Quan gõ chữ: Dờ đại nhân đã từ quan rồi đi lang bạt yang hồ, trở thành Dờ thiếu hiệp
Tiết trời thu dần bao phủ mọi nơi, khi mặt trời ngả về Tây, những phiến lá bạch quả khẽ đung đưa trên con đường thấp thoáng ánh chiều.
Đang trong lúc quốc tang nên phố xá yên ắng hơn nhiều. Chợ đêm đóng cửa, trên đường phố chỉ có quan binh đi tuần và vài tờ tiền giấy bị gió cuốn đi. Nhiếp chính vương phủ đa phần là tường trắng ngói đen thoạt nhìn có vẻ hiu quạnh, chỉ có chủ viện là sáng đèn, coi như thêm một chút màu sắc.
Sau khi Hạ Tử Dụ trở về từ hoàng lăng thì cứ treo ngược người trên rường nhà rồi bay lượn, nhìn Tần Kiến Tự vừa ngâm chân vừa xem tấu chương. Nước ngâm chân đã lạnh ngắt rồi mà người nào đó vẫn mải mê nhìn tấu chương, không hề phát hiện ra.
Y thè lưỡi xuống, thè ra dài thật là dài.
“Em muốn làm ma treo cổ à?” Tần Kiến Tự không thèm nâng mắt lên nhìn, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi rồi nhét trở về.
“Thập nhất đệ đã kế vị mà ngài vẫn còn xử lý nhiều công việc đến vậy, chắc gì thằng nhóc đã muốn thế.” Hạ Tử Dụ muốn cắn tay Tần Kiến Tự nhưng cắn trượt, “Chân ngài sắp ngâm đến nỗi tróc da rồi đấy.”
Thế là hắn mới rút chân ra, lấy khăn khô lau sạch sẽ.
Hạ Tử Dụ lại bay lượn xung quanh, chén canh trên bàn đã được đưa đi hâm lại những ba lần. Y chỉ tay vào đó, “Uống đi.”
Thế là Tần Kiến Tự uống cạn canh rồi đặt chén xuống bàn, mắt vẫn dán vào công văn đang xem dở trong tay.
Tuy hai người đã ở bên nhau rất nhiều năm nhưng đa phần là một người ở hoàng cung, người kia ở vương phủ, ai bận việc của người nấy. Hạ Tử Dụ rất hiếm khi hoàn toàn rảnh rỗi để chuyên tâm ở bên Tần Kiến Tự. Nếu như là ở trong cung, vì có mặt Hạ Tử Dụ nên Tần Kiến Tự mới giữ kẽ, bây giờ y mới biết hóa ra bình thường Tần Kiến Tự sống trong vương phủ vô cùng tùy tiện, thời gian ngủ nghỉ đã ít lại càng thêm ít.
Bảo sao mà hắn lại bị đau dạ dày với đau đầu.
“Không có trẫm thì ngài sống ra sao đây Tần Kiến Tự, ngài chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả.” Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng, trôi lững lờ giữa không trung, “Ngài còn chưa ăn tối nhỉ, có muốn ăn bánh Thủy Tinh Long Phượng không?” [1]
[1] Bánh làm từ gạo nếp, táo đỏ và nho khô.
“Lát nữa hóa vàng cho em sau.”
“Trẫm hỏi ngài có muốn ăn không cơ mà?”
“Không cần đâu.” Tần Kiến Tự ung dung đáp, sau đó tiếng ma trở nên yên tĩnh.
Tần Kiến Tự lật hết một cuốn tấu chương, thấy hơi sai sai. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Dụ, dường như muốn xác nhận xem có phải y đang thấy nhàm chán hay không. Tần Kiến Tự nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang nằm thẳng cẳng giả chết giữa không trung, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi buông công văn xuống, đẩy sang một bên.
“Ám Ất…”
Ám vệ đẩy cửa đi vào.
Hắn phẩy tay, “Dặn nhà bếp chuẩn bị bánh Thủy Tinh Long Phượng.”
“Cũng là đồ cúng cho tiên đế…”
“Là bản vương muốn ăn.”
Ám vệ nhận lệnh xong thì lui ra ngoài, Hạ Tử Dụ đang giả chết bỗng bật dậy đầy hăng hái. Y bay vòng quanh Tần Kiến Tự, nói rằng một ngày phải ăn đủ ba bữa, dù bận rộn cũng phải tìm thứ gì đó mà lót dạ, y lải nhải mãi không ngừng. Có những chuyện y không thể trực tiếp ra lệnh được, đành phải khiến cho Tần Kiến Tự chú ý đến sức khỏe bản thân nhiều hơn một chút.
Tuy luôn mồm nói trở về âm phủ, nhưng rốt cuộc thì y vẫn muốn Tần Kiến Tự sống lâu trăm tuổi.
“Biết rồi.” Tần Kiến Tự chống đầu gối vào bàn để đẩy ghế ra, sau đó vỗ vào đùi gọi quỷ nhỏ, “Lại đây ngồi với ta một lát.”
Hạ Tử Dụ ngồi vào đùi hắn rồi hôn lung tung lên mặt Tần Kiến Tự, mang đến cảm giác lành lạnh. Y hôn từ môi xuyên đến tận gáy hắn.
“Thích không, Tần Kiến Tự? Thích trẫm hôn ngài như thế này không?”
“…”
” Âm dương cách trở chỉ có việc này là bất tiện.” Hạ Tử Dụ sờ soạng Tần Kiến Tự từ trên xuống dưới, Tần Kiến Tự chỉ cảm nhận được một luồng không khí lạnh toát chui vào trong. Hạ Tử Dụ tách chân ngồi lên đùi hắn, mông hơi nhấp nhô một chút. Y nhìn thấy Tần Kiến Tự khó nhịn quay đầu đi chỗ khác.
“Tần Kiến Tự…” Quỷ nhỏ khẽ cất tiếng gọi, thổi gió lạnh vào tai hắn.
“Bệ hạ lại thèm ăn thần rồi.”
“Trẫm muốn.” Hạ Tử Dụ lại cho hắn một chiếc hôn xuyên đến tận ót. Người và ma như hai đường thẳng song song, việc này rất khó để khiến cho cả hai người đều cảm thấy thỏa mãn, cho nên dạo gần đây bọn họ luôn làm chuyện đó ở trong mơ.
Hoặc là giống như hiện tại, từng chút một hút lấy âm khí của Quỷ Vương.
Hạ Tử Dụ lại luồn tay vào, cởi áo của hắn ra. Ngón tay y lướt vào trong rồi vuốt ve, mắt nhìn thẳng vào Tần Kiến Tự. Suy cho cùng thì làm ma cũng có nhu cầu mà.
Tần Kiến Tự ngửa cổ nhìn trần nhà, nuốt nước miếng một cách khó khăn. Hắn cúi đầu nhìn vị bệ hạ dục cầu bất mãn, hơi thở trở nên gấp rút, sau đó cảm thấy chỗ nào trên người cũng đang nóng lên.
Hạ Tử Dụ nằm bò trong lòng hắn rồi thổi nhẹ vào tai, hơi thở của y cũng dần gấp gáp hơn. Y tự chơi đùa với mình ở ngay trước mặt hắn, chơi mải mê quên hết cả trời trăng.
“Tần Kiến Tự, trẫm muốn ngài.”
Người bên tai phát ra giọng nói run rẩy, y bò trên người hắn rồi tham lam hút lấy âm khí Quỷ Vương, tay của Tần Kiến Tự cũng dần sờ xuống dưới. Một lúc lâu sau, ở nơi mà chiếc bàn đã che khuất, Nhiếp chính vương trước nay luôn lạnh lùng giờ đây lại mang vẻ mặt khó nói nên lời. Hắn hé miệng ra, bàn tay trái bị chiếc bàn che khuất.
Hạ Tử Dụ khẽ bật cười, tiếng cười mang theo một chút đắc chí.
Tần Kiến Tự hơi bất đắc dĩ, giọng nói của hắn khàn đi, “Bệ hạ nhẫn tâm để thần sống nửa đời sau như thế này sao?”
“Tối nay,” Hạ Tử Dụ cắn vào tai hắn, “Trẫm sẽ nhập vào giấc mơ của ngài.”
“Chậc.”
“Cũng đâu còn cách nào khác. Vả lại trong giấc mơ mấy ngày trước, ngài đã chơi rất thỏa thích đấy thôi?”
Hạ Tử Dụ nhìn xuyên qua Tần Kiến Tự, y nhìn chiếc tủ bên cạnh giường. Trong đó cất chứa những đồ dùng mà bọn họ sử dụng hằng ngày, miễn linh hoặc là dương cụ giả… Hạ Tử Dụ luôn bị Tần Kiến Tự hành hạ đến phát khóc ở trên giường.
Y nhớ lại trước kia, cơ thể căng lên trong vô thức, khẽ kêu một tiếng.
“Tần Kiến Tự, hay là ngài đốt những thứ kia cho trẫm đi?”
“Bệ hạ…”
“Tất cả những thứ đó là để cho trẫm dùng, ngài có dùng được đâu. Cứ đốt thử xem.” Hạ Tử Dụ liếm tai Tần Kiến Tự, “Đóng cửa vào rồi đốt, không làm ngài mất mặt.”
Hơi thở phả ra thật nóng bỏng, Tần Kiến Tự nhìn Hạ Tử Dụ thật lâu, cuối cùng đứng dậy rửa tay rồi mở tủ ra.
Hạ Tử Dụ chống tay nằm bò ra bàn, quần vẫn còn đang cởi một nửa. Y nhìn Tần Kiến Tự quẳng những thứ đó vào trong lò than, ngọn lửa bùng lên rồi nuốt trọn tất cả.
Y thò tay vào trong lửa để sờ soạng lấy chúng ra. Không biết có phải vì vừa mới lấy từ trong lửa ra hay không, lòng bàn tay y nóng lên từ nhiệt độ của chúng, ngay cả cơ thể cũng dần nóng lên theo.
Hạ Tử Dụ đối diện với ánh mắt không đứng đắn cho lắm của Tần Kiến Tự, tiếng chuông leng keng nhỏ vụn dần vang lên. Quỷ nhỏ ở trên bàn thõng eo xuống tạo thành một đường cong xinh đẹp, cơ bụng khẽ siết lại, y ngửa cổ lên và phát ra vài tiếng rên rỉ đầy nhẫn nhịn.
Tần Kiến Tự đưa tay đẩy nó vào trong, khiến cho Hạ Tử Dụ lập tức ngừng thở, cổ chân run rẩy, “Tần Kiến Tự…”
“Bệ hạ nuốt vào chậm thế để làm gì?”
Hạ Tử Dụ không nhịn được kêu lên, tiếng chuông kêu ngày càng gấp gáp.
Khung cửa sổ mông lung in chiếc bóng của Tần Kiến Tự đứng bên bàn đọc sách, không nghe thấy tiếng rên rỉ vụn vỡ của quỷ nhỏ. Long bào nửa mở, không biết có phải làn da trắng nõn của y đã hấp thụ âm khí Quỷ Vương hay không, nó phiếm đỏ một mảng lớn. Hạ Tử Dụ kẹp chặt lấy vật đó.
Lúc này kêu dừng lại thì đã quá muộn rồi.
Hạ Tử Dụ lập tức trở nên rối loạn, đã thành hồn ma rồi mà vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Tần Kiến Tự. Mấy cú chạm sau cùng đều đụng chính xác vào điểm nhạy cảm, y mặc cho hắn khống chế và chơi đùa một cách quen thuộc.
“Kẹt.” Ám vệ đi vào trong phòng để bẩm báo công việc. Tần Kiến Tự vẫn đứng ở bên bàn, mặt không có cảm xúc gì. Làn khói ở trong phòng quá rõ ràng, ám vệ liếc nhìn một cái rồi vội vã cúi đầu.
Chẳng hiểu sao cứ thấy lạnh gáy.
Ở nơi mà tên ám vệ ấy không nhìn thấy, cảnh tượng trên bàn không nỡ nhìn thẳng, đến cả tiếng kêu nhẫn nhịn cũng không thể kiềm chế được nữa.
“Vương gia, có thư Bắc Tần gửi tới, là thư chia buồn của hoàng đế Bắc Tần. Trên thư còn viết là muốn mở rộng con đường thông thương, Vương ngài thấy chuyện này…”
“Khẽ thôi.”
Ám vệ sững người, “Dạ?”
Lúc này dường như Tần Kiến Tự mới nhìn sang ám vệ, “Không bảo ngươi, tiếp tục đi.”
Nửa chén trà sau, ám vệ báo cáo xong rồi vội vã ra ngoài. Lúc này Tần Kiến Tự mới đưa tay ra an ủi Hạ Tử Dụ đã khóc đỏ cả mắt. Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu quỷ nhỏ ở trên bàn, Hạ Tử Dụ khẽ “ưm” một tiếng.
Tần Kiến Tự cúi đầu xuống, khẽ chạm mũi với y.
“Tiểu sắc quỷ, đã hài lòng chưa?”
“Ưm…” Hạ Tử Dụ chỉnh lại quần áo xộc xệch, thầm chửi trong lòng rằng bao nhiêu năm rồi mà mình vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Ngón tay mang hơi lạnh của hắn quệt nước mắt cho y, Hạ Tử Dụ bổ sung một câu: “Tạm được.”
“Tối nay nhớ nhập vào giấc mơ của thần.”
“Không.” Hạ Tử Dụ quỳ trên bàn. Quỷ Vương ơi Quỷ Vương à, ác quỷ háo sắc như hắn mà có tư cách gọi y là tiểu sắc quỷ sao. Lần này y phải cho hắn leo cây mới được, “Trẫm thoải mái rồi, quan tâm đến ngài làm gì nữa.”
“Mặc quần vào là không nhận thần nữa sao?”
“Ừm hứm.”
“Thế bệ hạ không cần ăn cống phẩm, cũng không cần thần đốt đồ chơi nữa à?”
Hạ Tử Dụ do dự hắng giọng mấy cái.
Tần Kiến Tự ung dung nói: “Nếu như thần sốt ruột quá, uống vài chén rượu độc vào bụng là có thể tới xử lý ngài đấy.”
“Thế thì ngài cứ thử xem,” Hạ Tử Dụ làm mặt quỷ, “Nếu ngài không chết được thì đúng là uổng công.”
“Tối nay nhập vào giấc mơ của thần được không?”
“Một ngày có mười hai canh giờ, đâu thể nào cho ngài hết được.”
“Một ngày có mười hai canh giờ nhưng thần vẫn thấy chưa đủ, phải ngàn năm vạn năm mới được.”
Tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại ở trong phòng, Hạ Tử Dụ xấu hổ chui xuống đất, thề rằng sẽ không thèm nói chuyện với Tần Kiến Tự trong khoảng thời gian một chén trà.
– —
Lúc này ở bên ngoài, ám vệ báo cáo xong đi ra, chụm đầu thì thầm với vài tên ám vệ khác.
“Lúc ta vừa đi vào thì thấy Vương gia đang hóa vàng cho tiên đế.”
“Nguyên cái hoàng cung sắp bị ổng hóa vàng gần hết rồi đấy, còn đốt gì nữa?”
“Thứ khác thì không nhìn rõ,” Ám vệ khoác vai chụm đầu, “Chỉ nhìn rõ một thứ, đó là đồ vật mà Tây Vực tiến cống. Lúc đánh trận Vương gia đã đặc biệt mang nó về, chính là cái…”
“Shhh…”
“Vương gia chu đáo thật đấy, lại còn thay tiên đế nghĩ tới cả chuyện này.” Một tên khác lắc đầu đầy bất lực, “Bây giờ âm dương cách trở, chắc hẳn Vương gia cũng muốn mượn việc này để an ủi bản thân.”
“Nghĩ lại thì tiên đế đối xử với anh em ta cũng coi như khá tốt, hay là chúng ta cũng đốt vài thứ để thể hiện tấm lòng.”
“Chúng ta đốt gì bây giờ?” Mấy tên ám vệ cùng nhìn nhau.
Một tên cao to có làn da ngăm chen vào, tham gia cuộc trò chuyện, “Ta có một đồ vật quý giá đã cất giữ nhiều năm, Long Dương Thập Bát Thức! Đảm bảo tiên đế sẽ rất thích!”
Hạ Tử Dụ vừa mới bay ra ngoài, nghe thấy thế thì suýt vấp ngã.
Nhưng mà… nếu đốt thật thì cũng được. Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng đứng đằng sau đám ám vệ khiến bọn họ dựng cả tóc gáy, y lén lút thò đầu vào xem.