Trên triều đình, quả nhiên là Tần Kiến Tự bị cáo buộc rất nhiều, các ngôn quan rất có khí thế không sợ chết, tuyệt nhiên không chịu khuất phục dưới bàn tay của gian thần.
Nhưng từ đầu tới cuối Tần Kiến Tự chỉ bình thản ngồi trên ghế, không hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Chuyện này không cần phải bàn nữa, có sớ thì tâu, không có thì bãi triều.”
Sau khi bãi triều, Hạ Tử Dụ vội vàng chạy đi ăn bánh hấp, rồi lại vội vàng lấy khăn tay bọc mấy chiếc lại, mang đến ngự thư phòng ngồi đợi thái phó.
“Ngươi thấy sao?” Thái phó chưa tới, y chống đầu hỏi hoàng đế nhỏ.
“Giết người là việc thừa thãi,” Hoàng đế nhỏ khoanh tay nói: “Dựa vào bản lĩnh của Tần Kiến Tự, cho dù hôm qua có bị các ngự sử buộc tội thì hắn vẫn có thể đưa Sử Thiên Thanh lên làm Hộ bộ thị lang.
Thế nhưng bây giờ thì khác rồi.”
“Ngươi hiểu ra phết đấy nhỉ.”
“Phí lời, ngươi thực sự nghĩ trẫm làm hoàng đế mười mấy năm là để trưng à?”
“Đường đường là một ngự sử mà lại chết giữa đường, gây xôn xao nhốn nháo hết cả lên, chính Tần Kiến Tự còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên là sẽ không nhét người vào vị trí Hộ bộ thị lang nữa.” Hạ Tử Dụ cắn bánh hấp, y đã ngộ ra rồi, “…Chuyện này thoạt nhìn như để hù dọa các quan viên, thực tế lại không phải.”
“Đúng vậy.”
“Bảo sao mà hôm qua hắn lại có thái độ như thế, chắc là cũng khó chịu lắm.”
Hoàng đế nhỏ lườm y một cái đầy lạnh lùng, “Dã Quỷ, đêm qua người làm trẫm mất mặt quá.”
“Làm người thì phải biết lúc nào nên nhún nhường,” Hạ Tử Dụ cũng lườm lại, “Ngươi huênh hoang chết đi được, bị người ta dìm đầu xuống nước mà còn cố gào mồm trẫm là thiên tử! Trẫm là thiên tử!”
Hạ Tử Dụ bắt chước khá là giống, hoàng đế nhỏ cáu đến nỗi đấm y một cú, “Dã Quỷ, ngươi chết chắc rồi!”
Sau đó, cứ cho là hai người bọn họ không ai chạm được vào nhau, Hạ Tử Dụ vẫn đánh lại mấy phát.
Thế là khi thái phó chầm chậm đi vào, ông thấy vị bệ hạ nọ đang khua chân múa tay với không khí, ông do dự gọi: “Bệ hạ…?”
Hạ Tử Dụ hắng giọng, chỉnh lại quần áo, “Vừa nãy trẫm nhìn thấy một con thiêu thân đang bay, đánh mãi mà không trúng.
Ngự thư phòng mà lại để lọt vật lạ vào, xem ra người trong cung lười biếng nên sơ suất rồi.”
“Bệ hạ nói phải.”
Hạ Tử Dụ mời thái phó nếm thử bánh hấp, sau đó tiện thể bàn luận với ông ấy về chuyện của Tần Kiến Tự, y thử thăm dò: “Theo thái phó thì việc này là do ai làm?”
“Đúng là Nhiếp chính vương lòng lang dạ thú, mấy năm gần đây ngày càng ngông cuồng,” Thái phó vuốt râu, “Nhưng chuyện này chưa chắc là do hắn làm.
Quyền thế danh lợi luôn có sức hấp dẫn rất lớn, lão thần đã sống đến tuổi này nên coi nhẹ mọi thứ rồi, nhưng có những người lại không nghĩ như vậy.”
Câu nói này của thái phó rất có hàm ý.
Người mà xấp xỉ tuổi tác với thái phó, có địa vị ngang hàng…!Hạ Tử Dụ vuốt ve ngón tay và suy ngẫm, vậy thì chỉ có thể là tả tướng đương triều, một trong những trọng thần mà tiên hoàng để lại?
Xem ra không chỉ có một mình Nhiếp chính vương muốn nhiếp chính.
“Thái phó nghĩ trẫm nên làm thế nào?”
“Xưa có Tam Hoàng Ngũ Đế không cần phí sức mà thiên hạ vẫn thái bình.
Việc ai đúng ai sai, bệ hạ không nhất thiết phải phân rạch ròi, chỉ cần giữ kết quả ở trong lòng, hãy làm một người chơi cờ đứng bên ngoài bàn cờ non sông.”
Thái phó nhìn bàn cờ đang xếp cờ năm quân ở bên cạnh, tiện tay cầm lên bốn quân đen và hai quân trắng, tổng cộng là sáu.
Ông đặt xuống bàn rồi chỉ vào chúng, “Bệ hạ thấy bây giờ đen nhiều hơn trắng, cờ đen chiếm thế thượng phong, vậy là cờ trắng phải dùng mưu kế để khiến cho quân số của cờ đen bị giảm bớt…”
Ông lấy đi một quân cờ màu đen, chỉ còn lại ba đen hai trắng, “Bây giờ đen vẫn nhiều hơn trắng.
Giả sử sau khi cờ đen nuốt hết cờ trắng rồi thì sẽ bắt đầu tấn công người chơi cờ, bệ hạ, ngài sẽ làm thế nào?”
Hạ Tử Dụ tiện tay lấy một quân cờ trắng trong hộp ra rồi thêm vào bàn cờ.
“Cái gọi là thuật đế vương, thực ra cũng chỉ như trò chơi của trẻ con mà thôi.
Bên nào yếu thì ta giúp đỡ bên đó.” Thái phó xáo trộn cờ rồi trả về hộp, “Đạo lý rất rõ ràng, bệ hạ nhất định có thể hiểu được.”
– —
Sau khi thái phó đi, Hạ Tử Dụ tựa đầu về phía sau, ngón tay gõ lên thành ghế.
Y làm theo lời kiến nghị của thái phó, hạ chiếu chỉ thăng Hộ bộ ti trưởng lên làm thị lang, không dùng Sử Thiên Thanh – người mà Tần Kiến Tự tiến cử, cũng không dùng người mà ngự sử tiến cử – Tư Mã Tề.
Thánh chỉ được đóng dấu rồi đưa đưa xuống để tuyên bố.
“Đùa chứ, phụ hoàng ngươi để lại năm trọng thần, cộng cả bốn người lại cũng không đáng tin cậy bằng thái phó.
Ông ấy thật lòng muốn dẫn dắt, chỉ tiếc là tuổi tác đã cao…” Hạ Tử Dụ quay đầu nhìn hoàng đế nhỏ đang nằm chình ình dưới đất, “Thái phó có môn sinh nào đắc lực không?”
“Có chứ.”
“Ai?”
“Ngươi cũng quen đấy, Trịnh Đình Chi.” Hoàng đế nhỏ chạm mắt với Hạ Tử Dụ, nhướng mày nói.
Hạ Tử Dụ nghẹn họng, “Đúng là cầm được bài đẹp mà vẫn thua chỏng vó.”
“Lúc ấy trẫm động đến Trịnh Đình Chi cũng là vì muốn chống đối Tần Kiến Tự, thực ra trẫm không định làm gì.” Hoàng đế nhỏ lẩm bẩm, “Nhưng đêm hôm ấy hắn vào vương phủ, có làm gì với Tần Kiến Tự không thì trẫm không biết.”
“Vương phủ của Tần Kiến Tự có nhiều nam sủng lắm à?”
“Nhiều.
Nghe nói có ba người là đào kép Giang Nam, trẫm luôn muốn được nghe họ hát.”
Hạ Tử Dụ nhớ lại cảnh Tần Kiến Tự duyệt tấu chương đến tờ mờ sáng, trông hắn không hề giống một người chìm đắm trong sắc dục.
Đêm qua hắn còn cho phép y nằm bò ra mà ngủ bên cạnh án thư.
Nhưng nếu Tần Kiến Tự có một chút lòng thương hại thôi thì hắn đã không làm ra chuyện này.
Hoàng đế nhỏ lại bay về, giục Hạ Tử Dụ mang hắn đến Lê viên để nghe hí khúc, xem ca múa.
Hạ Tử Dụ bất lực day lông mày, đành phải rề rà lết cái thân qua đó.
“Thực ra như vậy cũng tốt,” Hoàng đế nhỏ nhìn y, “Trẫm không phù hợp làm hoàng đế, trẫm biết rõ chứ.
Tuy vậy trẫm cũng rất mong thiên hạ này được yên ổn thái bình.”
“Hả?”
“Có lẽ người phù hợp hơn trẫm.
Nhớ phải làm cho tử tế đấy.”
“……”
– —
Tuy hoàng đế nhỏ đã nói vậy nhưng cả buổi chiều hôm đó, hắn vẫn nài nỉ Hạ Tử Dụ ở lại Lê viên.
Giữa tiếng đàn ca sáo hát, các vũ nữ khoác những bộ vũ y và cất lên điệu múa, bước chân nhẹ như lông hồng.
Hạ Tử Dụ sai người cắm ba nén hương trên bàn, không ai dám hỏi là y muốn làm gì.
Hoàng đế nhỏ bưng rượu ngon lên húp, hắn đá mông Hạ Tử Dụ bảo hắn ngồi nhích sang bên cạnh, một hồn ma mà chiếm những nửa cái long ỷ.
Hắn nằm nghiêng người rồi tung một quả nho vào trong miệng.
Bông liễu buổi chớm xuân khẽ bay, điệu nhạc du dương thấm vào trong tai.
Hạ Tử Dụ mơ màng ngủ, một nửa hồn phách lại rời khỏi cơ thể.
Hoàng đế nhỏ trợn mắt lên, “Ngươi định đi đâu?”
“Ngươi ở lại đây mà nghe ca nhạc, ta thấy chán lắm, đi dạo xung quanh một lát.”
Hạ Tử Dụ khoanh tay bay đi, hoàng đế nhỏ chỉ nói sớm quay về rồi cũng không làm gì nữa.
Y xoa ngón tay rồi bay dọc theo con đường trong cung điện.
– —
Hoạn quan cung nô đi lại không ngừng, cũng có những đại thần bước xuống từ xe ngựa, giữa hai bức tường đỏ luôn tấp nập người qua lại.
Hạ Tử Dụ không có việc gì làm, ngồi dưới bóng của bờ tường.
Một lúc sau, y nhìn thấy Trịnh hàn lâm và một đám hàn lâm học sĩ đi trên đường.
Y đứng lên định bay qua đó để nghe xem họ nói chuyện gì, tiếng vó ngựa lộc cộc bỗng nhiên khiến y phân tán sự chú ý.
Hạ Tử Dụ vội vàng đứng tránh sang một bên, đang định chửi tên nào dám ngang nhiên cưỡi ngựa vào quan đạo thì phát hiện ra đó là xe ngựa của Tần Kiến Tự.
“Oan gia ngõ hẹp.”
Y thầm rủa một câu, vẫn còn ghi thù chuyện hắn quăng ngã rồi nắm cằm mình ngày hôm qua.
Tấm rèm trên xe đột nhiên bị vén lên, Hạ Tử Dụ cứng người.
Tần Kiến Tự ló ra từ trong xe ngựa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía y.
“Làm sao, nói thôi cũng không cho người ta nói hả? Ngươi đâu có nghe thấy.” Hạ Tử Dụ bay lên nóc xe ngựa, xoay ngược người lại rồi thò đầu xuống dưới, làm một cái mặt quỷ xấu xí.
Tần Kiến Tự quan sát một lát rồi thốt lên: “Xấu quá.”
Hạ Tử Dụ giật mình thon thót, lần trước y tắm ở hồ nước nóng cũng y chang như vậy.
Y huơ tay trước mặt Tần Kiến Tự, sau đó hắn cứ như không nhìn thấy gì, kéo rèm xe vào.
Ám vệ thấy kỳ lạ nên hỏi hắn, “Vương gia, cái gì xấu cơ ạ?”
“Không có gì, chỉ là một ngọn cỏ thôi.”
Tần Kiến Tự xuống khỏi xe ngựa, Hạ Tử Dụ lập tức đuổi theo hắn.
Dạo này y dần làm quen với hơi thở của hắn nên bắt đầu nghênh ngang, lấy hai chân thay phiên đạp vào mông Tần Kiến Tự.
Dưới tay áo, hai nắm đấm dần siết chặt lại.
Khi Tần Kiến Tự quay người lại, Hạ Tử Dụ lập tức bật người bay thật xa.
Một lát sau, Hạ Tử Dụ lại bay tới gần Tần Kiến Tự, bay xung quanh rồi bay lên trên xuống dưới không biết chán.
Y đoán, có lẽ do Tần Kiến Tự là Sở Giang Vương chuyển kiếp nên mới có thể mơ hồ nhìn thấy ma quỷ, nhưng hắn không thể nhận ra đó là ai.
“Blè”, y tiếp tục trợn trắng mắt và lè lưỡi với Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự vẫn không có cảm xúc gì, hắn nâng tách trà lên đổ nước ra phía sau, “Bây giờ bệ hạ đang ở đâu?”
“Bệ hạ đang nghe hí khúc ở Lê viên ạ.”
Hạ Tử Dụ nhìn hắn đầy do dự, sau đó lập tức trốn xuống dưới đất không thấy đâu nữa.
– —
Trong bóng tối, có tiếng nói lành lạnh vọng tới.
“Bệ hạ thật là có hứng thú.”
Sau khi hồn phách của Hạ Tử Dụ trở về cơ thể chưa bao lâu, y mơ màng ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Y nghe thấy giọng nói ấy thì giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Kiến Tự đâu.
Hạ Tử Dụ lắc đầu, đúng là điên khùng mất, nằm mơ mà cũng mơ thấy thằng cha ấy.
Y nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Bệ hạ, thần ở đây.” Giọng nói lại vang lên, Hạ Tử Dụ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, Tần Kiến Tự đang đứng sau lưng y, tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo.
“…..Hoàng thúc, ngài cũng đến nghe hí khúc ạ?”
“Đi ngang qua.”
Hoàng đế nhỏ đã trốn vào ngọc giác từ lâu rồi.
Hạ Tử Dụ đứng lên ngáp ngắn ngáp dài, đuôi mắt hơi đỏ ửng lên.
Y nhìn ra bên ngoài, trời đã xế chiều, chim bay về tổ, đến giờ ăn cơm rồi.
Vương gia nào đó đứng phía sau nhìn Hạ Tử Dụ chưa tỉnh ngủ, lắc lư lảo đảo đi ra ngoài.
Khóe môi Tần Kiến Tự khẽ nhếch lên.
Vừa rồi hắn vào đây, tuy Hạ Tử Dụ đã ngủ nhưng đàn ca vẫn không dám dừng lại, đám nhạc sư nhìn thấy hắn, định quỳ xuống hành lễ thì Tần Kiến Tự ngăn lại.
Cho đến khi hắn tới gần Hạ Tử Dụ, nhìn thấy thằng quỷ con này đang tựa vào long ỷ mà hít thở đều đều, mặt đỏ bừng cả lên.
Đúng là vô tư, cho dù tỉnh giấc rồi mà vẫn ngẩn ngơ đến mức đáng thương.
“Người đâu, chuẩn bị kiệu vua.”
Hạ Tử Dụ đi tới cửa cung thì quay đầu lại một cách khó hiểu, thấy Tần Kiến Tự bước đi trên tia nắng chiều hắt xuống mặt đất, y bước rảo bước nhanh hơn, “Hoàng thúc thật là chu đá…”
Lời còn chưa dứt, Tần Kiến Tự đã vén vạt áo ngồi lên kiệu rồi.
Hắn nhìn lướt qua Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ vừa nói gì?”
Hạ Tử Dụ nuốt hai chữ chu đáo vào bụng, khoanh tay đi bộ thong thả về tẩm cung.
“Không có gì, bị trượt mồm.”
Tần Kiến Tự tựa về phía sau, cười như có như không.
Hạ Tử Dụ đi rất chậm, cho đến khi kiệu dần đi xa, hoàng đế nhỏ mới chui ra từ ngọc giác.
Y nói với hoàng đế nhỏ những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi cơ thể, thầm suy đoán có lẽ Tần Kiến Tự chỉ nhìn thấy mà không thể phân biệt được hồn phách đó là ai.
“Ngươi nghĩ hắn có nghe thấy những cuộc đối thoại nhảm nhí của chúng ta không?”
“Chắc là không đâu,” Hoàng đế nhỏ nhướng mày nhìn y, “Lúc ấy trẫm và ngươi nói chuyện cả đêm, ngươi còn bảo hắn không ăn hết được đám nam sủng, chẳng lẽ đến câu ấy mà hắn cũng nghe thấy.”
“Cũng đúng,” Hạ Tử Dụ tặc lưỡi, “Nếu thằng cha Tần Kiến Tự này thật sự nghe thấy ta nói như vậy, hắn chắc chắn sẽ khiến ta hồn phi phách tán.”
“Đúng thế.” Hoàng đế nhỏ gật đầu đầy đồng tình..