỉ ngơi một lát, lúc cầm bút ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí mắt lác thè lưỡi ngay trước mặt mình.
Tần Kiến Tự: “…”
Con ma ấy nghiêng đầu, dường như cảm thấy rất khó hiểu vì Tần Kiến Tự không có phản ứng gì cả.
Tần Kiến Tự thấy vậy thì vươn tay ra đẩy y, bàn tay ấy cứ như chạm được vào thực thể của hồn phách, thật sự đẩy được đầu Hạ Tử Dụ ra, “Xấu quá, lần sau đừng làm nữa.”
“Ngài chê trẫm xấu.”
“Thần không dám.”
“Vậy nên hoàng thúc đã nhìn thấy từ lâu rồi?” Hạ Tử Dụ rụt cổ lại, nằm bò lên bàn rồi nhìn hắn, “Ngài biết từ khi nào vậy.”
“Ngay từ ban đầu.” Tần Kiến Tự cầm bút lên, cúi đầu phê duyệt công văn.

Hắn không quan tâm lắm tới tình huống này, “Sao lại tự làm mình biến thành hồn ma thế kia?”
“Ta cho hoàng đế nhỏ mượn cơ thể chơi, giờ tiện đường tới thăm ngài nè.”
Hạ Tử Dụ bay xuyên qua người của Tần Kiến Tự, có cảm giác lành lạnh.

Dường như phát hiện ra chơi trò này rất vui, y xuyên ra xuyên lại mấy lần.

Cả thiên hạ này, có lẽ y là con ma duy nhất dám cả gan đối xử với Sở Giang Vương như vậy.
Đầu bút trong tay Tần Kiến Tự ngừng lại.

Hắn cúi đầu nhắm mắt lại, cảm giác bị hồn ma xuyên qua người không dễ chịu chút nào, nhưng hiển nhiên là con ma nào đó không hề nhận ra hắn đang cố kiềm chế, vẫn còn đang reo hò chơi trò xích đu với cơ thể hắn.
Cảm giác tê dại vẫn còn kéo dài.
Tần Kiến Tự ngửa người tựa vào lưng ghế, chống tay nhìn Hạ Tử Dụ.
“Hẹp hòi.” Hạ Tử Dụ bay chậm lại, đối diện với ánh mắt hậm hực của hắn, “Ngài biết bên trong thay thành người khác rồi, sao ngài vẫn còn bình tĩnh như vậy?”
“Từ trước tới nay bản vương chưa từng quan tâm người ngồi trên ngai vàng là ai.” Tần Kiến Tự vỗ đầu hồn ma nhỏ.

Từ đầu tới cuối, hắn hiểu rõ mình mong muốn điều gì, chính là quyền lực.

Nhưng đồng thời hắn cũng biết rằng, đời người được mấy chục năm, sẽ có ngày hắn gặp được một người còn quan trọng hơn cả quyền lực.
Mà đối với Tần Kiến Tự, thứ gì quan trọng hơn thì hắn muốn thứ ấy.
Tần Kiến Tự lại nhìn về phía Hạ Tử Dụ.
Nếu nói rằng diện mạo của Dã Quỷ bây giờ chính là diện mạo của y khi chết đi, vậy thì hiện tại Hạ Tử Dụ đang mang khuôn mặt không vượt quá mười lăm mười sáu tuổi.

Kiếp làm ma mấy trăm năm trôi qua trong mơ màng, Tần Kiến Tự có thể hiểu được vì sao mà thỉnh thoảng thằng quỷ con này lại thích chơi đùa đến vậy.
Nhưng mà nhìn cơ thể loang lổ đầy máu và bộ trang phục tả tơi của y, trên tay và chân còn có những đoạn xích đứt, lúc bay đi bay lại phát ra âm thanh leng keng…!Tần Kiến Tự cúi đầu, không biết năm xưa thằng quỷ nhỏ này đã phải chịu tội nợ gì trước khi chết.
Đương nhiên là Hạ Tử Dụ không biết hắn đang nghĩ gì, y lại bò lên bàn sách, nhìn những tấu chương tán loạn ở trên đó.

Hạ Tử Dụ càng nhìn, lông mày càng nhíu lại thật chặt.

Y và Tần Kiến Tự ai phê duyệt phần tấu chương của người nấy, y chỉ biết rằng tấu chương trong tay Tần Kiến Tự quan trọng hơn của mình, tạm thời bây giờ y chưa có năng lực để xử lý những công việc ấy.
“Toi rồi.” Hạ Tử Dụ nói.
“Cái gì toi rồi?”
“Làm phiền ngài xử lý công việc rồi.”
Hạ Tử Dụ nhìn hắn, bảo sao mà khi đến đây y lại thấy Tần Kiến Tự bóp trán.

Y cũng muốn giúp hắn thư giãn một lát nên mới làm mặt quỷ trêu hắn, bây giờ không thể tiếp tục chơi đùa nữa.
Công việc phải xử lý quá chồng chất, ngoài những sớ tâu của Quận thú Huyện úy thì còn tin tức ngầm mà người của Tần Kiến Tự thám thính được, đó là những thứ mà bình thường Hạ Tử Dụ không thấy.
Y vội vàng bay lên để lấy chỗ cho Tần Kiến Tự xem tấu chương.

Hắn lắc đầu cười: “Không sao.”
Giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái hiên nhà, tí tách tí tách.

Cuối cùng Hạ Tử Dụ khoanh chân ngồi ở chiếc ghế sập bên cạnh, vẫn không yên tâm lắm nên nhìn Tần Kiến Tự xử lý công việc.

Quân Cơ Các trở nên yên tĩnh, một người lặng lẽ phê duyệt công văn, một con ma im lặng ngồi nhìn.
– —
Hạ Tử Dụ biết Tần Kiến Tự đang xử lý chuyện gì.
Từ khi Dã Quỷ đến với nơi này đã được một năm rồi.

Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, y đã hoàn toàn tiếp nhận ngai vàng, đồng thời cũng ở lại trong Tử Cấm Thành và gánh vác mọi trọng trách.
Cứu trợ nạn dân, xuất quân dẹp loạn, cảnh thái bình giả tạo mà Thái phó đã cảnh tỉnh cũng đang dần hiện lên trước mắt y.

Sau khi Tần Kiến Tự xuất chinh, y tiếp nhận chính vụ, từng văn kiện đều chấn động lòng người.
Dân chúng vùng Tây Bắc lâm vào khốn cùng vì cảnh chiến tranh, Mẫn Châu ở Quan Trung cũng gặp nạn châu chấu, lại thêm lũ lụt ở Giang Nam.

Thứ mà Tần Kiến Tự và y phải đối mặt là một cục diện hỗn loạn.

Bây giờ chỉ có những quý tộc môn phiệt trong kinh thành mới được hưởng vinh hoa, còn ở những nơi mà y không nhìn thấy, chẳng biết muôn dân đang lâm vào hoàn cảnh như thế nào.
Đặc biệt là năm nay Tần Kiến Tự lại tăng thu thuế của các phú hào Giang Nam, nhưng quan thương ở Giang Nam đã cấu kết với nhau để trốn thuế, phần sưu cao thuế nặng ấy lại rơi xuống đầu muôn dân.
Cướp bóc hoành hành, mầm mống tạo phản nổi lên, quốc gia đang trong tình thế nguy cấp.
Truy tìm căn nguyên, những kẻ cấu kết trốn thuế đều là người của Tả tướng.

Đầu năm nay Giang Nam gặp lũ, những kẻ nuốt mất ngân lượng cứu trợ cũng là bọn chúng.
“Trước mắt thì mấu chốt vẫn là tài chính.” Hạ Tử Dụ nói.
“Phải cải cách.”
“Nhưng mà khi ngài đề xuất thu thuế từ thương nhân và giảm thuế cho nông dân, phe cánh của Tả tướng đã đứng lên phản đối.

Bây giờ hai bên đang đối đầu gay gắt, lại càng thêm khó khăn.”
“Cho nên thần với bệ hạ vốn dĩ có chung một mục đích, nhưng lại khác nhau về cách làm.” Tần Kiến Tự bình thản nói: “Chèn ép Tả tướng, kết thúc cuộc chiến phe phái, có vậy thì chính sách cải cách của thần mới được thực hiện.”
Giọt mực rơi trên trang giấy rồi dần lan ra.
Lúc đó hắn để mặc cho phe Tả tướng ăn chặn ngân lượng cứu trợ, khiến cho nạn dân kéo lên ngoại ô kinh thành, hắn làm vậy để nhân cơ hội chèn ép phe đối địch.

Nhưng tiếc là Tả tướng đã thí tốt giữ tướng, lại thêm câu nói “trẫm không cho phép” của Hạ Tử Dụ, cuối cùng chỉ vặt đầu được mỗi Công bộ Thượng thư.
Hạ Tử Dụ ngẩn người, bây giờ mới hiểu được những suy tính cẩn thận và sâu xa của Tần Kiến Tự.

Vậy mà y lại cho rằng hắn đối phó với Tả tướng vì quyền lợi cá nhân.
– —
“Bệ hạ đừng lo lắng quá, tất cả đã có thần.”
“Nhưng bây giờ ngài định làm gì?”
Tần Kiến Tự khựng lại, chậm rãi đáp: “Thần tự có cách của mình.”
“Không được động chạm đến lợi ích của dân chúng…” Đây là điều mà Hạ Tử Dụ luôn kiên quyết.

Dường như y nhớ ra chuyện gì đó, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt kiên định, “Tần Kiến Tự, vậy thì hy sinh lợi ích của trẫm đi.

Dùng trẫm cũng được, ngài hiểu mà đúng không.”
“Thần không hiểu.”
“Bây giờ trẫm đã ngả theo phe của ngài, điều này rất bất lợi cho Tả tướng.” Hạ Tử Dụ đứng lên, đột nhiên hiểu ra Tần Kiến Tự đã luôn ấp ủ điều gì kể từ khi xuất chinh trở về.
Chỉ cần hắn sử dụng người đang ngồi trên ngai vàng là Hạ Tử Dụ làm quân cờ, kế hoạch ấy sẽ có tiến triển vượt bậc.
“Trong nghi thức làm phép ngày mai, Tả tướng đã cấu kết với Quốc sư Bắc Tần nên nhất định sẽ nhân cơ hội ấy để ra tay.

Chỉ cần trẫm gặp chuyện ngoài ý muốn trong lúc làm phép thì có thể chứng minh là đã có kẻ nhúng tay vào.

Dựa vào năng lực của ngài, chắc chắn có thể mượn chuyện này để cho Tả tướng một vố đau điếng.”
“Tần Kiến Tự, như vậy không được sao? Chụp cho Tả tướng tội danh hành thích vua, chẳng phải nhanh hơn cẩn thận lò dò từng bước trong việc triều chính à? Bây giờ tình hình vô cùng nguy cấp, càng sớm thực hiện cải cách thì càng dễ tránh được sai sót.” Y tìm ra một cách rất hay nên bắt đầu phấn khích.
“Tần Kiến Tự, trẫm thấy cách này rất ổn!” Hạ Tử Dụ gật đầu, “Trẫm hoàn toàn yên tâm giao phó mọi chuyện cho ngài, cho dù xảy ra vài sai sót nhỏ thì trẫm cũng không sợ.”
Tần Kiến Tự vẫn cúi đầu ngồi sau án thư, bỏ ngoài tai tất cả.
“Ngài có đang nghe không vậy?”
“…Đây là cách mà thần đã nghĩ tới từ lâu rồi.” Rốt cuộc Tần Kiến Tự cũng chậm rãi cất tiếng đáp lại.

Trời dần tối mịt, cả người hắn chìm trong bóng tối nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, “Nhưng nếu hành thích vua để mưu phản, phải thật sự hành thích thì mới có tác dụng.”
“Trẫm không sợ.” Hạ Tử Dụ lặp lại một lần nữa.
“Nhưng ta sợ.” Tần Kiến Tự nói, hắn không dùng kính ngữ nữa, “Ta sợ em gặp nguy hiểm.

Cho nên…!ta đã nghĩ ra một cách khác.”
Hạ Tử Dụ càng lúc càng thấy khó hiểu: “Cách gì vậy?”
Quân Cơ Các bỗng dưng chìm trong im lặng.
– —
Hạ Tử Dụ tò mò hỏi một lần nữa, Tần Kiến Tự vẫn không chịu trả lời.

Cho đến khi cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn, hóa ra là hoàng đế nhỏ đã đến rồi.
Hắn giữ lời quay về trước khi trời tối, thế nhưng hắn lại chỉ đứng ở cửa.

Rõ ràng là đã gặp Lâm Dung Nhi rồi nhưng trông hắn không vui vẻ chút nào.
Cuối cùng Tần Kiến Tự cũng mở miệng, hắn bình tĩnh nói: “Đây chính là cách làm của ta.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.