Một lát sau, thân hình của Lăng Thiên đã rời khỏi khung cửa sổ, đi lên giường, áo bông trên người không biết đã cởi xuống từ lúc nào, treo lên đầu giường, hai cái chăn bông dày thì chum kín người Lăng Thiên vào bên trong, Lăng Thiên hai mắt khẽ nhắm, hô hấp đều đều, vẻ mặt điềm tĩnh, miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “lép nhép”… Ài, đúng là bộ dạng đã chìm sâu vào giấc ngủ một cách hạnh phúc.
“Két” một tiếng, cửa phòng khẽ mở ra một cái khe hở, một thân ảnh khéo léo chầm chầm bước vào, Lăng Thiên đang nhắm mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái, chính ngay lúc thân ảnh này bước vào phòng, trong lòng hắn đã tự nhiên nảy sinh một cỗ cảm giác ấm áp, đương nhiên đó chính là Sở Đình Nhi, mẫu thân của Lăng Thiên.
Sở Đình nhi mặc một chiếc áo lông chồn rất dày, trên khuôn mặt tuyệt mĩ là vẻ kiêu ngạo và thỏa mãn luôn thuộc về một người mẹ, sau khi đi vào, đầu tiên là nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chỉ sợ có một chút khí lạnh ùa vào, làm lạnh nhi tử bảo bối của mình, rón rén đi tới cạnh giường, thấy khuôn mặt vui tươi đang ngủ rất ngon của nó, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc
Nàng đưa tay phải ra, muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nhi tử, rồi chợt nhớ ra gì đó, cảm thấy nhiệt độ trên tay mình vẫn còn mát, lại rút tay về. Rồi đút tay qua vạt áo lông chồn của mình, áp lên lên da thịt, đợi một lúc, cảm thấy tay đã rất ấm mới rút ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhi tử, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
Nhẹ nhàng ngồi bên giường nhi tử, im lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nó, trong mặt tràn ngập sự từ ái, không biết nghĩ tới điều gì mà lại khẽ mỉm cười, cúi người xuống, dịu dang hôn lên trán nhi tử, đút cánh tay phải đang thò ra ngoài của nó vào trong chăn, kẹp lại mép chăn rồi mới bịn rịn đứng dậy, rón rén bước ra ngoài.
Theo một tiếng đóng cửa rất khó nghe thấy, Sở Mộng Đình biến mất. Một mùi thơm dịu thuộc về Sở Đình Nhi lại vương vấn trong phòng rất lâu… Trên giường, Lăng Thiên lặng yên mở to mắt. Nơi khóe mắt có một giọt nước mắt lấp lánh.
Trong thần thức của Lăng Thiên, Lăng Thiên có thể nhìn thấy một cách rất rõ ràng mỗi một động tác từ sau khi Sở Đình Nhi bước vào phòng, khi thấy mẫu thân sợ hắn lạnh mà không chút do dự áp bàn tay giá lạnh của mình lên da thịt để sưởi ấm, trong lòng Lăng Thiên đã bị xúc động rất mạnh. Lúc này, hai từ “mẫu thân” vô cùng thần thánh ở trong lòng Lăng Thiên và diện mạo cùng thân thể của Sở Đình Nhi đã hoàn toàn dung hợp với nhau.
Tâm thần của Lăng Thiên đã phát sinh một tia biến hóa rất nhỏ, đột nhiên nảy sinh một cỗ cảm giác phụ thuộc sâu sắc, trong lòng mơ hồ cảm thấy, chỉ cần có mẫu thân Sở Đình Nhi ở bên là bản thân sẽ không còn cô độc… trong lòng cười ha ha.
Sáng sớm. Tuyết chưa ngừng rơi.
Lăng Thiên quấn mình trong chiếc áo bông dày, cả người lộ ra bộ dạng rất mập mạp, trên đầu cũng đội một chiếc mũ da màu trắng tuyết, bên trên còn chình ình hai cái tai dài giống như tai thỏ và trên đỉnh đầu là hai khối huyết phỉ thúy đo đỏ.
Lăng Thiên thật không biết phải nói gì. Một nam nhân ba mươi tuổi như mình lại mang cái mũ da của hài đồng loại điển hình như thế này. Thực sự khiến hắn cảm thấy có chút buồn nôn… nhưng trong mắt những người khác lại là một khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết giấu trong một chiếc mũ thỏ đáng yêu, khiến cho Lăng Thiên đẹp trai càng thêm vô cùng khả ái.
Với công lực hiện tại của Lăng Thiên, trên cơ bản có thể khiến cho nóng lạnh bất xâm, lạnh như thế này đối với lăng Thiên cơ bản không là gì, cho dù là mặc phong phanh cũng có thể ngăn được cái lạnh ở bên ngoài cơ thể. Nhưng nếu làm như vậy để cho gia gia, nãi nãi, phụ thân và mẫu thân thấy, Lăng Thiên thực sự sợ bọn họ sẽ lải nhải không thôi.
Mấy vị lão nhân ra một khi thấy Lăng Thiên mặc chỉ hơi phong phanh một chút, liền bắt đầu ngạc nhiên, thậm chí vì thế còn trách phạt mấy thị nữ chuyên chăm sóc Lăng Thiên, từ sau lần đó, Lăng Thiên liền thật thà hơn. Lăng Thiên tuy đối với sự quan tâm tỷ mỉ chu đáo của người hầu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng hưởng thụ, nhưng đối với sự lảm nhảm của bọn họ ở khắp mọi nơi lại vô cùng đau đầu!
Thân hình của Lăng Thiên đã tương đối cao, ước chừng đã có bộ dạng của hài tử bảy, tám tuổi bình thường, hai hàng lông mi như kiếm, kéo dài tới tận mai, bên dưới là một đôi mắt trong veo thâm thúy, mũi thon thẳng, mồng răng trắng, da thịt như ngọc, diện mạo quả thật là so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn.
Thị nữ hầu hạ Lăng Thiên qua quýt lau mặt cho hắn, Lăng Thiên liền chạy về phía phòng của phụ mẫu. Vừa đi chưa được hai bước, đằng sau nổi lên tiếng gió, Lăng Thiên nghiêng đầu, một quả cầu tuyết lớn bay sượt qua má Lăng Thiên, một vài vụn tuyết đã rơi vào trong cổ áo, lập tức thấy lạnh buốt.
Lăng Thiên trong lòng lấy làm lạ, là ai dám ở Lăng gia động thủ với vị bảo bối của Lăng gia như mình? Không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn. Thị nữ ở bên cạnh sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng bảo vệ trước người Lăng Thiên, hét: “Ai? Ra đây!”
Một tràng cười khanh khách vang lên, bên trong trúc lâm ở cạnh con đường mòn, một tiểu hài tử bảy tám tuổi bước ra, trên mặt đầy những nụ cười thích đùa dai, vẫn đang cười thích thú không ngừng. Lăng Thiên chú ý lắng nghe, thấy có tiếng bước chân khe khẽ ở sau trúc lâm dần dần đi xa. Trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười thần bí.
Thị nữ thở phào, quở trách: “Thì ra là Chân thiếu gia, Chân Thiếu gia đúng là nghịch quá, đây chính là tiểu thiếu gia đó, sau này không được như vậy nữa. Nếu làm tiểu thiếu gia sợ hãi, nô tỳ đảm đương không nổi đâu”.
Lăng Thiên cười ha ha, nói: “Không sao, vị tiểu ca ca này là ai vậy?” Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Chân thiếu gia? Ai vậy nhỉ? Năm năm rồi mình mới gặp nhân vật đầu tiên dám lão xược với mình như vậy!
Nhìn kỹ tiểu gia hỏa này, tuy mặt đầy những nụ cười tinh nghịch, nhưng môi thì mỏng và nhọn, mặt gầy nhọn tràn đầy nét cười nhưng mắt lại lạnh lùng, ánh mắt nhìn mình, giống như một con rắn độc đang nhìn vật săn của mình vậy, tựa hồ như mang theo một loại hận thù thấu xương! Lăng Thiên trong lòng hồi hộp! Hài đồng còn nhỏ tuổi như vậy, sao lại có hận ý sâu đậm với mình thế?
Cung nữ dẫn đường kính cẩn nói: “Vị này là Lăng Chân tiểu thiếu gia, là công tử của Lăng Không thiếu gia”.
“Lăng Không? Lăng Không là ai?” Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
“Thu Nguyệt tỷ tỷ, đây là Lăng Thiên thiếu gia ư, ta còn chưa biết đó, Thiên thiếu gia trông thật đẹp trai” Tiểu gia hỏa đó cười hi hi bước đến gần, “Phụ thân của ta chính là Lăng Không, ngươi là Thiên đệ đệ à? Thật là đáng yêu đó” Lăng Thiên cười lạnh trong lòng. Oắt con, bằng vào ngươi mà cũng muốn đấu với ta à.
Lăng Thiên thân thiện kéo tay Lăng Chân, cao hứng nói: “Huynh là? Ha ha, có người chơi cùng ta rồi, huynh sống ở đâu thế?” Lăng Thiên trong lòng cười lạnh: Đoán chừng các ngươi xếp đặt cuộc gặp ngẫu nhiên này, mục đích chính là muốn tiểu tử này tới bên cạnh ta phải không? Ha ha ha, ta sẽ chiều theo ý các ngươi xem thế nào?
Hai tên tiểu quỷ mỗi tên đều mang ý xấu trong đầu thân thiết nói chuyện một hồi, Lăng Thiên liền tựa như thấy hơi lạnh, thân hình run rẩy, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên ửng hồng, nói: “Lạnh quá.”
Rất nhanh, trong mắt tên tiểu gia hỏa nọ lóe lên vẻ khinh miệt, sau đó liền nói với vẻ quan tâm: “Thiên đệ dệ lạnh rồi, hay là mau cùng Thu Vũ tỷ tỷ tới chỗ thẩm thẩm đi, chúng ta khi nào rỗi lại chơi đùa”.
Thu Nguyệt cười nói: “Chân thiếu gia thật là hiểu chuyện, Thiên thiếu gia, chúng ta đi đi, lão gia phu nhân chắc đang nóng ruột chờ đợi đó”. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên “ừ” một tiếng, lưu luyến nói: “Vậy được rồi, tạm biệt Chân ca ca, sau này đệ lại tới tìm huynh để chơi” Quay người bước đi, rõ ràng cảm thấy một đôi mắt đang chằm chằm nhìn vào lưng mình, mang theo một tia nóng bỏng. Lăng Thiên bĩu môi, miệng lại hiện ra nụ cười thân bí.
Lăng Khiếu và Sở Đình như một phải một trái ngồi hai bên án kỷ, đối diện, Lăng Thiên vừa ăn xong ngụm cháo cuối cùng rồi đứng dậy. Sở Đình Nhi kéo Lăng Thiên vào lòng, rút ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau miệng cho hắn, trách yêu: “Tiểu hài tử này, mỗi lần ăn cơm xong cũng không biết lau miệng, giống như là con mèo mướp nhỏ vậy” Lăng Thiên dựa vào lòng mẫu thân, trong lòng thấy an bình.
Trên khuôn mặt vuông vức của Lăng Khiếu cũng nở nụ cười, nói: “Nàng dọn dẹp cho Thiên nhi đi, sau đó tới chỗ phụ thân. Phụ thân mấy ngày nay bận rộn tìm lão sư cho Thiên nhi, có lẽ đã tìm xong rồi đó”.
Sở Đình nhi “ồ” một tiếng, có chút hứng thú nói: “Lão sư? Không biết phụ thân tìm những vị đại Nho nào tới nhỉ?”
Lăng Khiếu nói: “Ta cũng không biết, có điều, người mà do phụ thân nhìn trúng chắc chắn là không tồi đâu
Mặt Sở Đình Nhi đầy vẻ kiêu ngạo: “Bất kể ai là lão sư, Thiên nhi của chúng ta thông minh như vậy, học cái gì cũng có thể học giỏi nhất, có phải không Thiên nhi?” Nói xong, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt non nớt của Lăng Thiên một cái.
Lăng Thiên cười khổ trong lòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói: “Mẫu thân, vừa rồi con trên đường gặp phải một tiểu hài tên là Lăng Chân, nó là ai vậy?”
“Lăng Chân?” Lăng Khiếu và Sở Đình nhi nhìn nhau. Sở Đình Nhi nói: “Đó là nhi tử duy nhất của nhị thúc Lăng Không, mấy năm nay cùng với nhị thúc ở trường ngựa tây bắc, nói vậy thì nhị thúc của con đã về nhà rồi. Ừ, các con lớn xấp xỉ nhau, sau này có thể cùng chơi”.
“Nhị thúc? Gia gia không phải là chỉ có mình phụ thân là nhi tử sao?”
“Ha ha ha, tiểu quỷ này. Nhị thúc Lăng Không của con là một cô nhi năm đó được gia gia của con thu dưỡng, sau khi lớn được ông nhận làm nghĩa tử: Năm đó mẹ con vừa mới sinh con, nhị thúc liền bị gia gia phái tới tây bắc, tính ra cũng đã năm năm rồi.. thời gian trôi nhanh thật… nhị thúc con rất có năng lực, khi nào gặp nhị thúc thì phải cung kính một chút”.
“Ồ.” Lăng Thiên cúi đầu, trong lòng hiện lên một khuôn mặt mà bản thân chưa từng quên, vào ngày mà mình sinh ra có một người đã lộ ra sát cơ đối với mình. Trong lòng cười bí hiểm: Lăng Không? Ha ha ha, ngươi quay về rồi ư? Càng lúc càng thú vị rồi, chuyện hôm nay cũng là ngươi cố ý an bài phải không? Ha ha ha, hèn chi ngươi có lòng thế, dạy bảo con ruột của mình như vậy, thiếu gia sẽ khiến cho phụ tử các ngươi chơi thật cao hứng, hắc hắc.
Tác giả phong lăng thiên hạ
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!