Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp
Đại điện tăm tối, vầng mặt trời vàng vẫn lặng lẽ cháy rực.
Hạ Tử Dụ lười biếng nằm ườn trên chiếc ghế thuộc về Sở Giang Vương, y buồn chán nhìn Quỷ Vương nào đó đang tập trung phê duyệt sổ sinh tử.
“Vậy nên năm xưa hoàng hậu đã mang thai đôi, một người là Hạ Tử Dụ, người còn lại là Hạ Tử Phong.” Y ngáp ngắn ngáp dài, “Do sơ suất của âm sai nên ta không được đi đầu thai. Nhưng vì vận mệnh của Hạ Tử Dụ bắt buộc phải làm đế vương, không thể sai sót, cho nên hồn phách của Hạ Tử Phong mới đầu thai vào cơ thể của người anh trai.”
“Ừ.”
“Nếu hoàng đế nhỏ là em trai ta, vậy thì cơ thể của Hạ Tử Dụ… chính là của ta rồi.”
Số mệnh đã định sẵn rằng Hạ Tử Phong chết đuối năm mười tám tuổi, tuy hắn sống trong cơ thể của Hạ Tử Dụ nhưng hồn phách vẫn phải đi đầu thai vào năm mười tám tuổi.
Cho nên lúc ấy âm sai đẩy hồn phách vào cơ thể mới nói rằng, trần gian có một vị hoàng đế nhỏ sắp chết nhưng số mệnh lại chưa tới. Hóa ra là hồn phách của Hạ Tử Phong phải chết, còn số mệnh của Hạ Tử Dụ vẫn chưa tới.
Hạ Tử Dụ hiểu ra vấn đề, nhướng mày nhìn sang bên cạnh. Tần Kiến Tự – hay chính là Sở Giang Vương đang điên cuồng vung bút để gạch tên trên sổ sinh tử, không hề nhìn y lấy một cái.
Người chết hôm nay, người chết ngày mai, hoặc là những kẻ xuống địa ngục không được siêu thoát, tất cả đều cần Quỷ Vương xử lý. Hạ Tử Dụ chui vào trong lòng Tần Kiến Tự, nhõng nhẽo tựa lên vai hắn rồi ngửa cổ hôn. Quỷ Vương nào đó vẫn không nhúc nhích.
“Tần Kiến Tự.”
“Ừ?” Quỷ Vương cúi đầu hôn trán y, “Đang bận.”
– —
Thế là Hạ Tử Dụ bay ra ngoài điện, đến bên cầu Nại Hà. Vầng mặt trời u ám vẫn đang cháy, có rất nhiều hồn phách đang vùng vẫy muốn xông lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, Mạn Châu Sa Hoa đang nở rộ rất xinh đẹp, cả một cánh đồng bát ngát rực sắc đỏ.
Bên dưới Thập Điện Diêm La có bảy mươi hai Ti, từ khi đảm nhận chức Ti chủ Tra Sát Ti, phụ trách việc rà soát và bổ khuyết, Hạ Tử Dụ cảm thấy cuộc sống ở đây đã khác lúc trước.
Mạnh Bà nhìn thấy y thì gọi tới để giúp mình nấu canh.
Một nồi canh sôi sùng sục và nổi bọt khí, cây chày giã thuốc khuấy đều bên trong. Hạ Tử Dụ vốn nhàn rỗi không có gì làm, bèn múc một thìa canh lên đổ ra bát, một hồn ma nhận lấy bát rồi uống cạn. Thế là y tiếp tục múc hết bát này tới bát khác, đến lúc cảm thấy mệt mỏi thì cũng uống một bát.
Không tả rõ được đó là mùi vị gì, đại khái thì chẳng khác gì nước sôi để nguội.
Cho đến khi Hạ Tử Dụ uống đến mức mơ màng, tác dụng của canh Mạnh bà bắt đầu xuất hiện.
Mạnh Bà vỗ vào đầu y, Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của một người đàn ông không biết xuất hiện từ bao giờ, miện phục dài tới tận chân, người đó đang chắp tay sau lưng nhìn Mạnh Bà bằng nửa con mắt.
Hạ Tử Dụ kéo vạt miện phục của hắn, ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó thấy đầu óc trống rỗng, không biết người này tên họ là gì, càng không biết bản thân mình là ai.
“Ta là ai… Ta đang ở đâu…”
“Mới không để ý tới em một lát thôi mà em đã quên mất bản vương rồi?”
“Ưm…”
Y vẫn còn mơ màng, bị Quỷ Vương bế lên rồi đi vào Sở Giang Điện. Làn khói vàng âm u, Hạ Tử Dụ không chịu để cho hắn bế, vùng vẫy muốn xuống đất.
Tần Kiến Tự thấy vậy thì rút một món đồ chơi trần gian ở trong tay áo ra, Hạ Tử Dụ quả nhiên bị thu hút sự chú ý, bay lững lờ theo sau hắn.
Thế là cho đến khi các Phán Quan Ti Chủ đi ngang qua, một người trong số đó vỗ vai đám còn lại rồi nói:
“Nhìn kìa, hôm nay điện hạ có hứng chơi thả diều.”
“Gì cơ, ở đâu?”
Bọn họ quay ra nhìn, thấy Sở Giang Vương đang giữ một sợi hồn phách màu vàng kim rất mảnh ở trong tay, thong thả cất bước đi. Trên không trung cách đó không xa, hồn ma Tiểu Ti chủ nào đó đang mơ màng đuổi theo món đồ chơi bay trước mặt.
“Cao hơn nữa.” Hạ Tử Dụ trên không trung dang tay ra, càng bay càng cao.
Quỷ Vương lạnh nhạt liếc nhìn đám Phán Quan Ti chủ hóng hớt, sợi hồn phách trong tay dài thêm ba tấc.
– —
Cho đến khi cánh môi ngậm lên vành tai, phát ra âm thanh ướt át, Hạ Tử Dụ bị đè trên giường, vẫn chưa tỉnh táo cho lắm. Y hỏi Tần Kiến Tự là ai, Tần Kiến Tự đang muốn làm gì.
“Tần Kiến Tự chính là bản vương, tối hôm qua em vừa mới nói là thích bản vương đến nhường nào, em không nhớ nữa à?” Ánh mắt sâu thẳm của Quỷ Vương toát lên sự trêu đùa, “Em còn nói rằng muốn tự trói mình lại để chơi đùa cùng bản vương.”
“Ò.”
“Bây giờ có tính nữa không?”
“Vậy… Nếu ta đã chính miệng nói như thế thì đương nhiên là vẫn tính rồi.”
Thế là Hạ Tử Dụ mơ màng nhìn Tần Kiến Tự lấy tơ lụa để trói cổ tay mình lại, cảm nhận được nhiệt độ dần tăng lên. Y lại bị nắm cằm ép nhìn vào trong gương, lòng bàn chân hơi run lên rồi căng chặt.
Tần Kiến Tự hỏi đi hỏi lại rằng y nhớ ra chưa? Y mơ màng đáp là nhớ rồi, hai chân co lại rồi kẹp chặt lấy thắt lưng của Quỷ Vương. Giường ngọc dần dần ấm lên, nhưng hiển nhiên là Hạ Tử Dụ không nhận thức được, cũng không biết mình đang đối mặt với chuyện gì.
Trong điện tràn ngập hơi thở ngang ngược nồng đậm của Quỷ Vương, người ở xung quanh điện không dám đến gần.
Cho đến khi ngón tay bám chặt lấy tơ lụa, thần hồn giao hòa tựa như toàn bộ cơ thể và hồn phách đều bị kích thích, Hạ Tử Dụ thấp thoáng cảm thấy như mình biến thành một vũng nước, dung hòa vào trong xương tủy của Tần Kiến Tự.
Cảm giác xâm nhập vừa dữ dội vừa nặng nề.
Không biết trôi qua bao lâu, nghe thấy người bên tai bảo mình mở miệng ra, Hạ Tử Dụ ngoan ngoãn hé môi, được đút thuốc giải của canh Mạnh Bà. Lúc này y mới dần dần tỉnh lại, nhìn rõ mình đang bày ra tư thế xấu hổ như thế nào.
“Ngài tiêu đời rồi.”
“Sao bản vương lại tiêu đời?” Tần Kiến Tự chống đầu nằm bên gối, một tay vẫn còn đang sờ soạng trên người Hạ Tử Dụ, có vẻ như tâm trạng hắn rất tốt, “Sao A Dụ lại biết hôm nay là ngày giỗ ba vạn năm của bản vương? Món quà này, bản vương ghi nhận.”
Hạ Tử Dụ nghiến răng, “Ai muốn tặng ngài chuyện này chứ, ta chỉ muốn tặng ngài một cái dây lưng thanh ngọc thôi.”
“Ồ, vậy cũng không tệ.” Tần Kiến Tự khẽ cười, tay hơi xoa nắn mạnh hơn, “Lần sau còn dám uống canh lung tung nữa không?”
“…”
“Nói, có dám không?” Tay Tần Kiến Tự bóp mạnh hơn.
Hạ Tử Dụ hậm hực, cứng người lên quay đầu lại, “Còn không phải tại hôm nay ngài cứ bận rộn công việc, không chịu để ý đến ta.”
“Vậy thì bản vương tính sai rồi,” Tần Kiến Tự hờ hững đáp, “Vốn dĩ chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong công việc để dẫn em lên trần gian chơi một chuyến.”
“Thật à?”
“Đã lừa em bao giờ chưa.”
Tơ lụa được cởi ra, Hạ Tử Dụ bò lên người hắn, cười tủm tỉm hôn cổ Tần Kiến Tự, “Ta biết điện hạ có ý tốt mà.”
Tần Kiến Tự ôm Hạ Tử Dụ, vỗ vài cái vào mông y, “Dậy thay quần áo, lên trần gian.”