Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
“Quốc sư…”
Bên ngoài thiên điện, Quốc sư Bắc Tần bất thình lình bước vào.
Phía sau ông ta là một tên đạo đồng, trên tay hắn chính là những lá bùa vừa được xé xuống.
Cho đến khi nhìn thấy Hạ Tử Dụ, Quốc sư mới nở một nụ cười với vẻ kinh ngạc.
Xem ra ông ta đã tính toán vị trí rất chuẩn, quả đúng là Tần Kiến Tự nhốt hồn ma ấy ở đây.
“Bây giờ tên hoàng đế nhỏ đã chết rồi, chỉ còn con ma kia là còn sống,” Quốc sư ngước mắt lên, đôi đồng tử kép toát lên vẻ hả hê, “Nhất định Nhiếp chính vương muốn mượn chuyện này để cho con ma ấy nhập lại vào cơ thể cũ.
Tranh thủ thời gian trống lúc này, bản tọa điều khiển hồn ma ấy đồng nghĩa với việc thao túng quyền thế của Nam Vũ.”
Hạ Tử Dụ vẫn đang trong trạng thái mơ màng, chưa tỉnh hẳn khỏi những mảnh ký ức vụn vỡ.
Đạo đồng ngập ngừng hỏi: “Sư tôn, còn kịp không ạ?”
“Trên đường tới đây, bản tọa đã đặt một cái mê chướng Quỷ Đả Tường, tên Nhiếp chính vương ấy sẽ không tới ngay được đâu.”
Rất nhiều sợi tơ đỏ trói lấy tứ chi của Hạ Tử Dụ, chúng hơi phát ra luồng âm khí u ám.
Hạ Tử Dụ khẽ cử động tay, thế nhưng lại nghe thấy tiếng chuông leng keng xao động không biết từ đâu tới.
Y không nhịn được mà nhíu mày lại, kéo mạnh một cái.
“Leng keng leng keng…”
Tiếng chuông không dứt khiến cho hồn ma cảm thấy rất bực dọc, là giấc mơ gì thì cũng nên tỉnh lại rồi.
Tất cả những hồi ức đều nhanh chóng bay đi xa, cuốn theo cảnh tượng chiến trường và ánh nhìn chằm chằm của em trai như một cơn ác mộng.
Cơn mơ ấy dần dần trôi vào quên lãng, một lần nữa bị phủ kín bởi bụi trần.
Hạ Tử Dụ bất chợt tỉnh dậy, nhưng cũng như thể chưa tỉnh hoàn toàn.
Y nhìn thấy Quốc sư cắn rách đầu ngón tay, kết ấn rồi vội vàng bày trận pháp.
Ông ta bất ngờ đứng thẳng lên, bước một bước thật dứt khoát về phía trước.
“Đùng!”
Hạ Tử Dụ đụng thật mạnh vào tường của trận pháp.
“Đừng tốn sức nữa, chỉ là một hồn ma tầm thường thì không thể thoát ra đâu.” Quốc sư khá là hãnh diện.
“Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi thật to gan,” Hạ Tử Dụ đau đầu không chịu nổi, xiềng xích trên cổ tay và cổ chân hiện lên rõ ràng hơn.
Bộ trang phục rách nát trên người nhuốm đầy máu, cơ thể như bị đánh bởi những nhát roi, mang đến cảm giác đau xót tột cùng, “…Cút ra ngoài cho cô!”
“Nghiệt chướng,” Quốc sư khịt mũi một cái đầy lạnh lùng.
Không biết ông ta rút một chiếc Đả Hồn Tiên ra từ trong tay áo từ khi nào, ông ta bắt đầu giơ nó lên, “Còn không mau chóng nghe theo lời xua đuổi của bản tọa!”
“Đừng hòng…”
Mấy nhát roi quất xuống khiến Hạ Tử Dụ phát ra những tiếng kêu đau đớn đầy nhẫn nhịn.
Tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra ngoài, Tần Kiến Tự đang bị nhốt trên cung đạo nghe thấy thì giật mình.
Hắn lập tức trợn trừng mắt lên, đương nhiên là hắn có thể nhận ra đó là tiếng của hồn ma, hắn biết Hạ Tử Dụ ở bên kia đã xảy ra chuyện rồi.
Tần Kiến Tự siết chặt nắm đấm, mở to đôi mắt đỏ quạch ra.
Quỷ Đả Tường gì đó đều trở nên vô dụng vào lúc này, quỷ khí u ám ở bên ngoài cuồn cuộn chui vào trong điện một cách đầy hiên ngang.
Quốc sư chưa kịp phản ứng lại thì Tần Kiến Tự đã bế thi thể của hoàng đế nhỏ và xuất hiện.
Hắn bước nhanh về phía ông ta một cách đầy giận dữ.
Bỗng nhiên, nến và đèn đầu đều rơi hết xuống đất, Quốc sư bị đạp một phát văng xa bốn năm trượng, cảm giác đau đớn âm ỉ châm chích, cho đến khi ông ta đập người thật mạnh vào án thư.
Ông ta gắng gượng chống đầu lên để nhìn một cách không cam tâm, sao hắn có thể đến nhanh như vậy!
“Hừ!” Tần Kiến Tự lạnh lùng nhìn Quốc sư, “Muốn chết.”
Những sợi tơ hồng lập tức bị cắt đứt, Hả Tử Dụ thấy cảm giác bị trói buộc hồn thể bỗng chốc trở nên phai nhạt hơn.
Tần Kiến Tự lập tức giơ tay túm lấy hồn thể yếu ớt của y để nhét vào cái xác.
“Cảm ơn…” Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Dường như y vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
“Bệ hạ, thần tới rồi.”
Một lát sau, cái xác hít thở trở lại, sắc mặt tái nhợt cũng dần hồng hào hơn.
Lúc này Tần Kiến Tự mới yên tâm, hắn hơi quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh ngắt của Hạ Tử Dụ để giúp y lấy lại hơi ấm.
Động tác của hắn rất cẩn thận, không hề giống với dáng vẻ khi mới bước vào đây.
“Đi gọi Thái y, cứ bảo là lúc ấy bệ hạ chỉ tạm thời ngừng thở thôi, bây giờ đã khỏe lại rồi.”
“Vâng.”
Tần Kiến Tự lại nhìn Quốc sư đang ở dưới đất, vẻ mặt hắn đằng đằng sát khí, “Đôi mắt này để lại cũng chẳng làm gì.
Móc ra đi.”
Quốc sư tái mặt, “Tần Kiến Tự, bản tọa là Quốc sư của Bắc Tần, ngươi dám sao!”
“Bản vương có gì mà không dám!”
Ám vệ lập tức rút đao ra.
Khoảnh khắc lưỡi đao vung lên, Quốc sư của Bắc Tần cất tiếng kêu đau đớn đầy thê thảm, máu chảy xuống không ngừng từ hốc mắt.
Ông ta lăn lộn trên mặt đất, Tần Kiến Tự thấy vậy thì bế Hạ Tử Dụ lên, chậm rãi đi đến tẩm điện.
“Xử lý nơi này cho sạch sẽ.”
“Vâng.”
– —
Tần Kiến Tự lặng lẽ bước trên cung đạo.
Hắn không tưởng tượng nổi nếu hắn không đến kịp thì Hạ Tử Dụ sẽ rơi vào kết cục như thế nào.
Cách làm này quả thật là quá nguy hiểm, hơn nữa lại còn khiến hoàng đế nhỏ phải mất mạng.
Nếu Hạ Tử Dụ tỉnh lại, chắc chắn y sẽ oán hận hắn.
Những ngọn nến trong tẩm điện được thắp lên, tỳ nữ bưng lò sưởi vào trong phòng, Ngự y chẩn mạch xong thì lui xuống, chỉ còn những cục than Ngân Ti lặng lẽ cháy đỏ.
Bình phong phản chiếu chiếc bóng Tần Kiến Tự đang cởi áo, hắn chống bả vai rắn chắc rồi cúi người xuống.
Trong cơn mơ màng, cảm giác lạnh lẽo bao vây lấy Hạ Tử Dụ như giòi bọ gặm nhấm xương tủy dần dần bớt đi rất nhiều.
Thảng thốt như có một thứ gì đó mang theo độ ấm đã ôm chặt lấy y, thế là y không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Da thịt dán sát vào nhau, miệng cũng được đút cho những hơi ấm, cơ thể cứng còng dần thả lỏng, dường như y đã khôi phục hoàn toàn.
Cơn ác mộng qua rồi, y thầm nhủ.
Những chuyện quá khứ trở nên mơ hồ không thể nhớ rõ được nữa.
Chỉ còn lại cảm giác đau rát từ vết thương bị roi đánh ở trên lưng.
“Bệ hạ, nên tỉnh lại rồi.”
Hình như có người đan ngón tay vào tay y.
Hạ Tử Dụ chậm rãi mở mắt ra nhìn lên đỉnh màn giường.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y thấy người ôm lấy mình chính là Tần Kiến Tự.
Y chau mày, người trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, bàn tay ấy sờ soạng khắp cơ thể trần trụi của y mà y không hề thấy phản cảm chút nào hết.
Y cúi xuống nhìn, chậm rãi động đậy ngón tay để rút khỏi tay hắn, sau đó chống tay ngồi dậy.
Mái tóc dài tán loạn thả xuống hai bên, Hạ Tử Dụ nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy hơi hoang mang.
“Sao vậy, khó chịu chỗ nào à?” Tần Kiến Tự cũng ngồi dậy, hắn tỏ ra hơi lo lắng.
Hạ Tử Dụ nhìn vào trong gương đồng rồi nghiêng đầu sang một bên để ngắm chính mình, vừa hay có thể nhìn thấy những vết thương sưng tấy chồng chất lên nhau ở trên lưng.
Y lại quay đầu nhìn Tần Kiến Tự đang trong dáng vẻ quần áo xộc xệch, y nhíu mày lại thật chặt.
“Ngươi là ai vậy?”
Tần Kiến Tự ngẩn người.
“Sao cô lại ở đây, sao lại không mặc quần áo?…” Hạ Tử Dụ lại hỏi tiếp, “Những vết thương trên người cô là từ đâu ra?”
“Bệ…” Tần Kiến Tự đang định mở miệng thì đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng, Hạ Tử Dụ chưa bao giờ tự xưng là cô.
Chỉ một khoảnh khắc này, Tần Kiến Tự thầm có một ý nghĩ vô cùng bất an.
Trận pháp của Quốc sư có tác dụng khống chế Hạ Tử Dụ, nhưng hắn đã cắt ngang trận pháp ấy.
E rằng hồn phách của Hạ Tử Dụ đã bị tổn thương nên xảy ra vấn đề gì đó.
Bây giờ y được sống lại nhưng khó mà đảm bảo sẽ không có di chứng về sau.
Tần Kiến Tự chầm chậm nắm tay lại, tốt nhất là đừng nên xảy ra chuyện gì.
“Trả lời cô,” Hạ Tử Dụ nhìn người trước mắt một cách mất kiên nhẫn, “Ngươi là ai?”
“Ngài trả lời bản vương trước đi, ngài là ai?”
“Cô?” Hạ Tử Dụ nhăn mày như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó y nhướng mày đáp một cách chắc nịch, “Cô…!là Lưu Át.”
Lưu Át.
Như có một nhát búa nặng nề bổ xuống, nó đã chứng minh dự đoán của Tần Kiến Tự là đúng…!Hạ Tử Dụ quả thật đã xảy ra vấn đề rồi.
Trong lịch sử có rất nhiều người trùng họ trùng tên, nhưng Hạ Tử Dụ lại tự xưng là cô, chắc chắn phải có địa vị từ vương hầu trở lên.
Tần Kiến Tự nhớ lại gia phả hoàng thất trong vòng mấy trăm năm, kẻ sở hữu cái tên Lưu Át chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Thái tử mất nước của tiền triều.
“Ngài không phải là Lưu Át.” Tần Kiến Tự nhíu mày, “Ngài là Hạ Tử Dụ.”
“Không,” Hạ Tử Dụ thản nhiên nói, “Cô chính là Lưu Át.”
Hồn ma có lai lịch không rõ này sao có thể tự xưng là Lưu Át được? Tần Kiến Tự nhìn Hạ Tử Dụ, con ngươi trong mắt hắn rụt lại.
Thái tử mất nước đã chết từ mấy trăm năm trước, hồn ma vất vưởng mấy trăm năm không được đầu thai, một sợi dây vô hình bỗng chốc liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau.
Hắn chưa từng tìm hiểu rõ ràng Hạ Tử Dụ có thân phận gì trước khi chết.
Bây giờ…!coi như đã biết rồi.
“Ngươi cũng trả lời cô đi,” Hạ Tử Dụ mất kiên nhẫn đẩy hắn ra, “Ngươi là ai vậy?”
Tần Kiến Tự thở một hơi thật dài, huyệt thái dương khẽ nảy lên, “Bản vương là Nhiếp chính vương, Tần Kiến Tự.”
“Nhiếp chính vương gì cơ? Triều Trịnh chúng ta đã bao giờ có Nhiếp chính vương đâu.”
“Thái tử điện hạ,” Tần Kiến Tự bất lực thở dài, khoác áo vào cho y, “Đại Trịnh đã diệt vong rồi.”
“Gì cơ!”
Hạ Tử Dụ lập tức đứng dậy, suýt nữa thì đụng vào cột giường.
Tần Kiến Tự vội vàng vươn tay ra che đầu y, sau đó hắn cũng đứng lên.
Hạ Tử Dụ suýt ngã, y đi tới đi lui bằng chân trần, “Diệt vong như thế nào? Sao lại diệt vong được? Phụ hoàng mẫu hậu và đệ đệ của cô đâu?”
“…”
“Cái tên này, sao người cứ úp úp mở mở thế!”
“Bây giờ đã hai ba trăm năm trôi qua rồi,” Tần Kiến Tự nhặt giày lên, vẫy tay gọi y lại để xỏ giày.
Hạ Tử Dụ chìa một chân ra đầy cao quý, một tay chống lên vai Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự tiện tay mân mê mắt cá chân của y, lòng bàn tay hắn bao lấy cả bàn chân, “Bây giờ điện hạ được sống lại, ngài là đế vương của triều Vũ.”
“Cô đầu thai chuyển kiếp sao?” Hạ Tử Dụ không hề để ý đến chuyện hắn đang sàm sỡ mình.
“Coi như vậy.”
“Sao cô chẳng có ấn tượng gì cả?”
Tần Kiến Tự không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Hắn bóp trán, đường đường là Nhiếp chính vương mà cũng có lúc gặp phải nan đề.
Xem tình hình hiện tại của Hạ Tử Dụ, hắn thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Cho đến khi xỏ giày xong, Tần Kiến Tự vỗ mông y vài cái, “Năm nay điện hạ bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba…!À không,” Hạ Tử Dụ lắc đầu rồi nhìn Tần Kiến Tự, tiếp tục gật đầu một cách tự tin, “Ba tuổi.”
Tần Kiến Tự sững người, lặng lẽ nhấc cái tay ra khỏi mông Hạ Tử Dụ.
Tình hình này xem ra là có biến lớn rồi.
– ——————-
Tống Chiêu Chiêu:
Hahaha cho em bé ngốc vài chương chơi..