EDITOR: JIN XUAN
“Nếu chị còn không học được hai chữ cúi đầu, thế thì chị hãy cố chịu đựng cảm giác vắng vẻ cô độc một chút đi.”
Tịch Phi Phi nhìn chằm chằm Tịch Bạch, cảm thấy cô như một con người xa lạ.
Tự tôn và kiêu ngạo bắt Tịch Phi Phi phải lựa chọn giữ cao đầu, quay người rời đi, không mở miệng cầu xin cô một chữ.
Tịch Bạch biết Tịch Phi Phi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nếu chị ta dễ dàng buông tha cho người khác như vậy thì lúc trước khi Tịch Bạch bẻ gãy “cánh” của chị ta, chị ta đã nên buông tay.
Nhưng Tịch Phi Phi không có, trùng sinh trở lại khiến cô là người hiểu rõ tính tình của Tịch Phi Phi hơn ai hết.
Đoạn thời gian đó, Tịch Phi Phi một ngày cũng chưa từng chịu yên tĩnh, cô ta không ngừng tạo áp lực cho cha mẹ, hi vọng bọn họ gọi điện thoại cho bà nội giúp mình hoà giải, cô ta thật sự rất muốn tham gia cuộc họp hằng năm của tổng công ty, hi vọng bà nhìn thấy tình trạng sức khoẻ ốm yếu của cô ta mà khoan hồng, thỏa mãn tâm nguyện của mình.
Đào Gia Chi thương con gái, không chỉ gọi điện thoại cho bà Tịch mà thậm chí còn tự mình đi cầu tình, nhưng ngay cả mặt bà cũng không có nhìn thấy, trợ lý luôn luôn viện cớ bà Tịch bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp người khác.
Trưởng bối vẫn phải giữ mặt mũi cho hậu bối, cho nên sẽ không ngay mặt cự tuyệt, nhưng bà có thể lựa chọn không nghe, không thấy.
Tịch Phi Phi triệt để mất hết hảo cảm của bà nội Tịch, dù cho cô ta có cực lực năn nỉ cha mẹ giúp đỡ biện hộ cho cũng đều vô ích.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà tất cả việc này, đều là Tịch Bạch ban tặng!
Họp hằng năm tiến hành vào 8 giờ tối, buổi chiều, người làm trong nhà lấy váy dự lễ ra, phát hiện tại vị trí eo trên váy có một đường cắt dài.
Dì giúp việc vô cùng khẩn trương: “Đây là không cẩn thận làm hỏng rồi sao, dì rõ ràng rất cẩn thận cất đi mà.”
Đường cắt này nằm ở vị trí khuất, không dễ dàng nhìn thấy, lại ở chỗ quan trọng nhất, nếu không kịp thời xử lý, rất có khả năng Tịch Bạch sẽ làm trò cười ở buổi họp.
Tịch Bạch quay đầu nhìn Tịch Phi Phi, chị ta ôm cánh tay đứng trên cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn xuống cô.
Ánh mắt của chị ta rõ ràng là muốn nói ——
Lưỡng bại câu thương (Cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà không bên nào có được lợi gì).
Nếu mày làm tao không được đi họp hằng năm, vậy thì mày cũng không thể đi được.
Tịch Phi Phi cho rằng Tịch Bạch sẽ lập tức giận dữ chất vấn mình, cô ta đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chọc giận Tịch Bạch, làm nó điên cuồng, Tịch Phi Phi sẽ giả bộ chịu ủy khuất té xỉu, đẩy hết tội lên đầu Tịch Bạch, để cha mẹ và bà nội nhìn rõ bộ mặt thật của con nhỏ đó.
Nhưng mà, Tịch Phi Phi đành phải thất vọng, Tịch Bạch không có điên lên chỉ trích như cô ta mong muốn, cô chỉ là đau lòng nâng váy lên, hỏi dì giúp việc liệu có biện pháp sửa chữa nào không.
Dì ngày thường nấu cơm nấu ăn là một tay cao thủ, cũng có may vá, nhưng nào giờ đâu có tiếp xúc với chiếc váy vô giá như vậy, việc này chỉ có thợ may kinh nghiệm phong phú mới sửa được.
Đào Gia Chi vội vàng nói: “Ôi trời, không thể như thế này được, cuộc họp sắp bắt đầu, bây giờ váy lại bị hỏng, bà khẳng định sẽ rất tức giận.”
Tịch Minh Chí nói: “Đổi một bộ váy khác đi, cũng không có cách nào khác, ta tin tưởng mẹ sẽ hiểu.”
Tịch Bạch nhìn cha mẹ một chút, bình tĩnh nói: “Con không có lễ phục khác.”
“Phòng chứa quần áo trên lầu không phải có nhiều váy như vậy sao?”
Đào Gia Chi vừa thốt ra lời nói này liền chợt nhớ tới, trong phòng giữ quần áo có cả một tủ quần áo váy vóc, tất cả đều là của Tịch Phi Phi, bọn họ dường như chưa từng nhọc công mua cho Tịch Bạch.
Từ nhỏ đến lớn, Tịch Bạch vĩnh viễn bị bỏ qua một bên, cho dù là họp hằng năm của công ty hay đi dự tiệc hữu nghị, Tịch Phi Phi luôn là công chúa nhỏ được muôn vàn sự chú ý, nhưng bởi vì Tịch Bạch tính cách hướng nội, bọn họ lo lắng cô sẽ làm trò cười nên ngay cả cơ hội tham gia cô cũng không có.
Tịch Minh Chí sắc mặt có chút khó coi, ông trong lòng tuy có áy náy, nhưng nhiều hơn là xuất phát từ việc con gái không thể tham gia họp cho cho ông mặt mũi mà cảm thấy lo lắng ——
“Vậy thì con mượn váy của chị đi.”
Tịch Phi Phi đúng lúc mở miệng nói: “Cha, tất cả những cái váy đó đều là dựa theo vóc người của con mà may, nó không mặc được.”
Dáng người của Tịch Phi Phi và Tịch Bạch khác biệt khá lớn, chị ta cao hơn Tịch Bạch gần như 5 cm, đồng thời không biết có phải vì dinh dưỡng quá thừa hay không mà dáng người đầy đặn, trong khi Tịch Bạch lại hơi gầy, đúng là mặc không vừa đồ của chị ta.
Càng nghĩ càng không có cách nào tốt hơn, Đào Gia Chi đành phải thử hỏi Tịch Bạch: “Bạch Bạch, con gọi điện thoại cho bà nội nói rằng hôm nay con không đi tham gia họp hằng năm được.”
“Như vậy sao được chứ.” Tịch Minh Chí nóng nảy: “Sao có thể không đi!”
“Thế làm sao mà đi đây, váy đều hỏng rồi, đến đó làm trò cười cho thiên hạ, mặt mũi người một nhà chúng ta sẽ bị mất hết.”
“Luôn có cách, không thể mặc váy dạ hội, thì mặc quần áo khác?”
“Thôi đi, đây chính là tiệc họp của tập đoàn Tịch Thị, ông cho là bữa tiệc tùy tiện của công ty nhỏ gì đó sao?”
Đào Gia Chi tiếp tục khuyên Tịch Bạch: “Cũng không phải nói không đi, Bạch Bạch à, con nói với bà, để chị gái con thay con tham gia, cho dù có chuyện gì thì bữa tiệc này rất quan trọng, trong nhà chúng ta phải có một người đi, Phi Phi hay là Bạch Bạch, cũng đều giống nhau.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời vừa nói ra, lập tức chiếm được sự hưởng ứng của Tịch Minh Chí: “Đúng vậy, Bạch Bạch không đi được, Phi Phi có thể đi thay, chủ yếu là…nhà chúng ta đi một người, lúc này mới ổn.”
Cha mẹ hăng say thảo luận, nhưng Tịch Bạch lại từ đầu tới cuối vẫn duy trì trầm mặc, một lời chưa nói..
Từ đầu cô đã nhìn thấu tâm tính lạnh bạc của cha mẹ mình.
Bất công, hám lợi, ích kỷ… Thói hư tật xấu của loài người được bọn họ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cô sẽ không trông cậy vào việc bọn họ đột nhiên có lương tâm, gánh vác trách nhiệm của bậc cha mẹ.
“Cú điện thoại này, con sẽ không gọi.” Tịch Bạch ôm váy đi ra khỏi cửa nhà: “Tịch Phi Phi muốn đi thì tự chị ta gọi.”
“Con đi đâu đó!”
“Tìm người sửa váy.”
Đào Gia Chi vội vàng đuổi theo: “Hôm nay là đêm 30, tiệm quần áo đã sớm đóng cửa, con đi đâu tìm thợ may lúc này?”
“Không biết!”
Nhưng Tịch Bạch muốn tìm, chỉ cần còn chưa tới thời điểm sông cạn đá mòn, cô sẽ không buông tay.
Phía sau, Đào Gia Chi nói với Tịch Minh Chí: “Mau gọi điện thoại cho mẹ ông đi.”
Tịch Minh Chí liền nói: “Không cần, Bạch Bạch không đi được thì đến lúc đó Phi Phi trực tiếp lấy thiệp mời của nó tham gia là được.”
**
Tịch Bạch ôm váy, lập tức chạy đi đến khu trung tâm lớn nhất ở thành phố, tìm kiếm tiệm may.
Hôm nay là ngày 30, cửa hàng không nhiều, rất nhiều tiệm giờ này cũng đã đóng cửa.
Tịch Bạch lượn một vòng, không thu hoạch được gì, đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, chỉ còn ba tiếng nữa là bắt đầu cuộc họp.
Hộp đựng váy rất nặng, cánh tay và khuỷu tay của cô đã hơi nhói đau.
Màn đêm buông xuống, gió thổi lành lạnh, cách đó không xa trên mặt sông có in bóng vầng trăng tròn, cùng với những làn sóng dập dờn.
Tịch Bạch ngồi xuống cái ghế đá bên đường, chiếc hộp đặt ở bên cạnh, cô cuộn tròn người, vùi đầu vào trong đầu gối.
Trùng sinh trở về, cô đã quyết tâm không quay đầu, không để ai làm hại mình, một là chết, hai là xinh xắn đẹp đẽ sống sót, để những người đã từng làm tổn thương cô đều phải bị báo ứng.
Nhưng rất nhiều lúc Tịch Bạch thật sự cảm thấy… rất mệt mỏi.
Cô tựa như một sợi dây thun, luôn luôn căng thẳng, không biết đến lúc nào sẽ đứt đoạn.
Tạ Tùy cầm một túi đồ ăn và bia đi ra từ trong siêu thị, xa xa nhìn thấy một cô gái ngồi một mình trên băng ghế ven đường.
Cô cúi đầu, mắt ươn ướt nhìn dòng sông chảy, có đôi chút run rẩy.
… Khóc?
Tâm Tạ Tùy bỗng nhiên như bị dao rạch một đường, đau đến cả người run lên.
Tạ Tùy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đồng tình với những kẻ yếu đuối mau nước mắt, hắn lạnh nhạt đến mức tựa như một vị tướng, ôm chặt kiếm ngồi một mình ở cô thành, liếc nhìn vương quốc trống rỗng này.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên thế gian không có bất cứ chuyện gì đáng giá để hắn dừng chân lại, có phong ba bão táp cũng chẳng sợ một giây.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tịch Bạch khóc, Tạ Tùy cảm giác tường thành trong mình chốc lát sụp đổ.
Hắn chậm rãi bước đến.
Tịch Bạch cảm giác có người đi đến bên cạnh mình, cô xoa xoa đôi mắt đỏ ửng, ngẩng đầu.
Khuôn mặt Tạ Tùy trầm tĩnh, ánh mắt ôn nhu, lộ ra thần sắc phức tạp.
Tịch Bạch lau nước mắt, ôm lấy hộp váy đứng dậy, nhìn về phía hắn nói một tiếng: “Năm mới vui vẻ.”
Trong nháy mắt đó, Tạ Tùy bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, không nói một lời kéo cô lại, dùng lực ấn người cô vào trong ngực của mình.
“Không được khóc.”
Tôi không cho phép cậu khóc.
Giây phút ôm cô vào lòng, tuyết bay lả tả đầy trời.