Lăng Độ Vũ

Chương 35: Thất bại phút cuối



Tại đồn cảnh sát NewYork, chi nhánh Manhattan, một gã cảnh sát da trắng mặc đồng phục, đeo mắt kính đen đang quát vào mặt Lăng Độ Vũ.

Trong khi đó Lăng Độ Vũ lại có vẻ thong dong nhàn nhã, dường như đã mất đi thính lực.

Gã cảnh sát tức giận quát:

– Ngươi có nghe ta hỏi không? Ngươi làm gì nơi đó?.

Lần này ít nhất là lần thứ mười hắn lập lại câu hỏi.

Lăng Độ Vũ và Kim Thống cùng bị giải đến đồn cảnh sát, nhưng cả hai bị lấy khẩu cung riêng biệt để đối chiếu lẩn nhau.

Việc này đã làm xáo động toàn thành phố.

Trong phòng lấy khẩu cung chỉ có tên cảnh sát kia và anh, nhưng Lăng Độ Vũ biết rằng có ít nhất mười người bên ngoài đang thông qua hệ thống TV bí mật mà quan sát và phân tích từng phản ứng của anh. Từng câu, từng chữ của anh đều sẽ được thu âm lại.

Lăng Độ Vũ lập lại:

-Tôi muốn gặp mặt người có địa vị cao nhất nơi đây.

Tên cảnh sát kia không giận lại cười cười trả lời: “

– Nguơi nghe đây! Ở nơi này, ta là người có chức vị cao nhất, nếu ngươi không đồng ý hợp tác, thật ra đối với ngươi không có lợi gì cả. Trong vụ này, mặc dù không có tử vong, nhưng ít nhất có hơn hai mươi nạn nhân, trong đó có cả hai cảnh sát. Mọi thứ đồ vật bằng thủy tinh trong các cao ốc lân cận đều bị phá hủy hoàn toàn. Chúng ta nghi ngờ ngươi đã đặt bom trong chiếc xe.

Lăng Độ Vũ cười:

– Có bom hay không thì cứ để chuyên gia của các ông hay của quân đội quyết định. Ồ, tôi muốn hỏi một điều.

Tên cảnh sát hơi ngây người, cố đè lửa giận xuống, trầm giọng nói:

– Hỏi đi!

Lăng Độ Vũ làm vẻ ngây ngô hỏi:

– Trong phòng này không có mặt trời, sao ông lại mang kiếng đen thế kia?

Tên cảnh sát kia mất hết kiên nhẫn, quát lớn một tiếng, chồm qua túm lấy cổ áo Lăng Độ Vũ, định nhấc anh lên.

Lăng Độ Vũ hít một hơi, người cứng lại.

Tên cảnh sát kia kéo mãi mà không làm nhúc nhích được đối phương, tức giận đến độ mặt đỏ bừng.

Kiên trì không thả lỏng.

Cửa phòng bật mở.

Một gã cảnh sát vận thường phục đi vào, quát tên trước:

– Buông hắn ra!

Tên cảnh sát trước nhìn Lăng Độ Vũ với vẻ không cam tâm, nhưng rồi cũng buông tay ra, nói:

– Tốt! Để ngươi đến thu thập hắn.

Tên cảnh sát chìm ánh mắt có chút xấu hổ đáp:

– Không phải! Ta đến mang hắn đến văn phòng Cục trưởng.

Hắn thấp giọng xuống, nói khẽ:

– Cảnh sát trưởng đã đến!

Tên cảnh sát hỏi cung ngạc nhiên:

-Cái gì?

Tên sau đáp:

– Đừng hỏi nhiều, cởi còng cho hắn.

Chỉ chốc lát, Lăng Độ Vũ đã được đưa đến văn phòng rộng rãi của Cục trưởng.

Bên trong phòng có bốn người, ba người lịch sự đứng lên bắt tay Lăng Độ Vũ và tự giới thiệu.

Người có thân hình cao lớn, khỏe mạnh với một hàng râu mép uy vũ là Bố Lai Sĩ, cảnh sát trưởng NewYork. Người có tướng mạo thân thiên, cặp mắt đầy tinh quang mà sắc bén là Tra Lệnh tiên sinh, là cục trưởng phân cục Manhattan. Cuối cùng là một người trung niên, thân vóc cao gầy, nói năng cẩn trọng, là một nhân vật FBI, Mạch Hán, nhưng ông ta không nói ra thân phận của mình.

Người không đứng lên chính là Kim Thống. Hắn đang bình thản uống cà phê.

Lăng Độ Vũ tức giận mắng:

– Tốt! Kim Thống ngươi quả nhiên biết nghĩ đến bằng hữu. Bản thân mình thì ở nơi đây hưởng thụ, nhưng lại để cho ta bị người ngược đãi.

Kim Thống trợn ngược hai mắt đáp:

– Sao ngươi không nghĩ đến mặt tốt chứ? Đáng lẽ ra ngươi đã phải chịu khổ sở bốn mươi tám giờ, nhờ ta mà giảm xuống còn bốn mươi bảy mà ngươi không cảm kích ta sao?

Cảnh sát trưởng New York Bố Lai Sĩ cười nói:

-Lăng tiên sinh, y không tốt hơn ngài bao nhiêu đâu, y cũng bị ngược đãi bốn mươi sáu giờ mười phút.

Ai nấy đều mỉm cười, chỉ riêng có Mạch Hán, người của FBI, là gương mặt không lộ chút cảm xúc, cao thâm khó lường.

Bố Lai Sĩ chờ mọi người yên vị mới hướng về Lăng Độ Vũ nói:

– Lão Kim nhất định là phải có mặt ngài ở đây hắn mới chịu nói ra tất cả, được rồi, bây giờ có thể bắt đầu.

Mạch Hán ngắt lời hắn:

– Tôi hy vọng những tất cả những hôm nay trong phòng này, sẽ được giữ cơ mật cao nhất, không biết các vị có đồng ý không?

Bố Lai Sĩ hơi ngạc nhiên nói:

– Nếu ngài cảm thấy là cần thiết thì cứ quyết định như thế đi.

Lăng, Kim hai người trong lòng cả kinh, mơ hồ cảm thấy FBI nhất định đã khám phá ra vài một số vấn đề nào đó, cũng có thể là đang ẩn mình phía sau mà giật dây.

Kim Thống hắng giọng, bắt đầu nhất nhất thuật lại mọi sự kiện. Bố Lai Sĩ và các người khác chỉ hỏi vài câu mấu chốt, thời gian còn lại tất cả đều chăm chú lắng nghe.

Kim Thống dứt lời, phân cục trưởng Tra Lệnh lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt:

– Ông Kim, nếu chuyện này không phải từ chính miệng ông nói ra, nếu không phải Trác Sở Viên mất tích, Mỹ Tuyết Tư tự sát tại khu vực do tôi quản lý, thì ai mà kể cho tôi nghe chuyện này, tôi sẽ quẳng hắn ra khỏi cửa.

Bố Lai Sĩ nói:

– Ông Kim, vấn đề lớn nhất không phải là chuyện ông kể có thật hay không mà lại tại sao xe ông lại thình lình nổ tung như vậy. Lăng tiên sinh nói rằng hỏa tiễn từ trên trời lao xuống, nhưng chỉ là lời nói suông vì lúc ấy trên bầu trời ngay cả bóng của một vậtthể bay cũng không có, nên khiến cho ai cũng dễ dàng nghi ngờ tính xác thật của việc này.

Hắn mở lời thì rất khách khí, nhưng thật ra là ám chỉ tất cả đều là ngụy tạo hòng che dấu tội trạng đặt bom trong xe của hai người.

Tra Lệnh ngắt lời hắn:

-Theo khám nghiệm sơ bộ từ những mảnh vụn còn sót lại thì vật làm nổ chiếc xe chính là hỏa tiễn Maverick, một loại nhiệt dẫn hỏa tiễn không đối đất, loại này bắn ra thấp nhất từ năm trăm thước và cao nhất là bốn vạn thước, có thể tự động truy tung mục tiêu.

Mọi người đều giật mình, hỏa tiễn Maverick là phát minh của quân đội Mỹ, vô cùng tối tân, tỷ lệ đạt mục tiêu trên 90%. Hơn nữa bộ phận truy tung lại dùng hồng ngoại tuyến không bị giới hạn vì mây hay là tầm nhìn.

Kim Thống thầm mắng một tiếng, đưa mắt nhìn Lăng Độ Vũ. Hắn không có chiêu nào để trả lời câu hỏi của lão hồ ly Bố Lai Sĩ.

Lăng Độ Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Các vị nhất định đã nghe qua loại máy bay chiến đấu F19 rồi phải không?

Hiện giờ mà anh còn có thể đoàng hoàng ngồi đây nói chuyện toàn nhờ vào mặt mũi của Kim Thống, nếu không người ta đã sớm tống cổ cả hai trở về trại giam rồi.

Mọi người đồng loạt gật đầu. Chiến không hạm F19 là kết quả đỉnh cao của kỹ thuật, còn được gọi là máy bay tàng hình, là niềm kiêu hãnh của công ty Lockheed. Thật ra thì không phải là nó có thể tàng hình, mà loại phi cơ tối tân này nhờ có những thiết kế và hình dạng đặc biệt nên radar hầu như không cách nào phát hiện ra nó. Hình dạng của nó phản xạ lại rất ít lượng sóng radar. Dưới bụng, trên lưng và trên dưới đôi cánh đều được sơn một loại sơn bằng vật liệu đặc thù có thể hấp thu sóng radar, thân máy bay được bao bọc bằng một loại gốm có thể chịu được nhiệt độ cao, làm giảm bớt lượng hồng ngoại tuyến phát ra. Ngay cả miếng kim loại bảo vệ bánh xe thứ ba cũng là loại kim loại đặc biệt, phản xạ ít nhất. Do đó nó mới có mỹ danh chiến không hạm tàng hình.

Lăng Độ Vũ nói:

-Tôi cho rằng tập kích chúng ta chính là chiếc chiến không hạm tàng hình này. Tuy nó có thể thoát khỏi cặp mắt của radar nhưng lại không thoát khỏi cặp mắt người.

Bố Lai Sĩ nhíu mày, không đồng ý.

Tra Lệnh hỏi:

– Có một việc ta vẫn không hiểu. Vì sao Lăng tiên lại khăng khăng cho là tập kích đến từ không trung mà không phải từ dưới đất?

Hắn ta vừa rồi đã chỉ rằng tập kích nhất định là hỏa tiễn, nay lại nói thế khiến Lăng Độ Vũ không hiểu ý tứ của hắn lắm.

Lăng Độ Vũ thở dài, nói:

– Hy vọng là các ngài biết rằng tôi là nười có giác quan thứ sáu, khi đó tôi đã cảm giác được sự theo dõi và nguy hiểm sắp đếnnên đã cố gắng chạy trốn.Có điều là thủy chung vẫn không thoát được cái cảm giác bị theo dõi này, ngoại trừ một đoạn thời gian.

Nói đến đây,anh đột nhiên ngừng lại, dường như đã hiểu ra được điều gì.

Mọi người đều lộ vẻ chú ý và hứng thú, ngay cả Mạch Hán và Kim Thống cũng không ngoại lệ. Kim Thống so với bất luận người nào lại càng muốn biết đáp án hơn, vì nhờ Lăng Độ Vũ đột nhiên phát hiện nơi phát ra nguy hiểm, họ mới kịp thời nhảy ra xa, tránh được đại nạn.

Lăng Độ Vũ nói tiếp:

– Đoạn thời gian mà tôi không cảm thấy đối phương theo dõi chính là lúc chiếc xe tiến vào đường hầm.

Mọi người chợt hiểu, nếu đối phương không phải đến từ không trung, sao lại có hiện tượng này? Giống như chúng ta đang nhìn bầy kiến bò trên mặt đất, đến khi chúng chui vào hang, chúng ta tự nhiên không nhìn thấy chúng nữa.

Bố Lai Sĩ bùi ngùi nói:

– Trên phương diện cá nhân, hơn nữa tôi và Kim Thống đã nhiều năm giao tình, tôi dĩ nhiên chấp nhận giải thích này của các người, nhưng chuyện này quả khó làm cho người khác tin được.

Kim Thống nói:

– “Người khác” có phải là lão già hồ đồ tổng kiểm sát trưởng Mạc Kiên Thì không?

Bố Lai Sĩ không ngăn được, mỉm cười nhìn Tra Lệnh, nói:

– Ông xem lão già đó sẽ nghĩ sao?

Tra Lệnh lắc đầu,tỏ ý hắn cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được Mạc Kiên Thì, quyền truy tố hoàn toàn nằm trên tay lão ta.

Lăng Độ Vũ cảm thấy Bố Lai Sĩ và Tra Lệnh, hai người này thật ra tkhông tin vào chuyện của anh, nhưng lại đùn trách nhiệm lên người lão kiểm sát kia, thật đúng là mấy lão già giảo quyệt. Bất quá, anh tin tưởng quay đầu về hướng khuôn mặt lạnh tanh của Mạch Hán, người của FBI, nói:

-Cho dù phía kiểm sát không tin, cảnh sát không tin, nhưng tôi lại tin rằng FBI có ý nghĩ khác, đúng không? Mạch Hán tiên sinh!

Bố, Tra hai người ngạc nhiên, Lăng Độ Vũ dựa vào đâu mà nói như vậy? Chỉ có Kim Thống mơ hồ nắm bắt được tư tưởng của Lăng Độ Vũ.

Ánh mắt của Mạch Hán, mắt lóe sáng, trên gương mặt chợt lộ ra một nụ cười hiếm hoi. Y gật đầu nói:

– Lăng tiên sinh tư tưởng thật lợi hại, khiến người khác phải bội phục. Đúng vậy! Chúng tôi có một phương pháp rất hay, nhưng vì để giữ bí mật tôi không thể nói ra lúc này. Bây giờ, tôi đại diện cho FBI chính thức muốn mang hai vị đi.

Bố Lai Sĩ và Tra Lệnh sững người ngạc nhiên.

Cuối cùng là chuyện gì đây?

Mạch Hán tiếp tục:

– Các người xin ghi nhớ! Hội nghị này phải được giữ bí mật tuyệt đối.

Mạch Hán ngồi ở ghế sau xe, dường như đã nhốt mình vào một thế giới bí ẩn. Hai bên rèm cửa sổ đều được kéo xuống che kín mít, tấm bản kim loại ngăn người tài xế cũng đã được dựng lên.

Đây là xe bọc sắt cực kỳ bảo mật, nhưng mà có thể chịu nổi hỏa tiễn không đối đất Maverick không thì chỉ có Chúa mới biết được.

Nghĩ đến đây, Lăng Độ Vũ nở một nụ cười, bên trái hắn là Mạch Hán, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, không hề để tâm đến nụ cười của hắn. Kim Thống ngược lại mỉm cười hội ý, tựa hồ đã hiểu được ý niệm trong đầu của anh.

Tâm thần Lăng Độ Vũ vừa chuyển đến vụ bắt cóc của Trác Sở Viên, Uy Nhĩ và Văn Tây ba người, nỗi đau đớn mà anh đã cố gắng kìm nén từ lâu lại dâng lên. Anh bây giờ thì khó có thể chờ được nữa.

Ngay lúc này,Mạch Hán cất tiếng:

-Lăng tiên sinh, ba năm trước tôi đã nghe người ta nhắc đến ông.

Lăng Độ Vũ “À” lên một tiếng.

Mạch Hán nói tiếp:

– Để dễ dàng hành động, tôi quyết định sẽ nói rõ cho các ông biết mọi việc.

Lăng, Kim hai người đều tập trung tinh thần, những lời mà Mạch Hán nói ra, tất nhiên là rất đáng lưu tâm.

Gương mặt Mạch Hán vẫn không chút cảm xúc, dường như đang chuyển đạt ý tứ của người khác. Hắn nói:

– Khoảng sáu năm về trước, FBI có đào tạo ra một thiếu nữ chuyên điều tra bọn buôn vũ khí và tình hình hối lộ trong hàng ngũ nhân viên chính phủ và Bộ quốc phòng. Chi tiết bên trong tôi không tiện nhắc lại nhưng cô ta đã phát hiện một sự kiện vô cùng kỳ quái.

…Bề ngoài thì tất cả đều có vẻ hợp tình, hợp lý, công ty Thái Thần với khoa học và kỹ thuật hạng nhất đã nhảy vào Mỹ quốc chiếm lấy vị trí số một đại xí nghiệp sản xuất vũ khí không gian và quốc phòng.

….Điểm kỳ quái chính là sự kiện này chỉ mới xảy ra khoảng sáu, bảy năm trở lại đây, trước đó Thái Thần chỉ là một công ty mà sản phẩm và nhân tài chỉ thuộc hạng hai, hơn nữa kinh doanh bất lợi, thật ra đã đứng bên bờ phá sản. Nên biết loại công ty khổng lồ như thế này, càng lớn thì càng lo, vì binh bại như núi đổ, bằng cách gì mà chỉ trong một thời gian ngắn đã khởi tử hồi sinh? Đây là một việc vô cùng kỳ lạ.

Kim Thống ngắt lời:

-Bảy năm trước, vừa đúng vào lúc Quang Thần giáo được thành lập.

Mạch Hán không quan tâm đến câu nói của hắn, tiếp tục:

– Trải qua các cuộc điều tra tỉ mỉ, chúng ta đã phát hiện rằng công ty Thái Thần không có nhân tài nào kiệt xuất, nhưng sản phẩm làm ra, chất lượng lại vượt xa các công ty khác, đây là điều tuyệt không có thể. Theo lời một vài nhân viên cúa Thái Thần thì thiết kế mới tự dưng xuất hiện, như đến từ hư không, hoàn toàn không biết được ai đã làm ra, đây là điều kỳ lạ thứ hai. Điều kỳ lạ thứ ba là công ty Thái Thần đã nhận vào rất nhiều nhân viên mới, và bồi thường các nhân viên cũ để cho họ từ chức. Mà đa số các nhân viên mới đều không có kinh nghiệm, đích thật là lính mới.

Lăng Độ Vũ trầm tư:

– Dù họ có quản lý như vậy, các người cũng không có lý do gì để mở cuộc điều tra.

Mạch Hán sảng khoái nói:

– Đương nhiên, chỉ cần Thái Thần tuân thủ theo quy định an toàn của quốc gia thì chúng ta dĩ nhiên không có lý do đối đầu với chúng. Nhưng thật ra hắn bí mật bán ra nước ngoài sản phẩm và vũ khí kỹ thuật cao, nên chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Đáng tiếc là cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa bắt giò được chúng, Thái Thần quả thật là giảo hoạt.

Kim Thống đột nhiên hỏi:

– Tôi muốn biết chức vị của ông.

Mạch Hán trầm mặc một lúc mới trả lời:

– Ta thực ra là từ CIA, quản lý đội điều tra, lão bằng hữu của ngươi, Hạ Kỳ Lạc cũng là một thành viên của FBI.

Kim Thống chợt hiểu vì sao khi hắn nhắc đến Quang Thần lúc nãy, Mạch Hán tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Thái Thần nếu đã chấp chưởng công nghiệp quốc phòng, lợi nhuận tất nhiên sẽ cực kỳ to lớn, vì sao lại muốn phát tài bằng cách buôn lậu vũ khí?

Gương mặt Mạch Hán hiện lên thần sắc tán thưởng, hắn nói:

-Lăng tiên sinh đã chỉ đúng vấn đề, đội điều tra của chúng ta được lập ra cũng vì vấn đề này. Chừng ba năm trước, FBI lúc đó đang điều tra án kiện của một tên cùng hung cực ác, chính là gã cầm đầu lính đánh thuê Hồng Ngưu, thì bất chợt phát giác ra người này đã mua với số lượng tiền khủng khiếp đủ các loại vật liệu kỳ lạ từ mọi nơi chuyển về công ty Thái Thần. Chúng tôi đã nghĩ nát cả óc vẫn không hiểu được cuối cùng các vật liệu này được dùng làm gì. Việc này đã làm kinh động đến cả tổng thống nên mới đặc biệt thành lập tổ đoàn chúng ta có toàn quyền xử lý chuyện này.

Lăng, Kim, hai người chợt hiểu ra, khó trách Mạch Hán không tiết lộ điều gì với Bố Lai Sĩ.

Mạch Hán nói:

– Tiểu tổ đoàn này thuộc quyền trực tiếp của bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, có thể tùy tiện sử dung bộ đội đặc chủng.

Lăng Độ Vũ nói:

– Xin ngài cho biết, Hồng Ngưu mua vật liệu gì cho Thái Thần?

Mạch Hán nói:

– Nguồn tin điều tra tại Mỹ cho biết số lượng hắn mua rất ít, không thể kết thành tội danh được, nhưng thông qua cơ quan tình báo đặc vụ ngoại quốc chúng tôi đã khám phá ra Hồng Ngưu mua đủ thứ trên trời dưới đất, nào là tungsten, thiếc, nhôm, sắt, … các loại quặng mỏ, mặt khác còn mua nhiên liệu, gỗ, hoa quả và hải sản, có thể nói là không đếm hết. Hơn nữa số lượng hắn mua rất lớn, ví như hai năm trước đây, hắn mua một hơi hết nửa tấn vàng, đáng tiếc là chúng tôi lại không biết hắn vận chuyển lén lút bằng cách nào.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn chấn động, thốt:

– Như Lăng tiên sinh nói, có thể là máy bay tàng hình

.

Lăng Độ Vũ trầm giọng nói:

– Ta biết hắn dùng những thứ này vào việc gì.

Mạch Hán và Kim Thống đều kinh ngạc. Lăng Độ Vũ, sắc mặt trầm trọng, từ từ thốt một câu động trời:

– Dùng để chế tạo phi thuyền đi ra vũ trụ.

Mạch, Kim hai người nhất thời kinh ngạc, há hốc miệng.

Chẳng lẽ công ty Thái Thần thật sự được người ngoài hành tinh trợ giúp, kiến tạo được phi thuyền vũ trụ vượt xa những mơ ước hiện giờ của nhân loại?

Cuối phòng hội nghị có để một màn ảnh chiếu ảnh của công ty Thái Thần từ trên cao nhìn xuống. Thật ra không nên gọi nó là xí nghiệp mà phải gọi nó là thành phố. Một thành phố công nghiệp toàn tâm toàn ý vào sản xuất vũ khí tối tân và trang bị vũ trụ.

Ngoại trừ mười xưởng lớn bên ngoài, còn có hai mươi tổ kiến trúc, mỗi tổ có từ bốn đến mười tòa kiến trúc lớn nhỏ khác nhau tạo thành, cao nhất là một tòa với năm mươi bảy tầng, mỗi tầng chiếm một thể tích ít nhất là mười ngàn thước vuông, chính là khu văn phòng của công ty Thái Thần.

Giữa các tòa kiến trúc này là một không gian rộng lớn, dưới đất trồng cỏ, kênh video loạng choạng một chút rồi chiếu hình nhân viên và các xe vận chuyển đang bận rộn làm việc.

Người phụ trách tường thuật là thiếu tướng Bạch Gia, ông đang nói:

– Đây là tình hình bên ngoài, bên trong còn có địa khố khổng lồ dưới lòng xí nghiệp, chừng hai mươi cái, tất cả đều được trang bị hoàn hảo, có thể chịu đựng được chiến tranh hạt nhân, đúng là một hệ thống bảo an chặt chẽ nhất.

Một người khác của cục tình báo, Hạ Bảo tiên sinh ngắt lời, nói:

– Tổng số nhân viên Thái Thần ước chừng hai trăm ngàn người, trong số đó hai mươi ngàn người phụ trách văn thư, mua sắm, hành chánh và các phương diện công tác khác, một trăm ngàn người là nhân viên kỹ thuật bình thường và công nhân, chỉ tám mươi ngàn người tham dự vào sản xuất vũ khí. Về nghiên cứu và thiết kế chính chỉ có hai trăm chuyên gia.

Mạch Hán bổ sung thêm:

– Trong hai trăm người này thì hơn trăm người được mời đến từ sáu năm trở lại, thân phận những người này tuyệt không có gì đáng nghi, đối với công nghiệp quốc phòng có thể nói là tay mơ, nhưng trước khi gia nhập Thái Thần họ đều có công việc thượng hạng, ví như giảng viên đại học, kỹ sư, thiên văn học gia,…

Kim Thống nhịn không được, hỏi:

-Thái Thần là do Bộ quốc Phòng quản lý, các người không phái người thường xuyên đến kiểm soát sao?

Thiếu tướng Bạch Gia thở dài, đáp:

– Bản thân ta đã từng đến thăm khu sản xuất vũ khí của họ, tất cả đều bình thường mới chết chứ.

Lăng Độ Vũ nói:

– Ngài không nhìn thấy gì, đạo lý đơn giản phi thường, chỉ vì ngài không biết phải tìm cái gì.

Mạch Hán gật đầu:

– Tôi hoàn toàn đồng ý, giả như họ phân tán một chiếc phi thuyền trong nhiều xưởng kiến tạo khác nhau, một người không biết chuyện này sẽ không cách nào phát giác ra được.

Ngồi ở phía sau, Hạ Kỳ Lạc lần đầu lên tiếng:

– Nếu họ thật sự kiến tạo một chiếc phi thuyền vũ trụ thì vấn đề vô cùng nghiêm trọng, các người thử tưởng tượng, một phi thuyền như thế, được trang bị với loại vũ khí tối tân nhất, khi ra đến ngoài vũ trụ thì địa cầu này không phải họ muốn mổ, muốn xẻ như thế nào thì tùy ý không?

Hạ Bảo tiên sinh nói:

– Lãnh đạo các chuyên gia trong công ty Thái Thần là tiến sĩ Trích Bách Uy, một chuyên gia về vũ trụ, hơn năm mươi năm về trước ông đã từng tham gia thiết kế và nghiên cứu phi thuyền, sáu năm trước đã gia nhập công ty Thái Thần, những người cộng sự với ông ta trước đây đều nói ông ấy có dã tâm rất lớn, và vô cùng bất mãn vì quốc hội đã giảm bớt kinh phí dành cho nghiên cứu không gian, bất mãn vì sự tiến triển chậm chạp của chương trình vũ trụ.

Hạ Kỳ Lạc chế giễu:

– Hắn là loại người muốn một bước lên đến trời.

Mọi người cùng cười, Lăng Độ Vũ chợt động lòng:

-Có hình của ông ấy hay không?

Thiếu tướng Bạch gia đóng máy chiếu phim lại, một tấm hình được chiếu lên màn ảnh, một mái tóc xám trắng, một gương mặt thông minh, vóc người cao gầy của một lão giả hiện ra.

Lăng, Kim hai người đồng thời kêu lên: “Là hắn!”, khi hai người bị bắt, đã gặp qua lão giả này. Lăng Độ Vũ cũng đã dùng thuật thôi miên, từ miệng ông ta mà biết được sự kiện về phi thuyền. Hắn liền hướng về mọi người giải thích.

Ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng.

Cái mà bọn họ phải đối phó, không phải là một tội phạm hay một tập đoàn tội phạm, mà là một xí nghiệp quốc phòng, đường đường chính chính, tụ tập tinh anh trên mọi phương diện, lại có cấu kết chặt chẽ với chính phủ các nước khác.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Tôi chỉ muốn biết một việc, chính là hiện giờ bên trong công ty Thái Thần có bao nhiêu kiến trúc đã được hoàn tất từ bảy năm qua?

Hạ Bảo trả lời:

– Không tính đến những cái nhỏ, sáu năm trước, công ty Thái Thần đại tiến hành mở mang xây dựng, nay đã hoàn thành tòa kiến trúc 56 tầng và một địa khố lớn gấp ba diện tích lên đến hơn bốn mươi ngàn mét vuông.

Kim Thống lẩm bẩm:

Cao nhất, …, lớn nhất,…

Thiếu tướng Bạch gia nói thêm :

-Tòa kiến trúc văn phòng mà được gọi là Thái Thần Đại Lâu, ta đã đảo qua đảo lại mấy mà không thấy có gì đặc biệt. Phần kia, gọi là Adamia địa khố ở dưới xí nghiệp là nơi sản xuất phi cơ và trang bị không gian.

Lăng, Kim hai người nhảy dựng lên:

– Cái gì? Adamia?

Đây chính là tên của người thần bí kia, Lăng Độ Vũ khi tiến vào tấm màn đen tối tìm người, đã gặp phải tao ngộ kỳ dị mà khó quên.

Mạch Hán đã nghe qua chuyện này liền kể lại cho mấy người kia.

Lăng, Kim hai người càng lúc càng rõ ràng vì sao Mạch Hán lại tin tưởng họ như vậy, vì hắn biết những gì họ nói đều là sự thật.

Lăng Độ Vũ nói:

– Tôi dám nói phi thuyền nhất định ở Adamia địa khố, trong xí nghiệp.

Mọi người nhất thời đều trở nên trầm mặc.

Mạch Hán dứt khoát đứng dậy, nói:

– Chúng ta tùy tiện tìm một lý do tốt nào đó, vận dụng chuyên gia giỏi nhất tiến vào điều tra.

Mọi người đồng thời ngạc nhiên.

Đây là hành động liều lĩnh phi thường, Thái Thần, chính phủ và quốc hội có quyền lực trong tay, lại có quan hệ đầy dẫy, đối phó bất lợi với chúng, đừng nói Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, sợ rằng ngay cả tổng thống cũng không bảo vệ được họ.

Nhưng không còn chậm trễ được nữa.

Ai biết được khi nào thì phi thuyền cất cánh.

Đêm đó, khoảng 11h, đa số nhân viên công ty Thái Thần đều đã rời chỗ làm, trước cửa chính, bốn chiếc xe đậu lại, chứa đầy những khách không mời mà đến.

Người gác cửa đi đến hỏi:

– Có chuyện gì? Các người là ai?

Một người tên là Khoa Luân bước ra trả lời:

– Chúng tôi là mật thám liên bang có giấy ủy nhiệm khám xét nơi đây, công ty của anh bị nghi ngờ buôn lậu sản phẩm, chúng tôi phải tiến vào điều tra, anh hãy mở cửa lập tức.

Cùng lúc đưa ra chứng kiện và văn kiện.

Người gác cửa tái mặt, cầm lấy máy bộ đàm báo cáo cho thượng cấp.

Khoa Luân quả là có kinh nghiệm ứng phó với các trường hợp này, trợn mắt, đại phát quan uy, nói:

– Nếu ngươi không mở cửa lập tức, ta sẽ kết tội ngươi cố tình gây trở ngại cho nhân viên quốc gia trong lúc đang tiến hành công tác.

Người gác cửa luống cuống tay chân, không biết phải làm thế nào đành quay lại máy bộ đàm báo cáo một hồi lâu rồi mới bấm mật số từ từ mở cửa.

Bốn chiếc xe nối đuôi nhau nhằm hướng Thái Thần Đại Lâu mà tiến tới, cửa vào Adamia địa khố nằm đối diện với nó.

Ngồi trong xe thứ nhì, Lăng Độ Vũ và Kim Thống không khỏi có chút khẩn trương do kinh nghiệm cay đắng lần đầu. Không biết lần này sẽ ra sao đây?

Bốn chiếc xe, chạy thẳng một mạch đến trước Thái Thần Đại Lâu.

Từ bên trong một nhóm người đi ra, trong đó có một nam tử trung niên cao lớn, uy mãnh, đang rẽ đám đông mà tiến tới.Theo sát bên cạnh hắn là một mỹ nữ, gương mặt có vẻ tức giận, Lăng Độ Vũ nhận ra được cô ta, chính là Fanny tiểu thư.

Thiếu tướng Bạch Gia, Hạ Kỳ Lạc và các người khác đều lục tục xuống xe, đây chính là thời điểm đôi bên giao phong.

Người trung niên nam tử, với chiếc mũi thẳng và đôi mắt ưng, khiến người khác thấy được hắn đến không với ý đồ tốt đẹp gì. Lúc này, sắc mặt hắn âm u như những ngày mưa bão vậy. Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn thẳng vàoThiếu tướng Bạch Gia, nói không chút khách khí:

– Thiếu tướng, tôi yêu cầu ông giải thích rõ ràng.

Xem ra hắn chính là Thái Thần.

Lăng Độ Vũ từ phía sau Thiếu tướng Bạch Gia hướng về mỹ nữ đi theo nam nhân trung niên, nói:

– Fanny tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?

Fanny tức giận, nhếch mũi, vuốt mái tóc dài xinh đẹp, nói:

– Ngươi là ai mà sao ta không nhận ra?

Nam nhân cao lớn trầm giọng nói:

– Người này là ai? Xin đừng quấy nhiễu thư ký của tôi.

Thiếu tướng Bạch Gia ung dung đáp:

-Thái Thần tiên sinh, theo như tin tức của chúng tôi, công ty của ngài bị nghi ngờ có chấp chứa cấm phẩm, hôm nay chúng tôi đến đây thi hành nhiệm vụ, điều tra sự việc.

Thái Thần gằn giọng:

– Là cấm phẩm gì?

Hạ Kỳ Lạc nói:

– Đây là cơ mật của FBI, thứ lỗi chúng tôi không thể tiết lộ. Thái Thần tiên sinh, chúng tôi có thể thi hành nhiệm vụ được không?

Lửa giận bùng lên trong ánh mắt Thái Thần, hắn quay sang Thiếu tướng Bạch gia nói:

– Thiếu tướng, chúng tôi là xí nghiệp thuộc Bộ Quốc Phòng, xin hỏi ngài có đã được Bộ quốc phòng phê chuẩn?

Thiếu tướng Bạch gia nói:

-Không có!

Thái Thần nói:

– Cái gì? Nếu vậy mời các người rời khỏi nơi đây lập tức, đừng để ta gặp lại.

Thiếu tướng Bạch Gia cười nói:

– Chúng tôi có giấy ủy nhiệm quyền đặc biệt của Bộ trưởng Bộ quốc phòng đây, mời ông xem qua.

Nói xong đưa văn kiện cho Thái Thần.

Thái Thần không thèm nhìn, Fanny tiếp lấy tờ văn kiện chú tâm đọc.

Thái Thần liên tiếp nói vài tiếng “Tốt, tốt”, rồi hướng về Thiếu tướng Bạch Gia hỏi:

– Ông muốn khám xét nơi nào?

Thiếu tướng Bạch Gia nói:

– Adamia địa khố.

Gương mặt Thái Thần trong phút chốc đỏ bừng cả lên, hắn quát:

-Không được! Trong đó chứa đầy thiết kế cơ mật của công ty, ai có thể đảm bảo các người không tiết lộ ra ngoài?

Thiếu tướng Bạch Gia trầm mặt xuống trả lời:

– Đây toàn là nhân viên phụ trách việc cơ mật của quốc gia, nếu bị tiết lộ bí mật, người của ông còn đáng nghi hơn.

Một nam tử phía sau Thái Thần chỉ Lăng Độ Vũ và Kim Thống hỏi:

– Hai người này cũng được tính sao?

Người bên Thiếu tướng Bạch Gia cả mừng, Mạch Hán hỏi dồn tới:

– Xin hỏi ông tên gì? Sao lại biết hai người này?

Nam tử cũng biết mình nói hớ, ấp úng nói:

– Tôi….

Thái Thần cắt ngang:

-Hắn là Mã Tá Trì, dù hắn là đội trưởng đội bảo an của công ty, nơi đây cũng không phải đến lượt hắn nói chuyện. Được rồi, tôi nghĩ thời gian của quý vị rất quý báu, sao không bắt đầu đi chứ?

Hắn bước đi trước hướng về một tòa kiến trúc, dễ dàng hóa giải truy vấn của Mạch Hán.

Lăng Độ Vũ có chút không đành lòng, liếc nhìn tòa đại lâu một cái. Tòa kiến trúc này bề ngoài rất bình thường khác hẳn với những tòa kiến trúc mới của Thái Thần, bình thường đến kỳ lạ. Một người có dã tâm lớn, theo đuổi vinh hoa và địa vị như Thái Thần sao lại có thể dùng một tòa kiến trúc như thế làm văn phòng?

Hơn hai mươi người nối đuôi nhau vào đại nội đường tòa kiến trúc, sàn nhà được làm bằng thép. Đây chính là cửa vào địa khố Adamia, trong cùng có một hàng thang máy khổng lồ. Bọn họ tiến vào một cái, thang máy chậm rãi hạ xuống.

Hạ Bảo tiên sinh đứng cạnh Thái Thần, hỏi:

– Thái Thần tiên sinh, không hiểu sản phẩm làm ra được đưa lên mặt đất bằng cách nào?

Thái Thần đanh mặt hừ một tiếng, Fanny không để đến thái độ của Thái Thần, ngược lại đáp:

– Đỉnh trên của địa khố tiếp nối với đại đường, sàn của đại đường có thể mở ra để vận chuyển.

Giọng của nàng trầm thấp dễ nghe.

Lăng Độ Vũ tiếp lời:

-Có phải nó cũng tiếp nối với nền của Thái Thần đại lâu?

Fanny chần chờ giây lát rồi nhẹ nhàng nói:

-Đúng vậy!

Thang máy hạ xuống độ năm mươi thước mới dừng lại.

Mọi người xếp hàng bước ra, vừa nhìn thấy tình hình địa khố, phe Bạch Gia đã đồng loạt kêu khổ.

Một chiếc máy bay khổng lồ, yên yên ổn ổn nằm giữa không gian. Chiếc máy bay đã được hoàn thành 70%, nó được đặt trên một cái giá to lớn giữa không trung, hơn mười cánh tay cần trục đủ dạng đang nâng lên hạ xuống vật liệu và trang bị máy bay. Dưới ánh đèn sáng trưng, hơn mười nhân viên vận đồng phục kỹ thuật đang chuyên tâm làm việc. Vậy vũ trụ phi thuyền kia đâu?

Thái Thần nói:

– Các vị, muốn biết nơi đây có cấm phẩm hay không, xin cứ tự nhiên tham quan.

Hắn giơ tay ra mời.

Thiếu tướng Bạch Gia bình tĩnh phi thường, quay ra phía sau nói một câu, những người kia lập tức tản ra bốn hướng cẩn thận tìm kiếm. Tìm ra một chiếc vũ trụ phi thuyền nơi đây tuyệt không có thể, nhưng chẳng lẽ không làm gì mà đi ra?

Thái Thần vẻ mặt đắc ý, hướng về Thiếu tướng Bạch Gia, hòa nhã nói:

– Thiếu tướng, tìm kiếm hết mấy vạn thước vuông nơi đây không phải chỉ chốc lát là xong, chi bằng chúng ta đến văn phòng của tôi uống cốc cà phê, ông thấy thế nào?

Thiếu tướng Bạch Gia từ chối:

– Không cần! Nếu ngài có việc gì khác, xin cứ tự nhiên.

Thái Thần cười nói:

– Tốt! Thế thì tôi xin chào, Tề Lực tiên sinh, nhân viên PR của chúng tôi, sẽ tiếp đãi quý vị.

Phía sau hắn, một người rất có phong độ nam nhân bước ra.

Thái Thần đi nhanh về hướng mấy cái thang máy, hắn chiếm hết thượng phong nên tư thái rất vương giả, Fanny kiêu hãnh thẳng lưng lên, đi theo hắn.

Khi nàng bước qua Lăng Độ Vũ, anh lớn tiếng nói:

-Fanny tiểu thư, tôi xin lỗi, ngày đó tôi hơi mạnh tay một chút nên đã hằn dấu lên cổ cô.

Mọi người liền tập trung ánh mắt lên cổ của Fanny, có thể thấy rõ ràng hai vết bầm. Ai nấy đều hiểu hai người họ tất có quan hệ, chỉ khổ là không có bằng chứng

Thái Thần tức giận quát lớn, kéo Fanny ra sau mình, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Độ Vũ, nói:

– Cuối cùng ngươi là ai? Sao lại ba lần bẩy lượt làm phiền thư ký của ta?

Thần quang trong mắt Lăng Độ Vũ tăng vọt, không nhân nhượng nhìn trả lại Thái Thần, nhớ đến Trác Sở Viên đã mất tích, hắn cơ hồ muốn lao đến xé Thái Thần ra làm hai.

Thiếu tướng Bạch Gia nói:

-Thái Thần, ông đi đi. Bất quá ông nên cẩn thận một chút, quốc gia sẽ không tha cho những người phạm pháp đâu.

Thái Thần nói:

– Những người các ngươi, cả ngày vùi đầu trong cát, chỉ biết đánh rắm, mà còn muốn giáo huấn ta?

Lăng Độ Vũ cắt lời:

– Cho nên ngươi mới muốn Quang Thần chiếm lấy xưởng vũ khí của ngươi, khi nó mới dựng lên, đúng không hả Thái Thần tiên sinh?

Thái Thần, sắc mặt đại biến, chăm chú nhìn Lăng Độ Vũ, đột nhiên ngửa mặt cười điên cuồng, lắc đầu ra vẻ khinh thường rồi nhanh chóng rời đi.

Trên đường rời đi, Kim Thống trong xe nổi giận, la lớn:

– Chúng ta ai cũng biết hắn là tên hỗn đản, thật là đáng chết.

Ngồi cạnh hắn là Lăng Độ Vũ, Thiếu tướng Bạch Gia và Mạch Hán ba người, ai cũng im lặng không nói gì.

Lăng Độ Vũ nhìn hai người, thấy họ xụi vai, thần tình uể oải.

Mạch Hán hướng về Thiếu tướng Bạch Gia nói:

– Hiện giờ có lẽ Bộ trưởng Bộ quốc phòng lão nhân gia rất khó chịu, muốn ông ấy phê chuẩn chúng ta đối phó với Thái Thần sẽ càng khó khăn hơn.

Thiếu tướng Bạch Gia thở dài:

-Chẳng lẽ không có phi thuyền vũ trụ ?

Chân mày ông cau lại.

Mạch Hán nói:

– Chuyện này thật làm người ta bó tay.

Lăng Độ Vũ lạnh lùng nói:

– Đừng tính ta vào đó.

Trong giọng nói của anh toát lên sự kiên quyết. Anh biết ngày đó mình bị cầm giữ , chính là trong công ty Thái Thần, thế giới này còn gì có thể ngăn trở Lăng Độ Vũ tiến vào?

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh.

Lăng Độ Vũ nói:

-Các người đều có công chức trong người, tôi được tự do hành động, hãy để tôi đối phó với Thái Thần.

Kim Thống nói:

– Huynh đệ! Vô luận ngươi làm gì cũng phải tính ta vào.

Lăng Độ Vũ siết tay Thiếu tướng Bạch Gia và Mạch Hán, nói:

– Cám ơn hai vị, kinh nghiệm hợp tác với hai vị đã thay đổi cái nhìn của tôi đối với nhân viên chính phủ, xin cho xe ngừng lại!

Bọn người Thiếu tướng Bạch Gia đều có chút thương cảm, họ nghe trong giọng nói của Lăng Độ Vũ chút hương vị của người tráng sĩ ra đi không trở lại. Bên trong công ty Thái Thần có đầy võ trang vệ thủ, có thể hoàn toàn hợp pháp giết bất cứ ai định xông vào. Vì vậy đám người Thiếu tướng Bạch Gia có thể hiểu được tâm tình của Lăng Độ Vũ.

Lăng, Kim hai người xuống xe, Kim Thống nói với Lăng Độ Vũ:

-Ta cứ nghĩ ta đòi tham gia vào hành động hùng tráng của ngươi, ngươi nhất định sẽ phản đối, sao ngươi lại không nói gì hết?

Mắt Lăng Độ Vũ ánh lên tình bằng hữu thân thiết, anh nói:

– Ngươi theo ta đi chết, vì sao ta phải cự tuyệt chứ?

Hai người đồng loạt nở nụ cười.

Kim Thống hỏi:

– Bao giờ thì hành động?

Lăng Độ Vũ nói:

– Bây giờ!, rồi nói tiếp:

-Hy vọng ngươi biết nhảy dù.

Anh quay sang sắp xếp các trang bị và vũ khí cận yếu, có thể phải dùng đến.

Kim Thống ngạo nghễ nói:

– Ta đã từng dạy bộ đội đặc chủng nhảy dù, ngươi nói ta có biết không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.