Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 46



Tả Sơn: “Cô bé, cô quen cậu ta?”

Phong Thiên Nhai sải bước lướt đến trước mặt Hữu Sơn, “Thật ư?! Cụ cứu được một người đàn ông cao to cụt một tay? Đâu rồi?”

Hữu Sơn vê chòm râu ngắn dưới cằm, miệng mồm khép chặt, mặt mày ghét bỏ.

Phong Thiên Nhai sốt ruột chết được, níu tay áo lão mà lắc. “Chàng đâu? Tìm chàng lâu lắm rồi.”

Hữu Sơn đã nổi điên ngay khi Phong Thiên Nhai kéo tay áo mình, lão cứ như đụng phải thứ gì ghê gớm lắm, “bốp” một tiếng giằng khỏi tay Phong Thiên Nhai.

“Nam nữ thụ thụ bất thân! Còn ra thể thống gì!”

Phong Thiên Nhai ngộ ra mình quả thực không thể nói chuyện cùng lão ta, bèn ngoái đầu nhìn Tả Sơn. Tả Sơn đương nhiên hiểu ý nàng, lão bước đến, vỗ vỗ vai Phong Thiên Nhai.

“Đừng sốt ruột, cô bé.”

Phong Thiên Nhai: “Tìm chàng mãi.”

Tả Sơn ngầm hiểu, “Thế thì tốt rồi, chuyến này đến đây không uổng công, già dắt cô đi thăm cậu ta.”

“Vậy chúng ta đi mau!”

Hữu Sơn cáu: “Lão Tả chớ có làm càn!”

Tả Sơn: “Đi thôi đi thôi, ở đằng đó, đi tý là đến.”

Phong Thiên Nhai: “Chỉ ta xem xem.”

Tả Sơn đưa tay chỉ ra sườn núi đối diện. Phong Thiên Nhai nhìn chăm chú, trông thấy giữa vạt rừng rậm là một mảnh đất trống nho nhỏ.

“Đi trước đây.”

Phong Thiên Nhai không chờ kịp, nàng vứt lại một câu, đề khí lấy sức, chân nổi gió, chớp mắt đã lao về phía bên đấy.

“Úi chộ ôi, một cô bé cừ khôi.” Tả Sơn nhìn theo bóng Phong Thiên Nhai, ca thán.

“Các ngươi —–!”

Hữu Sơn vẫn đang ầm ĩ, Tả Sơn xoay sang nói với lão ta: “Đi rồi đi rồi, đã sắp gần đất xa trời, cần gì phải nóng nảy như vậy.”

Phong Thiên Nhai vận sức toàn thân, chưa đến một khắc đã đến nơi. Một căn nhà nhỏ, xung quanh được rào lại. Phong Thiên Nhai từng bước đến gần, chợt nảy cảm giác ngơ ngẩn như mỗi bận về đến cố hương.

“Nghĩ vớ vẩn làm gì…” Phong Thiên Nhai tự nhủ, “Phấn chấn lên chút nào.”

Nàng vỗ vỗ mặt mình, đẩy cửa bước vào.

“Khờ —–“

Phong Thiên Nhai chỉ thốt lên được một chữ đã ngừng lại, nàng ngây ngẩn nhìn người trên chiếc giường gỗ đặt đối diện cửa —– Dường như mỗi một khớp xương của cả cơ thể hắn đều được cố định bằng nẹp tre ngắn và mỏng, Phong Thiên Nhai cũng hiểu y thuật, nàng biết những dụng cụ kia chỉ được dùng khi cần bó xương.

Yến Cô Minh lặng lẽ nằm đấy, không chút động tĩnh, cứ như đã chết.

Phong Thiên Nhai đến bên, thấy nửa gương mặt bên trái của Yến Cô Minh được quấn lại bằng vải bố, vẫn thấp thoáng sắc đỏ nhạt. Nhưng bên mặt phải lại chẳng vương chút máu nào, bờ môi nứt nẻ tróc da, mắt nhắm chặt.

Phong Thiên Nhai che miệng, sợ tiếng hít thở dồn dập của mình quá lớn sẽ làm phiền hắn. Nhưng đáy mắt lại không giấu nổi niềm chua xót, từng giọt lệ cứ trôi tuột xuống gò má.

Nàng khe khẽ ngồi xổm bên giường, bàn tay nhỏ xinh nhẹ nhàng phủ lên góc tay áo Yến Cô Minh. Quần áo lãng nhân đã tả tơi quá nửa, chưa được thay ra, vẫn nát bươm như thế.

Bấy giờ, Tả Hữu Sơn cũng đã đến.

Hữu Sơn thấy Phong Thiên Nhai ngồi xổm bên giường, quát um lên ngay: “Trai chưa vợ gái chưa chồng lại ở chung trong một căn phòng, còn ra —–“

“Ôi chao đừng ghét bỏ, ra ngoài ngay ra ngoài ngay đây.” Hữu Sơn vừa quát được một nửa đã bị Tả Sơn đẩy ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại.

Có lẽ là do ban nãy lão ta quá ồn ào, lãng nhân trên giường chậm chạp mở mắt.

Đuôi mắt hắn vừa mỏng vừa nhạt, dù đã bị thương nặng đến vậy nhưng vẫn sắc bén như xưa, không vẩn đục. Mặt trái được băng bó, hắn chỉ còn mỗi mắt phải, dường như khi vừa mở mắt còn có vẻ mơ màng, nhưng đến khi lướt mắt, thấy người ngồi bên mình, lãng nhân khựng lại.

“Bé… con?”

Yến Cô Minh thốt lên, giọng khản đặc.

Lúc trước mỗi dạo nói chuyện, tuy giọng Yến Cô Minh không to nhưng hồn hậu mạnh mẽ, nào đâu cái vẻ yếu ớt này. Phong Thiên Nhai vừa nghe, nước mắt càng không thể nào ngừng rơi.

Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng.

Phong Thiên Nhai có rất nhiều lời muốn nói, nàng cũng rất muốn xin lỗi hắn, muốn giãi bày nỗi ân hận của mình. Nhưng mỗi khi mở miệng, nàng đều nghẹn ngào không thốt nổi thành tiếng.

Yến Cô Minh nhắm mắt lại, hồi lâu sau, chậm rãi mở ra, Phong Thiên Nhai vẫn lặng im mà khóc như ban nãy. Mắt nàng đỏ hoe, gương mặt nhỏ nhắn đẫm vệt nước mắt.

Bất chợt, Phong Thiên Nhai như nghe thấy tiếng thở dài của Yến Cô Minh.

Sau đấy, Yến Cô Minh chuyển tầm mắt, nhìn Phong Thiên Nhai bằng ánh mắt nhàn nhạt.

“Bé con, nếu muốn làm vợ của những kẻ như ta, nước mắt đừng trút ra nhiều như thế…”

Phong Thiên Nhai sụt sùi hai tiếng, “… Ơ?”

Yến Cô Minh: “Không phải muốn gả cho ta à?”

Khóc lâu đến vậy, đôi mắt tròn của Phong Thiên Nhai hơi sưng, nàng chớp mắt, hàng mi đen nhánh vẫn vương lệ.

Yến Cô Minh thấy nàng ngẩn ngơ, lại nhắm mắt.

“Không gả thì thôi…”

“Gả chứ! Ai bảo không gả vậy!” Phong Thiên Nhai thét to, nàng siết chặt tay áo Yến Cô Minh, đôi mắt trên gương mặt nhỏ nhắn kia như dán sát vào mặt lãng nhân.

Yến Cô Minh vẫn nhắm mắt, vì bị thương mà giọng hắn có vẻ rất yếu.

“Lau khô mặt đi.”

“Dạ!” Bây giờ Yến Cô Minh nói thế nào thì là thế ấy, Phong Thiên Nhai không cãi lấy một lời, giơ tay nhấc áo lau mặt mình.

Xong xuôi, Phong Thiên Nhai dè dặt tiến đến gần Yến Cô Minh. Vì lời ban nãy của Yến Cô Minh, nàng không còn buồn như trước nữa.

Do bị thương quá nặng, Phong Thiên Nhai thấy vừa nãy Yến Cô Minh xoay đầu có vẻ khó khăn, nàng duỗi người, đưa mặt đến ngay trước mặt Yến Cô Minh.

Trước mặt tối sầm lại, Yến Cô Minh mở mắt ra, chắn cả tầm mắt là gương mặt của Phong Thiên Nhai.

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai: “Sao rồi, đừng cử động nữa.”

Nàng ở quá gần, gần đến nỗi mỗi một lời thốt lên đều phả ra hơi ấm ập vào mặt Yến Cô Minh.

Yến Cô Minh: “… Đứng lên trước đã.”

Phong Thiên Nhai: “Cứ thế nói chuyện mới vừa hay. Yến khờ, bị thương nặng quá, giờ thấy sao rồi?”

Yến Cô Minh: “Không sao.”

Phong Thiên Nhai: “Vậy mà không sao à, với chàng thì ngã chết mới là có sao chứ gì?”

Yến Cô Minh: “Đứng lên trước đã.”

Lần này Phong Thiên Nhai nghe lời hắn, đứng thẳng người dậy, ngồi sát cạnh giường. Nói được vài lời như thế, Yến Cô Minh gần như hao tổn hết sức lực, lãng nhân cứng miệng, không thể hiện ra nhưng Phong Thiên Nhai nhận ra.

Nàng giơ tay, vuốt lại tóc lòa xòa trên mặt Yến Cô Minh, nhẹ nhàng bảo: “Yến khờ, nghỉ ngơi đã nhé.”

Không gắng gượng được nữa, Yến Cô Minh nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói tiếp.

Phong Thiên Nhai nhìn hắn, nàng biết Yến Cô Minh chưa ngủ. Vết thương như này, chẳng phải người bình thường nào cũng chịu đựng được nỗi đau đớn ấy. Phong Thiên Nhai từ tốn quan sát cơ thể Yến Cô Minh, có một vết thương lộ máu, hẳn là vết đao, vết thương còn lại không chảy máu, do chưởng khí gây ra.

Phong Thiên Nhai nhìn hai vết thương do đao và chưởng gây nên, ánh mắt lơ đãng lại tĩnh mịch. Đối thủ của chàng là Đao thủ phiên cương.

Gã đã thủ hạ lưu tình.

Phong Thiên Nhai không rõ cảm giác trong lòng là gì, Thiền Nhạc đến đây nhất định là vì cứu Tế ti và Độc thủ, gã tha mạng cho Yến Cô Minh, nhưng Diệp Hoài Sơn lại không tha cho Phàn Lung Lệ Gia.

Phong Thiên Nhai đứng dậy, đi ra ngoài.

Ngoài cửa, hai lão Tả Hữu vẫn đang ầm ĩ.

Phong Thiên Nhai đi đến, nói với Hữu Sơn: “Đa tạ lão vì đã cứu chàng.”

Hữu Sơn lia mắt đi không nhìn nàng.

Phong Thiên Nhai: “Cũng là đại phu?”

Hữu Sơn buông lời cứ như mình đã nể mặt lắm: “Hữu lão đây đương nhiên là đại phu.”

Phong Thiên Nhai: “Lúc trị thương cho chàng, cụ thấy vết thương thế nào?”

Bàn đến việc cứu chữa bệnh, Hữu Sơn rốt cuộc cũng bằng lòng nói thêm hai câu với nàng. “Lúc Hữu lão gặp được, cậu ta chỉ còn sót lại một hơi thở. Nhặt cậu ta về kiểm tra một lượt, xương cốt căn bản đã nát thành bảy tám khúc, ngã thế mà không chết, thằng nhóc này cũng lớn mạng thật.”

Phong Thiên Nhai: “Cụ đã băng bó cho chàng rồi?”

Hữu Sơn hừ lạnh một tiếng.

Phong Thiên Nhai gãi đầu, chậm chạp nói: “Vậy… Hy vọng cụ tiếp tục chữa thương cho chàng.”

Hữu Sơn trừng mắt: “Không chữa chẳng nhẽ đưa cho Tả Sơn chữa?”

Tả Sơn nói với Phong Thiên Nhai: “Cô bé, đừng thấy lão ta thế mà nghi, y thuật của lão cũng thuộc dạng hiếm có trên đời đấy.”

Phong Thiên Nhai ừ một tiếng, đáp: “Vậy thì đành cậy nhờ cụ chữa cho chàng vậy.” Dứt lời, nàng lại nói tiếp, “Ta ở lại giúp chăm nom chàng.” Hữu Sơn thổi râu, quát: “Chỗ này cấm nữ!”

Phong Thiên Nhai: “Không phải phụ nữ.”

Hữu Sơn trợn tròn mắt, “Nói xằng nói xiên! Còn thể thống gì nữa!”

Tả Sơn đứng bên cười to, có vẻ như đang xem tuồng. Phong Thiên Nhai tức tối nói với Hữu Sơn: “Đại phu, ta là vợ chàng, phu vi thê cương là đạo thánh hiền. Người làm vợ hầu hạ chồng là chuyện hiển nhiên rồi.”

Hữu Sơn ngờ vực nhìn nàng, “Là nương tử của thằng nhóc kia?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Vâng ạ.”

Hữu Sơn híp đôi mắt ti hí lại nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm, bảo: “Đưa tay ra đây.”

Phong Thiên Nhai vén tay áo, chìa cổ tay phải ra.

Ngón tay Hữu Sơn khẽ run, Phong Thiên Nhai cảm thấy cổ tay mình thoáng lạnh. Nàng cúi đầu, thấy một sợi tơ bạc mảnh đến khó nhận ra nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay mình. Đưa mắt nhìn lên, đầu còn lại của sợi tơ mảnh ấy kéo dài đến chỗ Hữu Sơn.

Phong Thiên Nhai nhìn cổ tay mình, lại trông sang Hữu Sơn, rồi dòm cổ tay lần nữa.

“Nói vớ nói vẩn! Nói hưu nói vượn —–!” Chẳng bao lâu sau, mặt mày Hữu Sơn đỏ ửng, thu sợi tơ về, quát Phong Thiên Nhai: “Thánh bảo phụ nữ và tiểu nhân rất khó nuôi, đúng là thế thật! Mồm miệng toàn lời bịa đặt —–!”

Phong Thiên Nhai: “…” Nàng nhấc cổ tay lên nhìn thử, hỏi: “Sao thế, ta nói dối điều gì à?”

Hữu Sơn giận dữ, “Còn dám ngụy biện! Cô mà là vợ thằng nhóc ấy à —–!?”

Phong Thiên Nhai cũng trừng mắt, thầm bảo lão già này lạ lùng quá thể, từ khi nào mà chuyện có phải là vợ chồng không lại có thể đoán ra nhờ chẩn mạch chứ.

Giữa lúc mắt to trừng mắt nhỏ, Tả Sơn đứng ra. Lão đến bên Phong Thiên Nhai, nói nhỏ vào tai nàng: “Lão ta chẩn ra được cô chưa phải đàn bà.”

Phong Thiên Nhai xoay sang, “Làm sao?”

Tả Sơn híp mắt, “Cô bé là xử nữ mà.” Dứt lời, Tả Sơn thấy mặt mày Phong Thiên Nhai đầy vẻ như hiểu như không, mất sạch hứng thú ngắm vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của nàng. Lão vê râu, hắng giọng bảo: “… Chắc không phải không hiểu điều này chứ.”

Phong Thiên Nhai: “Không hiểu cái gì?”

Tả Sơn nhìn thẳng vào mắt nàng, có vẻ mơ hồ, có vẻ chẳng rõ, nhưng không chất chứa dối trá lấp liếm. Hồi lâu sau, lão thở dài, hỏi: “Thằng nhóc trong phòng kia thực sự là tướng công cô bé à?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Đúng thế.”

Tả Sơn: “Đáng thương thật.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Tả Sơn nói với Hữu Sơn: “Lão cũng thấy rồi đấy, cô bé này vẫn chưa thưởng thức mùi vị kia, đừng dọa con bé sợ.”

Hữu Sơn giãy nãy, “Nãy giờ rốt cuộc là ai dọa nó chứ —–!?”

Tả Sơn thong dong đáp: “Tục ngữ có câu đúng lắm, thà phá hỏng mười ngôi chùa chứ đừng đạp đổ một mối nhân duyên. Hữu lão, nếu lão cầm gậy đánh uyên ương, không cho chúng nó gặp nhau, là tạo nghiệt đấy.”

Hữu Sơn mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ ngợi cả buổi mới nghiến răng đáp: “Lúc ta ra ngoài hái thuốc thì có thể đến thăm —– Nhưng lâu nhất là một canh giờ, không hơn!”

Phong Thiên Nhai đang chắp tay sau lưng, thoắt cái đã hành lễ trọng với Hữu Sơn.

“Làm phiền tiền bối rồi —–!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.